[Fanfic TFBoys] Thiên Đường Là Em
Chương 19
Mấy ngày nữa là đến buổi họp báo ra mắt phim. Mấy bối cảnh mà cô cùng bác đạo diễn lên ý tưởng đã được bác ấy tìm giúp. Thân là diễn viên trong bộ phim này mà cô chẳng có bộ đồ nào đẹp cả. Ngoài áo phông quần Jean, áo sơ mi,.. Thì chẳng có gì. Chẳng lẽ lại, mặc áo sơ mi quần Jean đi dự tiệc?Vương Tuấn Khải nhắc thì cô mới để ý tới chuyện này. Đúng là cô có ăn mặc xuềnh xoàng thật. Bộ đồ đẹp nhất của cô à? Để xem. Aiz, toàn quần Jean, áo sơ mi với áo phông thì biết đánh giá thế nào cho cam chớ =^=Vương Tuấn Khải bảo cô chọn bộ đồ xứng đôi vừa lứa với cậu ta. Ai za, khó lắm đâyVì vậy cho nên cô ăn mặc như thường ngày, chẳng kiêng dè gì, cũng chẳng ngại ngùng gì khi đứng bên cạnh một chàng thanh niên lịch lãm với giầy tây và bộ comple trẻ trung-Tôi bảo chị ăn mặc đẹp chút cơ mà?- Tiếc là tôi éo có đồ đẹpVương Tuấn Khải nhìn cô từ trên xuống dưới rồi kéo cô vào một trung tâm làm tócCô bất mãn nhìn mái tóc của mình lần lượt được cắt tỉa và nhuộm màu, lòng cảm thán cái tên chết bầm này muốn làm gì mà phá nát tóc cô ra vậy chứ? =.="Khuôn mặt cô cũng được lôi ra tút tát. Cô hừ nhẹ một tiếng, ngồi yên lắng nghe anh bạn trang điểm thao thao bất tuyệt- Da em trắng nên dùng màu son đỏ sẽ tôn da- Mắt em to nên đừng tô chì đen- Lông mi em dày nên chỉ dùng kẹp mi thôi, đừng dùng mascara....Cứ ngồi như thế cho đến hai tiếng đồng hồ sau thì cũng xong. Cô xuất hiện trước mặt Vương Tuấn Khải với kiểu tóc sóng bồng bềnh ánh nâu, đôi môi đỏ gợi cảm và đôi mắt to tròn đáng yêu- Xong rồi thì đi thôiCậu bất giác run nhẹ rồi xoay người bỏ điCô chạy theo sau cậu ta. Hôm nay cô đi giày thể thao nên cũng dễ hoạt động, chẳng mấy chốc mà đuổi kịp anh chàng phía trướcCậu ta dẫn cô đến trung tâm mua sắm. Nhân viên chọn cho cô một bộ đồ rồi bắt cô vào thửKhi vừa bước ra, cô thực sự đã bị hình ảnh của chính mình dọa chếtbộ váy đỏ ôm lấy phần eo, mông và ngực, ngắn đến nỗi chỉ cần cô ngồi xuống là hở hết ra. Đã thế bộ váy này không có dây. Cô mặc vào cứ như kiểu quấn một chiếc khăn tắm. Đôi giày cao gót màu đen cô đi không quen làm cô loạng choạng, mấy lần suýt ngã nhào. May cô ý thức được bộ đồ mình đang mặc trên người, nếu không thì đã bổ nhào vào đập cho nhân viên nữ kia một trậnĐến Vương Tuấn Khải kia cũng ngây ra một lúcCô chọn đại một bộ đồ nữ tính rồi mang vào thửMột bộ đồ nữ tính màu trắng kết hợp với đôi giày cao gót cùng màu, tôn lên dáng vẻ của người thiếu nữ thanh xuân thuần khiếtVà được Vương Tuấn Khải nhận xét là- Không được. Đi tiệc không thể chọn cái này, quá đơn giảnThế là cô được Vương Tuấn Khải chọn cho một bộ đồ kiểu dáng khác nhưng cùng màu- Có vẻ được hơn rồi đấy. Sau đó cậu ta chọn một ít đồ bắt cô vào thử rồi, lấy toàn bộCô khệ nệ xách đống đồ. Mặc dù phía trước có trai đẹp thật đấy nhưng vị trai đẹp này không dùng đượcCô đang vui vẻ tự lực cánh sinh thì anh bạn đột nhiên quay lại, giằng lấy túi đồ mà cô đang cầm trên tay sau đó vuốt mái tóc côCô đang không hiêu chuyện gì xảy ra thì đã được cậu ta giải thích rõ ràng- Có phóng viên, đang chụp ảnh chúng taThôi được rồi, dù sao cũng phải học diễn xuất một chútThế là cô mỉm cười ôn nhu nhìn cậu. Nhìn vào thì không nghĩ là hai người họ đang diễnĐược khoảng một lúc Vương Tuấn Khải ôm đồ để lên tay cô- Đồ chị, chị tự cầmĐúng là hạng người không biết liêm sỉLúc cô về tới nhà, anh trai cô cũng phải sốc với hình ảnh của em gái mình- Tiểu Trân, từ khi nào em lại giàu như vậy?Cô hướng mắt ra cửa, con xe đen vẫn đậu ở đó. Cô thở dài- Vương Tử Kiệt mua cho em hả?Cô lắc đầu- Cũng là họ Vương, nhưng không phải Tử Kiệt- Vương Tuấn Khải- Anh trai cô buột miệng nói raCũng không ngờ là cô lại gật đầuAnh vẫn không hiểu tình hình lắm, hỏi cô lại không chịu mở miệng, chỉ nói qua loa vài câu rồi vào trong phòng, đóng sầm cửa lạiCô nằm vật ra giường, nhìn lên trần nhà. Chính cô đã chọn lựa con đường này cơ mà. Vậy nên chút mệt mỏi như thế này nhất định không được chùn bước. Nhất định không được để cho cậu ta thấy cô yếu đuối. Cô phải mạnh mẽ.Dường như cô ý thức được mọi thứ. Nhưng cô lại không thể nắm bắt lấy nó, mà lại để thân thể mình cứ thế bị cuốn vào. Cô không thể điều khiển số mệnh của cô, phải trôi theo, phải thả lỏng thân mình, cuốn vào trong vòng xoáy đó Trước buổi họp báo vài hôm, cô tới công ty gặp mặt riêng với Tiểu Hoành. Thiên Tỷ mặc dù không ưa cô lắm nhưng rồi cũng nặc kệ- Chị có vấn đề gì sao?- Tiểu Hoành bất giác hỏi côCô chợt bừng tỉnh, trong đầu óc còn loé lên một số nghi vấn muốn hỏi, sau đó dường như là bị lý trí kìm hãm lại- À, Không có gì đâu. Chỉ là lâu rồi không gặp, nhớ em thôi- Chị có bạn trai còn gì- Anh trai chị đấyCô cười cười, cảm giác như mọi bực dọc cứ thế mà tan biến, không chút dấu vếtCô nói chuyện với Tiểu Hoành một lúc rồi vềLúc ở thang máy đi xuống, cô đột nhiên gặp Vương Tuấn KhảiKỳ thực đây là công ty mà cậu ta làm Tổng Giám Đốc. Việc gặp cậu ta ở đây không phải là không nghĩ đến, chỉ là tình cờ gặp thì bỗng nhiên lại không biết nói cái gì trước tiên- Chị tới đây làm gì?- Cậu ta bất giác hỏi- Tôi tới gặp Tiểu HoànhNgười cô cảm thấy khó chịu. Dường như ở không gian nhỏ hẹp thế này khiến cô cảm thấy bất tiện- Tôi muốn cảnh báo chị. Hợp đồng này còn chưa dứt đâuThang máy đánh tinh một tiếng, cô thầm thở phào một hơi, chạy vội ra khỏi đó, như vừa thoát ra khỏi địa ngục vậyNhưng cô đã dấn thân vào địa ngục rồi, giờ chỉ có thể bước tiếp thôiBuổi họp báo tới, cô sửa soạn mọi thứ. Dường như trước tới giờ cô chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ phải ngồi trước bàn trang điểm thế nàyNhìn mình trong gương, cảm thấy ổn, cô mới bước xuống tầng lầuHôm nay cô chọn cho mình một bộ đồ màu trắng, chân váy loe dài xuống gần chấm mắt cá chân nhưng đằng trước lại xoè ra, ngắn tới đầu gối. Trên váy có đính những hạt cườm lóng lánh. Cô đeo một chuỗi Ngọc trai vào cổ, đeo một chiếc vòng tay bằng bạc. Cô đeo đôi bông tai được thiết kế như nụ Hoa mới chớm nở. Cô đi đôi giày cao gót được đính đá lấp lánhTất cả mọi thứ được Vương Tuấn Khải chuẩn bị cho côCô bước xuống dưới nhà, mở cửa một cách tao nhã, đã thấy một chiếc xe màu đen đậu sẵn ở đó- Có cần anh đi cùng không?- Không cần, em có thể tự lo liệu được- cẩn thậtĐột nhiên anh cảm thấy lo lắng vu vơ cho cô em gái này. Không hiểu sao từ trước tới giờ, hình như anh chưa từng lo cho cô nhiều như lúc này- Anh cũng sớm trở lại công ty đi- Mua nhà cho em xong, anh sẽ điCô gật nhẹ đầu, cúi người mở cửa xe bước vào trongVương Tuấn Khải nhìn cô qua gương chiếu hậu, cười nhẹ một tiếng- Có tiến bộCô chợt nhận ra bản thân mình mấy ngày hôm nay dường như đã thay đổi quá nhiều so với trước kia. Cô cảm nhận được bởi vì cô là người thay đổi. Gương mặt cô trong gương, nhìn thế nào cũng không thấy sự tăng động, bướng bỉnh trong đó nữa, thay vào đó là đôi mắt cương nghị và đôi môi luôn mím chặt lạnh lùng- Đến đó nhớ biểu hiện cho tốt- Tuấn Khải khẽ nhả một câuĐó không phải cô. Đây không phải là cô. Cô nhìn thê nào, dường như đều không cảm nhận ra mình đang ở trong gương mà là một con người khácCô đã đeo cho mình một lớp mặt nạ. Chẳng biết lớp mặt nạ này bao giờ mới tháo xuống đượcCó một câu nói mà cô đọc trong một cuốn tiểu thuyết, tới bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ"Mặt nạ đeo trên mặt thì có thể tháo xuống được nhưng mặt nạ trong tâm thì khó mà gỡ ra được"Cô nhíu chặt đôi mi, khẽ nhắm mắt lại rồi mở ra. Cô biết trước sau gì, khi bước chân vào ngành này, cô sẽ phải đối mặt với chuyện này- Chuẩn bị sẵn sàng chưa?Xốc lại tinh thần, cô cười nhẹ một tiếng, từng ngón tay thon dài bắt đầu mở cửa xeVương Tuấn Khải bước đến bên cô, dùng nụ cười giả tạo, khoác lấy tay cô rồi nước đi trên thảm đỏSự việc diễn ra quá nhanh khiến cô không cảm nhận được gì, chỉ biết dùng nụ cười, gượng ép bản thân phải làm điều mà trước giờ cô không muốn làmBuổi họp báo diễn ra rất gọn nhẹ, chủ yếu là giành cho phần tiệc- Hôm nay em đẹp thật đấyTử Kiệt cầm ly rượu vang, chạm nhẹ vào ly của cô sau đó khẽ uốngCô chỉ cười cười- Chủ Tịch Vương. Ngài nhiều người đẹp vây quanh như vậy, việc gì phải chú ý tới một bông hoa nhài như tôi?Cô bước đi. Tử Kiện cũng ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng hiu quạnh của cô, không khỏi cảm thán- Cô gái ngày xưa thay đổi nhiều quá rồiBữa tiệc kết thúc vào tối muộn. Lúc Vương Tuấn Khải chở cô về nhà đã là hơn 11 giờ đêm- Với bộ dạng của chị hiện giờ, cẩn thận có mấy tên biến thái chòng gẹo. Lúc đó tôi không chịu trách nhiệm được đâuNếu là cô của trước kia, sẽ bực tức lao vào đấm cho cậu ta một trận sau đó sẽ nghênh ngang bước đi Bây giờ cô chỉ cười khẩy- Lo lắng cho tôi như thế thì cùng tôi đi vào điCậu ta chau mày nhìn cô. Cô không nói gì thêm nữa, trực tiếp mở cửa xuống xeCậu nhìn bóng dáng tiêu điều của cô, đột nhiên lại mở cửa xuống xe, cứ thế theo sau cô sau đó đứng lại, nhìn cô bước vào nhà mới an tâm quay đầuCó lẽ cả cậu cũng đã thay đổi rồi. Thay đổi theo con người cô. Chẳng hiểu sao cái ý nghĩ muốn bảo vệ cô chợt loé lên trong đầu sau đó vụt tắtChắc cậu nghĩ quá nhiều rồiCô trở vào nhà. Đèn vẫn sáng. Anh cô ngồi ở ghế sopha, dõi theo bóng hình cô ngoài cửa- Em đã giấu anh chuyện gì?- Không có- Cô cười cười- anh nghĩ nhiều quá rồi. Đợi em như vậy chắc anh cũng mệt, mau ngủ sớm đi- Hoa Trân- anh cô gằn giọng- Gì vậy anh?- Cô tinh nghịch tươi cười- Lúc bước lên xe đó, trông em rất khác- Hả? Khác sao? Sao em không nhìn ra?- Em đừng tảng lớ- AnhCô chạy đến, quàng cổ anh trai. Mùi nước hoa xộc lên mũi làm anh khó chịu- Anh nói xem em khác chỗ nào?- Trước giờ em chưa dùng nước hoa. Còn nữa..-ay za, anh nghĩ quá nhiêu rồiCô bước đến, đối diện với anh trai sau đó ngồi thụp xuống, ngước lên nhìn khuôn mặt anh- Em có phải là em gái anh không?Anh xoa đầu cô, bất giác mỉm cười- Phải- Vậy là Đúng rồi. Thôi em đi tắm đây, mệt quá àCô tháo đôi giày cao gót rồi chạy lông nhông về phòng, đóng sập cửa lạiNước mắt cô lăn dài, thấm hết lớp Trang điểm trên khuôn mặt cô. Cô muốn thế sao? Lừa dối người, lừa dối chính bản thân mình. Đâu ai biết cô muốn khóc như thế?Cô lấy quần áo, chạy vội vào nhà vệ sinh, mở nước thật lớn sau đó khóc. Cô đeo một lớp mặt nạ tươi cười trước mặt người khác. Chưa bao giờ cô cảm thấy yếu đuối như vậyKhông biết đã qua bao lâu, cô mới bình tĩnh lạiThay Bộ đồ đi tiệc ra bằng một Bộ đồ mặc nhà, tóc cột cao lên, cô mới có cảm giác trở lại là chính mình, dù chỉ là một chútTiếng gõ cửa, anh cô bước vào rồi đặt chùm chìa khoá với mẩu giấy trên bàn- đây là địa chỉ và chìa khoá nhà của em. Mai anh phải đi rồiCô chạy đến, ôm lấy anh trai của mìnhVậy là chỉ còn mình cô chống chọi lại với biến cố này mà thôiPhải khoảng một lúc cô mới buông anh ra, cười cười- Bảo trọngAnh xoa đầu nhìn cô bước đi. Ngay cả anh cũng đâu biết được, đó là nụ cười không chút vương vấn của cô với cuộc sống nàyCô trả tiền thuê nhà sau đó trực tiếp dọn đồ rời đi- Tạm biệt, tôi của ngày xưa ấyCô cầm chìa khoá, đầu không ngoảnh lại, bước lên một chiếc taxiCả đời này có lẽ cô sẽ không quay lại đây nữa
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương