Em Là Phiền Phức Của Tôi
Chương 54
Dương Thành vẫn còn giữ nguyên động tác, nhìn Chu Linh đi lên phòng, lại nhìn mẩu bông trên tay mình một lúc.Dương Thành hít một hơi, đi vào phòng bếp vứt rác liền nhìn thấy một bàn thức ăn còn nguyên đã nguội từ lâu. Dương Thành không nhanh không chậm đi hâm lại, sau đó lấy một ít để mang lên phòng.Khi đi đến cửa phòng bếp, liền nhìn thấy mảnh thủy tinh tung tóe dưới đất, xung quanh còn có nhiều vết máu loang lổ. Dương Thành đặt đồ xuống bên cạnh, đi lấy chổi và hót rác đến rọn sạch chỗ này. Xong mới tiếp tục bê đồ lên phòng.Mở cửa ra đã thấy Chu Linh cuốn thành một cục trên giường. Anh bèn để đồ ăn xuống bàn. Đi đến bên giường gọi cô.- Dậy ăn cơm. Anh biết em chưa ăn gì.Đợi mãi cũng không thấy cô nói gì, Dương Thành nhẫn lại gọi cô một lần nữa nhưng cô vẫn không nhúc nhích. Anh bèn kéo cô dậy nhưng cô vẫn cứng đầu không chịu dậy.- Để em yên.Chu Linh thấy Dương Thành thật sự không gọi mình nữa thì có hơi buồn bực. Sao anh không gọi cô thêm lần nữa? Anh chắc không còn quan tâm cô nữa rồi. Vừa nghĩ như vậy, chân cô lập tức bị lạnh, sau đó bị một bàn tay nắm lấy. Chu Linh giật mình rụt chân lại.- Để yên. Còn một chân nữa chưa sát trùng đâu.- Không cần anh phải lo.- Anh không lo cho em thì lo cho ai....Dương Thành xử lý xong mới nhìn lại hai bàn chân cô. Không khỏi hít một ngụm khí.- Em làm sao mà để mảnh vỡ đâm sâu như vậy?-...Chu Linh không nói gì. Ban đầu là bất cẩn làm vỡ cốc, nhưng vì thất thần mà cô lại dẫm lên. Cũng không biết lúc đó cô nghĩ thế nào mà lại dẫm nốt chân còn lại vào. Có lẽ cô là muốn dùng nó làm dịu đi nỗi đau về tinh thần.Hoặc chính là cô muốn nhìn Dương Thành lo lắng cho cô, chăm sóc cô. Để cô biết anh còn quan tâm cô.Nhưng đến khi thật sự thấy anh lo lắng như vậy, cô lại không đành lòng.Nhìn Dương Thành vẫn còn lo lắng cho mình như vậy, Chu Linh có chút mềm lòng. Khuôn mặt dịu đi hỏi anh.- Anh ăn chưa?Dương Thành nhẹ nhõm thở ra một hơi. Đoán chừng là Chu Linh bình thường trở lại rồi.- Anh làm xong việc lập tức trở về nhà. Còn chưa được ăn gì đâu.Thấy anh trưng ra khuôn mặt ngây thơ, ấm ức, Chu Linh có chút không dám nhìn anh.- Vậy chúng ta xuống ăn đi.- Được.Dương Thành thấy Chu Linh muốn đứng dậy, liền gìm cô xuống giường. Đôi mắt tràn đầy thâm tình nhìn cô.Chu Linh bị Dương Thành nhìn chằm chằm, có chút không chịu nổi, nuốt nước bọt chần chờ nhìn anh. Bầu không khí ngày càng ái muội. Chu Linh muốn phá vỡ bầu không khí này, khó khăn lên tiếng.- Đừng... Xuống ăn cơm trước đã.Thấy Chu Linh nghẹn đến đỏ mặt, Dương Thành liền cười to.- Được. Rồi trước ánh mắt mơ hồ, mờ mịt của cô, liền ôm cô lên đi xuống phòng ăn.Đến khi Chu Linh kịp phản ứng thì Dương Thành đã bế cô ra khỏi phòng rồi.- Thả em xuống đi. Em tự đi được.Ngay lập tức nhận được một cái trừng mắt từ Dương Thành. Chu Linh tự biết mình đuối lý liền thức thời ngậm miệng lại. Mặc cho anh ôm mình xuống.Sau khi ăn xong, Dương Thành lại tiếp tục bế cô lên phòng ngủ. Vừa nằm xuống liền ôm cô thật chặt trong lòng.- Em có chuyện gì đúng không?Chu Linh suy nghĩ một chút, vì muốn thăm dò Dương Thành mà cố ý dò hỏi.- Vâng. Đúng là có chuyện đấy.Thấy Chu Linh có vẻ muốn nói, Dương Thành vuốt nhẹ tóc cô, rồi đến lưng, hòng dụ dỗ cô nói tiếp.- Nói cho anh. Được không.- Hôm nay anh thật sự đi gặp nhà đầu tư sao?Dương Thành thở phào, thì ra là chuyện đó, vậy mà anh cứ tưởng chuyện gì.- Đúng vậy. Không thì em nghĩ anh đi gặp ai chứ. Về nhà với em không tốt hơn sao.Chu Linh nghe ra sự chân thành trong lời nói của Dương Thành. Lại nghĩ đến cuộc nói chuyện qua điện thoại hôm nay. Nếu Dương Thành nói thật thì chứng tỏ Lưu Thi Nhã đã bày trò gì rồi.- Anh không lừa em chứ?- Anh lừa em có được gì sao? Không lẽ em nghi ngờ anh?Dương Thành tức giận giữ chặt khuôn mặt Chu Linh, để cô nhìn mình. - Em không tin anh?- Không... em...Thấy Dương Thành như vậy, Chu Linh thật không nói lên lời.- Được rồi. Nếu không tin anh thì ngày mai đến công ty giám sát anh đi.- Được. Là anh nói đó....Sau khi Chu Linh xác nhận sẽ đến công ty thì liền ngủ mất. Dương Thành vẫn còn đang suy nghĩ những lời Chu Linh nói lúc nãy. Cô ấy chưa từng hỏi về chuyện của anh ở công ty. Có chăng thì cũng chỉ hỏi có mệt không hay có vất vả không, hôm nay anh muốn ăn món gì... Như lần này, anh thật mới được trải nghiệm lần đầu tiên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương