Em Họ Không Dễ Nuôi
Chương 49
Đoàn Dao Nhàn biết Đoàn Duệ Thanh bận rộn vất vả hai tháng cần nghỉ ngơi tốt mốt chụt, nên chủ động tan tầm sớm về nhà nấu cơm. Lúc nàng tan tầm chỉ sớm hơn cháu mình một chút, chờ làm xong cơm tối sắc trời cũng hôn ám rồi. Lúc nàng đem cơm đến bệnh viện, lại gặp được em trai Đoàn Thế Quốc đang đứng bên ngoài, cảm xúc trên mặt không quá tốt. Trong lòng nàng cả kinh, lo lắng hắn phát hiện được gì. Hiện tại tình cảm hai đứa nhỏ đang rất tốt, nhưng trong mắt người lớn dù sao cũng chỉ là con nít, hai đứa lại là đàn ông, nếu Đoàn Thế Quốc biết được chuyện của hai đứa, sợ là khó giải quyết được. Việc này chỉ có thể đợi đến lúc hai đứa trở nên hoàn toàn độc lập, có sự nghiệp thật sự ổn định, trước mắt không bị phát hiện thì càng tốt. Đoàn Thế Quốc đến lúc nàng đi đến trước mặt mới phát hiện ra, biểu tình trên mặt không phải tức giận như nàng tưởng, mà có chút chột dạ. Đoàn Giai Thu hoàn toàn không rõ xảy ra chuyện gì, bất quá chỉ cần Đoàn Thế Quốc không tức giận vì phát hiện ra chuyện hai đứa nhỏ là tốt, tâm nàng cũng buông bỏ được một nửa. “Thế Quốc, em sao lại đứng đây?” Đoàn Giai Thu áp chế thiên ngôn vạn ngữ trong lòng, bình tĩnh mỉm cười chào hỏi với hắn. “À, tam tỷ, chị vội đến đưa cơm cho Thiệu Thần sao?” Đoàn Thế Quốc tướng mạo cũng như tính cách đều cùng một kiểu, lúc này trên mặt mang theo xấu hổ, tươi cười cũng miễn cưỡng. “Đúng vậy, em…” “Ta nghe nói Thiệu Thần bị thương nên đến đây, vết thương nó…không có việc gì chứ?” “Cũng không nặng lắm, phải truyền nước vài hôm…” Đoàn Giai Thu tuy rằng tươi cười, nhưng kia là con trai mình, nói bị thương là bị thương, chịu vài lỗ hổng, trong lòng làm sao dễ chịu được, cho nên nụ cười trên mặt nàng còn thêm cỗ xót xa, cảm xúc khó chịu. Đoàn Thế Quốc thấy biểu tình nàng như vậy, càng thêm xấu hổ, vội nói: “Ta trước kia đã nói rồi, để Thiệu Thần đổi một công việc khác, chị còn muốn để nó tự do chọn…” Hắn nói tới đây cũng thấy hơi lỡ mồm, bản thân đều muốn cho mình một bạt tay, thật sự là nói không ra sao. “Bọn nhỏ đều có con đường mình phải đi, chúng ta làm người lớn chỉ cần hướng dẫn điểm bắt đầu cho nó, không có biện pháp sống thay nó cả đời.” Đoàn Giai Thu không biết sao hắn lại có vẻ mặt này, bất quá nghĩ đến chuyện của cháu trai, cảm thấy có thể nhân cơ hội này nói với hắn, liền tiếp tục nói “Em cũng thật là, tiểu Duệ đã lớn rồi, em đừng quản nghiêm nó như trẻ con nữa, hở chút là đánh, tuổi trẻ như nó càng bị cấm càng muốn phản kháng, đến lúc đó cũng khiến mọi chuyện không xong.” Đoàn Thế Quốc vừa nghe nàng nhắc tới tên Đoàn Duệ Thanh trong lòng liền nổi hỏa, nhưng đây là chị gái mình, vẫn là mẹ của Vân Thiệu Thần, hắn chỉ có thể cứng rắn nhịn xuống, sắc mặt trở nên hết sức khó coi. Đoàn Giai Thu thấy hắn như thế thì không nói thêm gì nữa. Đoàn Thế Quốc trầm mặc một hồi, mới tiếp tục nói: “Ta, ta là tới thăm Thiệu Thần, nhưng bây giờ không vào được.” Hắn nói xong lấy giỏ đặt dưới chân đưa cho nàng, “Chị giúp ta đem mấy thứ này cho nó, nói nó cẩn thận dưỡng thương. Về việc của Duệ Thanh, lần trước ta đã nói qua với Thiệu Thần, ta… Việc này để nó nói đi, nếu qua năm nay Duệ Thanh còn không làm ra thành tích gì, nó phải tiếp tục đến trường, việc này không thương lượng.” “Được rồi, chị sẽ nói lại với nó.” Đoàn Giai Thu không biết hai người lén lút nói những gì, bất quá cũng vì chuyện của cháu trai, nàng không hỏi nhiều, nhận lấy đồ vật, hai người đứng nói thêm chốc lát, nàng mới mang đồ đạc lên lầu. Trong phòng bệnh, Đoàn Duệ Thanh thấy tam cô nhà mình chưa đến, sợ anh họ bị đói, nên gọt táo đút y ăn trước. Vân Thiệu Thần hé miệng ăn táo, lại lấy một miếng uy Đoàn Duệ Thanh, hai người nhìn nhau, ôn nhu tươi cười. Vân mẹ xuyên qua cửa kính thấy được một màn này, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài một tiếng, đẩy cửa đi vào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương