Em Dám Quên Tôi

Chương 7



Lúc Cảnh Giai Tuệ nhận phòng khách sạn xong, người kia vẫn không thấy chủ động liên lạc với cô.

Để điện thoại chuyển sang chế độ trả lời tự động, tức thì lại thấy có vẻ uổng công vô ích, Cảnh Giai Tuệ chán nản cười một cái rồi lại chuyển về chế độ bình thường.

Lúc này đã là nửa đêm, cô chẳng còn hơi sức đâu mà nghĩ đến việc ra ngoài đi dạo thưởng thức cảnh đẹp, Cảnh Giai Tuệ vào một cửa hàng tiện lợi, mua vài hộp mỳ rồi vội vội vàng vàng trở về phòng, chuẩn bị cho việc giải quyết sự cố với công ty vào sáng mai.

Cô ngồi suy nghĩ, phía bên mình làm ăn bất cẩn như vậy, vạn nhất phía khách hàng sống chết không chịu tiếp nhận số hàng đó thì sao?Công ty cô chắc chắn gánh vác không nổi khoản bồi thường thiệt hại nếu không có bảo hiểm, tốt nhất là thương lượng một mức giá thấp hơn rồi tìm kiếm một khách hàng khác.

Nghĩ vậy, cô liền thoải mái vừa ăn mỳ vừa ngồi trước máy tính soạn email, hy vọng có thể tìm ra một đối tác khác đồng ý tiếp nhận đơn hàng.

Gần 12 giờ, chuông điện thoại của cô bất ngờ vang lên, là mã vùng của Thượng Hải, nhưng người gọi không phải là Đồng Nhiên.

Cảnh Giai Tuệ nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu rồi mới do dự nhấn nút nghe.

“Xin hỏi đây có phải là số điện thoại của Cảnh Giai Tuệ tiểu thư không?” Đầu dây bên kia là giọng nói mềm mại của một cô gái.

Cảnh Giai Tuệ nói phải, đối phương lập tức vội vàng giới thiệu, hóa ra cô ấy là thư ký của Đồng Nhiên.

Trong điện thoại, cô thư ký họ Mã này luôn miệng nói xin lỗi, nói là hôm nay vì bận quá nên đã quên mất việc mà Đồng tổng giao phó, xin Cảnh tiểu thư rộng lòng bỏ qua cho.Sau đó lại hỏi Cảnh Giai Tuệ có thấy hài lòng với khách sạn đang nghỉ hay không, nếu không thì cô sẽ gọi tài xế tới đón.

Cảnh Giai Tuệ khách sáo nói cảm ơn, không cần quan tâm đến cô, cô ở đây rất tốt, bởi vì lần này đi công tác nên cũng khá bận, thật sự không cần làm phiền.Sau lại cùng với đối phương khách khí nói qua nói lại, cuối cùng cả hai cùng nói “Tạm biệt” rồi gác máy.

Cảnh Giai Tuệ rất tỉnh táo, cô không giống như Bạch Văn Văn làm ăn bừa bãi cẩu thả, càng tuyệt đối không thể ở gần Đồng Nhiên.

Người đàn ông này trước kia thường hay lui tới các quán bar hoặc các trung tâm giải trí, lúc nào cũng chú ý phân chia thứ tự rõ ràng cho thuộc hạ, ai ra chắn cửa, ai đi ngắt công tắc đèn, ai chịu trách nhiệm đập bàn, ai chém người, chưa bao giờ mắc sai lầm.Đàn em của hắn đều được huấn luyện rất nghiêm khắc, việc cầm gạch, cầm dao hay cầm chai rượu để đánh nhau còn được hướng dẫn kỹ càng, chuyên nghiệp hơn cả các nhân viên an ninh trong các công ty.

Cho nên, việc thư ký Mã nói với cô rằng đã quên mất chuyện quan trọng mà Đồng tổng đã ngàn dặn vạn dặn, chẳng khác gì ý nói Đồng Nhiên cũng không hề để tâm đến việc tiếp đón cô, thật may vì cả hai người đều có chung ý nghĩ không muốn gặp mặt nhau.

Tuy rằng chưa liên hệ được với khách hàng thích hợp, nhưng lúc này Cảnh Giai Tuệ cảm thấy thật sự nhẹ nhõm.

Sáng sớm hôm sau, Cảnh Giai Tuệ vội vàng đánh răng rửa mặt rồi chạy đến công ty, gặp được người quản lý đơn hàng tên là Bạc Mễ.

Sau khi nói chuyện một lúc, cuối cùng Bạc Mễ cũng đã giải thích xong về nguyên nhân sự việc.Số hàng mà công ty Cảnh Giai Tuệ phụ trách đã gặp sự cố trong khi vận chuyển, vừa lúc đó có một công ty văn phòng phẩm không biết nghe được tin ở đâu, lập tức soạn ra một bản báo giá rồi gửi cho một công ty bên Đức, giá cả rẻ đến mức giống như đem cho vậy, hàng hóa lại có sẵn, khiến cho phía đối tác Đức rất hài lòng, nhưng công ty của Cảnh Giai Tuệ thì lại chậm chạp không đứng ra giải quyết, nên tạo cho đối phương có cái cớ để rút lại đơn hàng.

Những con số ghi trên bản báo giá kia thật sự làm cho người ta giật mình, Cảnh Giai Tuệ vốn đã có tính toán sẽ thương lượng với công ty của mình đưa một mức giá thấp hơn, nhưng cũng không đến mức gây thâm hụt lớn như bản báo giá của công ty này.

Đi ra khỏi công ty, Cảnh Giai Tuệ tâm chợt nguội lạnh, đứng trên vỉa hè đờ đẫn một lúc rồi mới quay trở về khách sạn.

Vừa vào phòng, cô lại mở máy lên kiểm tra hộp thư đến, gửi mấy chục thư mới có được một thư phản hồi.

Cảnh Giai Tuệ mở ra, đối phương là khách hàng cũ của công ty, tuy rằng đơn đặt hàng không nhiều, nhưng cũng không phải là ít.Người này tuy không thường hợp tác với công ty cô, nhưng lại lưu lại cho cô một ấn tượng rất sâu sắc, bởi vì có một lần gặp mặt ở Quảng Châu, hắn đã lôi kéo Dương tổng rồi hớn hở giới thiệu cho hắn về các thú vui nhục dục cũng như cuộc sống về đêm ở Đông Quản (* thuộc Quảng Đông, Trung Quốc), còn luôn dụ dỗ Dương tổng bỏ tiền ra dẫn hắn đi Đông Quản vui chơi thỏa thích vài trận.

Dương tổng hơi ái ngại, nhưng vì để duy trì mối quan hệ nên đã gọi lái xe đưa hắn và Hàn tiên sinh đi Đông Quản say xỉn một bữa, lúc họ trở về, Cảnh Giai Tuệ vô tình nghe thấy bác Trương lái xe và Dương tổng luôn miệng nói không thể chấp nhận được.Lão già kia cư nhiên lại có thể một mình gọi ba cô gái, ở trong phòng khách sạn chơi 4p, hôm sau lại vẫn còn ồn ào muốn gọi thêm vài cô nữa.

Nhân phẩm của đối phương không phải là vấn đề khiến Cảnh Giai Tuệ bận tâm đến, cô cẩn thận hỏi hắn về hạng mục công việc trong công ty, chứng minh xem hắn có thực sự muốn mua hàng của công ty cô hay không.

Một lượng hàng lớn cuối cùng cũng đã có nơi để gửi gắm!Cô rất vui vẻ soạn thư trả lời.

Vừa gửi xong, phía bên kia đã nhanh chóng hồi âm, mời cô khoảng một tiếng sau đến đàm phán, cùng với địa chỉ và số điện thoại liên lạc.

Cảnh Giai Tuệ không tắm rửa thay quần áo, chỉ đơn giản chải lại mái tóc đuôi ngựa, thoa một chút son dưỡng môi, đứng trước gương ngắm nghía một lúc rồi vội vàng ra ngoài gọi xe đi tới công ty khách hàng.

Công ty này nằm ở trung tâm Thượng Hải, hoàn hảo vì bây giờ chưa đến giờ cao điểm, xe cộ đi lại tương đối nhiều nhưng cũng không đến nỗi gây ra tắc đường, chỉ nửa giờ là xe đã tới nơi.Công ty khách hàng được đặt trong một tòa nhà lớn, chiếm toàn bộ hai tầng lầu, xem ra cũng khá hoành tráng.Bước ra khỏi thang máy, cô đến bàn lễ tân giới thiệu tên, người kia nhấc điện thoại lên rồi bảo cô chờ một chút.

Vài phút sau, một người trông khoảng 60 tuổi mặc Âu phục màu xám bước ra.Mái tóc được chải hất ngược ra sau, lộ ra vầng trán bóng nhãy, hơn nữa trên đỉnh đầu cũng thấp thoáng thấy ánh sáng từ da đầu phát ra, không biết là do ăn quá nhiều chất bổ hay đồ nhiều dầu mỡ, hoặc có thể là cả hai.

Điều này khiến Cảnh Giai Tuệ kinh sợ, không nghĩ tới Hàn tiên sinh lại tự mình ra đón cô, chỉ thấy khóe mắt của hắn tràn ngập ý cười nói : “Cảnh tiểu thư!Chúng ta lại gặp nhau rồi!Lần trước tôi đã muốn cùng cô nói chuyện một lúc, nhưng cô lúc nào cũng bận rộn, thật đúng là một nhân viên công sở xinh đẹp yêu kiều!”.Hàn tiên sinh nói giọng Quảng Đông, kéo tay Cảnh Giai Tuệ đi vào trong, vừa đi vừa dùng ngón tay khẽ vuốt ve lên bàn tay nhỏ bé của Cảnh Giai Tuệ.

Cảnh Giai Tuệ chợt nhận ra là mình đã quá sơ suất, vì tình thế cấp bách nên đã quên mất Hàn tiên sinh là con người như thế nào.Cô nhìn chằm chằm vào bàn tay đầy vết đồi mồi đang nắm chặt tay mình kia, các ngón tay của hắn đang không ngừng xoay tròn trên các đốt ngón tay mềm mại trơn nhẵn của cô, bám dai như đỉa, không tài nào giãy ra được.

Bước vào phòng làm việc, Cảnh Giai Tuệ theo phản xạ rút tay về, mỉm cười nói : “Hàn tổng quá đa lễ rồi, tôi vốn chỉ tùy tiện tới thăm hỏi, sao có thể làm phiền ngài phải đích thân ra tiếp đón chứ?Dương tổng cũng đã nhắn nhủ tôi, nói nếu là khách hàng cũ thì sẽ cùng nhau thương lượng một mức giá tốt nhất, coi như là một món quà để thể hiện chút lòng thành của công ty tôi đối với khách hàng.Lần này tôi tới cũng chỉ chịu trách nhiệm làm trung gian, giá cả cụ thể mời ông đến gặp Dương tổng để đàm phán.”

Nói xong cô rút từ trong túi ra bản kê khai sản phẩm rồi đặt trên bàn của Hàn tổng. “Đây là danh sách các mặt hàng, mời ông xem qua trước, nếu cần thì liên hệ cho Dương tổng, đến lúc đó việc vận chuyển vào kho hàng như thế nào là do sự quyết định của ông và Dương tổng.”

Nói xong Cảnh Giai Tuệ liền có ý định muốn rời đi, nhưng tên lão già họ Hàn này sao có thể nhanh như vậy thả cô ra ngoài chứ? Hắn tựa vào ghế giám đốc rồi làm ra vẻ kỳ quái nói : “Hàn tiểu thư đây là đang nói cho có lệ sao?, thái độ nói chuyện với khách hàng như vậy là kiểu gì?”

Cảnh Giai Tuệ mặt không biến sắc, tươi cười hỏi lại : “Sao vậy?Hàn tổng còn có điểm gì chưa rõ?”

Hắn ngả người vào ghế, không hờn không giận nói : “Còn rất nhiều chỗ chưa rõ, Cảnh tiểu thư, cô cảm thấy cô có nghĩa vụ cần phải giải thích kỹ càng cho tôi không?”

Cảnh Giai Tuệ trong lòng biết rõ sẽ không thể thoát thân ngay được, chỉ có thể mỉm cười nói : “Nếu Hàn tổng đưa ra yêu cầu, tôi đương nhiên sẽ cố gắng hết sức để khiến ông hài lòng.”

Hàn tiên sinh nghe vậy, lập tức tươi cười rạng rỡ, bảo thư ký chạy ra một nhà hàng gần đây đặt một bàn ăn, nói là muốn cùng Cảnh tiểu thư vừa ăn vừa nói chuyện.

Cảnh Giai Tuệ bình tĩnh gật đầu đồng ý.Trong đầu không ngừng tính toán, bên ngoài có rất nhiều nhân viên, trước cứ giả vờ vui vẻ ngồi nói chuyện phiếm với hắn một lúc đã, rồi từ từ nghĩ cách đối phó với lão già này sau.

Thừa dịp lão già kia đang dặn dò thư ký, cô liền vụng trộm nhắn tin cho Bạch Văn Văn, ý tứ đại khái là cô đang ở cùng với tên Hàn tiên sinh háo sắc, nhất thời không thể thoát thân, nhờ cô khoảng 5 phút sau hãy gọi điện tới, giả vờ nói là số hàng của công ty đang gặp sự cố ở bến tàu, cần cô đi giải quyết gấp.Nhắn xong tin, Cảnh Giai Tuệ đi tới ngồi xuống ghế, mỉm cười nhìn tên bại hoại đang từng bước đi tới gần mình.

Mắt vừa thấy thư ký đi ra khỏi văn phòng, lão già họ Hàn đã ngay lập tức động tay động chân với cô, cuộc điện thoại cứu mạng vẫn chưa thấy gọi tới.Cảnh Giai Tuệ trong lòng thầm mắng Bạch Văn Văn làm việc không đáng tin cậy, ngoài mặt vẫn giả vờ yếu ớt cười cười với tên kia, đại khái khoảng 20 phút sau, chuông điện thoại cuối cùng cũng vang lên.Cảnh Giai Tuệ giống như trút được gánh nặng, nhanh chóng cầm điện thoại lên.Nhưng khi vừa nhìn vào màn hình thì lại thấy đó là số điện thoại của Đồng Nhiên, Cảnh Giai Tuệ nhấn nút trả lời, liền nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn nhẹ nhàng truyền vào tai : “Mau chạy ra ngoài, tôi ở dưới lầu chờ cô.”

Câu nói không đầu không đuôi kia khiến cho Cảnh Giai Tuệ nhất thời không kịp phản ứng, chỉ có thể máy móc lặp lại : “Chờ tôi?”

“Đúng vậy!Không đi xuống chẳng lẽ cô định ở trên đó phục vụ lão già háo sắc đó sao?Mau chạy đi, đừng để tôi phải lên đó bắt cô!”

Cảnh Giai Tuệ lúc này mới hiểu ra, cảm thấy có chút khó hiểu : Đồng Nhiên làm sao mà biết được là cô ở đây?

Đúng lúc này, thư ký của Hàn tiên sinh quay lại, nhỏ giọng nói : “Xe của tổng giám đốc Đồng của tập đoàn Triệu Dương đang đợi ở bên ngoài, nói là muốn tìm Cảnh tiểu thư.”

Vị Hàn tiên sinh kia vốn đang dựa nửa người vào Cảnh Giai Tuệ, lập tức đứng thẳng dậy, vừa kinh ngạc lại vừa nghi ngờ hỏi : “Tổng giám đốc Đồng, có phải là Đồng Nhiên không?”

Nhìn thấy thư ký gật đầu, hắn hơi ngạc nhiên quay lại đánh giá Cảnh Giai Tuệ một chút, hỏi : “Cảnh tiểu thư chẳng lẽ cũng có liên hệ với tập đoàn Triệu Dương sao?”.Cảnh Giai Tuệ không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể gật đầu, cầm lấy túi xách rồi đi xuống, Hàn tiên sinh cũng đi theo sau.Vừa ra ngoài liền nhìn thấy ngay một chiếc Bentley màu đen đang đỗ trước cửa, cửa kính xe được mở một nửa, có thể thấy được một người đàn ông đeo kính đen, mặc áo sơ mi trắng ngồi bên trong, dáng vẻ không kiên nhẫn gõ gõ vào bảng đồng hồ trên xe.

Khí thế kia thật sự không giống với phong cách của một doanh nhân, mà giống một tên sát thủ trong giới hắc đạo, anh tuấn lạnh lùng.

Hắn vừa liếc thấy Cảnh Giai Tuệ bước ra, liền hừ một tiếng rồi nói : “Dây dưa cọ xát lâu đến vậy ư? Mà đợi cả nửa ngày mới lết được xuống đây!”
Chương trước Chương tiếp
Loading...