Em Có Đau Lòng Không?

Chương 11: Sao mà khéo thế?



Lúc hai người về đến nơi, vai áo Lục Tư Hoằng đã hơi ướt, Mạc San Du nhìn thấy, hừ mũi liếc anh, thấp giọng lầm bầm: "Bày đặt ra vẻ cái gì chứ."

Lục Tư Hoằng im lặng phủi vai, theo sau cô vào nhà.

Trên bàn, mọi người vừa nói chuyện vừa chờ bọn họ, Mạc San Du thấy thế, vội đi nhanh vào, ba Mạc cau mày nhắc nhở: "Đi rửa tay."

Xong hết, ngồi vào bàn ăn, mẹ Mạc chợt hỏi: "Hai đứa đi lâu vậy?"

"Trời lạnh, không chạy nhanh nổi ạ." Mạc San Du đáp.

Ba Mạc cau mày, mẹ Mạc nghe thế thì vỗ đầu: "Thật là sơ suất, quên nhắc hai đứa khoác thêm áo." Nói rồi đứng lên, múc hai bát canh nóng, đưa cho hai người.

Bà nội Lục liền than thở: "Thật là, người thì gầy gò mỏng manh như này làm sao chịu nổi." Bà đẩy bát canh đến trước mặt cô, giục: "Cháu mau uống canh cho ấm bụng đi nào."

Cử chỉ vô cùng tự nhiên, làm Mạc San Du ngớ cả người, có phải ân cần nhầm rồi không, Lục Tư Hoằng mới là cháu trai bà, hơn nữa anh là người chạy đó.

Cô cười lễ phép, đáp: "Vâng ạ."

Bà ngoại Mạc San Du ngược lại quan tâm đến Lục Tư Hoằng: "Cháu trai, có lạnh lắm không?" Không đợi anh đáp, bà lại giục: "Cháu uống canh đi nào."

Lục Tư Hoằng đáp "vâng" một tiếng, sau đó đưa chén lên miệng, uống vài ngụm.

Mọi người cũng bắt đầu dùng đũa.

Bà ngoại Mạc San Du và bà nội Lục tín Phật, hai người đều ăn chay, cho nên phần ăn của họ được mẹ Mạc làm riêng.

Bà nội Lục ăn vài miếng, không nhịn được cảm thán: "Nấu thực sự quá ngon."

Mẹ Mạc cười, "Cháu cảm ơn ạ, nếu bác thích thì cứ ăn nhiều vào."

Bà nội Lục than thở: "Người lớn tuổi, ăn nhiều dễ bị chướng bụng."

Mẹ Mạc ngẩn ra, qua hai giây mới cười ngượng ngùng.

Bà ngoại Mạc San Du nói: "Nếu bà không chê, thỉnh thoảng cứ đến đây ăn cùng chúng tôi."

Bà nội Lục nhỏ giọng buồn buồn: "Như vậy sẽ làm phiền mọi người."

Mẹ Mạc và ba Mạc lập tức khoác tay, cùng đồng thanh: "Không phiền đâu ạ."

"Chẳng phải nói bình thường cũng chỉ có hai bà cháu thôi ư? Cứ đến đây với chúng tôi, mọi người cùng nhau, vui vẻ hơn nhiều." Bà ngoại Mạc San Du nhăn mày, cố ý nói giọng giận dỗi: "Hay bà chê nhà chúng tôi đơn sơ hả?"

Bà nội Lục nghe thế liền bày bộ mặt oan ức, trách: "Nói gì vậy, tôi là loại người đó ư?"

Mạc San Du gắp một miếng khoai tây sợi bỏ vào miệng, vừa nhai vừa âm thầm liếc nhìn hai bà lão, thật là, còn không nhìn xem đã bao nhiêu tuổi, vậy mà còn chơi trò dỗi hờn trách móc.

Lục Tư Hoằng nắm chặt đũa, trong lòng cầu mong ngàn vạn lần, hy vọng bà nội đừng đồng ý.

Nhưng tiếc là ý trời chẳng chiều lòng người. Nhìn hai người già lời qua lời lại, chẳng mấy chốc liền hoà thuận, anh nghe bà nội hứa hẹn về sau sẽ càng đến thường xuyên hơn, cảm thấy đắng cay trong lòng.

Thức ăn ngon trong miệng bỗng không còn mùi vị gì nữa.

Mà Mạc San Du ngược lại trong lòng trăm hoa đua nở.

***

Buổi tối, sau khi làm bài tập xong, Mạc San Du cất sách vở một bên.

Trên bàn có đặt một khung quả lắc, năm quả lắc xếp thành một hàng bất động, cô cúi đầu, cằm tỳ trên cánh tay, hai ngón tay kéo quả lắc đầu tiên rồi buông xuống, quả lắc cuối cùng bị bật ra, lặp đi lặp lại động tác như thế, cô nhìn đến ngẩn người.

Qua một lúc lâu, nghe tiếng khè khè vang lên khẽ, cô nhìn về hướng phát ra âm thanh ấy, đi tới.

Cạnh giường có đặt một cái hang đá nhỏ, cao tầm hai tấc, con rắn đen đang trườn quanh, cái lưỡi chẻ đôi liên tục thè ra, cô ngồi xổm xuống, nó lập tức chuyển hướng, trườn lên chân cô.

Ngón tay Mạc San Du vỗ vỗ đầu nó: "Sao còn chưa ngủ, bò lung tung đi đâu thế."

Tiểu Cửu trườn lên người cô, vòng qua cổ, cái đầu ngẩng lên hướng về phía mặt cô.

Mạc San Du túm lấy cổ nó, bò lên giường, dựng cao gối ngồi tựa vào, chọt chọt đầu nó, nói: "Không ngủ được thì nghe tao tâm sự nhé."

Cửa sổ vẫn chưa đóng lại, rèm được vén ra hai bên, thỉnh thoảng dưới gốc vẫn bị gió thổi tới, khẽ lất phất.

"Nói sao đây, bạch mã hoàng tử hôm nay bất ngờ xuất hiện ở nhà tao, hơn nữa tao còn có cơ hội được cùng cậu ấy ngồi trên một chiếc xe đạp nữa cơ đấy."

Cái lưỡi chẻ đôi của Tiểu Cửu không ngừng hoạt động, người nó không ngừng trườn vòng quanh Mạc San Du.

Cô cười khẽ: "Mày biết không, tao theo đuổi cậu ấy suốt gần một năm, hôm nay là lần đầu tiên được ở gần lâu như vậy, còn là lần đầu tiên nghe cậu ấy nói nhiều như thế." Cô hồi tưởng lại, đưa tay ra tính nhẩm một lúc, "Mười câu..." Khẽ cào đầu: "Không phải, hình như là mười hai câu."

Cô túm lấy cổ Tiểu Cửu, nhìn thẳng vào mắt nó, tiếp tục luyên thuyên: "Mặc dù thái độ quá tệ, nhưng so ra vẫn tốt hơn trước đây rất nhiều. Hơn nữa tao còn được ôm eo cậu ấy, mày xem, có phải rất hạnh phúc không hả!"

Cái đuôi Tiểu Cửu quấn lên tay cô, nó không hài lòng khi bị xách cổ, biểu hiện phản kháng rõ ràng, thế mà cô lại chẳng thèm để ý, lườm nó: "Mày đang bày tỏ nỗi niềm ghanh tỵ ấy à?"

Tiểu Cửu: "..." Loài người thật ngu xuẩn.

Mạc San Du không ngó ngàng đến nó, vẫn một mình luyên thuyên hồi lâu.

Buổi sáng đến lớp, tinh thần Mạc San Du phơi phới, Ngải Lâm quái dị nhìn cô, hỏi: "Cậu làm sao thế, nhặt được vàng ư?"

Mạc San Du cười tủm tỉm: "Còn hơn cả nhặt được vàng." Cô kéo Ngải Lâm lại, thì thầm vào tai cô ấy.

Ngải Lâm ngạc nhiên, có vẻ không tin hỏi lại: "Lục Tư Hoằng đến nhà cậu thật á?"

"Ừ, ừ." Mạc San Du gật gù: "Còn có bà nội cậu ấy."

"!!!?" Ngải Lâm trợn mắt: "Cậu có đùa không?"

Khoé môi Mạc San Du xụ xuống, tỏ vẻ không hài lòng.

"OMG, tốc độ gì thế! Chẳng phải mấy hôm trước còn bị cậu ta từ chối thẳng mặt ư, sao đột nhiên lại phát triển đến mức gặp mặt người lớn rồi?"

Miệng cô ấy không nhỏ, Mạc San Du vội đưa tay chặn miệng cô ấy, lườm: "Bé cái miệng lại."

Ngải Lâm chớp chớp mắt, Mạc San Du ghét bỏ buông tay, khuỷ tay gác lên bàn chống cằm, đáy mắt sáng lấp lánh, nói: "Bà ngoại tớ và bà nội cậu ấy là bạn đồng đạo, quen nhau từ mấy lần đi chùa, ngày hôm qua đến nhà chơi, cậu ấy đi theo cùng."

"Thật á?"

Mạc San Du gật đầu.

Ngải Lâm ngắc ngứ, thốt: "Con mẹ nó, sao mà khéo thế."

Mạc San Du cũng vỗ đùi, kích động nói: "Chứng tỏ tôi và cậu ấy ngay từ đầu vốn đã được se duyên rồi."

Người tín Phật rất tin vào duyên phận, Mạc San Du cũng tin như thế.

Hai người họ còn gặp nhau trong khu rừng trong chùa.

Khi ấy cả một không gian tĩnh lặng chỉ có cô và anh.

Mạc San Du nhớ rõ ánh nắng lúc đó trở nên ấm áp rất nhiều, trong ngọn gió thoảng, anh thoáng quay người, bước ra từ muôn ngàn vầng sáng, đi thẳng vào trái tim cô.

Ngải Lâm cũng cảm thấy rất kỳ diệu, vô cùng nhiệt tình ủng hộ cô theo đuổi tình yêu tới cùng, tuyệt đối không được lãng phí duyên phận.

"Phật nói, 500 lần quay lại nhìn nhau từ kiếp trước, mới đổi lại một lần lướt qua trong kiếp này. Chắc chắn đời trước cậu đã nổ lực rất nhiều rồi, cho nên cố gắng lên, từ một sợi dây duyên phận ngắn ngủn." Ngón trỏ với ngón cái cô ấy kéo ra một khoảng ngắn, sau đó hai cánh tay lại giang rộng ra: "Kéo cho dài thật dài, thắt cho chặt thật chặt."

Nói xong lại hào hứng vỗ vai Mạc San Du mấy cái.

***

Hù, mị đã trở lại rồi, thật sự là vì bận rộn quá không có thời gian đăng truyện, với lại nghĩ còn ít người theo dõi nên đăng trễ cũng chẳng có ai quan tâm đâu, mới chậm chạp bỏ liều. Hôm nay vào up chương tiếp mới giật mình. OMG, mị đã bỏ lỡ điều gì?

Thật sự rất cảm ơn mn đã ủng hộ, lại có động lực tiếp rồi, tối nay sẽ up thêm 1 chương nữa xem như bày tỏ cảm ơn nhé ????
Chương trước Chương tiếp
Loading...