Em Là Định Mệnh Của Anh.
Chương 4: Hôn Ước Không Thành
Ba tháng dài đi qua nhanh như một cái chớp mắt. Cuối cùng Thiên Bảo cũng được vinh dự cầm cái bằng đại học loại giỏi của mình. Với cái bằng hạng ưu trong lĩnh vực quản trị kinh doanh kèm bằng TOEIC danh giá, cậu sẽ chẳng khó khăn gì khi tìm việc làm. Huống hồ chi nhà cậu có hẳn một công ty. Bao năm chờ đợi, rèn luyện, cuối cùng thành quả cậu gặt được rất tốt, rất xứng đáng. Thiên Bảo hôm nay rất vui. Cậu mặc một bộ đồ tốt nghiệp, tay cầm cái bằng danh giá trên tay mà không khỏi xúc động. Cha mẹ, bạn bè và cả hai con nhỏ bạn thân đều có mặt để chúc mừng cậu. Cậu ôm chầm lấy mẹ, cười đến chảy nước mắt. Tối đó, gia đình Thiên Bảo tổ chức tiệc linh đình để chúc mừng cậu. Bữa tiệc hội ngộ rất nhiều ông lớn, bà lớn có tiếng trong giới thượng lưu và tất nhiên là có cả Uy Phong. Thiên Bảo ngồi trong phòng chán nản, cậu không thích những bữa tiệc xa hoa thế này dù biết trong tương lai cậu cũng sẽ phải đối mặt hàng ngày. Thiên Bảo là thế, cậu vốn là một người khá đơn giản nên không thích thú gì những bữa tiệc đông người này. Ngoài mặt gặp nhau thì cười cười nói nói, chúc mừng, kí kết hợp đồng nhưng ai biết được đằng sau đó là đầy rẫy những âm mưu, toan tính. Giới thượng lưu là vậy, bằng mặt chứ chả bằng lòng, ai mạnh hơn thì có quyền, yếu thì phải chạy theo nịnh bợ, sống giả dối. Nhưng chuyện đó cũng chẳng quan trọng bằng việc mà cậu đang lo lắng trong lòng đó là coi mắt. Hôm nay cha cậu tổ chức tiệc lớn thế này nhằm mục đích chúc mừng cậu và bắt buộc cậu phải coi mắt. Phải, tối nay cũng có cả sự góp mặt của tiểu thư Thiên Kim - em gái ngài Lục Tổng. Thiên Bảo luôn luôn từ chối, thậm chí bỏ đi mỗi khi cha mẹ cậu bàn tới việc coi mắt. Do đó, lựa buổi tiệc tối nay để ép cậu phải ngồi bàn chuyện cưới hỏi là hợp lí nhất. Cậu không thể phản đối trong dịp này, càng không thể bỏ đi như những lần trước. Thật là khó xử mà. Cậu thở dài một tiếng rồi nằm dài lên giường. Nhỏ Xuân đi ngang qua thấy vậy, liền thò đầu vô nói: - Mày sao vậy, hôm nay là ngày vui của mày mà, sao buồn thiu vậy? - Vui gì nổi mày. Tao đang rầu muồn chết đây. - Chuyện gì, kể nghe với? - Vô đây đi, đóng cửa lại luôn. Đúng lúc nhỏ Mi cũng đi ngang qua, thế là ba đứa nó chui vô phòng bà tám: - Rồi, kể đi? (Nhỏ Xuân nói) - Tao buồn quá mày ơi. Tao không muốn coi mắt. (Bảo thở dài, mặt buồn rầu) - Coi mắt??? (Con Mi ngạc nhiên hỏi) - Hôm nay thế nào cũng có tiểu thư Khánh My cùng với An gia tham dự tiệc. Lần này tao không trốn được rồi. Cha mẹ tao cao tay quá. - Thiệt hả? (Nhỏ Xuân ngạc nhiên) - Thôi nghe lời đi mày ơi. Tao thấy làm rể An Gia cũng được mà. (Con Mi lắc lắc đầu nói) - Được cái đầu mày chứ được. Mày biết tao đâu thích phụ nữ. (Thiên Bảo giận dỗi) - Chứ giờ mày tính sao. (Con Xuân nói) - Không biết. Chắc nhảy sông chết quách đi cho rồi. (Bảo thở dài, mặt bí xị) - Vậy đi, để tao bắt taxi cho mày ra cầu Phú Mĩ. Ở đó view đẹp cực, nhảy sông thì còn gì bằng. (Con Mi trêu cậu) - Vậy tao với mày nhảy chung cho vui. (Thiên Bảo cười nhạt đáp lại) - Thôi mày ơi, đời tao đang xanh tươi. (Con Mi cười cười) - Tụi mày muốn ăn không? (Con Xuân hỏi) - ĂN CHỨ. MÀY BAO? (Hai đứa kia nghe ăn mặt mày rạng rỡ, làm mắt lung linh, ngây thơ) - Ăn dép nè. Tới giờ rồi kìa, ngồi đó mà nói ba xàm. (Con Xuân chửi) Nói rồi nhỏ Xuân nắm áo con Mi lôi ra ngoài, không quên nhắc Thiên Bảo thay đồ. Năm giờ chiều, khách khứa bắt đầu đến rất đông. Thiên Bảo mặc chiếc sơ mi trắng, quần tây âu ống cao tới mắt cá và mang một đôi giày ba ta trắng. Trên cổ cậu còn đeo một chiếc nơ đen xinh xắn. Trông Thiên Bảo hôm nay rất đẹp trai, đẹp không thua gì ca sĩ Hàn Quốc. Cậu niềm nở đi theo cha mẹ đón khách nhưng thực ra trong lòng đang buồn thúi ruột. - Chào ngài Bát Tổng. Rất vui được gặp ngài. Phu nhân không đến dự cùng ngài sao? (Cha cậu cười và đón tiếp nồng nhiệt) - Ồ, chào Vương Tổng. Cảm ơn ông đã đón tiếp. Vợ tôi hôm nay hơi mệt nên không đến. (Người kia cười và đáp lại) - Giới thiệu với cậu, đây là Thiên Bảo, con trai tôi. Nãy giỡ Thiên Bảo đứng nhìn Bát Tổng chằm chằm. Cậu đã từng nghe qua người này nhưng bây giờ mới được gặp. Đúng như trong lời đồn anh ta khá lạnh lùng và hơi ngạo mạn nhưng cũng rất đẹp trai. Cậu nhìn Bát Tổng không chớp mắt. Bát Tổng thấy vậy bèn cười cười rồi hỏi: - Mặt tôi dính gì hả? Lúc này Thiên Bảo mới giật mình, cậu ngượng, bèn ấp úng nói: - Ơ không.... không có... Chào anh... - Hân hạnh được gặp cậu. Tôi là Bát Vương Gia. (Bát Tổng cười, Bảo như bị hớp mất hồn, tính mê trai lại nổi lên) - Hân hạnh được gặp anh. Có phải anh là tổng giám đốc tập đoàn thời trang Vương Giả không? - Ồ, đúng rồi. - Tôi có xem những mẫu thiết kế của tập đoàn anh. Thật sự rất đẹp. (Bảo tươi cười nói) - Ồ, thật sao? Rất vinh hạnh khi cậu hài lòng về chúng. - Mời anh vào trong sảnh. - Cảm ơn cậu. Thôi tôi vô trước, tạm biệt. (Bát Tổng vỗ vai cậu rồi đi thẳng vào trong) Thiên Bảo lại tiếp tục đi chào khách. Lòng cậu lúc này đang rất rối bời. Cậu không biết lát nữa phải đối phó làm sao nữa. Cậu không muốn làm mất mặt cha mẹ, cũng không muốn cưới vợ. Thiên Kim là em gái của Lục Minh Vương. Từ nhỏ gia đình cậu và Lục gia đã rất thân thiết với nhau nên cậu cũng thường sang chơi với mấy anh em họ. Từ bé Bảo đã rất thân với Thiên Kim vì hai người cùng tuổi, lại cùng trường, cùng lớp. Hai người từng được ví như thanh mai trúc mã nhưng từ lâu Thiên Bảo đã sớm nhận thức được mối quan hệ giữa hai người. Chuyện coi mắt lẽ ra chẳng được bày ra nếu Thiên Kim không chia tay với người yêu. Thiên Bảo tự nhiên cảm thấy ghét tên đó vô cùng. Cậu trách tại hắn bỏ Thiên Kim nên bây giờ cậu mới bị ép coi mắt thế này. Cậu ước có thể băm vằm tên đó ra mới hả giận. Thiên Bảo lo suy nghĩ miên man mà không để ý thấy Lục Gia đã tới. Cả nhà họ đều đến đầy đủ, coi bộ lần này toi cậu thật rồi. "Đi đâu mà cả nhà cùng đi dị trời. Kì này chết chắc rồi Bảo ơi!" (Bảo nghĩ thầm) Thiên Kim vừa bước xuống xe đã vội chạy đến hỏi thăm cậu: - Chào Thiên Bảo, lâu rồi không gặp cậu. Cậu khỏe không. (Thiên Kim cười tươi) - Tớ khỏe. Nghe nói cậu mới đi du học về hả. - Ừ. Bữa giờ về lâu rồi mà chưa ghé thăm cậu bạn thân này được. Xin lỗi nhiều. (Thiên Kim cười nhẹ, tỏ ý xin lỗi) - Xí, cậu thì nhớ tới ai. Uổng công hồi đó tui đèo đi học, vậy mà lại... (Bảo nhăn mặt, tỏ ý giận dỗi) - Thôi mà. Đừng giận nữa. Bữa nào tui bao ăn chè nha... nha...(Thiên Kim năn nỉ) - Ừ, nhớ đó. (Bảo cười) Thật ra thì Thiên Bảo rất thân với Thiên Kim. Hai người từng thân như hình với bóng hồi học cấp 2, cấp 3. Nhớ khi xưa ngày nào mà nó chẳng đạp xe đèo cô nàng đi học mặc dù nhà cả hai đều có ô tô đưa đón. Ngoài ra, cứ rảnh là hai đứa lại dắt nhau đi ăn chè, ăn vặt. Buồn thì chia sẻ với nhau, vui thì kể ra rồi cùng cười phá lên. Nhưng Thiên Bảo chỉ muốn làm bạn thân chứ không muốn tiến xa hơn với Thiên Kim. Cậu sớm nhận ra giới tính của mình nên chỉ xem My là bạn chứ chưa hề nghĩ đến yêu, huống chi là cưới. Và Khánh My cũng có ý nghĩ tương tự. Hai người trò chuyện say sưa, không để ý tới hai gia đình đang chào hỏi nhau. Bỗng từ đằng sau, có ai vỗ vai Thiên Bảo làm cậu giật cả mình. Người đó cười và nói: - Thấy Thiên Kim là nhào vô quên cả anh luôn hả. - Anh... Anh Minh Vương. Anh làm em hết hồn. Ủa mà anh ngộ quá, Thiên Kim là bạn em thì mắc gì không cho em nhào vô. (Thiên Bảo chảnh chọe nói) - Ừ thì bạn. Sau này là vợ thì tha hồ mà nói. (Minh Vương trêu chọc Thiên Bảo) - Lục Minh Vương... Anh thôi đi. Em đã nói em với Kim chỉ là bạn thôi mà. (Bảo nói lớn, có vẻ cậu đang giận khi bị nói vào điểm khuất tất trong lòng cậu nãy giờ) - Ừ thì bạn thân. (Minh Vương cười sang sảng) - Anh được lắm. Đợi đó. (Thiên Bảo tức ra mặt) - Vậy em làm gì được anh, hahaha? (Minh Vương vẫn cười to chọc ghẹo) - Chị Kim Anh ơi, anh Minh Vương nhìn gái đẹp không chớp mắt kìa. (Thiên Bảo la làng lên) - E hèm, Lục Minh Vương, anh mau quay lại đây. (Kim Anh đứng sau lưng Minh Vương nói tới) - Tuân lệnh bà xã. Minh Vương ngay lập tức ngưng cười, cú một cái nhẹ vào đầu Thiên Bảo rồi chạy ngay tới bên vợ. Thiên Bảo và Thiên Kim chỉ biết lắc đầu rồi cười: - Đồ sợ vợ. (Thiên Bảo nói giọng khiêu khích) - Kệ anh, vợ anh anh sợ. Em liệu hồn đấy. Sau này thành em rể anh không tha cho em đâu. (Minh Vương đùa) - Ai thèm làm em rể của anh. Anh mơ đi. (Thiên Bảo hất mặt sang chỗ khác) - Thôi thôi, mau vào tiệc nào. (Cha Thiên Bảo nói với mọi người) - Mọi người vào trong trước đi. Con dạo một chút rồi sẽ vào. (Thiên Bảo cười, nhưng thực ra trong lòng đang rất buồn bực) - Ừ, sắp tới giờ rồi. Nhớ vào sớm. Đừng có mà trốn đấy. (Cha cậu gằn giọng) -... Thiên Bảo chẳng nói gì, đi một mạch ra vườn đá vào cái cây mấy phát cho bõ tức. - Gì mà trốn chứ, rõ ràng là bắt ép mình coi mắt chứ tiệc mừng tốt nghiệp gì chứ, giả tạo, giả tạo. (Thiên Bảo hậm hực) TING... TING... TING... Tiếng còi xe vang inh ỏi trước nhà Thiên Bảo. Chiếc Audi r8 mới kẻng trông rất sang chảnh dừng lại trước cổng, ngay lập tức tên tài xế vội vàng chạy tới mở cửa. Một người đàn ông lịch lãm, mặc bộ vest đen bước xuống. Anh ta đeo một chiếc kính đen nên Thiên Bảo không thấy rõ mặt nhưng nó có cảm giác gì đó rất quen thuộc. Thiên Bảo đứng nhìn người đàn ông ấy không chớp mắt. Cậu có cảm giác rất quen thuộc, dường như đã gặp rồi nhưng cố mãi vẫn chẳng nhớ là gặp ở đâu. Đang đứng nhìn hắn thì Thiên Bảo chợt giật mình khi nghe cha mẹ kêu í ới từ ngoài cổng. Bảo nói thầm: - Anh ta có gì ghê gớm mà cha mẹ chạy ra tận cổng đón thế này. Mà người gì đâu bất lịch sự thấy ớn, đến trước nhà người ta mà bóp còi inh ỏi. (Bảo vẫn đứng im tại chỗ, mắt nhìn không chớp) - Thiên Bảo. Mau qua đây. (Cha cậu nạt một phát) Lúc này Thiên Bảo mới giật mình, vội vàng chạy lại. Cũng do cái tật hậu đậu mà Thiên Bảo đã làm một việc xấu hổ mà cả đời cậu không thể quên được. Do chạy mà không để ý nên cậu vô tình vấp phải hòn đá ngã nhào ra phía trước. Trời xui đất khiến làm sao mà Thiên Bảo ngã ngay vào người đàn ông kia. Theo quán tính, cậu liền ôm chầm lấy người phía trước để khỏi ngã. Sau này mỗi lần nhớ đến là cậu lại ước gì lúc đó té sấp mặt còn hơn. Thiên Bảo ngã trong sự bất ngờ của cha mẹ. Cậu ôm người kia chặt cứng, tự nhiên tim cậu đập nhanh. Đến khi nhận ra thì cậu vội vàng đứng dậy, mặt ngượng đỏ ửng, miệng cười, nói lắp bắp: - Tôi... Tôi xin lỗi... -... (người kia vẫn im lặng) - Đi đứng kiểu gì thế con. (Mẹ cậu trách móc cậu, mắt vẫn nhìn dò xét thái độ người kia) - Thành thật xin lỗi ngài Vũ Tổng. Đây là Thiên Bảo, con trai tôi. Em nó hơi bất cẩn, cậu bỏ qua cho. (Cha cậu vội vàng mở lời xin lỗi) Hắn ta tháo mắt kính xuống, một gương mặt lạnh lùng hiện ra. "Trời ơi, đẹp trai quá!". Thiên Bảo nghĩ bụng, mắt nhìn không chớp. Máu mê trai của nó lại nổi lên. Hắn ta cười nhạt một cái rồi nói: - Ồ, không sao. Chào Vương Tổng. (Hắn bắt tay cha cậu) - Chào cậu Thiên Bảo. Hân hạnh được gặp cậu. (Hắn quay sang chào cậu, miệng thì cười mà ánh mắt sắc lẹm khiến cậu bất giác rùng mình. Hắn đưa tay ra định bắt tay với cậu) - Chào... Chào anh. Mời anh vào tiệc. (Thiên Bảo bắt tay với hắn, miệng cười trừ cho qua chuyện) Thiên Bảo theo cha mẹ đón người đàn ông đó vào tiệc. Cậu vẫn có cảm giác rất gần gũi dù không biết mình đã gặp hay chưa. Chả hiểu sao lúc nãy ôm anh ta, tim cậu đập nhanh, máu trong người như nóng lên. Chẳng lẽ cậu đã trúng tiếng sét ái tình. Chắc chắn là như vậy rồi. Bữa tiệc đã đến lúc khai mạc. Thiên Bảo không ngờ cha mình lại chơi lớn đến vậy. Toàn bộ khách mời có mặt chắc cũng xấp xỉ 200 người. Khỏi phải nói thì cậu cũng thừa hiểu họ toàn ông to bà bự, đến chủ yếu để kí kết hợp đồng này nọ. Chưa bao giờ cậu có cảm giác chán ghét tiệc tùng đến thế này. Có lẽ vì chuyện coi mắt mà cậu chẳng để tâm đến chuyện gì xung quanh nữa. Đang đứng trầm ngâm thì cha cậu nói thầm vào tai cậu: - Mau lên chào quan khách với cha. Họ toàn là những ông lớn. Con hãy hành xử sao cho khéo, đừng làm xấu mặt cha. Đặc biệt là Vũ Tổng. (Ông chỉ vào người đàn ông lúc nãy) - Con biết rồi, cha khỏi nhắc. (Cậu nói) Cha cậu bước lên sân khấu, cậu cũng đi theo mặc dù trong lòng đang cảm thấy không vui. - Cảm ơn mọi người đã đến góp vui cùng chúng tôi. Gia đình tôi rất hân hạnh được chào đón các quý ông quý bà. Còn bây giờ, mời mọi người nhập tiệc. (Ông Ngọc niềm nở nói) Thiên Bảo chỉ đứng cười rồi cúi đầu chào như một rôbốt. Cậu chán trường, đảo mắt nhìn xung quanh. Người đàn ông lúc nãy đang ngồi thản nhiên uống cốc rượu, mặt lạnh lùng rất khó ưa nhưng cũng rất đẹp trai. Thiên Bảo lại một lần nữa nhìn không chớp mắt. Cậu thầm thốt lên: "Đẹp quá, nhìn quyến rũ thật". Bất ngờ người đàn ông ấy nhìn sang cậu, Thiên Bảo giật mình vội lảng sang chỗ con Xuân với con Mi trò chuyện vui vẻ tựa như không có chuyện gì. Người đàn ông ấy nhếch mép cười, ngồi nhâm nhi li rượu của mình. Thiên Bảo cứ lâu lâu lại liếc nhìn người kia. Bao nhiêu người vây lấy anh ta bắt chuyện, bàn chuyện làm ăn này nọ. Càng nhìn kĩ, Thiên Bảo lại càng bị thu hút bởi nét đẹp lãng tử, phong lưu nhưng cũng rất sang trọng. Nếu trước giờ cậu vẫn nghĩ anh Minh Vương là người đẹp nhất cậu từng gặp thì bây giờ cậu phải nghĩ lại rồi. Thế Long đẹp 7 thì anh ta đẹp đến 9 phần. "Đẹp mà sao lạnh lùng, chảnh chọe thế nhỉ?" (Bảo nghĩ bụng) Đang mải mê ngắm người đẹp mà cậu không để ý tới hai con bạn đang ngồi nhìn mình với ánh mắt gian manh. Con Xuân vỗ vai cậu một cái và nói: - À há, bắt quả tang mày nhìn trai chảy nước miếng luôn kìa. (Con Xuân cười gian xảo) - Gì cơ! Hồi... Hồi nào... (Thiên Bảo ngượng chín mặt, miệng lắp ba lắp bắp) - Còn gì nữa. Công nhận thằng bạn tao biết nhìn người ghê. Anh đó đẹp trai thật đó nhưng coi bộ không dễ "ăn" đâu mày. (Con Mi nói rồi quay sang con Xuân cười khúc khích) - Nói... Nói bậy gì vậy. "Ăn" gì ở đây... (Thiên Bảo cau có, mặt đỏ ửng) - Ừ bậy... Vậy chớ nãy giờ mày nhìn gì bên đó. Đừng nói với tao mày ngắm mấy ông già đang nói chuyện với ảnh. (Con Xuân nói) - Ờ thì tao... Tao... Không nói chuyện với hai đứa mày nữa. (Thiên Bảo giận dỗi, không thèm nhìn mặt hai nhỏ bạn) - Hahahaha... Giận rồi kìa... Hahaha (Hai nhỏ bạn cười phá lên) - Hai đứa mày cứ cười đi. Tao đi đây. (Thiên Bảo giận dỗi bỏ đi) Cầm một ly rượu trên tay, Thiên Bảo uống một hơi cạn ly. Mặt mày ủ rũ, cậu thở dài một tiếng. - Em có chuyện gì buồn hả? (Một người đi lại gần và hỏi cậu) - Chị Kim Anh hả. Em đang có chút chuyện. (Thiên Bảo mặt bí xị) - Em có thể tâm sự với chị nè. (Duy Minh cười) - Em không muốn kết hôn với Thiên Kim. Em đã nói rõ vấn đề với cha em rồi nhưng cha em vẫn cứ một mực bắt em. Biết em sẽ không bao giờ chịu đi coi mắt nên ông ấy mới cố tình tổ chức buổi tiệc này nè. Em không biết phải làm gì nữa. Bỏ đi thì không được mà đồng ý lại càng không. Haizzzz... (Mặt Thiên Bảo ủ rũ) - Vậy thì em cứ từ chối thôi. Đừng làm chuyện mình không muốn. Em chỉ có một cuộc đời, hãy sống làm sao để sau này em không phải hối tiếc. (Kim Anh vỗ vai trấn an cậu) - Nhưng... Nhưng... - Cuộc đời của mỗi người là do người ấy tự quyết định, người khác không có quyền xen vào. Em cứ làm những gì mình cho là đúng là được. (Kim Anh nói) - Em hiểu rồi, cảm ơn lời khuyên của chị. (Thiên Bảo cười) - Em yên tâm. Chị sẽ đứng về phía em mà. Chị biết Thiên Kim cũng không muốn lấy em đâu. (Duy Minh nói) - Cảm ơn chị. Còn chuyện này nữa. Lần đầu gặp ai đó mà mình có cảm giác rất ấm áp, bị thu hút. Liệu đó là tiếng sét ái tình hả chị? (Thiên Bảo hỏi) - Đúng rồi. Mà em bị trúng sét của ai vậy. (Mặt Kim Anh hớn hở hỏi) - Ơ, đâu... đâu có. Em chỉ hỏi thử thôi. Haha. (Thiên Bảo cười nhạt, miệng chối phăng) - Nhìn mặt là biết rồi. Thôi em không nói thì thôi. (Kim Anh cười) - Chị sướng lắm mới lấy được anh Vương đó. (Thiên Bảo nói đùa) - Sướng gì em, ai số khổ mới cưới ổng đó. (Kim Anh bỉu môi) - Em vừa nói gì đó bà xã. Phải nói tu bảy kiếp mới lấy được anh. Vừa giàu vừa tình cảm. (Minh Vương từ đâu bước tới, ôm lấy Kim Anh từ sau) - Tự nhiên em muốn ly hôn với anh quá. (Kim Anh quay lại, lấy tay chọt chọt mũi Thế Long) - Em dám. (Thế Long gằn giọng rồi ôm chặt lấy Duy Minh) Thiên Bảo nãy giờ đứng bên cạnh mà không ngậm được mồm. Cậu cười tủm tỉm: - Em muốn xịt máu mũi rồi nè. Tém tém lại dùm đi. Hai người làm một đứa ế như em ganh tị lắm đó. - Kệ anh. (Minh Vương cười) Điều cậu lo lắng cuối cùng cũng đến. Cha cậu từ xa tiến lại nói: - Nào Lục Tổng, Kim Anh, mời hai người vào bàn tiệc. Chúng ta có chuyện cần bàn bạc. (Ông Ngọc cười nói vui vẻ) - Cha à, con muốn ra ngoài một chút được không. (Thiên Bảo cố tình lảng tránh) - Không được. Hôm nay con không được bỏ trốn nữa. Đừng làm ta mất mặt. - Nếu hai đứa kết hôn, sẽ có lợi cho cả hai bên công ty đó. (Ông ghé sát tai cậu nói nhỏ) Nói rồi ông dẫn hai vợ chồng Lục Tổng vào bàn tiệc. Thiên Bảo chẳng còn lựa chọn nào nữa đành lủi thủi đi theo. Cậu đã quyết định rồi, hôm nay phải nói cho rõ. Lần này cậu quyết tâm từ chối cuộc hôn nhân miễn cưỡng này, dù phải trả giá thế nào đi chăng nữa. Cậu cũng mệt mỏi lắm rồi, cha cậu suốt ngày chỉ đem chuyện này ra tra tấn cậu. Hôm nay dù cho có bị đuổi đi cậu cũng chấp nhận, cậu phải nói để sau này không phải hối tiếc. Thiên Bảo ngồi vào bàn tiệc mà lòng chẳng mấy vui vẻ gì, càng mệt mỏi hơn khi phải cố cười tươi. Cậu ước mình có thể biến mất ngay lúc này cho rồi. Cậu vẫn còn phân vân. Liệu cậu có nên nói hết tâm tư của mình? Liệu cậu nói ra rồi có ảnh hưởng gì đến mối quan hệ tốt đẹp lâu nay của hai gia đình hay không? Liệu cha cậu có nổi giận như những lần trước hay không? Ai nói con nhà giàu là sướng. Con nhà giàu mà như cậu thì làm con nhà nghèo còn sướng hơn. Hai gia đình ngồi ăn uống và trò chuyện rất vui vẻ. Đồ ăn toàn là những món xa xỉ, đắt tiền nhưng Thiên Bảo chẳng thấy có gì là hấp dẫn cả. Đang lo muốn chết còn tâm trạng đâu mà ăn uống. Cha cậu lên tiếng: - Tôi nghĩ hai đứa cũng đủ lớn rồi, tôi muốn hỏi cưới cháu Kim cho Thiên Bảo nhà tôi. Lão phu nhân và Lục tổng thấy sao? - Tôi đồng ý. Cháu Kim cưới được Thiên Bảo là phúc ba đời. (Lão phu nhân cười và nói) - Tôi chả có ý kiến gì. Dù gì hai đứa cũng là bạn thân từ nhỏ, cưới nhau chắc chắn sẽ hạnh phúc. (Lục tổng bồi thêm) Thiên Bảo liếc nhìn Minh Vương. Trong lòng đang thấy rất bực bội. Kim Anh thấy vậy bèn nói: - Cháu nghĩ kết hôn dựa vào tự nguyện. Chúng ta phải hỏi Bảo và Kim có muốn hay không chứ không nên sắp đặt như vậy. - Ồ, Thiên Bảo nhà tôi đã đồng ý rồi. Còn ý cháu thế nào hả Thiên Kim? (Cha cậu quay sang hỏi Thiên Kim) Thiên Bảo nghe cha nói mà bực bội trong lòng. Cậu đồng ý khi nào chứ, là tự ông ấy quyết định chứ đã nghe ý cậu bao giờ. Thiên Kim có vẻ cũng chả muốn nhưng lại không dám nói vì sợ bà nội và anh trai, cô ấp úng: - Cháu... Cháu... - Cháu đồng ý đúng không? (Cha cậu cứ hối thúc) Đến nước này thì Thiên Bảo không thể tiếp tục im lặng rồi. Cậu đập tay một cái lên bàn, đứng phắt dậy và nói: - Thôi đủ rồi đó cha. Con đã nói rồi, con không yêu Thiên Kim và Thiên Kim cũng không yêu con. Chúng con chỉ là bạn và mãi mãi vẫn thế. Cha đừng suốt ngày bắt ép con như vậy. (Bảo nói to, giọng có vẻ rất giận) - Không yêu thì cưới rồi sẽ yêu. Cha đang hỏi Thiên Kim, cha không hỏi mày. - Hôn nhân của con cha để con tự quyết có được không. Con xin lỗi hai gia đình nhưng con từ chối kết hôn với Thiên Kim. (Cậu quay sang nói rõ ràng với Lục gia) - Tôi nghĩ cậu nên suy nghĩ lại. (Minh Vương lạnh lùng nói, giọng nói sắc như dao) - Em nói rồi, em không yêu Thiên Kim. (Cậu quả quyết) - Hôm nay cậu dám từ chối em gái của Minh Vương này, đó là một điều xỉ nhục đối với Lục gia. Tôi tuyên bố hủy hôn ước này. (Minh Vương đập mạnh hai tay lên bàn làm ly rượu bên cạnh rơi xuống đất vỡ tan tành) - Thôi đi, mọi người im hết đi. Con không yêu Thiên Bảo và cũng không muốn kết hôn. Anh và bà lúc nào cũng bắt con cưới người này người kia, có bao giờ hỏi ý kiến con chưa. (Thiên Kim nói to, cô bật khóc rồi bỏ chạy ra ngoài) - Anh thôi cái thói độc tài ấy đi. Hôn nhân dựa vào tình yêu, không phải dựa vào quan hệ gia đình. Anh có bao giờ đặt mình vào hoàn cảnh của Thiên Bảo và Thiên Kim chưa. Còn ngài Vương Tổng, tôi nghĩ ngài nên lắng nghe ý kiến của Thiên Bảo đi. Đừng bắt ép con cái làm theo ý của cha mẹ. (Kim Anh nói thẳng vào mặt Minh Vương và ông Ngọc rồi vội vàng đuổi theo Thiên Kim) Lục gia cũng vội vã bỏ về, trước khi đi Thế Long không quên tặng Thiên Bảo một ánh nhìn sắc lẹm, ý muốn nói: "Tôi không bỏ qua chuyện này đâu". Cái thói ngang tàng ấy vẫn mãi không sửa được. Bọn người giàu lúc nào cũng sắp đặt, bắt buộc người khác làm cái này, làm cái kia. "Từ hôn cũng là một sự xỉ nhục à. Vậy cưới người không yêu mới là hạnh phúc sao? " (Thiên Bảo cười nhếch mép) - Đi vào đây với cha. (Ông Ngọc gằn giọng, có vẻ rất tức giận) Thiên Bảo cũng đủ hiểu chuyện gì sắp xảy ra. Nhưng dù bây giờ có bị đuổi đi cậu cũng chấp nhận, cậu quá chán cái cảnh suốt ngày phải tranh cãi vấn đề hôn nhân với cha rồi. Ông Ngọc lôi cậu ra sau vườn để tránh bị khách khứa trông thấy lại soi mói. Ông quát nạt cậu: - Tại sao hôm nay con dám hủy hôn với Lục gia. - Vì con không muốn kết hôn. (Cậu thẳng thừng nói) - Mày... Mày bị lừa một lần vẫn chưa sáng mắt ra à. (Ông quát, mặt hầm hầm) - Cha à, con đã nói rõ rồi. Con không yêu phụ nữ. Sao cha cứ suốt ngày lôi vấn đề kết hôn với Thiên Kim ra làm khó con vậy. Con mệt mỏi lắm rồi. Sao cha lúc nào cũng bắt con làm theo ý cha vậy. (Cậu nói lớn) - Tao chỉ muốn tốt cho mày thôi. (Ông nói như hét vào mặt cậu) - Tốt à? Tốt cho con hay tốt cho cha. Cha đừng tưởng con không biết việc cha kết thông gia với bên đó là để tập đoàn Green đầu tư vào công ty của cha. (Thiên Bảo uất ức, nói hơi to tiếng) - Thiên Kim là đứa tốt, chắc chắn là dâu hiền, hiếu thảo. - Nhưng con không yêu cô ấy. (Cậu quát lớn) "BỐP". Một bạt tai giáng thẳng vào mặt Thiên Bảo. Ông Ngọc hét to: - Thằng mất dạy, thằng bệnh hoạn. Mày hét vô mặt ai đấy. Tao mà sớm biết có đứa con như mày, tao bóp mũi cho mày chết từ lâu rồi. - Ông. Ông nói gì vậy. Nó là con ông đó. (Mẹ cậu chạy ra khóc) - Từ nay không cha con gì nữa. Cút ngay. Tao không có đứa con như mày. Từ hôm nay, đừng bao giờ bước chân về căn nhà này. Tao không có đứa con bệnh hoạn như mày. ĐI!!! (Ông quát lớn, ông giận đến đỏ mặt) - Ông... Có gì từ từ nói, đừng đuổi con mà ông. (Mẹ cậu níu tay ông van nài) - Bà im đi, bà cưng chiều nó riết nó hỗn xược vậy đó. Bà muốn thì cứ đi theo nó. Tôi không có đứa con như nó. (Ông hất tay bà ra, đi vào nhà) - Cha đuổi thì con đi. Con không làm gì sai cả. Cha hãy nhìn lại bản thân mình đi. Con sẽ không bao giờ trở về nữa. Tạm biệt cha. (Thiên Bảo giọng run run, nước mắt lưng tròng) - Đi. Cút ngay. Bảo vệ đâu... - Con tự đi được, cha khỏi kêu bảo vệ. Nói rồi Thiên Bảo chạy ù lên phòng thu dọn đồ đạc. Từng cái áo, cái quần đều bị cậu vò nát rồi quăng vào chiếc vali. Thiên Bảo bật khóc nức nở, dù biết trước hậu quả rồi mà sao lòng cậu vẫn đau như cắt. Cậu không nghĩ cha có thể nói ra những lời vô tình, cay nghiệt ấy. - AAAAAAA, tại sao vậy cha... Huhuhu... (Cậu ném cái đèn ngủ vào tủ đồ cái rầm) Thiên Bảo ngồi sụp xuống giường, nước mắt lăn dài, rơi xuống thấm vào miếng nệm êm ái của cậu. Khóc đã đời, cậu lấy tay lau vội hai hàng nước mắt rồi mở cửa tủ lấy con heo tiết kiệm ra. "Xoảng". Thiên Bảo ném mạnh con heo xuống sàn, bao nhiêu tiền trong đó văng ra. Cậu vội vàng lượm nhặt hết tiền, tổng cộng được 10 triệu, chắc đủ cho cậu sống qua 1 tháng. - Cốc... Cốc... Cốc... - Vào đi. - Bẩm cậu chủ, ông chủ ra lệnh cậu lập tức đi ngay. Ngoài ra, ông ấy còn dặn có đi thì ra cửa sau mà đi, đừng đi cửa trước kẻo quan khách mà thấy thì không hay... Tôi... Tôi xin lỗi cậu chủ. (Ông quản gia lên dặn dò cậu, giọng ông run run, khóe mắt rưng rưng khi nhìn cậu đang ngồi khóc lóc) - Tôi biết rồi. Tôi đi ngay. (Thiên Bảo gạt nước mắt, cố gượng cười và nói) Ông quản gia chạy lại ôm lấy cậu mà dỗ dành. Dù gì thì ông cũng làm quản gia cho nhà cậu 20 năm nay rồi, nhìn cậu lớn lên mỗi ngày, ông cũng rất hiểu cậu. Tiếc là ông không thể giúp gì cho cậu, chỉ biết an ủi cậu thôi. Thiên Bảo kéo vali và vội vàng băng đường vườn đi thẳng ra cổng không ngoảnh đầu lại. Kể từ giờ cậu chẳng còn cơ hội bước về lại đây nữa. Bất giác nước mắt cậu lại chợt rơi. Nhưng Thiên Bảo không hề biết rằng, trên lầu cha cậu vẫn đang nhìn bóng dáng cậu lủi thủi, biến mất dần vào đêm tối.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương