Em Nói Đi, Thật Sự Em Là Ai?

Chương 28



Trường đua ban đêm ồn ào tấp nập, ra vào là những cậu ấm, cô chiêu đua đòi ưa mạo hiểm, hay nói cách khác họ đến nơi này để chứng tỏ đẳng cấp của mình. Hòa vào chốn xa hoa này cũng có những ánh mắt bất cần lướt nhìn xung quanh với sự nhàm chán, họ muốn chìm vào tốc độ để kiếm một thứ màu sắc sinh động cho cuộc sống của mình. Và một số nhỏ khác đến trường đua này chỉ để giải trí, giúp quên đi áp lực, căng thẳng thường ngày. Minh là một trong số đó. Thỉnh thoảng cô vẫn đến nơi này, đuaa một trận rồi ra về, chỉ để cảm thấy thoải mái hơn. Đêm nay Minh cần giải toả căng thẳng bực bội nhiều ngày nay phải chịu ở trường vì thằng nhóc tên Quang.

Minh quan sát cả trường đua rộng lớn, xem từng trận đấu một, khi nào thấy thích sẽ tham gia. Đôi mắt màu đen tuyền của Minh quét ánh nhìn khắp mọi nơi rồi bỗng dưng khựng lại ở một bóng hình cô độc đang thầm lặng quan sát mọi thứ như cô. Cậu ta thật khác biệt, nhưng không hề lạc lõng cậu như hoà vào nơi này. Nhìn sơ, cậu ra không phải hạng người thích khoe khoang, nhưng cậu ta cũng chẳng tỏ vẻ bất cần như nhiều người. Cậu ta, chỉ là cô độc và có cái gì đó rất bí ẩn và cuốn hút khiến Minh không thể rời mắt.

Rồi bóng hình đó quay về phía Minh khiến cô vội vàng quay mặt đi, để người ta thấy mình đang nhìn họ thật chẳng hay chút nào. Nhưng Minh cũng kín đáo quan sát chàng trai đó, khuôn mặt đẹp như được khắc họa bởi 1 nhà điêu khắc thiên tài, mái tóc nâu hạt dẻ rũ xuống lòa xòa trước mặt. Đôi mắt màu xanh lục kì lạ và cuốn hút. Nó hút Minh chìm vào sâu đôi mắt ấy k thể nào dứt ra được. Minh như bị một thứ ma lực hấp dẫn dụ dỗ, ánh mắt cô cứ nhìn vào chàng trai đó. Chính Minh cũng k hề nhận ra, cô đang say, say đôi mắt màu xanh lục đầy quyến rũ.

Một cô gái chân dài cùng bộ cánh thiếu vải sải những bước chân đầy tự tin và quyến rũ về phía chàng trai cô độc và bí ẩn. Đêm nay cô khá tự tin với sắc đẹp của mình, rồi chàng trai trước mặt cũng sẽ là của cô. Như bao cô gái khác, cô cũng bị đôi mắt màu xanh lục ấy thu hút k thể nào dứt ra, cô đành phải biến chàng trai ấy thành của mình. Đêm nay, chắc chắn cô phải ngồi yên sau của chiếc moto bên cạnh chàng trai bí ẩn. Ánh mắt Minh vẫn quan sát hình ảnh ấy một cách kín đáo khó phát hiện, cô muốn biết hay đúng hơn là tò mò, xem chàng trai ấy, có đặc biệt hơn hay cũng chỉ là hạng đàn ông tầm thường, đổ gục trước các cô nàng chân dài, ăn mặc thiếu vải như cô vẫn khinh thường trước đây.

Chàng trai chẳng mấy để ý đến cô gái chân dài đang tiến về phía mình, anh đang suy nghĩ hay đang dao động về ánh nhìn đầy kì lạ của một cô gái khác đang chiếu vào anh, một cách kín đáo, được che giấu rất kĩ, nhưng anh vẫn cảm nhận được. Ánh nhìn đó, không đầy say đắm, không mang vẻ chiếm hữu, không si mê, không qụi lụy, không bị mê hoặc, không tham vọng. Ánh nhìn đó, rất khó diễn tả, nó đơn giản chỉ là nhìn, nhìn không rõ mục đích. Liệu ánh nhìn đó chỉ đơn giản là quan sát hay chủ nhân của nó cố tình che giấu mục đích một cách có chủ ý.

Một bàn tay chạm vào anh, điều khiến anh khó chịu nhất. Đôi mắt đang trong trạng thái mơ màng liền chuyển sang sắc lại, nó đưa tia nhìn lạnh lẽo đến người đối diện. Cô gái chân dài hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng lấy lại sự tự tin cố hữu, cô đưa cho anh một ánh mắt khêu gợi và đưa tình.

- Cô muốn gì? - Giọng nói trầm, thoang thoảng khí lạnh được phát ra từ chàng trai bí ẩn,

- À, em nghĩ sẽ thật tuyệt nếu em ngồi chung xe với anh trong trận đua tới. - Cô gái vội mở lời.

- Nhưng tôi thì thấy điều đó thật tệ.

Một lời từ chối thẳng được buông ra, khóe môi khẽ cong tạo thành nụ cười mỉa mai. Chưa một ai, được phép ngồi sau xe của anh, à trừ chị ấy. Cô gái hơi choáng và cảm thấy bị xúc phạm, từ trước đến nay, chưa một người đàn ông nào dám từ chối cô.

- Vị trí đó đang còn trống, đúng chứ? - Cô gái tiếp tục.

- Hiện giờ người đó k có ở đây, k phải là trống, hiểu chứ?

Cô gái không trả lời, cô chỉ im lặng rồi âm thầm bỏ đi, cô hiểu nếu ở đây thêm một giây phút nào nữa, cô sẽ chết vì nhục nhã. Sự giễu cợt hiện rõ trên gương mặt điển trai cùng nụ cười nửa miệng. Bỗng dưng, anh xoay người, nhìn thẳng về hướng đó, nơi có ánh mắt kì lạ theo dõi anh từ nãy.

Ánh nhìn trực tiếp, thẳng thừng, khiến bên kia bị bất ngờ, k kịp phản ứng.Sự lúng túng lộ rõ trên gương mặt Minh, ít nhất nó đã có cảm xúc chứ k trơ trơ ra như mọi lần. Đôi mắt màu xanh lục dấy lên những tia nhìn khó hiểu, chính chủ nhân của đôi mắt ấy cũng k hề nhận ra trong ánh nhìn của nh k xuất hiện sự khinh thường như anh vẫn nhìn các cô gái khác, mà chỉ là sự tò mò, chỉ vậy. Hai ánh nhìn giao nhau, ngay thời khắc đó, thời gian như ngừng trôi, không gian như được ngưng đọng lại, chỉ có họ, chìm trong đôi mắt của đối phương.

Chàng trai bí ẩn nhanh chóng dứt ra được, anh lắc nhẹ đầu nhằm giúp cho đầu óc tỉnh táo hơn. Có lẽ anh cần tốc độ ngay bây giờ, nó sẽ giúp anh cảm thấy cân bằng, gọi cho một tên đàn em thân thuộc. Tên đó tới, hắn nhìn thấy anh, vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ thấy rõ.

- Jake, anh về nước khi nào vậy?

- Tôi vừa đáp chuyến bay chiều nay.

- Ơ, thế chị Alie k đi cùng với anh à? - Tên đàn em ngó xung quanh chỉ để tìm một bóng hình mà cậu thầm ngưỡng mộ.

- Tôivề Việt Nam lần này cũng để tìm chị ấy đây?

- Vâng, thế hôm nay anh có đua k?

- Chắc có, trận sau, mà cho tôi hỏi, cô gái đó, là ai vậy?

- Chắc có, trận sau, mà cho tôi hỏi, cô gái đó, là ai vậy?

Chàng trai hướng mắt về Minh đang ở phía xa, đang theo dõi trận đấu bên dưới. Tên đàn em nhíu mày để nhìn rõ hơn, rồi cậu suy nghĩ gì đó một lát mới trả lời.

- Lâu rồi chị ấy k đến nên em k nhớ rõ lắm.

- Chị? - Chàng trai ngờ vực.

- Chị ấy bằng tuổi anh, cũng khá có tiếng tăm, nhưng k đến đây nhiều.

- Thú vị thật, có tiếng nhưng sao tôi k biết nhỉ? - Chàng trai cười mỉa.

- Chị ấy mới xuất hiện sau khi anh sang Mĩ vài tháng.

- Thế đêm nay cô ta có đua k?

- Em k biết, nếu có điều gì khiến chị ấy hứng thú thì chị ấy sẽ tham gia. Anh muốn đua chung à, k dễ đâu.

- Tôi biết cách khiến cô ta phải tham gia trận tới.

***

Nằm dài trên chiếc ghế sofa quen thuộc, để cuốn tạp chí che khuất mặt mình, hắn vờ ngủ. Hắn không muốn ai làm phiền mình trong lúc cần tập trung suy nghĩ. Nghĩ về tình cảm của hắn, nghĩ về những cảm xúc lạ, về nhịp đập của trái tim hắn mỗi khi bên cạnh ai kia. Và hơn hết là hắn nghĩ về nó. Bỗng nhiên hắn giật phắt cuốn tạp chí ra, khẽ nhíu mày vì ánh sáng ở trong phòng vì mắt đã quen dần với bóng tối. Nhìn sang Khánh đang đọc sách nhưng lại lật ngược cuốn sách ấy, hắn khẽ cười, tên kia cũng đang bấn loạn như hắn thôi.

_ Gíup tao Khánh ơi. - Hắn giật cuốn sách của Khánh để lên bàn nói giọng cầu khẩn.

_ Gíup được gì đây?

_ Thì là tao không biết tình cảm của tao với Trang là như thế nào. - Hắn gãi đầu.

_ Yêu cmnr. Hớ hớ. - Khánh cười nham nhở. (T/g: Không biết từ cmnr có được chấp nhận không, nếu không thì nhắc mình để mình sửa)

_ Chưa nghe mà đã đoán.

_ Không cần nghe, chỉ cần nhìn là thấy mày yêu con nhỏ đó rồi. Chậc chậc, thằng bạn tui biết yêu rồi.

Khánh nhìn hắn khẽ lắc đầu, tỏ vẻ thông cảm. Nếu không vì mớ cảm xúc hỗn độn thì có lẽ hắn đã cho Khánh vài đấm vì tội chọc hắn. Nhưng bây giờ hắn đang rối, hắn đang yêu, yêu nó sao. Nhưng hắn cũng chưa chắc lắm, hắn cần thêm thời gian.

_ Tao không chắc lắm, tao cần thêm thời gian để chắc chắn hơn về tình cảm của mình.

_ Để tới đó, người ta cưới chồng rồi chú ạ.

_ Để tới đó, người ta cưới chồng rồi chú ạ.

_ Nhiều chuyện quá, thế mày với cô bé kia sao rồi?

_ Tuy là tao có cảm xúc thật. Nhưng nếu tao tìm thấy Nhã Đan...

_ Ờ, tao hiểu rồi. Cố gắng lên.

***

Tiếng reo hò ngày một to khi chiếc moto đầu tiên cán đích, chiếc xe ấy thắng gấp tạo một vệt lửa loé trên mặt đường đầy điêu luyện. Đôi mắt màu xanh lục hướng ánh nhìn đắc thắng ngạo mạn cho chủ nhân chiếc xe về nhì, chỉ sau anh có năm giây. Đáp lại anh là cái nhìn đầy hờ hững, cô gái dùng tay vuốt lại mái tóc hơi rối vì gió của mình. Bị phớt lờ quả thật chẳng vui vẻ tí nào, Jake bực bội nhưng vẫn giấu kín, anh bước qua kẻ vừa về sau mình, thì thầm vào tai cô gái một lời nói đầy ẩn ý.

- Đua cũng không tồi, nhưng nhìn lén thì thật không vui tí nào cả, cô gái thú vị à.

Rồi bóng dáng cao ngạo ấy bước đi, anh biến mất trong bóng tối hun hút phía sau, mái tóc màu nâu đã khuất dạng, hương nước hoa lạnh thoang thoảng. Minh

lặng người trong vài giây, cho đến khi những lời xì xầm bàn tán xung quanh gây cho cô sự chú ý.

- Trận đấu khi nãy hay thật nhỉ, Vua và Nữ Hoàng đấu cơ mà.

- Nhưng Nữ Hoàng lại thua, tiếc thật. Sau 1 năm vắng bóng, Vua vẫn giữ được uy quyền của mình.

- Con gái thua con trai là lẽ thường, bàn tán làm gì.

Những lời bàn tán gợi cho Minh sự tò mò. Chàng trai đó, là ai? Lời nói khi nãy, cậu ta đã biết được Minh quan sát cậu dù cô đã che giấu nó rất kĩ. Nhưng ấn tượng ban đầu Minh dành cho chàng trai đó hoàn toàn biến mất vì thái độ ngạo mạn của cậu ta. Minh cảm thấy mình thấp kém, và thua thiệt. Cảm giác thất bại thật khó chịu. Từ ấn tượng, chuyển sang có chịu. Thề rằng, có gặp lại, cậu ta chẳng thể yên ổn với Minh.

Trong lúc chờ Phương ra mơ cửa, Minh có thoáng nghĩ về chàng trai khi nãy. Anh ta đã thắng cô trong trận đấu đêm nay. Thoạt đầu, Minh định chỉ quan sát, và đêm nay cô sẽ không tham gia, nhưng khi thấy chàng trai đó tham gia, có gì đó tò mò thôi thúc Minh. Để bây giờ cô phải chịu sự ấm ức bởi cái nhìn đắc thắng và câu nói đầy ẩn ý của chàng trai. Có nét gì đó rất quen ở gương mặt của cậu ta làm Minh nhớ đến nó. Họ giống nhau, về gương mặt. Tuy khó nhận ra nhưng Minh đủ tinh ý để phát hiện.

Cánh cửa bật mở, Phương nhanh chóng lôi Minh vô với tâm trạng cực kì vui mừng. Minh theo Phương vào phòng khách. Một loạt đồ nghề hóa trang được bày đầy ghế sofa. Minh thấy nó đang ngồi làm gì đó nhưng quay lưng lại đầy bí ẩn.

- Hờ hờ, tụi tui định giả trai để lừa thằng nhóc đó á.

- Được không đó? - Minh nhíu mày nhìn Phương, sự ngờ vực hiện rõ.

- Thử mới biết chứ.

.

- Thấy thế nào?

Nó quay lại nhìn Phương và Minh. Phương không khỏi xuýt xoa vì vẻ đẹp trai của nó, có thể nói ngang hàng với hắn và Khánh đấy chứ. Gió từ ban công thôi vào, khiến vài sợi tóc giả bằng nilon lòa xòa trước mặt. Từng đường nét trên gương mặt nó, giống hệt chàng trai ấy. Minh đứng hình trong vài giây, hình ảnh chàng trai ở trường đua đang ở trước mắt cô. Minh sực tỉnh, nó và cậu ta như hai giọt nước, nhất là khi nó giả trai như thế này. Chỉ khác một điều, đôi mắt của chàng trai ấy màu xanh lục, còn nó là màu nâu. Nhưng Minh sẽ chẳng bao giờ biết, sau lớp kính áp tròng màu nâu, là đôi mắt màu xanh lục được giấu kín.

Nó quay lại nhìn Phương và Minh. Phương không khỏi xuýt xoa vì vẻ đẹp trai của nó, có thể nói ngang hàng với hắn và Khánh đấy chứ. Gió từ ban công thôi vào, khiến vài sợi tóc giả bằng nilon lòa xòa trước mặt. Từng đường nét trên gương mặt nó, giống hệt chàng trai ấy. Minh đứng hình trong vài giây, hình ảnh chàng trai ở trường đua đang ở trước mắt cô. Minh sực tỉnh, nó và cậu ta như hai giọt nước, nhất là khi nó giả trai như thế này. Chỉ khác một điều, đôi mắt của chàng trai ấy màu xanh lục, còn nó là màu nâu. Nhưng Minh sẽ chẳng bao giờ biết, sau lớp kính áp tròng màu nâu, là đôi mắt màu xanh lục được giấu kín.

- Đẹp veciu. - Phương vỗ tay.

- Lỡ bị phát hiện, nhục chết luôn á. - Minh nhăn mặt, Quang mà phát hiện, chắc cô không dám đến trường nữa.

- Cũng phải. - Nó ném bộ tóc giả sang 1 bên, thở dài đầy chán nản.

- Chắc tính cách khác.

Minh im lặng cho hai người bàn thân của mình bàn bạc kế hoạch của họ. Minh đang rối với nhiều dòng suy nghĩ. Có khi nào, họ có mối liên hệ gì đó.

- Trang này, bà có anh em song sinh gì không?

Nó đang nói chuyện cùng Phương bỗng dưng im bặt, sự sợ hãi xuất hiện khi nghe Minh hỏi. Cảm giác sắp bị phanh phui một điều mình đã cố tình che giấu. Nó đã xém trả lời có theo thói quen, nhưng may mắn, nó đã chưa cất tiếng.

- Không, sao bà hỏi vậy? - Nó cười trừ, cốt để che giấu sự chuyển biến cảm xúc của mình.

- Tại nãy đi ra ngoài trường đua, gặp một thằng chết bầm, ngạo mạn. Nó giống y chang bà, lúc bà giả trai ý, tui tưởng nótheo tui về nhà luôn rồi.

- Vụ này vui nè. - Phương thích thú.

- Oh, vậy sao? - Nó ậm ừ.

- Mắt nó màu xanh lục, đẹp thật. - Minh nghiêng nghiêng đầu khi nhớ lại đôi mắt ấy, cô đã chìm sâu trong nó, khó mà dứt ra được.

Nó choáng, chắc chắn là Jake, qua lời kể của Minh, nó có thể khẳng định như vậy. Nó bước vào phòng mình, một cuộc gọi đến từ ông Lâm

- Thưa tiểu thư, cậu Jake đã hoàn thành khóa học tại Úc và rời khỏi đó rồi.

Chiếc điện thoại rơi xuống sàn, tiếng tút ngân dài. Nó ngồi thụp xuống sàn. Giờ nó phải làm sao khi gặp lại em trai mình, cậu biết nó còn sống, biết nó giấu cậu, làm nó đau khổ khi biết tin chị mình đã chết, để cậu biết người chị mà cậu hằng yêu thương lừa dối cậu, khiến cậu lo lắng. Nó nên giải thích tất cả cho em trai mình, hay tiếp tục nói dối.

CÂU CHUYỆN ĐẾN ĐÂY ĐÃ BỊ DỪNG HƠN 2 NĂM. VÌ MÌNH KHÔNG CHẮC SẼ VIẾT NỮA HAY KHÔNG NHƯNG CÓ LẼ LÀ KHÔNG RỒI. BẠN NÀO MUỐN BIẾT ĐƯỢC CÁI KẾT CHO KHÔNG BỊ HỤT THÌ SANG PHẦN TIẾP THEO NHÉ.

THE END

Update ngày 9/2/2017: Tác giả đã viết lại rồi -_- Bạn có thể đọc tiếp.
Chương trước Chương tiếp
Loading...