Em Gái Nhỏ, Mau Lại Đây

Chương 48: Món Quà



Diệm Thanh đứng ngóng từ sảnh, thấy xe của Nhâm Cảnh Thâm từ ngoài cổng lớn bắt đầu tiến vào thì lòng cũng vui sướng, mau chạy vào bếp, giục:

- Nào mọi người... hai đứa nó về rồi, nhớ làm theo lời tôi dặn nhé

Đám người hầu gật gù, ai cũng hồi hộp và ngóng chờ, Nhâm Thế Thành từ bên ngoài chạy vào, đầu đội chiếc mũ sinh nhật, hào hứng:1

- Đâu, con bé về chưa?

Diệm Thanh quay ra nhìn chồng mình thì cằn nhằn:

- Anh này... già đầu rồi còn nghịch ngợm, mau bỏ mũ xuống, tí nữa để Tình Nhu đeo

Nhâm Thế Thành tiếc nuối cởi ra, ông vốn tưởng mỗi người có một cái nên tranh thủ đội trước, ai dè là của Tình Nhu. Sảnh lớn bắt đầu tắt điện, hàng dài nến được thắp lên từ lối vào đến bàn ăn, Nhâm Cảnh Thâm cùng Tình Nhu chuẩn bị bước vào, cô ngóng lên nhìn, tò mò:

- Anh hai... sao nhà tối om thế nhỉ? Ba mẹ mới đi đâu à?

Nhâm Cảnh Thâm tỏ vẻ bí ẩn, nhàn nhạt đáp:

- Tôi không rõ

Cả hai đến sảnh, Tình Nhu mở cánh cửa gỗ lớn ra thì cũng bất ngờ vô cùng, căn nhà tối duy nhất sáng lên là lối đi thắp nến, cô vui sướng toan quay ra định khoe với Nhâm Cảnh Thâm thì hắn đã không còn đứng sau lưng, luồn lách biến mất lúc nào đến cô cũng không hay

Tình Nhu đi theo lối đó vào nhà, sau cùng tiếng pháo bông bắn lên, ánh đèn cũng sáng rực mạnh mẽ, ông bà Nhâm cùng Cảnh Thâm đi ra tươi cười, Tình Nhu ban đầu giật bắn mình rồi sau cùng cũng bình tâm trở lại, vui sướng:

- Ba mẹ.. hai người kì công chuẩn bị những thứ này sao? Thật đẹp... cả anh hai nữa, còn giấu

Diệm Thanh đon đả dắt tay con, nói:

- Hì, những thứ này có là gì đâu chứ? Miễn là con luôn vui vẻ, thấy ấm áp mỗi khi trở về nhà là được... Nào chúng ta mau vào bàn ăn thôi

Dĩ nhiên sinh nhật tròn 18 của Tình Nhu cũng phải tổ chức thật đặc biệt, không chỉ thể hiện tình cảm gắn bó của con bé với Nhâm gia mà cũng đánh dấu quá trình trưởng thành của Tình Nhu. Từ nay cuộc đời sẽ bước sang trang mới, có thể tự lập, tự chủ được nhiều mặt trong cuộc sống...

Bữa tối diễn ra trong không khí thật sự đầm ấm, tiếng cười nói ngập tràn, ông bà Nhâm có những phần quà đặc biệt về tinh thần cho Tình Nhu, ông Nhâm hào hứng kể lại những chuyện trước đây của mình và Tư Huấn – cái thời cả hai mới chân ướt chân ráo vào nghề. Có biết bao chuyện ông chưa từng nói ra, chỉ cất trong lòng, đến hôm nay là một dịp đặc biệt, Nhâm Thế Thành kể ra với niềm xúc động mãnh liệt. Sau cùng ông bồi hồi:

- Tình Nhu... con gắn bó với chúng ta 11 năm, đối với ta con không phải là con nuôi mà chính như đứa con của hai ông bà này dứt ruột đẻ ra vậy. Hôm nay con tròn 18, một mốc tuổi quan trọng trong cuộc đời mỗi người... ta chúc con trên chặng đường sắp tới sẽ gặp nhiều may mắn, sự phát triển tích cực trong mọi việc con đang theo đuổi... và luôn nhớ, Nhâm gia mãi mãi là chỗ dựa vững chắc cho con. Động tới Tình Nhu chính là khiêu chiến với Nhâm gia, ta, mẹ con và anh hai.. không bao giờ tha thứ cho bất cứ kẻ nào

Tình Nhu rùng mình, lời nói của Nhâm Thế Thành đanh thép đến cùng cực, ông đã biết chuyện của cô và Triết Thẩm Diên, có phần tức giận vì nam nhân muốn một mũi tên trúng hai đích, vừa giải quyết ổn thỏa chuyện của mẹ mình, vừa thành công có được Tình Nhu. Triết Hạo vốn dĩ không rõ sự tình, ông đã đích thân tới xin lỗi nhưng đối với Thế Thành, lòng tự tôn cao và cực ghét việc gia đình mình bị tổn hại, Nhâm Thế Thành tuyên bố thẳng thừng:

- Cục trưởng Triết, con dại thì cái mang, thiết nghĩ anh nên cẩn thận với bà vợ và đứa con trai mình... Sự thân thiết trước đây của chúng ta, tôi sẽ xem xét lại bởi tôi nói rồi, gia đình là thứ Nhâm Thế Thành này đặt lên trên tất cả, các mối quan hệ bên ngoài, âu cũng chỉ là phù phiếm

Trở lại thực tại, Tình Nhu cẩn thận cụng ly với ba, nhỏ nhẹ:

- Ba.. con biết rõ điều ấy và sẽ không bao giờ làm bất cứ việc gì gây tổn hại đến thanh danh nhà mình, xin ba mẹ, anh hai... yên tâm

Mọi người nói đến những chuyện khác, riêng Nhâm Cảnh Thâm có phần trầm mặc hơn, ánh mắt hắn nhìn lấy Tình Nhu yêu chiều, thỉnh thoảng tùm tỉm cười và tự suy nghĩ vài điều gì đó, cổ họng khô khốc mà nốc lấy rượu liên tục. Nam nhân nhìn Tình Nhu, nhớ lại vị trí này cũng 11 năm trước, cô khi ấy là một con bé nhỏ tí, đứng lù thù dưới chân hắn, mỗi lần muốn nói chuyện là cái cổ Tình Nhu phải ngửa thẳng lên, nam nhân cũng phải cúi gục đầu xuống... Cho đến hiện tại, nữ nhân lớn phổng phao nhưng nhớ lại những lần bế thốc hay trêu đùa thì Nhâm Cảnh Thâm vẫn đánh giá cô là nhỏ bé, chỉ lọt thỏm trong lòng hắn. Mấy suy nghĩ mập mờ dần lướt qua, ánh mắt Cảnh Thâm bỗng cụp lại rồi quay đi nhìn nơi khác, hắn không cho phép mình nhìn “em gái nuôi” thêm một lần nào nữa, thậm chí còn tự chửi thầm lặng:

- Bình tĩnh đi.. thằng chó

Sau cùng bữa ăn kết thúc, cũng tối muộn nên hai anh em trở về biệt thự. Trên xe, Tình Nhu ngắm nghía chiếc váy độc tôn duy nhất 1 cái, bà Thanh đã tự thiết kế, tự chọn vải và may lên cho cô. Nữ nhân tấm tắc:

- Đẹp quá à.. mẹ luôn chu đáo với em như vậy

Nữ nhân ngó qua chiếc vòng bản mệnh của Nhâm Thế Thành, ông đi thỉnh riêng và khắc tên, ngày tháng năm sinh của Tình Nhu ở mặt sau. Những món quà không phải mặt hàng xa xỉ mà chỉ là từ tấm lòng, Tình Nhu thích thú ngắm đi ngắm lại.

Nhâm Cảnh Thâm thi thoảng liếc sang, cô vui vẻ dĩ nhiên khiến tâm trạng của hắn luôn tốt đẹp. Bất giác Nhâm Cảnh Thâm nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, thâm trầm:

- Tôi cũng có món quà muốn tặng em

P/s: cùng đoán tên món quà nào mng ????
Chương trước Chương tiếp
Loading...