Em Gái Của Trời
Chương 13
chap13 Bà ta ngó nghiêng một lúc thì sai tài xế lại gần phòng chúng tôi và hỏi Luyến đang ngồi đọc sách trước cửa sổ. Cũng bởi vì phòng tôi là chỗ duy nhất còn mở cửa và có người ở dãy trọ này :_Khu này có ai tên Hoàng không em ? - Gã cộc lốc_Dạ ?_Ở dãy trọ này có ai tên Minh Hoàng không em gái ? _Dạ không ạ ! - Luyến chắc chắn .Gã gật đầu chào rồi lên xe chở người đàn bà nọ đi mất , bỏ lại cái nhìn khó hiểu cho cả hai anh em tôi.Sáng mùng một tết , chúng tôi đang bày biện cúng vái thì Huy và cô gái nọ về . Hình như tết đối với họ cũng chẳng có gì quan trọng , bằng chứng là tôi thấy họ vẫn như những ngày thường , thậm chí còn xuề xòa hơn. Mà cũng đúng , tết là ngày của gia đình , của họ hàng , bạn bè . Tết không dành cho những người nghèo , tết không dành cho những người không có nơi để về , phải ở lại cái xóm trọ tồi tàn buồn tẻ này..Đến trưa thì Huy sang , ngồi nói chuyện một lúc thì Huy xin phép được nói chuyện riêng với Luyến . Tôi hơi bất ngờ nhưng cũng gật đầu đồng ý . Huy và Luyến thì có chuyện gì để nói nhỉ , thật khó hiểu .Họ ngồi ngoài chiếc ghế đá ở giữa sân xóm trọ nói chuyện rất lâu. Hình như chỉ có mỗi Huy nói , Luyến ngồi im nghe . Tôi biết em tôi đang rất hồi hộp , đây là lần đầu tiên nó được nói chuyện với Huy , gã trai mà nó thích.Một lúc sau thì Luyến quay về phòng xin phép tôi được đi đâu đó với Huy một lúc . Tôi ngạc nhiên hỏi :_Ủa đi đâu vậy em ?_Ủa đi đâu vậy em ?_Xíu nữa về em nói anh nghe , anh ăn cơm trước đi nha - Luyến nói rồi đi nhanh ra cổng , không để tôi hỏi thêm.Mặc dù tôi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác nhưng cũng gật đầu . Huy là người đàng hoàng , tôi chắc thế.Đến chiều tối vẫn chưa thấy Luyến về thì tôi hoang mang thật sự. Ngày ấy điện thoại vẫn chưa phổ biến nên tôi chẳng biết cách nào để liên lạc với họ ngoài việc chờ đợi và chờ đợi.Sẩm tối thì tôi lo quá , đánh liều sang gõ cửa phòng Huy hỏi cô gái nọ. Một lúc sau thì cô ra mở cửa. Tôi mở lời :_Anh Huy đi đâu mà giờ này chưa về hả bạn ?Cô gái cười nhẹ rồi lắc đầu tỏ ý cũng không biết , tôi khẽ liếc vào phòng thì thấy cô đang bận nấu cơm nên tôi cũng không hỏi gì thêm , gật đầu chào rồi lẳng lặng về phòng. Tôi cũng phát hiện ra một điều là cô ấy xinh đẹp và có khuôn mặt hiền quá thể , nó khiến một thằng mới lớn như tôi có hơi rung rinh và ngại ngùng , quên bặt cả những điều muốn hỏi . Nhưng cũng vì cô đã có chủ và quá ít nói nên những cu cậu trong xóm không đứa nào dám bén mảng , ngay cả tôi cũng ngại khi phải tiếp xúc với cô.Đến tối thì Huy và Luyến về , cả hai đều như không có chuyện gì. Tôi thì dù thở phào nhẹ nhõm nhưng đợi Huy chào hỏi , xin lỗi xong và về phòng rồi tôi mới hỏi Luyến :_Sao em nói đi một xíu mà giờ này mới về ? Luyến thấy tôi nghiệm giọng thì sợ sệt :_Tại em .. bị người ta giữ lại mà ._Giữ lại là sao ,ai giữ lại ? - Tôi bắt đầu thấy khó chịu._Thôi mà anh Bi , hôm nay tết mà , không nhắc chuyện đó nữa. Anh Huy nhờ em một việc nhỏ ấy mà , không có gì nghiêm trọng đâu. Anh đúng là như ông già ấy._Thôi mà anh Bi , hôm nay tết mà , không nhắc chuyện đó nữa. Anh Huy nhờ em một việc nhỏ ấy mà , không có gì nghiêm trọng đâu. Anh đúng là như ông già ấy.Thấy nó vậy thì tôi cũng không nói nữa , dù gì nó cũng về nhà an toàn và hôm nay lại là mùng một tết. Với lại những gì nó giấu tôi đâu chỉ có mỗi chuyện này , trước gì nó vẫn vậy ,thường giấu nhẹm những thứ không vui. Khoảng một tuần sau tết thì Huy và cô gái nọ chuyển nhà trọ , họ có qua chào hai anh em tôi và tôi thấy Huy có khẽ cám ơn Luyến một lần nữa . Đồ đạc của họ chỉ vỏn vẹn một cái balo to và một cây đàn , mãi sau này tôi mới biết đó là lần chuyển nhà thứ..rất nhiều của họ.Từ ngày Huy chuyển nhà trọ , vắng hẳn tiếng đàn , vắng luôn cả dáng người cao lớn của Huy đi ngang cửa sổ thì Luyến thẫn thờ cả ngày . Tôi biết những đứa con gái mới lớn như nó sẽ đau khổ như thế nào khi người mà mình yêu quý bỏ đi mà không biết bao giờ được gặp mặt ,mà cũng có thể là cả đời này tôi và Luyến sẽ không bao giờ được gặp lại Huy và cô gái có nụ cười hiền khô kia nữa..Một buổi trưa tôi đi học về thì thấy người đàn bà sang trọng dạo nọ đang ở trong phòng và nói chuyện với Luyến . Tôi tò mò hết sức nhưng cũng không tài nào hiểu bà ta đến đây với lý do gì , mà lại còn vào tận phòng và nói chuyện với em gái tôi , chẳng phải người mà bà ta tìm không có ở khu trọ này cơ mà. Tôi nhìn vào cửa sổ , bà ta nắm tay Luyến rồi nói gì đó với vẻ van xin , cầu khẩn . Luyến chỉ cúi mặt không nói gì , tại sao nó không nói gì cơ chứ ?Tôi chỉ muốn xông vào phòng hỏi cho ra nhẽ nhưng có gì đó ngăn tôi lại , vẻ mặt của Luyến hay thái độ khó hiểu của người đàn bà xa lạ kia. Tôi đợi bà ta lên xe đi hẳn rồi mới vào nhà , vứt cặp rồi hỏi Luyến :_Em đang có chuyện gì vậy , nói đi . Phải nói hết với anh , nếu không thì đừng gọi anh là anh nữa. Luyến cúi mặt không dám hó hé gì , thấy thế tôi quát :_ Nói đi , em có còn coi anh là anh trai không vậy.Nó là đứa lì lợm ,rất lì lợm . Chỉ trả lời tôi bằng những giọt nước mắt mà nhất quyết không chịu nói gì . Tôi bực mình ghê gớm nhưng cũng không thể làm gì hơn . Nước mắt , sao lúc nào cũng là nó , sao ai cũng dùng nó để trốn tránh , để sợ hãi , để lừa dối , bản chất của nó đâu phải như vậy. Tại sao một thằng làm anh như tôi lại không được biết gì cả , có chuyện gì đang xảy ra vậy hả trời. Tôi ghét nước mắt , ghét nhìn thấy nó , ghét luôn cả những ai hay khóc , hay buồn. Tôi bỏ ra ngoài đi lang thang trong xóm, nếu cứ ngồi trong phòng với những câu hỏi và con bé em cứng đầu chắc tôi phát điên mất . Tối đấy cũng là lần đầu tiên trong đời tôi biết đến khói thuốc lá.Tôi bỏ ra ngoài đi lang thang trong xóm, nếu cứ ngồi trong phòng với những câu hỏi và con bé em cứng đầu chắc tôi phát điên mất . Tối đấy cũng là lần đầu tiên trong đời tôi biết đến khói thuốc lá.Mấy ngày sau nữa , một buổi chiều khi tôi đang ngủ và Luyến ngồi thì người đàn bà nọ lại đến , Luyến thấy bà ta thì hơi hoảng nhưng vẫn lịch sự mời bà ta vào với điệu bộ uể oải không vui.Bà ta nhìn tôi với vẻ dè chừng, thấy thế thì Luyến không đợi tôi nói mà đáp vội : Anh trai con.Dường như sự có mặt của tôi khiến cuộc nói chuyện của họ trở nên khiên cưỡng và dè chừng hơn :_Cô biết là con nói dối mà , con biết nó ở đâu thì nói cho cô biết với , ba nó đang bệnh nặng lắm rồi._Con không biết thật mà cô , lâu rồi con cũng không gặp ảnh nữa._Nó là người yêu của con , con nói vậy sao cô tin được , cô chỉ có mỗi mình nó là con trai... - Bà ta nói rồi thút thít khóc.Tôi nghe thế thì choáng nặng , người yêu ? con trai ? là ai chứ ? Tôi chắc chắn rằng Luyến không quen bất cứ thằng con trai nào ngoài những đứa trong xóm trọ . Nó có người yêu bao giờ chứ ? Không tài nào hiểu nổi ? Có truyện gì đang diễn ra trước mắt mà tôi không hề biết vậy trời ...Thấy tôi nhổm dậy , Luyến sợ hãi liếc sang tôi với ánh mắt van nài , cầu khẩn xin tôi đừng làm gì cả . Tôi khó chịu quá rồi nhưng không biết phải làm gì , không biết hỏi gì và cư xử ra sao trước mặt người đàn bà đáng tuổi mẹ mình , đang khóc thút thít cầu xin điều gì đó về thằng con trai của bà ta mà tôi không hề biết .Tôi lại bỏ ra ngoài đốt thuốc , tôi đã nghiện thuốc là từ bao giờ thế này ?Bà ta đã về ,tôi lừ lừ bước vào nhà . Không hề hỏi một câu nào như trước đây , tôi thấy thật sự thất vọng và mệt mỏi với những câu hỏi đan xen trong đầu. Điều gì và ai đã làm cho Luyến trở thành một kẻ nói dối như thế kia chứ . Đứa em gái ngoan của tôi đã biết nói dối rồi. Nó không còn coi tôi là người đáng tin tưởng nhất rồi...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương