Em Là Người Tôi Yêu

Chương 14-2: Tìm đường chết (2)



Trong mộng, cô trở học kỳ hai của đại học năm 3. Hôm đó là sinh nhật Chu Đông, tháng ba, đã là cuối mùa đông.

Hôm sinh nhật Chu Đông quả thật cũng không được linh đình lắm. Ngày hôm đó, đột nhiên tất cả mọi người dường như đều rất bận rộn, tựa như tuổi trẻ chỉ cần vượt qua ngưỡng tuổi có số 1 đứng đầu, bước vào tuổi đứng đầu là số 2, đều phải suy nghĩ rất nhiều về một điều gì đó.

Trần Tri Tri cũng đã qua tuổi 20, khi đó cô cảm giác mình đã chín chắn hơn nhiều.

Sinh nhật Chu Đông vẫn tổ chức ở KTV, đây thật sự là một thánh địa hiện đại thiêt yếu để sinh viên đại học tụ hội. Mọi người cùng nhau góp tiền thuê một phòng bao lớn, hát từ sáu giờ tối đến mười giờ đêm, giữa phòng là một bàn lớn đầy đồ ăn theo kiểu tự chọn (buffet)

Hôm đó người tới cũng không nhiều lắm, diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn phòng của Chu Đông ba người, bạn cùng lớp ba người, phòng của Trần Tri Tri hai người, tổng cộng mười người.

Sáu giờ rưỡi bắt đầu xử lý bữa tiệc đứng. Do hát Karaoke nên cảm thấy tiêu hóa rất nhanh, khi hát đến khoảng hơn tám giờ tối, Trần Tri Tri mang bánh gato ra, đốt nến.

Rất nhanh lão Vương đã đổi ca khúc ở màn hình trước mặt thành bài: “Happy Birth day to you” – Chúc sinh nhật vui vẻ!♡diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn

Sau đó mọi người cùng nhau hát: “Happy Birth day to you, Happy Birth day to you...”

Ngày hôm đó thần sắc Chu Đông rất tốt, cực kỳ phấn chấn, đèn trong phòng bao KTV tắt hết, gương mặt của anh được ánh sáng của 21 cây nến cắm đầy trên bánh gato chiếu rọi rực rỡ thành một vòng hào quang lấp lánh. Mọi người vui mừng hô lớn: "Thổi nến, thổi nến, ước nguyện, ước nguyện."

Chu Đông rất nhớ chuyện này, ước nguyện xong, anh thổi tắt nến, sau đó mọi người tặng quà của mình cho anh.

Trần Tri Tri quên mất chuyện mua quà tặng.

Cô cực kỳ lúng túng.

Cũng không phải là cô không nhớ sinh nhật Chu Đông, mà là do vẫn chưa nghĩ ra nên mua cái gì, gần như cảm thấy cũng không biết phải mua quà gì cho anh, cuối cùng mấy ngày trước cảm thấy bây giờ không còn cách nào đành phải đặt trên web mua cho anh bộ quần áo, ai ngờ đồ gửi đến lại bị nhầm hàng thứ phẩm, bây giờ còn đang đổi trả lại.

Vì vậy hôm nay mới không có quà.

Khi đó mọi người ồn ào nửa đùa nửa thật yêu cầu luân phiên mở quà lẫn nhau. Ai không có quà tặng, thí dụ như Phương ca, liền bị mọi người giục giã bắt nhảy múa bụng một hồi mới được mọi người bỏ qua cho.

Một bạn cùng phòng Trần Tri Tri cũng không có quà, vì vậy liền bị mọi người đẩy ra ngoài đứng ở màn hình trước mặt hát một ca khúc, bày cái thiệp chúc mừng để cho mọi người chụp ảnh.

Người đến lượt cuối cùng là Trần Tri Tri .

Tất cả mọi người đẩy cô lên: "Tri Tri, cậu mua quà gì cho bạn trai vậy, nhanh lên, mang ra cho mọi người xem một chút đi."

Trần Tri Tri không thể làm gì khác hơn là nhún vai, xoè tay sang hai bên.

Người khác cho là cô không chịu nói, đang có ý định ép cô lấy ra. Băng tỷ bạn cùng phòng Trần Tri Tri lớn tiếng nói: "Quà tặng của Tri Tri cho Chu Đông là phải bí mật, sao có thể cho người phàm tục như các cậu nhìn chứ. Nói không chừng lại là quần lót nhỏ tình thú đấy (loại quần lót tạo cảm hứng )!"

"Ha ha ha ha ha hắc."

Tất cả mọi người cười bò ra, Phương ca cúi đầu nói rất buồn rầu: "Sao không có ai mua tặng tôi quần lót nhỏ tình thú nhỉ, quần lót to của tôi cũng đã mặc rất nhiều năm rồi !"

"Dào ôi!" Câu nói làm cho đám nữ sinh khinh bỉ một hồi. Băng tỷ nói: "Cậu có muốn sinh nhật tôi sẽ mua loại roi da chế tạo đặc biệt tặng cậu không, để cho lão Vương trong phòng cậu quất cậu chết thôi!" Nữ sinh trong phòng ngủ của Trần Tri Tri đã rất thân quen với nam sinh trong phòng ngủ Chu Đông, bọn họ cười đùa với nhau thoải mái, không cần phải giữ ý.

"Cái này không được, sức lực của anh không mạnh lắm, phải tìm người nào cường tráng một chút..." Lão Vương bày ra bộ mặt nghiêm chỉnh nói. Căn bản không nhận ra, kỳ thực bang hủ nữ lúc này đang nói đùa với anh, muốn âm thầm ghép anh và Phương ca hợp thành một đôi.

Mọi người cười đùa với nhau xong, liền chuyển sang đề tài khác. Trần Tri Tri thừa cơ kéo kéo bên cạnh ống tay áo Chu Đông, nét mặt lộ ra vẻ xin lỗi. Chuyện này cô đã sớm nói với Chu Đông, vốn định đi mua bổ sung vẫn kịp, nhưng Chu Đông lại bảo cô không cần bận tâm.

Chu Đông cười cười, ánh mắt ý bảo anh không ngại.

Mà cảnh này vừa vặn bị lão Vương nhìn thấy, nghĩ tới mình, đột nhiên lão Vương thấy chạnh lòng, đứng dậy: "Tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc."

Lão Vương dựa người vào chiếc cột nhà cửa phòng bao ngẩng đầu hút thuốc lá đến xuất thần, Trần Tri Tri từ nhà vệ sinh trở lại, nhìn vẻ mặt anh dường như không được tốt lắm, chủ động hỏi: "Lão Vương, anh nghĩ gì thế?"

Lão Vương quay đầu lại nhìn cô cười, ném đầu thuốc lá vào trong thùng rác ở bên cạnh, "Không nghĩ gì hết."

"Có tâm sự sao?"

Lão Vương thở dài: "Chẳng qua là anh cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt cái mà chúng ta cũng đã sắp tốt nghiệp rồi."

"Sao đột nhiên anh lại trở nên đa sầu đa cảm vậy?" Trần Tri Tri cười, vừa mới rồi còn nói không có chuyện gì đó sao? Nhưng thấy thần sắc lão Vương như vậy, thật sự cô có chút đau lòng, Trần Tri Tri cũng liền an ủi: "Không sao, cho dù tốt nghiệp chúng ta vẫn là bạn tốt mà."

Lão Vương liền cười, "Tri Tri này." Anh lại châm thêm điếu thuốc nữa, dùng đầu ngón tay cái cọ cọ vào phần xương chỗ lông mày: "Còn em và Chu Đông thế nào? Những năm vừa qua, mấy người bọn anhcứ tan rồi lại hợp, hợp rồi lại tan,rốt cuộc không còn lại một đôi nào."

Trần Tri Tri biết lão Vương và Lý Tinh chia tay năm lần rồi hòa hợp trở lại năm lần, cuối cùng vẫn chia tay hoàn toàn. Mà Phương ca... Trần Tri Tri cũng là vô ý nghe Chu Đông kể lại thì ra người trong lòng mà Phương ca thích kia lại là Bạch Tề, làm cô lúc ấy gần như là thất kinh.
Chương trước Chương tiếp
Loading...