Em Có Sợ Anh Không?

Chương 25



Bữa cơm kết thúc trong bầu không khí tốt đẹp và không hề có gì trục trặc xảy ra. Quang Anh và Đường Thi mừng húm khi các vị tiền bối ngày mai sẽ trở về Tòa Nhà Vàng ngay. Họ còn lưu luyến nói rằng:

- Các con hãy thông cảm cho chúng ta. Ngày mai công ti phải nhận một lô hàng lớn, không đích thân giám sát thì không yên tâm - Liêu Tuấn nói.

Lúc đó, Quang anh và Đường Thi thì chơi trò đá chân nhau dưới gầm bàn để thể hiện cảm xúc. Còn phần trên - khuôn mặt của họ lại biểu thị một trạng thái khác, đó là tiếc nuối, buồn thương. Cứ như kiểu xa nhau lần này là sẽ không được gặp nhau nữa vậy. Khiến cho các vị tiền bối xúc động đưa tay lên chấm nước mắt liên hồi.

Quang Anh và Đường Thi chưa thể về được vì liên quan đến cả chuyện công và chuyện tư. Hai cái này có lẽ mọi người cũng hiểu.

Về đến khách sạn trong tâm trạng hân hoan và một chút lâng lâng của rượu. Không khí bỗng nhiên đậm chất thơ ca lãng mạn và sến túa. Trong khi Đường Thi còn đang mải loay hoay với cánh cửa thì Quang Anh đã vòng tay ôm lấy eo cô nói những lời bay bổng:

- Đường Thi, Anh xin lỗi! Anh yêu em.

Đường Thi đang mở cửa bỗng nhiên dừng hẳn động tác vì câu nói của Quang Anh. Cô biết chồng mình đang rượu vào lời ra, vốn trước kia có hàng trăm người nói với cô câu này rồi, dĩ nhiên là cô cũng chẳng quan tâm đến tình cảm của bọn đàn ông với cô nó sâu đậm như thế nào. Nhưng giờ đây, khi nghe Quang Anh nói câu này, cô chỉ muốn hỏi lại anh rằng: "Anh có yêu em thật không? Yêu nhiều không?"

Cả hai im lặng hồi lâu. Cuối cùng Đường Thi cũng lên tiếng:

- Đừng dựa vào người em nữa, anh nặng quá đấy.

Quang Anh nghe thế cũng thấy đầu óc tỉnh lên ít nhiều. Anh đứng thẳng người rồi quay ra đằng sau huýt sáo để vơi đi cảm giác ngượng ngùng. Anh nghĩ thầm: "Mẹ kiếp! Vừa nãy sao có thể nói mấy lời đó ra nhỉ? Đúng là điên rồi".

Cánh cửa phòng vừa mở ra thì Đường Thi đã chạy ngay vào nhà vệ sinh. Cô chiếm đóng cả tiếng trong đó mà chẳng chịu ra khiến cho Quang Anh cứ gà gật ở ngoài mãi. Nếu không phải vì anh còn cái miệng chưa được chải sạch, còn bộ quần áo chưa thay thì anh đã lăn ra giường ngủ từ lâu rồi.

Đường Thi vã nước lên mặt, cô cảm thấy toàn thân mình nóng bừng lên. Biểu hiện của cô sẽ là như thế này sao? Đây là lần đầu tiên cô có phản ừng với câu nói mang đậm chất "truyền thống" tình yêu kia. Cô chết đây, từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến bây giờ cô chưa bao giờ thấy mình do dự và run sợ như vậy. Hình như là cô đã yêu anh ấy mất rồi.

Quang Anh là một người cao ngạo, nhưng đứng trước mặt cô lại luôn cúi đầu nhượng bộ. Hoặc cũng có thể là do anh ấy chưa có đủ trình độ để đầu lại với cô. Tuy nhiên, anh ấy đã xin lỗi rồi, câu nói cần thiết như "anh yêu em" cũng được anh ấy buột ra khỏi miệng rồi. Cô còn chờ đợi cái gì nữa đây? Phật dạy: Quay đầu là bờ. Vậy thì Quang Anh đã bơi về bờ rồi.

Cô còn một điều muốn nói: Chỉ cần anh ta bỏ được thói trăng hoa. Cô lập tức sẽ rũ bỏ bức tường ngăn cách giữa hai người suốt bao nhiêu ngày qua.

Đường Thi nhìn hình ảnh mình phản chiếu qua gương, những giọt nước vừa được cô táp lên mặt đang chảy dần xuống chiếc cằm thanh thoát và chiếc cổ trắng ngần. Cô mím môi lại, có nên tha thứ cho anh ấy hay không? Để ý ra thì mình cũng đã tỏ ra "hết nước hết cái" với anh ấy rồi. Xem ra nên xóa bỏ lệnh "cấm vận" đi thì hơn.

Nghĩ vậy Đường Thi vội vàng chỉnh lại tư thế, cô thoa một lớp dầu thơm lên bả vai cổ, sau gáy và vùng ngực. Sau đó thì thay bộ quần áo vừa mặc bằng bộ váy ngủ đỏ rực. Mặc vào trông cô như một ngọn lửa nóng bỏng thiêu đốt biết bao trái tim đàn ông.

Một lúc sau cô bước ra ngoài, khuôn mặt hí ha hí hửng cứ tưởng lừa được Quang Anh vào tròng thì chợt tụt hết cả cảm xúc khi thấy anh ta đang lăn quay ra ngủ trên giường. Quần áo thì chưa thèm thay, răng chưa thèm đánh. Lại còn dám mặc nhiên bỏ rơi một người vợ nóng bỏng đang có ý định xóa bỏ lệnh cấm vận đối với anh ta nữa chứ. Đúng là lúc đưa rượu mừng thì không uống.

Đường Thi bặm môi đầy vẻ tức giận. Cô bước đến bên giường rồi lấy chân đạp mạnh cho Quang Anh một cái. Anh ta khi bị đạp còn đáng ghét hơn, khiến cô chỉ muốn đạp cho thêm vài phát nữa.

Quang Anh đang ngủ ngon lành thì tự dưng mơ thấy mình đi bố vợ Liêu Tuấn và một vài tên đầu trọc mặt thẹo khác đạp cho túi bụi. Chẳng lẽ họ biết chuyện anh và Đường Thi đang giận nhau nên kéo đến trong giấc mơ của anh để trả thù?

Giấc mơ của anh là như vậy, thế là anh mới hét toáng lên rằng:

- Đau quá! Các người giàu có nhưng mà biết đâu lại kẹt sỉ không đưa tôi vào phòng Vip bệnh viện khi tôi bị nội thương. Cho nên là đừng đánh nữa, tôi hứa từ bây giờ sẽ chỉ biết mỗi Đường Thi thôi. Sẽ không để ý đến người con gái khác đâu, tiện thể các người cũng bảo cô ta chỉnh lại đầu óc cho bình thường một tí. Còn nữa, bảo cô ta đừng có quan hệ với mấy cái thằng ngày xưa đã từng qua lại nữa. Tôi mà ngứa mắt không gãi được là tôi móc mắt bọn nó ra gãi cho đỡ tức đấy.

Đường Thi đang đạp hăng nghe Quang Anh nói vậy càng hăng hơn nữa. Cô song phi một cước làm cho Quang Anh được thử cảm giác bay bổng một lần. Cả thân hình của anh đã nằm gọn dưới nền nhà. Đường Thi thấy vậy vội nhảy luôn lên giường rồi kéo chăn giả vờ ngủ.

Quang anh vẫn đang lăn lộn rên la ở dưới, nghe tiếng rên la đó ngay đến bò cũng phải chảy nước mắt. Quả là bi thương không đỡ được. Trong phút giây tuyệt vọng hộ cho cái xương sống của mình thì anh mới thấy lạ, tại sao không có tác động ngoại nhân nào mà anh lại bay tận xuống đây được? Chẳng lẽ ngay cả trong mơ bố vợ cũng lợi hại như thế hay sao? Quang Anh bống nhiên thấy hàn khí vất vương quanh người, anh co rúm lại rồi khấn khấn:

- Lạy phật. Con ăn ở có đức, đừng có dọa con. Cả đời này, ngoài chuột ra con không chùn ai đâu, cho nên đừng có mang mấy trò nhảm nhỉ ra dọa con.

Đây là lời cảnh cáo với phật tổ ư? Thật là đáng trách. Thế này thì phải trừng trị thôi. Bằng cách nào? Bằng cách là:

Khi Quang anh định trở lại giường để tiếp tục giấc mộng ngàn thu thì anh phát hiện giường của mình đã bị chiếm đóng toàn phần. Trước kia Đường Thi có ngủ dạng tay dạng chân như thế này bao giờ đâu? Cô ấy ngủ rất đẹp, luôn cuộn tròn trong lòng như một con mèo ngoan khiến anh chỉ muốn che chở. Còn bây giờ, hãy nhìn đi, anh phải chụp lại cái dáng này của Đường Thi để lấy bằng chứng. Tránh sau này cô ta làm gì quá đáng anh còn trả thù được.

Ý nghĩ này vừa lóe lên như cái bóng đèn trong đầu thì ánh sáng trong mắt Quang anh cũng phát ra nhiều tia kì dị. Thật là hiểm ác.

Đường Thi he hé mắt ra nhìn thì chợt thấy mình sắp sửa bị Quang Anh chụp lén. Xém chút nữa thôi là bị anh ta nắm thóp rồi. Nhân lúc Quang anh còn đang loay loay với máy ảnh thì Đường Thi nhếch môi lên cười nhạt một cái và xoay người. Cô đang cười thầm trong bụng. Chắc chắn là như thế.

Cái xoay người của Đường Thi đã làm hỏng hết cả hình ảnh. Quang Anh tức đến nỗi chỉ muốn đập tan cái máy ảnh ra, sao lại xoay người đúng lúc thế không biết. Hay là do cô ấy đã biết anh đang chụp lén rồi lên dập tắt cái ý định của anh? Đúng là ngủ cũng không yên, lúc nào cũng trong trạng thái cảnh giác cao độ. Anh còn chưa đến mức ấy đâu nhé!

Đường Thi sướng thầm trong lòng, những lúc trêu Quang Anh thế này cô thấy rất thú vị. Chỉ muốn trêu cho anh ta thổ huyết ra thì mới thỏa mãn được cái "thú tính" của mình. Ai bảo bộ mặt của Quang Anh lúc bị trêu có sức hút đến như vậy kia chứ.

Sau đó, Quang anh đành phải gác lại chuyện chụp ảnh mà lủi thủi bước vào nhà vệ sinh. Giấc ngủ ngon lành đã bị Đường Thi phá đám, chuyên trả thù cũng bị cô dập tắt không còn tàn lửa. Đúng là chán nản toàn phần mà.

Đường Thi thấy Quang Anh đã từ bỏ ý định chụp ảnh thì vội nhổm người dậy. Cô nở một nụ cười mãn nguyện, cuối cùng thì cũng thấy hả dạ. Ai bảo anh ta dám trêu đùa với cô cơ chứ! Cho dù không cố tình thì cô vẫn tức, mà cô đã tức là anh ta phải chịu trách nhiệm.

Thế thôi!

Quang Anh đã làm mấy khâu vệ sinh cá nhân xong, anh bước ra ngoài trong hương thơm ngào ngạt không rõ nguyên nhân từ đâu đến. Khi bước ra thì anh suýt nữa phun trào cả ba lít máu trong người ra bởi cảnh tượng nóng bỏng trước mắt. Cái chăn vừa mới được Đường Thi phủ lên người giờ đã bị đạp xuống đất như anh lúc nãy, chiếc váy ngủ không biết là vô tình hay là cố ý đã vén lên tận bụng để lộ luôn cả chiếc quần lót cùng màu ra. Dây váy trễ xuống bắp tay khiến khuôn ngực đầy đặn nửa kín nửa hơ như khiêu gợi.

Quang anh che mắt mình lẩm bẩm:

- Không nhìn, không được nhìn.

Chẳng biết Quang Anh có trụ được không nhưng Đường Thi đã liên tục kêu gọi trong tâm tưởng:

- Em đã dọn cỗ ra rồi, anh mà không ăn thì anh là thằng ngố nhất hành tinh.

Quang Anh vừa che mắt vừa dò dẫm bước đến bên giường. Nếu lúc này anh mà nhào vào người cô biết đâu cô lại tức giận mà cho anh đi Ma Cao kéo nhị luôn ấy chứ. Quan hệ vợ chồng đã không tốt rồi, bây giờ lại còn giở trò thì chỉ có nước sách vali đi du lịch trá hình mà thôi. Thế là anh vừa chậm chạp bước lên giường một cách khó khăn, vừa nguyện cầu cho người vợ của anh đừng có hại anh thêm nữa. Sức chịu đựng của anh có hạn, anh không muốn nó bùng nổ ra ngay lúc này đâu.

Thấy phần đệm bên trái bị lún xuống rồi im lìm luôn khiến Đường Thi tức muốn thổ huyết. Mẹ Kiếp! Cô dọn cỗ ra như thế mà anh ta còn từ chối, muốn cô cấm vận luôn cả đời có đúng không? Đây là lần thứ hai anh ta dám vờn cô, được, đã thể thì để cho anh ta thỏa mãn luôn. Để xem anh ta chịu được đến lúc nào.

Đường Thi lập tức xoay người, cánh tay cô vươn thẳng đến chỗ Quang anh rồi mềm dẻo cuốn lấy người anh. Đôi môi cô còn không quên nhích dần nhích dần đến cánh tay anh.

Quang Anh cố gắng nhẫn nhịn thì bỗng nhiên lại bị công kích tứ phía. Thế phòng thủ bị phá vỡ, không còn cách nào khác anh đành phải đắc tội vậy. Quang Anh chợt hét lên trước khi nhào vào người Đường Thi:

- Không phải lỗi tại anh nhé vợ!

Quang Anh đè cả người lên Đường Thi khiến cô không muốn mở mắt cũng phải mở. Cô nhìn Quang anh một lúc rồi hét lên:

- Anh làm cái gì thế?

Đây là đúng là điển hình cho câu nói "vừa ăn cắp vừa la làng mà".

Quang anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Đường Thi, đôi mắt anh nheo lại đầy trầm lắng, những xúc cảm lâu ngày bị tích đọng trong đó khiến nó trở nên quyến rũ và ấm áp lạ thường. Quang Anh nở một nụ cười nhẹ rồi nói giọng khàn khàn:

- Em đang bẫy anh! Phải không?

Đường Thi lặng im một lúc rồi kéo anh xuống, áp đôi môi mình lên đôi môi của anh. Đã lâu rồi cô chưa có được cái cảm giác ấm áp và hạnh phúc như thế này, đã lâu rồi cô chưa có cảm giác muốn tan chảy vào một ai đó.

Và giờ thì nó đã đến.

Quang Anh đẩy lưỡi mình vào trong miệng cô một cách uyển chuyển và linh hoạt. Như thức tỉnh mọi giác cảm đã bị tê liệt những ngày qua của hai người. Giờ đây, họ như những đứa trẻ tò mò và lạ lẫm nhau. Tuy đã trải qua nhiều, nhưng quá trình ngăn cách quá dài khiến cảm giác mới lạ lại ập đến như ngày đầu tiên. Đôi tay Quang anh không quên lướt đi nhè nhẹ trên cơ thể cô, rồi lại cởi bỏ mọi ngăn cách của hai người. Đó chính là mớ quần áo hỗn đỗn đã bị hai người làm cho nhàu nát kia.

Khi hai người rời khỏi đôi môi nhau, ánh mắt của mỗi người là một xúc cảm riêng nhưng bản chất thì lại hoàn toàn giống nhau đó là hạnh phúc và thoải mái. Phải, thoải mái.

Đường Thi không kìm được mà lại kéo anh về phía mình. Cô luôn là như vậy, trước mọi tình huống, cô luôn giữ thế chú động, cô không muốn mình phải là người chờ đợi. Cho dù trước đó chính cô cũng không biết mình đã lâm vào thế bắt phải ngồi đực mặt ra chờ đợi một người chịu quay đầu lại mà suy nghĩ và nhận lỗi với cô.

******************

Sáng sớm.

Tiếng chim hót líu lo bên ngoài, ánh nắng vàng rộm chiều vào phòng qua khe hở của tấm rèm. Khung cảnh buổi sáng tươi mới và ngọt lành đến lạ.

Quang Anh khẽ giật mình, anh mở mắt rồi quay sang nhìn Đường thi đang ngoan ngoãn nằm trong vòng tay mình. Làn da nõn nà của cô thỉnh thoảng lại cọ xát vào người anh khiến nó nóng bừng lên trong thấy. Khuôn mặt cô lúc ngủ sao mà dễ thương và hiền lành đến vậy. Đó chính là lí do vì sao anh thích ngắm cô ngủ.

Quang anh chợt này ra một ý định hết sức táo báo. Đó là trêu cô. Anh nhổ một sợi tóc của cô rồi lại nhẹ nhàng soắn lại và...đưa vào mũi cô. Cái trò này hồi xưa cũng đã có một cô gái làm với anh khi anh còn đang ngủ. Tất nhiên là lúc đó anh đã quát cô ta một trận nên thân vì đã dám phá hỏng giấc ngủ của anh. Còn bây giờ, anh có bị mắng hay không lại là một vấn đề nan giải. Mà người quyết định lại là Đường Thi.

Đường Thi đang mơ về một giấc mơ ngọt ngào thì bỗng thấy ngứa ngứa mũi. Cô chửi thầm trong lòng: Con ruồi con muỗi nào còn muốn sống thì hãy mau biến đi.

Con ruồi (muỗi) ấy chính là Quang Anh. Chỉ tiếc là anh không thể nghe thấy lời dọa nạt trong tâm tưởng của Đường Thi cho nên vẫn tiếp tục trêu đùa cô. Để rồi nhận lấy một cái đập tay vào bụng của Đường Thi.

Quang Anh vội vàng hét lên:

- A! Đau quá.

Đường Thi mở mắt ra nói tỉnh bơ:

- Anh đang làm cái quái gì thế? Kiểm tra mũi em à?

- Đâu có. Dậy trước nên buồn thôi. Trêu một chút không được sao?

Đường Thi đập cho anh thêm một phát nữa khiến Quang anh tưởng lục phủ ngũ tạng của mình theo hậu môn mà chui ra hết ngoài rồi.

- Em chẳng biết xót của cái gì cả.

Đường Thi đứng dậy, cô khoác hờ một chiếc áo choàng tắm lên người rồi hất hàm nói:

- Sao? Anh tiếc à?

- Tiếc chứ. Anh tiếc hộ em đấy.

Đường Thi phì cười vì câu nói này của Quang Anh. Nghe mà chối tai quá chừng, chỉ muốn đánh anh thêm mấy phát nữa cho hả dạ. Chẳng biết sao dạo này cô rất muốn đánh Quang Anh.

Khi Đường Thi định bước vào nhà vệ sinh thì người cô đã bị Quang Anh kéo giật lại rồi bị anh ép xuống giường. Ánh mắt anh nóng bỏng lên những tia dục vọng đến cô cũng cảm nhận được. Tuy nhiên, cô vẫn tỉnh bơ:

- Không phải muốn kiểm tra cả người em nữa đấy chứ?

- Phải. Muốn kiểm tra hết.

Đương nhiên là Đường Thi đẩy Quang Anh ra ngay tặp lự khiến anh ngã nhào ra giường. Dù gì thì cô cũng có võ, sức cô có thể bằng một người đàn ông. Chỉ là thua chồng mình thôi. Cô chỉnh lại chiếc áo choàng bị xô lệch rồi nói:

- Hôm qua anh đã kiểm tra hết rồi đấy thôi.

Quang Anh cười cười rồi gối đầu lên đùi vợ. Anh vẽ một vòng tròn trong không trung và nói đầy mông lung:

- Vợ à! Anh muốn chúng ta có một đứa con.

Nghe thấy từ "muốn có một đưa con" mặt Đường Thi chợt tái mét vào. Cô đẩy Quang Anh ra, đồng thời người mình cũng lùi về sau mất mấy mét. Cô nói trong hoảng loạng:

- Không được! Tuyệt đối không được
Chương trước Chương tiếp
Loading...