[Fanfic - TFBoys] Ánh Lên Thời Thanh Xuân

Chương 31: Gặp lại



18h30 ... Tại KJA

- Con bé lâu thế không biết? - Hoàng mama và Hoàng baba cùng hai vị khách lạ ngồi tại bàn VIP của nhà hàng

- Em cứ từ từ, nó sẽ tới mà, không cần lo - một người phụ nữ trung niên toát lên đầy vẻ nhân hậu trên khuôn mặt, bà họ Vương, cứ gọi là Vương mama được rồi

KJA nằm trong khu đô thị mới thuộc Trùng Khánh, KJA giống như một viên ngọc trắng nổi bật giữa không gian khoáng đạt ở khu Hồ Bán Nguyệt, với kiến trúc được mô phỏng theo kiến trúc Chăm. Nhà hàng giống như một ngôi đền nằm chếch hướng Tây trên bờ hồ, uy nghi lộng lẫy đón ánh sáng rực rỡ của bình minh, hay tỏa sắc vàng lóng lánh do những tia nắng chiều phản chiếu lung linh xuống mặt hồ tuyệt đẹp.

Lạc vào KJA , thực khách tưởng như mình đang đến một thế giới khác khi ngắm các tượng thần đậm nét tâm linh của đạo Hindu. Nhà hàng đã trở thành một bảo tàng kiến trúc thu nhỏ của những di vật cổ của Champa xưa.

Tại KJA có tới hơn 1.300 loại rượu từ khắp thế giới. Những ký ức văn hóa ẩm thực cùng cách phục trang, âm nhạc truyền thống của các quốc gia Ấn, Thái, Việt Nam, Trung Quốc và Nhật Bản đều được tái hiện sống động. Tất cả tạo nên một không khí hoài cổ, nơi bạn có thể thưởng thức đỉnh cao nghệ thuật ẩm thực trong không gian yên tĩnh, ấm cúng và sang trọng

Là nhà hàng nổi tiếng từ lâu đời với cách phục vụ vô cùng chu đáo, là nơi lý tưởng để bàn những việc công tư hay các tiệc tối, vô cùng thoải mái và sang trọng dành cho giới thượng lưu

- Con tới rồi - tiếng giày cao gót bước thật đều, rất êm tai, mọi người quay lại, bóng dáng một thiếu nữ dần hiện ra với thân hình vô cùng hoàn hảo cùng chiếc đầm hường nhạt, ai cũng gật đầu hài lòng, là Hoàng Khả Nhi, khuôn mặt cô tựa như nữ thần, đôi môi trơn bóng đỏ mọng, khuôn mặt được kết cấu vô cùng hoàn hảo từ sóng mũi cao thon đến đôi mắt tinh tế nhưng luôn tỏa ra mùi sát khí nồng nộc, mọi người thường nói lúc nhỏ đôi mắt rất tinh nghịch, nhưng càng lớn nó càng giống tảng núi tuyết giết người

- Con tới đây ngồi cùng cô - Vương mama kéo Khả Nhi lại, cô hiểu ý liền ngồi cạnh bà, lễ phép cừơi

- Cô là ...

- Là bạn của mẹ, cứ gọi là cô Vương đi - Hoàng mama lên tiếng

- Dạ vâng, cháu chào cô Vương - Khả Nhi cúi đầu

- Ừm, cháu lễ phép quá, đúng là người ngoài đời đẹp hơn trong báo nhiều, ngày nào ta đọc báo cũng thấy ảnh của cháu, đúng là cháu có tài thiệt đó, tuổi nhỏ tài cao - Vương mama cười - à nhắc mới nhớ, thằng nhóc đâu rồi mình nhỉ? - Bà quay sang Vương baba

- Chắc nó bận việc gì, à tới rồi kìa - Vương baba nhíu mày chỉ về phía xa

Một chàng trai bước tới với trang phục vô cùng đơn giản nhưng không kém phần lịch thiệp, chiếc áo sơ mi tinh khôi cũng quần jeans bó và đôi bata đen, khuôn mặt anh tuấn trưởng thành như mị hoặc mọi người xung quanh, ai cũng nhìn cậu đẩy ngưỡng mộ, nhất là các thiếu nữ trẻ tuổi, thân hình cao có chút hơi gầy nhưng cũng không làm giảm vẻ quyến rũ của mình

- Vương Tuấn Khải!!!! - Mộc Miên cùng ba người còn lại ngồi một góc, cô bạn trông thấy khuôn mặt quen thuộc liền bất ngờ hét lên

- Im lặng - Vương Nguyên lên tiếng - thế thì để chị ấy tự xử lí, đừng can thiệp

Khả Nhi không để ý đến những lời nói trầm trồ khen ngợi, cũng không thèm ngó người ta một cái, cô xử lí tách trà hoàn thành là có thể uống, nhẹ nhàng nâng tách trà lên, thưởng thức đúng cách của các tiểu thư khác, trông rất khoan thai, cô mím nhẹ môi rồi định buông tách trà xuống bàn, cảm giác như có ai đó đang nhìn mình theo phản xạ tò mò không nhịn được liền ngước đầu đầu lên bắt gặp ánh mắt cháy như lửa của chàng trai đối diện đang ngồi cùng mẹ cô, trông rất quen, giống như đã gặp ở đâu đó, cô nhanh chóng lục tung kí ức trong tâm trí, là ...

Cô hoảng đến mức làm đổ ly trà lên chân váy

- Không sao chứ? - Vương mama lo lắng nhìn sang

- Không sạo đâu ạ, cháu vào WC tí - Khả Nhi nhỏ nhẹ xin phép rồi bước đi, không dám nhìn tên kia một cái nào, cô thật sự rất muốn né tránh

.

.

.

- Nhất định không thể là Vương Tuấn Khải, không thể trùng hợp thế được - Khả Nhi hoảng loạn lấy điện thoại ra, gọi cho Mộc Miên

- Cậu bình tĩnh, việc gì cứ phải hoảng lên thế, cứ đóng xong vai tiểu thư nhu mì của cậu là xong chuyện rồi - Mộc Miên lắc đầu

- Ngồi đối diện hắn cậu nghĩ cơm mình nuốt à? Còn nữa ...

Két!!! - tiếng mở cửa phòng WC

Khả Nhi không quan tâm lắm, ngưng nói chuyện với Mộc Miên, thấy một chàng trai bước vào, không đê ý là ai, liền lên tiếng

- Bạn gì đó ơi, bạn nhầm WC nữ rồi

- Tôi cơ bản là không nhầm - Cái giọng trầm ấm quen thuộc vang lên, Hoàng Khả Nhi giật bắn mình quay lại, làm rớt điện thoại xuống đất

- Cậu ... cậu ... - cô sợ hãi lắp bắp, đúng thật là Vương Tuấn Khải

Cậu nhanh chóng khóa trái cửa rồi bước đến gần cô hơn

- Rất vui vì được gặp lại, Hoàng tiểu thư

- ... - đôi mắt của Khả Nhi bỗng chốc chuyển biến, gợn sóng lấp lánh rồi trong vài giây, cô thu lại, vẻ mặt lạnh lùng nhưng cũng chưa hết hoàn hồn - Vươ ... Vương .... T.... Tu... tuấn .... Khải ...

Cô lùi lại sợ hãi, sao lại có thể trùng hợp thế được, hay là cô đang mơ, người cô cố gắng dìm đi trong quá khứ nay lại trưởng thành trước mặt cô

Vương Tuấn Khải nhanh chóng ép sát cô vào tường

- ... - cậu không nói gì, nhẹ nhàng vuốt mái tóc đang dần rũ xuống che đi ánh mắt sợ hãi, cười lạnh nhìn cô - tôi đợi cậu lâu rồi
Chương trước Chương tiếp
Loading...