Em Là Điều Trân Quý Nhất

Chương 2



Giang gia đầu tiên là do Giang lão thái gia ở Indonesia 1 tay dốc sức lập nên, về nước, ông sáng tạo Giang Thành đệ nhất công nghiệp công ty, về sau bất động sản phát triển, Giang thị lại đầu tư vào  biệt thự chung cư ở Giang Thành - -. Đến thời của Giang Trường Hoài, ông cũng là một người biết tiến thủ giữ vững sự nghiệp.

Thẩm Học Kiên giải ngũ xong mới gây dựng sự nghiệp, nhưng bắt kịp xu hướng, ông sáng lập hằng thái bách hóa ở  tỉnh J, liên tục mở chi nhánh mới.

Nơi ở bất động sản cùng buôn bán bất động sản,2 lão đại Giang Trường Hoài cùng Thẩm Học Kiên mới quen đã thân,có hợp tác mấy lần,giờ lại làm hàng xóm, tự nhiên càng thân hơn.

Vì vậy, Thẩm Khê vừa về nhà sắp xếp một chút, Thẩm Học Kiên cùng Mẫn Nhu lại dắt Thẩm Khê đến thăm hỏi Giang gia. Mẫn Nhu còn cố ý giúp Thẩm Khê ăn mặc đẹp, tết cho cô bím tóc nhìn rất đáng yêu...

Thẩm Học Kiên cùng Giang Trường Hoài tán gẫu chuyện làm ăn hợp tác, Mẫn Nhu cùng Từ Lỵ tán gẫu về kiểu áo lông thịnh hành, Thẩm Khê tất nhiên là chơi cùng Giang Diễn.

Nói cho đúng là Thẩm Khê tìm Giang Diễn chơi cùng, mà Giang Diễn lại đang tự luyện cờ vây.

Giang Diễn cho rằng chỉ cần không nói chuyện, cô sẽ tự qua phòng khách xem hoạt hình, kết quả, Thẩm Khê lại ngồi ở bên cạnh, ôm mặt,  mắt sáng long lanh nhìn anh mười phút, mới dùng giọng mềm mại như nước nói một câu: "Tiểu ca ca lớn lên thật đẹp mắt."

Rồi sau đó, nhanh chóng sờ mặt anh một phen.

Lúc nhỏ nhìn Giang Diễn hơi giống con gái, cùng đại mỹ nhân Từ Lỵ như một khuôn mẫu khắc ra, răng trắng môi đỏ, thanh tú lịch sự tao nhã.

Nhưng Giang Diễn hết sức kiêng kị từ "Đẹp mắt ", bởi từ tám tuổi tiểu tỷ tỷ đến tám mươi tuổi lão bà bà, tất cả giống cái đều thích vân vê, chà xát mặt anh. (Đẹp quá cũng khổ lắm)

Kỳ thật lúc bé, Giang Diễn là 1 bạn nhỏ  rất yêu cười, nhưng kể từ lúc anh phát hiện chỉ cần cười một tiếng, người nhào tới sờ mặt sẽ tăng lên rất nhiều,vì thế liền không cười nữa.

Giang Diễn bất mãn, liếc Thẩm Khê một cái: "Không nên tùy tiện sờ loạn."

Thẩm Khê mở to  mắt, hỏi: "Tại sao? Dì mỗi lần khen em đẹp mắt, cũng sẽ sờ mặt em."

Giang Diễn xem Thẩm Khê khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn, nghĩ đến đại cuồng sờ mặt nhà mình- - mẹ Từ Lỵ, vì vậy bày ra bộ mặt ghét bỏ, nói: "Đừng đụng anh."

Thẩm Khê có chút ủy khuất, cô rất thích anh trai nhỏ, nhưng anh giống như giận cô, để tỏ lòng thành ý xin lỗi, Thẩm Khê đem mặt đưa tới, kéo Giang Diễn tay áo, nói: "anh trai không nên tức giận, nếu không anh cũng sờ em một cái là được."

Giang Diễn phản xạ có điều kiện né tránh, tiểu não kém- Thẩm Khê liền đánh đổ bàn cờ, quân cờ vung đầy đất.

Thẩm Khê bị dọa có chút ngốc rồi, miệng mở to nói: "Thực xin lỗi..."

Giang Diễn thật sự có chút tức giận, nhưng quay đầu lại trông thấy Thẩm Khê trong mắt đều là mịt mờ sương mù, trắng nõn khuôn mặt nhỏ nhắn co thành một đoàn, nhất thời cũng không thể phát giận, nhẫn nại hỏi: "Đụng đau sao?"

"Không đau, em thường xuyên ngã, hôm nay mặc áo cũng rất dầy." Thẩm Khê thụ sủng nhược kinh, vỗ vỗ trên áo bông mới tinh, rồi vội vàng quỳ rạp trên mặt đất giúp Giang Diễn nhặt quân cờ.

"Anh nhặt cho." Giang Diễn cũng cúi gập thắt lưng nhặt, anh có chút không yên tâm Thẩm Khê, mỗi lần gặp, cô giống như... Đều sẽ ngã úp mặt.

Nhặt hết, Giang Diễn đếm, thấy thiếu hai cái, liền nhìn xuống dưới giường, chắc vừa rồi lăn xuống đó mất.

Giang Diễn nhìn quanh, muốn tìm vật gì dài dài chút.

"Để em." Đầu sỏ gây nên -Thẩm Khê vội vàng giơ tay, Giang Diễn còn chưa kịp ngăn cản, đã chui xuống gầm giường, chỉ thấy cái mông nhỏ cùng hai cái chân ở bên ngoài.

Nhìn cái mông tròn vo, Giang Diễn đột nhiên muốn đạp cho một cước, bất quá từ nhỏ rất có tự chủ, bạn nhỏ giang liền khắc chế ý nghĩ tà ác, chột dạ ho khan một tiếng, đảo mắt nhìn chỗ khác.

Thẩm Khê tay ở dưới gầm giường mò trong chốc lát, liền sờ được hai viên cờ, trong lòng vui mừng, vừa định bò ra, thì chỉ bò được 1 cm, rồi kẹt cứng lại không ra được nữa.

Giang Diễn thấy Thẩm Khê vểnh mông ở dưới gầm giường nằm sấp nửa ngày, nhịn không được hỏi: "Tìm được chưa?"

Chỉ 1 lát sau,đã nghe tiếng Thẩm Khê nức nở: "Anh ơi,em không bò ra được  ."

Giang Diễn lúc này mới chú ý áo bông của cô bị ép lại, xuất hiện nhiều nếp nhăn, nói: "Kẹt rồi? Để anh xuống lầu kêu ba ba đem giường nâng lên."

"Không muốn không muốn." Thẩm Khê sốt ruột nói.

Giang Diễn đặc biệt không thích bụi bặm, nhưng lúc này, cũng chỉ có thể học cô quỳ rạp trên mặt đất, nhìn phía bên trong, hỏi: "Đau không? Vì sao không tìm ba ba?"

Thẩm Khê mặt nghẹn hồng hồng, " mất mặt lắm, anh giúp em một chút nha."

Giang Diễn từ nhỏ đã thích lựa chọn thứ tốt nhất, anh cảm thấy kêu người lớn là nhanh nhất an toàn nhất, nhưng anh có chút sợ Thẩm Khê khóc, hơn nữa mẹ thường giáo dục anh, bé gái cùng bé trai là không giống nhau, con gái sợ hãi này nọ thường thường không giống  bé trai.

Vì vậy, anh chỉ có thể dùng hết sức lực, bắt đầu kéo Thẩm Khê ra giống như nhổ củ cải.

Không có có hiệu quả, Giang Diễn quan sát, giúp Thẩm Khê đem nếp gấp trên áo bông vuốt phẳng, nói: " dùng sức hóp bụng. Anh kéo em ra."

Sau đó,dùng hết sức kéo,Giang Diễn té xuống, mông đập mạnh trên đất,nhưng cũng không chú ý đau nhức,tới xem Thẩm Khê tóc tai bù xù, sợ cô khóc.

Kết quả, Thẩm Khê dụi dụi con mắt, cười hì hì nhìn anh, phối hợp với bím tóc đã bị tuột, tóc xù rất thê thảm,nhìn như bị bệnh thần kinh.

Thẩm Khê xòe tay ra, là hai quân cờ màu đen, mà đôi mắt cô so với quân cờ còn sáng hơn: "em lấy được rồi."

Giang Diễn phủi tay, không mặn không nhạt ừ một tiếng, thấy trên chóp mũi Thẩm Khê dính bụi, nhịn không được duỗi tay lau giúp cô.

Sau đó, Thẩm Khê cười đến sáng sủa: " Anh sờ mặt em rồi nhé, anh không tức giận nữa sao?."

“anh không sờ mặt em, anh giúp em lau bụi." Nguyên tắc của anh là muốn nói rõ ràng, Từ Lỵ giáo dục Giang Diễn, còn có 1 chuyện, bé trai không thể tùy tiện sờ bé gái, bé gái dễ thương cũng không được.

Giang Diễn khi đó có chút khó hiểu, chẳng lẽ bé gái có thể sờ bé trai sao?

"Sờ mặt và lau bụi, cũng giống nhau thôi." Có người nói rất nhẹ nhàng.

"Không giống nhau..." Có người trả lời rất nghiêm túc.

Thẩm Khê sờ tóc, phát hiện bím tóc mẹ tết đã bị lỏng, từ nhỏ cô đã thích xinh đẹp, liền bĩu môi, hỏi: "Anh có lược không?"

"Không có." Giang Diễn quyết định tiếp tục đánh cờ, sờ quân cờ, rất trơn,ừm, Thẩm Khê mũi cũng rất trơn.

Thẩm Khê đưa mắt nhìn quanh: "anh giúp em tìm lược đi. Tóc rối mẹ sẽ mắng em."

Xét thấy đầu tóc cô đúng là rất bù xù, Giang Diễn thở dài, đến phòng Từ Lỵ, cầm lược đưa Thẩm Khê.

Cái lược đó rất lớn, kỳ thật không thích hợp cho Thẩm Khê dùng, huống chi... Thẩm Khê vốn là không biết chải đầu, cô thường xuyên được mẹ làm cho, vì vậy giả vờ giả vịt học bộ dạng người lớn, tự chải tóc mình.

Thẩm Khê chất tóc rất đẹp, trải rộng ra nhìn như lụa sa tanh.

Giang Diễn không khỏi nhìn lâu, sau đó cảm thán, con gái và con trai không giống chính là do tóc dài, nhưng là tóc dài nhiều quá thật phiền toái.

Thật là phiền toái, phi thường phiền toái, Thẩm Khê phát hiện mình căn bản không biết tết bím tóc, bình thường mẹ tết cho cô lúc nào cũng rất nhanh  , đến phiên cô, sao không làm đẹp giống được như mẹ, còn bị rối. Tết nửa giờ, Thẩm Khê đột nhiên có chút sụp đổ.

Giang Diễn kỳ thật vui vẻ, Thẩm Khê tự tết tóc, tối thiểu anh có thể thanh thản ổn định luyện đánh cờ, nhưng không nghĩ tới một lát sau, Thẩm Khê như  cún con nằm trên bàn cờ, hai mắt ngập nước, nói: "Tiểu ca ca, giúp em chải đầu đi."

"Sẽ không..."Sao có thể.

"Nếu như không tết, mẹ sẽ biết em chui dưới giường, cũng biết em đem bàn cờ làm đổ,nhất định sẽ mắng em..." Thẩm Khê đáng thương nói. (Edit by Nhi Leona)

Hôm nay lúc cô thức dậy, mẹ nói với cô, nhất định phải cư xử khéo léo với anh trai nhỏ, nếu như lại khóc lại nháo, về sau không mang cô tới gặp anh nữa.

Nghe được suy luận rất logic của Thẩm Khê, Giang Diễn rơi vào trầm tư.

Bởi vì hôm nay mẹ nói với anh, em gái nhỏ của Thẩm gia muốn tới, nhất định phải cư xử khéo léo, nếu như lại bắt nạt hoặc khiến cô bé khóc, thì mẹ anh sẽ đem cô bé về nhà nuôi, ngày ngày để anh chơi cùng cô, cho đến khi anh học được cách cư xử tốt với cô mới thôi.

Nếu như mẹ biết anh để Thẩm Khê chui gầm giường, về sau chắc sẽ để Thẩm Khê ngủ trên giường anh, kết quả thật đáng sợ.

Một phen suy tính thiệt hơn, Giang Diễn trầm trọng nói: "Anh thử một chút xem sao."

Thẩm Khê mặt mày hớn hở: "Anh thật tốt. Anh thông minh như thế, nhất định sẽ tết được."

Giang Diễn khóe môi giật giật, không nói chuyện.

Thẩm Khê lấy ghế, ngoan ngoãn ngồi ở trước mặt anh.

Giang Diễn nhẹ nhàng chải tóc cô, phát hiện so với tưởng tượng thì tinh tế mềm mại hơn một chút, còn có mùi thơm nhàn nhạt.

Nhưng anh rất nhanh liền bi thương phát hiện, thông minh dùng làm cái quỷ gì, anh quả thực không biêt tết bím tóc, chỉ có ngẫu nhiên dậy sớm đã từng một hai lần thấy mẹ chải đầu, còn lại là ở trong nhà trẻ đã từng thấy 1 cô bé chải đầu cho búp bê Barbie.

Trừ lần đó ra, không còn kinh nghiệm.

Cũng may bím tóc trên đầu Thẩm Khê cũng chưa tuột hoàn toàn. Giang Diễn như xem ván cờ nhìn trong chốc lát, đã hiểu nguyên lý, chỉ là xem là một chuyện, làm lại là một chuyện khác, sức lĩnh ngộ của anh so với Thẩm Khê cao hơn,nhưng làm còn không bằng Thẩm Khê đâu, ngón tay cũng không biết để vào đâu.

Bất quá cũng may anh thật sự thông minh, mười phút sau, một cái bím tóc vừa thô to vừa ẩu tả xuất hiện.

Thẩm Khê phủi tay, nói: " anh thật lợi hại."

Ngược lại Giang Diễn đỏ mặt, nói: "Làm lại."

"Được." Thẩm Khê nheo mắt lại, cô đương nhiên không có ý kiến, anh cuối cùng chịu chơi cùng cô.

Giang Diễn lại tết bím tóc, cảm giác vấn đề là ở lực đạo, vì vậy lại dùng thêm chút sức, tốt hơn một chút, nhưng không quá cân xứng, vì vậy anh lại tết lại, một lần lại một lần...

Lúc Từ Lỵ đẩy cửa phòng ra, quả thực là kinh ngạc đến ngây người, bà nhìn thấy đứa con trai cực ghét chơi chung với bạn cùng lứa,nhất là con gái,lại đang tết tóc cho Thẩm Khê, khoan hãy nói, tết được còn có hình có dáng, còn tết nhiều lần...

Sau đó cười nhìn Mẫn Nhu một cái: "Chậc chậc chậc,bà xem, Tiểu Khê sau này sớm muộn cũng sẽ là người của Giang gia chúng tôi."

Mẫn Nhu cũng trợn mắt há hốc mồm, bởi vì mái tóc Thẩm Khê quý nhất bị người ta làm cho rớt ra vài cọng, còn mặt mũi tràn đầy tươi cười, bất quá, bà còn không cam lòng yếu thế trả lời một câu: "Này chẳng lẽ... phải ở rể?"

Giang Diễn nhìn thấy mẹ anh đi vào, tay run lên, bím tóc liền tuột, anh im lặng không lên tiếng ngồi trở lại vị trí, quyết định đối với chuyện này bảo trì trầm mặc.

Cả buổi chiều, Thẩm Khê cũng rất nhớ mẹ, thấy Mẫn Nhu, liền nhào vào lòng, ngọt ngào nói: "Mẹ, con rất nhớ mẹ."

Xem liền xem cũng không nhìn đứa con trai đang không được tự nhiên, Từ Lỵ liền liếc mắt, nói: "Đưa dì xem nào..."

Thẩm Khê nâng niu bím tóc như vật quý nói: "Mẹ xem, anh trai tết cho con đó, nhìn đẹp không."

Mẫn Nhu lập tức có chút ưu thương, quyết định trở về sẽ làm một khóa giáo dục giới tính cho con gái, nhưng lập tức nhu hòa hỏi một câu: "Vì sao anh lại chải đầu cho con?"

Giang Diễn rõ ràng là không muốn, Mẫn Nhu cũng cảm thấy Thẩm Khê không có cường đại đến mứcc khiến Giang Diễn giúp cô làm chuyện này.

Lúc này, Thẩm Khê chỉ số thông minh trở lại, đỏ mặt ấp úng.

Giang Diễn nhàn nhạt nói một câu: "Bởi vì bị con làm hỏng."

Ríu rít, anh trai thật tốt, lúc này lại đến giúp cô. Thẩm Khê lã chã chực khóc, vội vàng giơ tay bổ sung: "Chúng con đang chơi nhau."

Chỉ là vẻ mặt này, theo Từ Lỵ, mười phần là Giang Diễn được Thẩm Khê che chở.

Nên sau khi Thẩm Khê đi về, Từ Lỵ liền đến bên cạnh Giang Diễn, châm chọc khiêu khích: "Hôm nay lại bắt nạt con bé, còn đem bím tóc người ta làm hư, xem ra con hết sức hy vọng con bé ngày ngày đến cửa?"

Giang Diễn đen mặt, chỉ xếp đặt mấy quân cờ, nhất thời không biết nên trả lời vấn đề này ra sao. Anh kỳ thật cũng không chán ghét Thẩm Khê, chẳng qua cảm thấy Thẩm Khê hết sức phiền toái.

Khi đó Giang Diễn còn không biết, ngày đó chỉ mới là bắt đầu của một chuỗi phiền toái...
Chương trước Chương tiếp
Loading...