Em Gái Nhà Tôi Siêu Cấp Ngọt
Chương 4: Mua Tự Do Không?
Edit: Sơ NguyênBeta: Sơ Thuần_______________________________ "Đem đôi mắt nó bịt lại đi, đỡ phải thấy thứ không nên thấy." Lưu lão tam từ trong ngăn kéo ghế phụ tìm ra một mảnh vải ném cho người phụ nữ trung niên. Người phụ nữ trung niên đối với việc làm này rất nhuần nhuyễn, nhận lấy vải đưa tay túm lấy tiểu gia hỏa, hai ba vòng liền đem vải cột chắc. Toàn bộ quá trình tiểu cô bé không khóc không nháo, cho dù là ở trong bóng tối cũng an an tĩnh tĩnh. Người phụ nữ trung niên cười nhạo một tiếng, "Tiểu nha đầu ngược lại là bớt chuyện." Nửa giờ sau, chiếc xe vẫn luôn đi về phía trước ngừng lại, người phụ nữ trung niên đem cô bé ôm xuống xe, trung gian lại giao cho người khác. Sau đó, cô bé bị che mắt cảm giác bản thân bị nhốt vào một căn nhà, lỗ tai xinh xắn giật giật, tiếng nức nở nho nhỏ chứng minh nơi này không chỉ có một người là cô, mùi vị khó ngửi làm cho cô nhăn lại cái mũi nhỏ xinh xắn. Tiếng đóng mở cửa ngay lập tức thu hút sự chú ý của những người khác. Bọn họ phát hiện lại có người bị bắt vào đây, lần này người mới là một đứa bé rất nhỏ tuổi, còn là một cô bé, trong lòng đột nhiên chết lặng nhói lại một cái, lại liên tưởng đến kết cục của chính mình và những người này, những người có sức chịu đựng kém nhất lại càng thêm sợ hãi, vốn là tiếng nức nở nho nhỏ đột nhiên trở nên to lên. Nghe được tiếng bước chân đi xa cho đến khi biến mất, cô bé chậm rãi lột xuống miếng vải bịt mắt. Có lẽ là bởi vì không có cửa sổ, ánh sáng trong phòng quá mờ tối, tất cả đứa trẻ co lại trong tường đều một bộ dáng hôn hôn trầm trầm, còn có một số các thiếu nam thiếu nữ cùng thanh niên trai gái bị chặn miệng, trói thành cái bánh chưng. Trong lòng Dương Kỳ tràn đầy tuyệt vọng, vừa nghĩ tới số phận sau này, tâm can tỳ phế thận* đều trở nên nhức nhối. *( Tâm can tỳ phế thận: tim, gan, lá lách, phổi, thận)Hắn mới mười chín tuổi, độ tuổi vốn nên có một thanh xuân to lớn, có thể hưởng thụ một đời người tốt đẹp, lại vào một ngày chó chết bọn buôn người bắt cóc! Hắn là con một, nếu như hắn không còn, ba mẹ làm thế nào? Nghĩ lại chính mình không hiểu chuyện vẫn luôn để cho ba mẹ của hắn bận tâm, hắn rất hối hận. Đây là lần đầu tiên hắn suy nghĩ về loại vấn đề này, lần đầu tiên hắn đối với tình yêu thương của cha mẹ sinh ra áy náy,nhưng đã quá muộn. "Anh trai, muốn mua tự do không?" Thanh âm mềm mại vang lên ở bên tai, làm Dương Kỳ đang đắm chìm trong tuyệt vọng cùng ưu tư cũng ngẩn ra, sau đó hắn phát hiện không biết từ lúc nào, cô bé mới vừa bị bọn buôn người ném vào nhà đã ngồi xổm ở bên cạnh hắn, cô bé thân mặc bộ đồ cổ trang, tướng mạo đặc biệt tinh xảo đáng yêu, lại nhìn tư thế ngồi xổm kia đã thấy được bao nhiêu ngoan ngoãn. Ngay cả trong hoàn cảnh tuyệt vọng, Dương Kỳ vẫn là không cẩn thận bị sự đáng yêu đả động đến. Sau đó, hắn đột nhiên phản ứng lại, cô bé là người duy nhất ở nơi này không bị dùng thuốc, cũng là người không có bị trói lại hạn chế hoạt động, con ngươi u tối bỗng nhiên sáng lên, giãy giụa ô ô kêu. Mặc dù không nghe rõ Dương Kỳ đang ô ô cái gì, nhưng ý tứ rất rõ ràng, đơn giản chính là muốn để cho cô bé hỗ trợ tháo sợi dây. Nhưng mà cô bé cũng không hề có động tác gì, mà lại là lặp lại lời nói ban nãy. "Anh trai, muốn mua tự do không?" Cô bé dừng một chút, tựa hồ vì muốn tăng thêm độ tin cậy, siết nắm tay, chớp đôi mắt to đầy chân thành, nói, "Không chỉ là tháo sợi giây nha, còn bao gồm đưa anh chạy ra khỏi nơi này, thực có lời." Nếu là lúc trước, gặp loại này không thức thời, hắn đã sớm mắng từ lâu, coi như bị trói tay chân, Dương đại thiếu gia như hắn cũng phải đem đối phương đá đến chổng vó ngược lên trời. Mà hôm nay, có lẽ là lần bắt cóc này đã mài dũa tâm trí hắn, tâm tính thay đổi không ít, hơn nữa đối phương còn là một đứa bé đặc biệt manh manh đáng yêu, Dương Kỳ phát hiện chính mình tức giận không nổi, nóng nảy nổi nóng cũng không có, đối mặt với hành động lừa gạt của cô bé, ngược lại có chút dở khóc dở cười. Đứa bé kiếm tiền trong trường hợp như vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên thấy, năng lực khoác lác cũng không bình thường, lợi hại hơn cả hắn. Dương Kỳ không hề tin tưởng một bé gái nhỏ con như vậy có thể mang hắn chạy trốn, chỉ mong được cởi bỏ dây thừng, sau đó mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp. Nhà hắn không thiếu tiền, nếu có thể chạy khỏi nơi này thật, hắn nhất định sẽ báo đáp tiểu gia hỏa này ơn cởi trói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương