Em Là Điều Tuyệt Vời Nhất Của Anh - Phần 2
Chương 30: Biến Thái, Sao Anh Ở Trên Giường Tôi?
Sau một hồi thì lúc này tóc hắn cũng khô cô bảo hắn sấy tóc cho nhanh khô hắn lại bảo hắn không thích sấy tóc vì tóc hắn dùng nhiệt sẽ bị khô,làm cô phải hì hục chăm chú lau cho hắn. "Xong rồi đấy" "Ừm, em đi tắm đi rồi nghỉ ngơi sớm" "Tôi ở phòng nào?" "Phòng của anh là phòng đầu tiên còn mấy phòng còn lại em muốn chọn phòng nào cũng được hoặc ở chung phòng anh cũng được" "Hừm, ai thèm phòng của anh" Nói rồi cô đi thẳng lên lầu mang theo chiếc vali to lớn, cô chọn phòng số ba cách hắn một phòng cho an toàn kẻo tối đến hắn lếch qua thì nguy. Bước vào phòng, cô khá choáng ngợp vì nó quá rộng lại quá tiện nghi Lãnh Tĩnh không suy nghĩ nhiều ngã mình xuống chiếc giường êm ái làm cô muốn ngủ ngay lập tức. Nhưng mà khoan cô phải đi tắm cho thoải mái trước đã, mở vali ra lấy một bộ đồ ngủ sau đó đi vào phòng tắm, tiếng nước chảy vang lên. Nước nóng được xả ra ngập bồn tắm Lãnh Tĩnh ngâm mình trong bồn nước đúng thật là thoải mái không có gì bằng sau một ngày mệt mõi được ngâm mình trong bồn nước nóng. Có rất nhiều loại sữa tắm dầu gội thương hiệu khác nhau, lựa chọn mùi hương trà xanh mà mình yêu thích mà tắm gội.Khoảng một lúc sau cô mới chịu bước ra ngoài. "Thoải mái quá đi....." Ngã xuống giường nhanh chóng Lãnh Tĩnh chìm vào giấc ngủ, còn về phía Dương Tgê Bảo hắn thật sự muốn đi nghỉ ngơi lắm nhưng công việc nhiều quá. Từ khi nhận chức chủ tịch của tập đoàn hắn ngày càng bận rộn tuy tuổi còn quá trẻ nhưng hắn lại gánh vác hai công việc vừa là bác sĩ vừa là chủ tịch. Nhưng công việc hắn yêu thích là làm bác sĩ hơn là làm chức chủ tịch kia,mỗi ngày sáng là hắn ở bệnh viện còn việc ở công ty thì nhân viên phụ giúp. Còn chiều thì hắn trở về công ty giải quyết một số công việc đến tận tối, không biết còn thời gian để bên cạnh Lãnh Tĩnh không... Bây giờ đã 12 giờ đêm mà hắn vẫn còn thức làm việc lúc này có vẻ mệt rồi mắt dần dần khép lại sau đó thiếp đi. Lãnh Tĩnh ngủ được một lúc thì giật mình tỉnh dậy do một phần vì chổ lạ một phần vì trong giấc mơ cô lại mơ thấy hình ảnh cậu bé đó rồi cậu bé đó đột nhiên tan biến đi mất, làm cô không nhìn thấy mặt. Tỉnh dậy Lãnh Tĩnh nhìn lên đồng hồ đã 12 giờ rồi, xem ra cô ngủ cũng được 3 tiếng đồng hồ đi xuống nhà định rót nước uống thì thấy ánh sáng dưới nhà vẫn còn sáng. Sao giờ này rồi mà hắn vẫn còn thức ư? Lãnh Tĩnh đi xuống thấy hắn đã gục và ngủ từ lúc nào rồi, ngắm hắn đang ngủ thật khác với lúc hắn thường ngày. Không biết cách nào để giúp cho hắn thấy hắn trăm công ngàn việc đến nỗi làm việc đến tẫn giờ này cô cũng thấy tội nghiệp cho hắn.. Không thể giúp hắn vào phòng được nên cô chỉ còn cách đỡ hắn nằm xuống sôpha sau đó lên phòng lấy chăn đắp cho hắn. "Xong, xem ra vậy là được rồi" Mĩm cười nhìn hắn sau đó cô đi về phòng mình và ngủ một giấc tận sáng..... Sáng hôm sau.... Những tia nắng ban mai xuyên qua khung cửa kính gọi vào phòng là chói mắt của Lãnh Tĩnh đôi mắt khẽ run run từ từ mở ra. Cô xoay người vô tình đụng phải môt vật thể lạ do vẫn còn mơ màng nên cô không xác định được lúc này cô mới định hình lại. Gương măt cô đang úp vào một cơ thể rắn chắc, nước da màu đồng chắc khỏe cùng thân hình body sáu múi tay của cô đang ôm lấy cơ thể đó. "A.....AAA...." "Ồn ào quá mới sáng sớm mà em làm gì la lớn vậy?" Người nào đó giả ngu ôm lấy Lãnh Tĩnh vào người, mặt Lãnh Tĩnh lúc này so với trái cà chua chắc họ hàng với nó rồi đấy. "Biến thái, sao anh ở trên giường tôi?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương