Em Ngửi Thấy Hương Thơm

Chương 17: Lời Xin Lỗi Muộn Màng



Sau tết Hứa Gia Ngang sắp xếp để hai gia đình gặp mặt.

Chuyện tiến hành rất thuận lợi, thậm chí ngay cả Hứa Khiêm cũng chưa từng xuất hiện, Hứa Gia Ngang rất hài lòng.

Trong nhà Châu Châu chỉ còn có bà Châu, bố cô Châu Cử vì tai nạn xe cộ mà qua đời lúc cô còn rất nhỏ, bà Châu và bà Hứa nói chuyện rất hài hòa, dù sao thì hai người vốn dĩ là người quen, lần này thân càng thêm thân, hai bà đương nhiên rất vừa ý.

Sau tiệc, việc cưới xin của Châu Châu và Hứa Gia Ngang đã được quyết định.

Châu Châu ngồi bên cạnh Hứa Gia Ngang, kề tai anh nói nhỏ: “Sao em cảm thấy cứ vậy gả cho anh thì thật là qua loa?”

Hứa Gia Ngang vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, “Qua loa cái gì, còn phải đính hôn trước mới được cưới em về nhà đây!”

Đính hôn trước rồi kết hôn là đề nghị của bà Hứa, bởi vì bà rất thích Châu Châu, không muốn Châu Châu tùy tiện gả vào nhà họ Hứa như vậy, phải để tất cả mọi người biết mới được.

Vốn dĩ Hứa Gia Ngang không đồng ý, nhưng nghĩ suy cho cùng cũng là do bà Hứa quan tâm đến Châu Châu, nên đành gật đầu.

Có điều anh vẫn ngại tốc độ chậm, anh ôm Châu Châu: “Anh mặc kệ, mặc kệ có cưới em về nhà sớm được hay không, em đều phải ở bên anh.”

Dính người, Châu Châu xì anh một cái.

Sau đó ghét bỏ gật đầu: “Biết rồi.”

Lễ đính hôn vào tháng ba, thời gian kết hôn quyết định vào tháng sáu.

Vốn Châu Châu cho rằng trong lễ đính hôn hai gia đình sẽ mời vài người thân trong nhà đến ăn bữa cơm là được, không ngờ bà Hứa lại đưa cho cô một tờ danh sách, bảo cô viết tên mấy bạn học hay chơi đến tham gia.

“Mấy cái này không phải kết hôn mới mời sao ạ?”

Bà Hứa nhéo mũi cô một cái, cười: “Sao có thể tùy tiện như vậy? Phải phạt nặng.”

Châu Châu ngượng ngùng sờ mũi, ngoan ngoãn gật đầu.

Chỉ có điều lúc về viết danh sách, cô bắt đầu rầu rĩ.

Hình như cô… không có bạn học thân thiết nào.

Đúng lúc này Hứa Gia Ngang đi đến, Châu Châu giữ chặt anh: “Em nên mời ai, hình như không có ai có thể mời…”

Khuôn mặt tủi thân khiến Hứa Gia Ngang hơi đau lòng, anh xoa xoa cái đầu xù của Châu Châu: “Em viết ai thì viết, bất kể là người từng bắt nạt em hay từng thờ ơ với em, cứ viết vào, để mấy người đó nhìn thấy cuộc sống của em bây giờ hạnh phúc ra sao.”

Châu Châu đẩy anh: “Anh tự kỷ vừa thôi.”

“Thì làm sao? Anh cưới em và em gả cho anh, đối với chúng ta mà nói chính là hạnh phúc.”

Lúc Châu Châu cúi đầu ánh mắt dừng trên tờ giấy, khóe miệng ngậm ý cười, cô mím mím môi, trịnh trong cầm bút viết tên.

Đúng vậy, tôi đúng là muốn mấy người nhìn coi, tôi hạnh phúc thế nào.

Tôi là Châu Châu có Hứa Gia Ngang.

Tôi không sợ mấy người.

Thời tiết dần ấm lên, còn nửa tháng nữa là đính hôn.

Hôm đó, Hứa Gia Ngang đanh cùng Châu Châu thử trang phục trong lễ đính hôn, anh cứ khăng khăng đòi màu hồng phấn, cũng không biết chấp niệm ở đâu ra.

Châu Châu cảm thấy mình không mặc được đồ màu hồng phấn, xoắn xuýt nửa ngày vẫn chấp nhận đồng ý yêu cầu của anh, thử một chiếc váy màu hồng phấn vừa người dài đến đầu gối, không ngờ đạt được hiệu quả bất ngờ.

Làn da Châu Châu trắng nõn, eo nhỏ chân dài, trước sau lồi lõm, hơn nữa khuôn mặt cô xinh đẹp, nói là móc áo trời sinh cũng không quá.

Hứa Gia Ngang mặt đối mặt trong gương với Châu Châu, “Nhìn xem, ánh mặt của anh quá tốt.”

Châu Châu nhướng mày cười. “Thế được rồi, cái này đi.”

Cô đang chuẩn bị thay váy, Hứa Gia Ngang bỗng gọi cô: “Châu Châu, vừa rồi có mấy cuộc điện thoại gọi tới, đều là của cùng một người.”

“Ai vậy anh?” Châu Châu đi tới chỗ anh, cầm điện thoại di động nhìn thoáng qua, “Không biết ạ.”

Nhưng cũng sợ là khách mời trong lễ đính hôn gọi tới, Châu Châu gọi lại, đợi mười mấy giây sau đối phương mới nhận.

“Alo, xin hỏi vừa rồi là bạn gọi điện thoại cho tôi phải không?”

“Châu Châu?”

Châu Châu đột nhiên im bặt.

“Tôi là Đinh Giai, có thể gặp nhau một lần không?”

Châu Châu và Đinh Giai hẹn nhau tại một quán cà phê gần đó.

Hứa Gia Ngang muốn đi theo cô, Châu Châu từ chối.

Cô nói: “Anh ngồi ở bàn phía sau bọn em là được, đừng ngồi cùng em.”

“Nếu cô ta bắt nạt em thì sao?”

“Không đâu, em không còn là Châu Châu ngày xưa nữa.” Châu Châu sờ mặt anh, “Hơn nữa em có anh, nếu không được thật thì anh lại làm anh hùng cứu mỹ nhân không phải tốt sao?”

Hứa Gia Ngang bị dỗ ngoan ngoãn nghe lời, lúc này mới gật đầu nói được.

Đinh Giai đến muộn hơn Châu Châu hai phút.

Lúc cô ta xuất hiện, tất cả căng thẳng của Châu Châu đều biến mất.

Lúc này Châu Châu mới ý thức được, các cô đều đã trưởng thành rồi.

Sau khi rời khỏi sân trường, mọi người đều bị cái thùng nhuộm xã hội này mài bằng tất cả góc cạnh.

Đinh Giai cũng giống như vậy, cô ta có vẻ mệt mỏi, không thể nói là không tốt, chỉ là nhìn qua có chút tiều tụy.

Bỗng nhiên Châu Châu quên mất chuyện Định Giai vì muốn gia nhập vào những nhóm khác mà tiết lộ quyển nhật ký của ô.

Chẳng qua Châu Châu không đoán được là, Đinh Giai vừa ngồi xuống đã bắt đầu nhận lỗi với cô.

“Châu Châu, năm đó… năm đó là tôi có lỗi với câu, tôi không nên làm thế với cậu. Cậu cũng không biết cuộc sống sau đó của tôi khó khăn thế nào đâu, nửa đêm bị thứ không thể nhìn thấy dọa cho ngủ không ngon, ngay cả nằm mơ cũng như tra tấn… Tất cả mọi chuyện đều trách tôi lòng dạ tiểu nhân, tôi rất đau khổ, nhưng chưa… chưa thể liên lạc với cậu để nói ra những lời này…”

Nói đến đoạn sau, Đinh Giai bật khóc, cô ta ôm mặt sám hối: “Châu Châu, xin lỗi…”

Châu Châu chỉ nhìn Đinh Giai, chờ cô ta độc thoại, chờ cô ta rơi nước mắt, nhưng một chữ cũng không muốn nói.

Cô không phải người rộng lượng, cho nên cô không muốn tha thứ.

Nhưng Châu Châu biết, vì sao Đinh Giai lại gặp phải những chuyện kinh khủng đó.

Sau khi Đinh Giai về, Hứa Gia Ngang ngồi vào bên cạnh Châu Châu, anh nhìn khuôn mặt đờ đẫn của cô, nhỏ giọng hỏi: “Vẫn ổn chứ?”

Giọng nói của Hứa Gia Ngang làm Châu Châu tỉnh táo lại, lúc cô nói chuyện rất cẩn thận, dường như còn mang theo thành kính.

Cô nói: “Con ma bắt nạt Đinh Giai, là ba em.”

Chương tiếp theo có thịt.
Chương trước
Loading...