Gả Cho Anh Trai Người Thực Vật Của Nam Chính
Chương 37
Tống Sở người này tương đối trung nhị*, nói đúng ra là ghét cái ác như kẻ thù. (*) Trung nhị [Hội chứng Chūnibyō - 中二]: là hội chứng tuổi dậy thì, là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, khoảng năm 2 Trung học cơ sở (hay sơ trung – hệ thống giáo dục Nhật Bản). Ở đây đề cập đến sự non nớt trong tâm trí một người đã trưởng thành, lớn nhưng vẫn cư xử giống học sinh cấp 2.Bởi vì cha cậu ta lừa dối mẹ hắn, bao dưỡng tiểu minh tinh, còn khiến cô ta sinh đứa con trai quậy tới tận cửa, gia đình vốn hết sức tốt đẹp, nháy mắt sụp đổ. Đã từng tự mình trải qua, khiến cậu ta đặc biệt oán hận những kẻ sống bại hoại như vậy, cho nên hắn không muốn nhìn thấy Ninh Thu Thu còn trẻ như vậy mà đã bán rẻ bán thân chỉ vì lợi ích trước mắt. Nếu là bạn bè trai gái, hắn cũng không có ý kiến gì, nhưng đây không phải, lại thêm nguyên nhân thân thể vị kia càng khiến cho Tống Sở cảm thấy Ninh Thu Thu vì ích lợi mà đi làm tiểu tình nhân người khá, phát hiện này khiến hắn vừa thất vọng vừa tức giận, trực tiếp cho Ninh Thu Thu vào danh sách đen. Nhưng mọi chuyện cũng không phải không thể cùng cô giải quyết. Tống Sở không dám nói mình hiểu Ninh Thu Thu, nhưng cậu ta cảm thấy cô không phải loại người như vậy, hơn nữa gia cảnh cô cũng không tồi, cho nên không nhịn được viện cớ hộ Ninh Thu Thu, có phải cô ấy có nỗi niềm khó nói không, có phải cô bị hắn ta cưỡng bách không...... Loại chuyện viện cớ này, một khi tìm thấy, nó sẽ liều mạng tẩy não chính mình, Tống Sở càng nghĩ càng có khả năng, quả thực cậu ta đã tưởng tượng Ninh Thu Thu thành một đóa hoa sen nhỏ yếu đuối bất lực đáng thương, bị Triển Thanh Việt đại ác ma bức bách, mới lưu lạc đến tận đây. Nhất định là như thế! Tống Sở dùng năng lực tưởng tượng siêu phàm của mình, thành công cải biên Ninh Thu Thu thành công chúa nhỏ bị đại ác ma bắt giam, hơn nữa, hắn còn quyết định hóa thân thành kỵ sĩ chính nghĩa, vượt mọi chông gai, cứu vớt Ninh Thu Thu. —— nói trắng ra vẫn là bị bệnh ảo tưởng mà thôi. Đầu tiên cậu ta theo đuôi Ninh Thu Thu, xác định nơi cô ấy bị tên đàn ông kia bao dưỡng, sau đó lên kế hoạch "cứu vớt" hoàn mỹ, kỵ sĩ bóng đêm đợi mặt trời vừa lặn liền bắt đầu hành động. Hắn thừa nhận mình có hảo cảm với Ninh Thu Thu, tuy rằng chưa tới mức độ thích, nhưng cảm tình không phải là đều cần chậm rãi bồi dưỡng sao. Kể cả...... kể cả Ninh Thu Thu không thích hắn cũng không sao, có thể tiếp tục làm bạn bè, nhưng hiện tại nhất định phải lôi cô ra khỏi nơi đó đã. Tống Sở: Tuy rằng không biết vì nguyên nhân gì, khiến cô phải ra nông nỗi bán đứng bản thân, nhưng tôi muốn cho cô biết, sẽ luôn có người một lòng vì cô, chỉ cần cô nguyện ý vươn tay ra, hắn sẽ lập tức kéo cô khỏi vực sâu vạn trượng. Ninh Thu Thu: "......" Cô vốn không định giải thích như vậy, nguyên nhân là thời điểm cô muốn giải thích, Tống Sở lại cho cô vào danh sách đen, còn trốn cô như dịch mấy ngày, hôm nay lại nhảy ra tỏ tình, hết cáu giận lại đùa cợt cô, tuy rằng tính tình cô tốt, nhưng không phải không biết giận, hơn nữa thân thể không thoải mái, liền muốn gạt hắn snag một bên. Chỉ là, hiện tại người ta cũng theo tới cửa nhà rồi, vấn đề này liền trở nên khó giải quyết, mà không giải thích lại xảy ra chuyện. Nghĩ nghĩ, cô đành gửi lại đoạn tin nhắn chưa kịp gửi vì bị kéo vào danh sách đen sang WeChat của hắn, giải thích một chút. Tống Sở: Vẫn là đám người giàu xấu xa, cha mẹ cô vì lợi ích mà bắt cô phải ở bên tên đàn ông tàn tật kia đúng không. Ta đối nm! Ninh Thu Thu muốn điên mất. Nhóc con à, con đúng là không hợp làm minh tinh đâu, ban biên kịch thiếu người tài giỏi như con là thiếu sót của họ mà. Cũng là cô sai, chần chừ mãi không giải thích rõ ràng với hắn, nếu cô nói thẳng bọn họ là quan hệ vợ chồng thì nào có nhiều chuyện như vậy. Ninh Thu Thu đành phải tiếp tục giải thích, chỉ là khi đang gõ chữ thì cửa ngoài bất ngờ bị gõ vang, đại khái Ninh Thu Thu tật giật mình nên hoảng sợ, thiếu chút nữa rơi điện thoại vào mặt. Cô không được tự nhiên mà giấu cái điện thoại đang gõ được một nửa xuống dưới gối đầu, giả bộ ngủ. Nghe động tĩnh, người đến là Triển Thanh Việt, Ninh Thu Thu nhắm hai mắt, cảm nhận tiếng bánh xe lăn cọ xát sàn nhà cọ dần dần tới gần, Ninh Thu Thu nghĩ, buổi tối rồi mà con hàng này còn ở đây làm gì vậy. Đừng "làm" cô mà, Tống Sở còn đang chờ dưới lầu đó, muốn chết! "Thu Thu, dậy đi." Trái với dự kiến của cô, Triển Thanh Việt thế nhưng duỗi tay lay cô dậy. Ninh Thu Thu làm bộ mới vừa tỉnh ngủ mở mắt ra, ánh mắt mông lung mờ hồ hỏi: "Làm sao vậy?" "Cái này có thể trị thân thể của tôi, thì hẳn cũng có tác dụng với em." Triển Thanh Việt đưa cái ly trong tay qua. Nhìn vật đang trôi nổi trên mặt nước, Ninh Thu Thu lập tức hiểu đây là thứ gì, cái này xác thật rất hữu dụng. Gần đây cô vội vàng kiếm tiền, lại bởi hình tượng mạnh mẽ mới lập, vì không muốn hình tượng này mất đi, cô không thể không vẽ thêm nhiều bùa lúc nhàn rỗi, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Bùa sự nghiệp vẽ xong cô đặt bên cạnh, ai bảo đồ vật dở hơi này thật sự kiếm ra tiền. Ngày trước cô dưỡng không ít Thiên Cương phù, đều dùng cho Triển Thanh Việt, ngay cả hắn cách mấy ngayg cũng tự mình đốt bùa uống, phỏng chừng hàng tồn không có mấy, cô nghĩ để lại cho Triển Thanh Việt thì tốt hơn, cô chỉ là cảm mạo bình thường không cần lãng phí, cho nên không muốn dùng cái này. Nhưng hiện tại Tống Sở còn ở bên ngoài, ngày mai lại phải đi thảm đỏ, nghĩ nghĩ, Ninh Thu Thu liền nhận lấy uống, uống rồi mới có tinh lực ứng phó chuyện này được. Ninh Thu Thu duỗi tay định nhận lấy, nhưng Triển Thanh Việt lại không đưa, hắn hỏi: "Còn có nhớ em cho tôi uống nước như thế nào không?" Ninh Thu Thu: "!!!" Thừa dịp cô không thể nói mà tính sổ cô sao, thật sự rất quá đáng mà Triển tiên sinh! Ninh Thu Thu giả ngu giả ngơ mà lắc đầu, nếu tôi không nhớ rõ thì anh làm gì được tôi nào, hiện tại tôi chính là người bệnh, tôi ốm tôi có lý! Triển Thanh Việt nhướng mày: "Vậy xem ra đầu óc tôi còn tốt lắm, trí nhớ rất không tồi." "......" Ninh Thu Thu trừng hắn, mắng ai đầu óc không tốt đấy! Triển Thanh Việt cười khẽ, đưa cái ly cho cô, Ninh Thu Thu nhẹ nhàng nhẹ nhàng thở ra, khi bưng cái ly định uống thì nghe được Triển Thanh Việt nói: "Cảm ơn." "?"Ninh Thu Thu không rõ nguyên do. Biểu tình Triển Thanh Việt đứng đắn xưa nay chưa từng có: "Em cho tôi cơ hội làm lại từ đầu, còn chăm sóc tôi lâu như vậy, tôi còn chưa nói câu cảm ơn." —— hôm nay Triển Thanh Việt thể hiện một phen chăm sóc người hiếm có, khiến hắn cảm nhận được sâu sắc tấm lòng của Ninh Thu Thu đại tiểu thư, mặc dù phần nhiều là gặp dịp thì chơi, nhưng cô cũng đã thật lòng chăm sóc hắn lâu như vậy. Tuy hắn cũng luôn nỗ lực hoàn lại ân tình đối phương: Trợ giúp ba cô, mua hot search cho cô, đầu tư tài trợ chương trình cô tham gia, nhưng hình như...... hắn chưa từng cảm ơn đối phương. Vì thế Triển Thanh Việt quyết định nói lời cảm ơn. ...... Quá lừa tình. Ninh Thu Thu không thèm để ý, cô giúp Triển Thanh Việt cũng là giúp chính mình, bằng không phỏng chừng giờ này Ninh gia cũng phá sản rồi, cô cũng mắc nợ theo, ngẫm lại, cô sống một khoảng thời gian dài như vậy mà 300 vạn cũng không kiếm được, thế cũng đủ hiểu nếu mắc nợ thì sẽ không dễ dàng như vậy, hơn nữa tiền vẫn là mượn đầu tư của Triển Thanh Viễn, mới có thể thuận lợi vào đoàn phim kiếm lời, bằng không dùng 100 vạn cũng không thể xí chỗ, càng miễn bàn điều kiện sống hiện tại. Chỉ là bây giờ trong lòng Ninh Thu Thu vẫn còn bực mình tên ngốc dưới lầu, không có tâm tư nói chuyện tào lào với Triển Thanh Việt, cô nhanh chóng uống sạch nước, lại lấy điện thoại ra, quả nhiên thấy khung chat đã bị Tống Sở lấp đầy bằng loạt tin nhắn chưa được trả lời, vừa rồi cô để chế độ im lặng nên không nghe được. Cô mở bản ghi nhớ gõ chữ: Không cần cảm ơn, tôi chính là hậu duệ Lôi Phong, làm chuyện tốt không lưu danh. Triển Thanh Việt: "......" Hắn phát hiện hắn mới bắt được loài mới: Thu Thu không biết xấu hổ. Ninh Thu Thu: Tôi mệt rồi, anh chăm sóc tôi cả ngày rồi, cũng nghỉ ngơi đi. "Nếu cô không để ý tới tôi thì tôi sẽ trực tiếp gõ cửa, cho cô năm phút đồng hồ." Triển Thanh Việt thì thầm. "???"Ninh Thu Thu cả kinh, lật điện thoại lại, tức thì cô nhìn thấy những lời vừa rồi trên màn hình di động vừa vặn biến mất, người gửi tin nhắn, trừ bỏ con bê Tống Sở kia thì còn có ai nữa! "......" Mẹ nó, sao mà đen đủi vậy chứ, chỉ một hai giây ngắn ngủi mà cũng bị bắt Triển Thanh Việt bắt được là sao. Hay là đầu óc cô bị bệnh đến hồ đồ rồi, hoàn toàn không suy nghĩ đến tình huống tin nhắn sẽ hiện trên màn hình a. Nhưng càng bực hơn là, hiện tại cô bị khản tiếng, nói không ra lời. Bực thật, anh nghe tôi giải thích đi mà huhu! Triển Thanh Việt ngày trước đã nói với cô đừng ghép CP để hắn đội nón xanh, hiện tại thì tốt rồi, nón xanh tự mình tới cửa. "Có khách sao?" Triển Thanh Việt nhướng mày. Tôi nói đây là tin nhắn lừa dối hoặc là tin nhắn quấy rối, anh có tin không...... Nhưng mà, cô có lưu tên Tống Sở trong danh bạ, chỉ cần Triển Thanh Việt không mù, hắn hoàn toàn có thể biết được người tin nhắn là ai. Lấy cớ nào cũng không thỏa đáng, nếu giải thích đối phương gửi sai / lộn số, vạn nhất Triển Thanh Việt đi ra bên ngoài xem thì làm sao bây giờ...... "Hửm?" Triển Thanh Việt còn đang đợi cô giải thích. Nghĩ nghĩ, Ninh Thu Thu dứt khoát lựa chọn ngả bài, nhanh tay gõ vài chữ trên điện thoại: Ngày đó cái người bắt gặp tôi ngồi trên đùi anh, cũng là bạn tôi, cho rằng tôi là tiểu tình nhân anh bao dưỡng, hiện tại tinh thần trọng nghĩa dâng cao, muốn mang tôi rời khỏi tay anh. Đánh xong, Ninh Thu Thu đưa Triển Thanh Việt xem, hắn xem xong, đại khái chưa từng nghĩ qua loại chuyện này, cũng ngẩn ra một chút, sau đó cười nhạt: "Bạn của em rất có ý tứ." Ninh Thu Thu: Bây giờ tôi giải thích rõ ràng với hắn, là hắn lập tức đi luôn. Triển Thanh Việt: "Một khi đã có chủ đích thì em nói gì cũng chỉ là lấy cớ, khó lòng giãi bày." Ninh Thu Thu: "......" Hình như là vậy thật. "Hơn nữa em để người ta chờ ở cửa nhà lâu như vậy, chỉ bằng hai câu nói đã đuổi họ đi, về sau còn muốn làm bạn tốt cũng khó." Chọc đúng tim đen. Nhưng là, Ninh Thu Thu cảnh giác nhìn hắn một cái, đánh chữ: Anh không được xằng bậy, tôi sẽ tức giận đó! Tuy rằng cách làm Tống Sở này thật sự ngu chết người, nhưng âu cũng là vì cô, cô thẳng thắn thành khẩn nói thật với Triển Thanh Việt như vậy, nếu hắn dám đi "xử lý" Tống Sở, cô nhất định sẽ tức giận đó. Triển Thanh Việt cười: "Tôi không phải người nhỏ mọn như vậy." Ninh Thu Thu tỏ vẻ hoài nghi sâu sắc, dù sao đối phương cũng đã nhắc cô không cần đội nón xanh cho hắn, bây giờ nón xanh lại tới cửa ngồi lên đỉnh đầu, cô mới không tin Triển Thanh Việt đại độ lượng như vậy đâu. "Tin tưởng tôi, tôi giúp ngươi, bảo đảm hết bệnh đến già." Tống Sở đợi Ninh Thu Thu ở bên ngoài nửa ngày cũng không thấy đối phương đáp lại nửa lời, nghĩ đến việc đối phương coi mình như đứa trẻ con, càng nghĩ càng ủy khuất, có lẽ trong mắt Ninh Thu Thu hắn chính là đứa trẻ tùy hứng xằng bậy thực tế toàn làm hỏng việc, không coi lời hắn nói làm chuyện thật. Phát hiện này khiến hắn thấy buồn kinh khủng, nhưng mà cứ như vậy mà bỏ Ninh Thu Thu lại hắn không bỏ được, thời điểm hắn bị chính cảm xúc của bản thân giằng xé, thì cửa lớn biệt thự mở ra...... Ninh Thu Thu không yên tâm, khoác chiếc áo ra ngoài áo ngủ, đi theo đến phòng khách, phòng ngừa Triển Thanh Việt lại làm gì con trai nhà người ta. Chỉ sau chốc lát, quản gia liền đem Tống Sở vào trong, Tống Sở nhìn thấy sắc mặt Ninh Thu Thu khó coi, môi trắng bệch, đại não thoáng chốc tưởng tượng một đống chuyện lớn bé, cảnh cáo Triển Thanh Việt bên cạnh cô, nói: "Đây hết thảy đều là kế hoạch của tôi, không liên quan đến Thu Thu, anh không được làm thương cô ấy." Triển Thanh Việt hiếm khi không đào hố người khác, nghiêm trang xua tay: "Thu Thu nhiễm bệnh nên khản tiếng, tôi tới làm người phát ngôn cho cô ấy, tôi nghĩ Tống tiên sinh đã hiểu lầm gì đó rồi, ngồi xuống nói." Tống Sở hừ một tiếng. Triển Thanh Việt cũng không miễn cưỡng, nói: "Tôi cùng Thu Thu, là quan hệ anh tình tôi nguyện hợp pháp, pháp luật thừa nhận, Tống tiên sinh cần xem giấy kết hôn không?" Ninh Thu Thu: "......" Anh đào đâu ra giấy kết hôn! Nhưng mà, Triển Thanh Việt đoán chắc Tống Sở sẽ không muốn xem, quả nhiên Tống Sở nghe xong, ngốc lăng một lát, sau đó nhìn về phía Ninh Thu Thu. Ninh Thu Thu gật gật đầu. "......" Mặt Tống Sở hết hồng lại sang trắng, giống như mình là một con khỉ bị trêu chọc, "Vậy vì sao thời điểm tôi hỏi Thu Thu quan hệ các người có phải danh chính ngôn thuận không, cô ấy vẫn luôn phủ nhận? Đừng hòng lừa tôi!" Nói đoạn, Tống Sở nhìn về phía Ninh Thu Thu, dùng ánh mắt giao lưu với cô: Thu Thu, nếu như cô bị bắt cóc liền chớp chớp mắt! Đáng tiếc Ninh Thu Thu không "get" đến, Triển Thanh Việt vẫn tiếp tục vai trò người phát ngôn, biết nghe lời phải mà hối lỗi: "Đây phải trách tôi, tôi sợ em trai mình nghĩ tôi liên hợp Ninh gia đối phó chú ấy, cho nên tạm thời nhắc Thu Thu không được công bố quan hệ của chúng tôi ra bên ngoài." Nói đoạn, Triển Thanh Việt ôm lấy Ninh Thu Thu, hôn hôn đỉnh đầu cô, ngữ khí sủng nịch: "Thực xin lỗi, khiến em chịu ủy khuất." "!!!" Ninh Thu Thu hoàn toàn không dự đoán được nước đi này, cách lớp tóc, cô vẫn cảm giác được nụ hôn kia, da đầu tê dại, nhịn không được mặt già đỏ lên. Quá phạm quy, nhân cơ hội chiếm tiện nghi của cô! Cố tình cô còn giả vờ một bộ thẹn thùng, vẻ mặt đầy tình yêu mà lắc lắc đầu, tỏ vẻ không có việc gì. Luận về kỹ thuật diễn, chúng tôi chính là dân chuyên! Tống Sở: "......" Hắn há miệng thở dốc, nghẹn lời. Triển Thanh Việt "thân mật" xong, phảng phất hình ảnh vua sư tử tuyên cáo quyền sở hữu của mình, tự tin, ưu nhã, cười như không cười mà nhìn về phía Tống Sở: "Xin hỏi, Tống tiên sinh còn có nghi vấn gì không?" Nhìn vẻ mặt thẹn thùng như cô vợ nhỏ của Ninh Thu Thu kia kia, Tống Sở đã không còn nghi ngờ gì nữa. Cuối cùng, Ninh Thu Thu đưa Tống Sở ra ngoài. Tống Sở cảm xúc không tốt, buồn rầu bước nhanh đi ra, Ninh Thu Thu chạy chậm vài bước mới đuổi theo đi, che trước mặt hắn, lấy điện thoại đưa cho hắn xem. Ninh Thu Thu: Tôi bị ốm thật, cho tôi chút mặt mũi được không. "......" Tống Sở thở phì phì dậm chân. Ninh Thu Thu: Hôm nay tuy hiểu lầm lớn, nhưng tôi rất cảm động, cảm ơn cậu đã tốt như vậy. "Không cần phải phát thẻ người tốt." Tống Sở tức giận. Ninh Thu Thu: Nói bậy, tôi phát rõ ràng là thẻ bạn tốt! Vẻ mặt Tống Sở mất tự nhiên: "Ai hiếm lạ cô, còn không thèm nói thật với "bạn tốt"." Ninh Thu Thu: Ài nhóc con, mẹ yêu nhóc mà. Tống Sở: "......" Lần này thật sự bị tức khí rồi. Chỉ là một lát sau Ninh Thu Thu nhận được tin nhắn đối phương. Tống Sở: Làm bạn thì làm bạn, không được chiếm tiện nghi của tôi. Ninh Thu Thu nhìn thấy tin nhắn này, bật cười. Khó trách tại sao team của hắn cho hắn hình tượng chó con, kỳ thật, hắn rất ấu trĩ đáng yêu.** Bởi vì tác dụng của nước bùa, tới hôm sau, Ninh Thu Thu rốt cuộc cũng có thể thể nói thành tiếng, tuy rằng khàn giống như bà lão, nhưng hôm qua thật sự nghẹn chết cô rồi, khó có thể tưởng tượng được thời gian Triển Thanh Việt không thể nói chuyện là như thế nào. Thân thể cô cũng khá hơn nhiều. Nhưng, đại khái là bệnh không chỗ để xả, trên trán cô nổi mấy nốt mục hết sức dữ tợn, diễu võ dương oai ở nơi dễ nhìn thấy nhất. "......" Mấy trăm năm không mọc một nốt mụn, cố tình thời khắc cô được đi trên thảm đỏ mà nổi lên, đây là có bao nhiêu hận thù với cô a. Phía bên trái có một nốt đặc biệt lớn, đoán chừng kể cả khi đắp một tầng dày phấn cũng không dấu được. Lúc này rất cần một tấm bùa nhan sắc tới cứu vớt cô, đáng tiếc ngày trước khi bùa nhan sắc được nghiên cứu một nửa, bởi vì nhiều chuyện xảy ra, cô liền quên mất, đồ vật quan trọng như vậy, vẫn là không thể vứt. Bởi vì chỉ đi một ngày, Ninh Thu Thu không mang thứ gì, một chiếc túi là tốt rồi, vali cũng không cần mang. Cô cho rằng Triển Thanh Việt sẽ rất khổ sở, cho nên nhiều lần bảo đảm mình chỉ đi thảm đỏ xong sẽ lập tức bay trở về nghỉ ngơi vào ngày mai. Không ngờ Triển Thanh Việt lại dễ nói chuyện hơn dự đoán. Nguyên nhân là: Ai cũng có thời điểm mang bệnh đi công tác, cô không phải trẻ con, phải biết tự lo lắng cho sức khỏe của mình. Tư tưởng gia trưởng thình thoảng cũng có cái tốt...? Ninh Thu Thu bay một mạch đến nơi, Cù Hoa đón cô ở sân bay, nhìn thấy mấy hạt đậu trên trán, vỗ đùi nói: "Ai nha, anh quên mất em bị cảm thì sẽ nổi mụn." "Không có việc gì không ảnh hưởng." Ninh Thu Thu nói, ảnh hưởng cũng không thể giải quyết. "Giọng nói cũng khàn như vậy," Cù Hoa che mắt, thật vất vả mới có được cơ hội hấp thụ ánh sáng, mà lại thành ra bộ dạng này, hắn là người đau lòng nhất, "Có điều không sao hết, với giá trị nhan sắc tiểu Thu Thu nhà chúng ta, chấp mấy nàng vài nốt mụn, vẫn lấn áp như cũ a ~" "......" Anh người này khoác lác không chuẩn bị bản thảo à. Cù Hoa này bị nguyên chủ dưỡng thành tật xấu nịnh bợ ngốc nghếch mãi vẫn chưa sửa, đừng nói Ninh Thu Thu nổi mấy nốt mụn, ngay cả khi mặt cô mọc đầy mụn, đối phương cũng có thể thổi phồng cô đẹp hơn người khác một cách độc đáo. Bởi vì thời gian còn sớm, bọn họ đi ăn cơm trước, lại để Ninh Thu Thu nghỉ ngơi ở khách sạn hơn một tiếng rồi mới bắt đầu chuẩn bị, chuyên viên trang điểm cùng lễ phục đã được chuẩn bị trước, cho nên lên đồ rất nhanh, đến khi 6 giờ, toàn bộ đã chuẩn bị tốt, xe đến đưa Ninh Thu Thu đưa đi hội trường. "Đến đây tiểu Thu Thu, ăn chút chocolate, bổ sung năng lượng nha ~" sắp đến lúc đi, Cù Hoa bẻ thanh chocolate, đưa cho Ninh Thu Thu. Nhóm ngôi sao nữ bước trên thảm đỏ chính là để đọ dáng người, trước khi đi sẽ không ăn cơm, chit ăn một chút chocolate bổ sung năng lượng, bảo đảm nửa đường không té xỉu vì tuột huyết áp là được. Xinh đẹp là phải trả giá đại giới. Ninh Thu Thu tiếp nhận tới, ăn hai miếng, nhíu mày: "Khổ thật." "Ngoan nào, ăn xong là tốt rồi, em mới cảm mạo nên mất vị giác, khổ." Ninh Thu Thu chậm rãi ăn một thanh chocolate xong thì xe cũng đến nơi. Bởi vì thời gian mỗi vị khách quý lên thảm đỏ phải đặc biệt chuẩn xác, cho nên thời điểm bọn họ đến, sau khi chào hỏi fans đang bị chặn hai bên một lúc, để họ cùng đám truyền thông canh giữ ở bên ngoài mang thông tin đi, thì cũng tới thời điểm cô đi vào. "Thời gian không sai biệt lắm," Cù Hoa nhìn di động, vươn tay với cô, "Thu Thu cố lên nha ~" Ninh Thu Thu chụp với hắn một lúc, cởi áo khoác, xuống xe, dưới chân chính là khoảng dài thảm đỏ, cô vừa xuống xe, lập tức nghe được có người gọi: "Thu gia tới, Thu gia tới." "......" Bởi vì là tạp chí cho phái nữ, cho nên tham dự thảm đỏ lần này toàn bộ là nữ nghệ sĩ, fans của cô vừa kêu Thu gia, một ít fans không rõ phe phái lập tức nhìn qua bên này, cố gắng nhìn kĩ một chút, muốn xem đây rốt cuộc là vị nào. Đợi khi thấy rõ người đến, mọi người không khỏi kinh ngạc cảm thán, xinh quá. Ninh Thu Thu hôm nay mặc bộ váy dài màu đen nhung lộ đôi vai, làn váy phía dưới xoè ra, chi tiết đính trên làn váy sáng lấp lánh giống đai ngân hà, hoa màu trắng tản xuống từ eo bụng đến đuôi váy, giống như đoá hoa trắng ngạo nghễ nở rộ dưới ánh trăng, cao quý ưu nhã mà không mất đi nét gợi cảm, mái tóc dài vén lên, trang điểm tinh xảo, mặc dù trên trán có mấy nốt mụn chướng mắt, cũng không làm mất đi sự mỹ miều xuất trần của cô. Thu Thu biết lần này sẽ có fans đến, rụt rè mà vẫy vẫy tay với bọn họ, giọng nói khàn khàn chào hỏi: "Mọi người khoẻ chứ." ....... Thì ra là vì giọng nói đặc biệt nam tính, nên mới bị gọi là Thu gia sao. Fans qua đường vừa bị kinh diễm một chút lập tức trợn mắt mắ tập thể. Fans của cô lại khá quan tâm hỏi: "Giọng nói Thu gia với trên mặt làm sao vậy, bị cảm à?" "Ừm, không cần lo lắng, sẽ khỏi sớm thôi." Ninh Thu Thu vẫy vẫy tay với mọi người, cô không thể dừng lại bên này lâu, phải luôn đi về phía trước. "Thu Thu cố lên nha, chị hôm nay đẹp siêu cấp a!" Fans cô liên tiếp cổ vũ. Ninh Thu Thu chắp tay trước ngực tỏ vẻ cảm ơn, chậm rãi đi về phía trước, đằng trước chính là lối vào thảm đỏ, hoạt động long trọng như này cần phải bố trí cả vệ sĩ riêng qua đây giữ cửa, có như vậy đám fans cùng giới truyền thông mới không thể vào được. Nhưng khiến cô bất ngờ chính là, có vài vị nữ minh tinh xinh đẹp mỹ lệ lại đứng ở cửa không vào. Theo lý mà nói, vì thời gian mỗi vị nữ nghệ sĩ đi trên thảm đỏ có hạn, thời gian cho giao lưu chụp ảnh đều không vượt qua ba phút, ai cũng như ai, nói cách khác, nàng phía trước nhiều nhất xuất hiện một cái đãi tiến tràng khách quý. Nhân viên phụ trách lối vào có vẻ nôn nóng, Ninh Thu Thu suy đoán hẳn là do bên trong xảy ra sự cố cho nên mới xuất hiện tình huống như này. "Thu Thu." Cô vừa đi qua liền thấy người quen Từ Á. Từ sau khi 《 Phiêu Diêu 》 đóng máy, hai người đã lâu chưa gặp lại, Từ Á nhìn thấy cô, kinh hỉ mà đi tới, Ninh Thu Thu cười cười với cô bạn: "Đã lâu không gặp." "Đúng vậy đã lâu không gặp, oa, đêm nay cô thật là xinh đẹp nha." "Cô cũng rất đẹp." Hai chị em khen nhau một hồi xong thì nhìn nhau cười. Từ Á nói: "Hình như bên trong xảy ra chút vấn đề, chúng ta đều bị đẩy lại, có lẽ bây giờ bọn họ sẽ ghép những vị khách còn lại thành từng nhóm hai người, nếu thật sự như vậy, chờ lát nữa chúng ta đi cùng nhau thôi." "Được." Đợi trong chốc lát, người phụ trách quả nhiên bắt đầu sắp xếp mọi người đi cùng nhau, Ninh Thu Thu chủ động đi cùng Từ Á, vừa vặn phân thành ba nhóm, sau khi nhóm thứ nhất đi vào xong thì bên ngoài lại truyền đến một trận động tĩnh, lại có người tới. Lần này tới vẫn là người quen. "Hôm nay là buổi họp báo của đoàn phim 《 Phiêu Diêu 》 chúng ta sao." Nhìn thấy Quý Vi Lương tiến vào, Từ Á cười nói, "Oa nha, Vi Lương thật là đẹp mắt, bộ lễ phục rất phù hợp với cô." "Cảm ơn," Quý Vi Lương hơi hơi mỉm cười, gật đầu nói: "Mọi người khoẻ không." Ninh Thu Thu: "......" Hiện tại cô đang khó chịu, rất khó chịu, chủ yếu là Quý Vi Lương hôm nay quá đẹp, dường như cô ta đang thể hiện hết vốn liếng của nữ chính, mặc dù Ninh Thu Thu không hề thua kém Quý Vi Lương ở nhiều phương diện khác, nhưng trên trán lại chình ình mấy nốt mụn không biết xấu hổ. Hơn nữa, với thứ tự người đến đáng chết, cô ta đến sau càng thêm đối lập, thật là! Có điều bực thì bực, nhưng cũng không có cách nào. Rất nhanh đến phiên Ninh Thu Thu cùng Từ Á, ánh đèn rọi xuống dưới, hai người nắm tay đi vào hội trường, bước đi ưu nhã, Ninh Thu Thu tuy không phải con lai nhưng ngũ quan cân xứng, ánh đèn flash không làm mất đi góc cạnh vốn có, khiến người nhìn khó lòng dời mắt. Cuối thảm đỏ là một sân khấu, nhóm nữ nghệ sĩ phải đứng ở trên đó chào hỏi truyền thông cùng các fans, pose vài dáng cho bọn họ chụp ảnh, hai người sóng vai đi lên bậc thang. Từ Á hơi lùn, cho nên đi giày cao gót giống như diễn xiếc, mới đi được hai bước, bởi vì gót giày không dẫm đến bậc thang cho nên cả người mất trọng tâm, lảo đảo mà ngã về phía sau. Hết thảy phát sinh quá đột nhiên, MC thấy thế bất giác hét lên một tiếng. Mắt thấy liền phải tại như vậy quan trọng trường hợp xấu mặt, Ninh Thu Thu nhanh tay nhanh mắt, ôm lấy eo cô ấy, kéo Từ Á lại trước khi cô nàng ngã xuống đất. "Oa." Người xem tại hiện trường đồng loạt ồ lên. "Không có việc gì chứ." Ninh Thu Thu hỏi, "Có bị trẹo chân không?" "Không có việc gì không có việc gì," Từ Á vỗ ngực, "Làm tôi sợ muốn chết, hu hu hu, nước mắt suýt thì rớt ra rồi!" Nếu thật sự ngã xuống thì hậu quả không phải trò đùa. Ninh Thu Thu cũng sợ hãi, may mắn là cô để ý, lại mang theo bùa mạnh mẽ ở trên người. Mãi cho đến rời khỏi sân khấu ngồi vào vị trí khách quý, Từ Á trong lòng hẵng còn sợ hãi, chỉ là trong họa được phúc, cũng bởi vậy mà hai từ khoá #Ninh Thu Thu mạnh mẽ #Từ Á té ngã thảm đỏ đều được lên hot search. Tư thế Ninh Thu Thu ôm trở về Từ Á thiếu chút nữa ngã xuống được cộng đồng mạng làm thành gif, hơn nữa thời điểm cô chào hỏi mọi người giọng nói có chút khàn khàn vì bị bệnh càng khiến cộng đồng mạng thảo luận hăng hái, lập tức hấp dẫn lực chú ý của quần chúng ăn dưa, trở thành đề tài hot nhất lần đi thảm đỏ này. Vốn tưởng hôm nay có thể trở về hình tương tiểu tiên nữ, Ninh Thu Thu cạn lời.... Có vài hình tượng, một khi đã dựng lên thì giống như đóng gói niêm phong, rất khó xé xuống ——By Ninh Thu Thu Chỉ là, chuyện ngoài ý muốn này, khẳng định sẽ đàn áp hào quang nữ chính, vùi lấp hoa thơm cỏ lạ, chiếm cứ hot search Quý Vi Lương mà không cần tốn nhiều công sức. Vị trí Quý Vi Lương ở bên cạnh cô, cách lối ra vào khoảnh nửa mét, cô còn có thể cảm nhận được cơn khó ở đến từ Quý Vi Lương, cả đêm đều xị mặt, phỏng chừng bị tức chết rồi. Ninh Thu Thu nháy mắt sảng khoái, không phải hình tượng mạnh mẽ sao, ít nhất cô còn hot a ha ha ha. Đi thảm đỏ xong, Ninh Thu Thu liền rảnh rỗi, ngồi vị trí khách quý chờ chương trình kết thúc là được, quá nhàm chán, cô chỉ có thể lén dùng điện thoại, đến khi cô lại lấy điện thoại ra lần nữa thì nhận được tin nhắn Triển Thanh Việt. 【 hành tây lòng dạ hiểm độc: Có người sống ảo*. 】 (*) Nguyên văn [照骗]: ảnh trên mạng rất ảo, không giống thật.Sống ảo?! 【 Ninh Thu Thu: Quá không biết xấu hổ! Anh đi nhìn lén người khác sống ảo sao? 】【hành tây lòng dạ hiểm độc: ( hình ảnh) 】 Ninh Thu Thu click mở, phát hiện ra đây là ảnh chụp thảm đỏ của mình...... "......." Tấm này hẳn là do phòng làm việc của cô đăng tải, cô thừa nhận có photoshop một chút, nhưng làm gì đến nông nỗi "ảo" đến mức không nhận ra? 【 Ninh Thu Thu: Sao lại nói tôi sống ảo, nhan sắc của tôi cũng không phải anh chưa từng thấy, khó coi sao, không đẹp sao, kém hơn nữ minh tinh nào à? Anh vuốt lương tâm của mình trả lời tôi xem! 】 【 hành tây lòng dạ hiểm độc: ( hình ảnh) 】 Triển Thanh Việt vẫn gửi lại tấm ảnh anh cho là sống ảo khi nãy, chỉ có điều cái trán được khoanh một vòng tròn đỏ lớn, tựa như hỏi cô rằng: mụn đâu rồi? "......" Thẳng nam* này tại sao chưa bị đánh chết. (*) Thẳng [直] ở đây là thẳng thắn. WeChat lại có tin nhắn đến, là Tinh Tinh gửi. 【 diễn tinh: Ninh tiểu thư, em gửi ảnh chụp thảm đỏ của chị trên Official Weibo cho Triển tiên sinh, Triển tiên sinh bị vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành mỹ mạo mê chết, vừa nhìn vừa tủm tỉm cười, còn nói với em ảnh này chụp rất chắc tay, còn đẹp hơn người thật. 】 Ninh Thu Thu: "......" —————————Vừa đọc xong bộ "Ai sợ ai - Quân Ước", cảm thấy các nàng (với những ai chưa đọc) nên đọc truyện Quân Ước nói chung và bộ ASA này nói riêng á, thực sự hay lắm, hợp gu mình ghê ý. Các nàng ném 7749 bộ tương tự vào mặt mình đi:)) Vẫn luật cũ nhé, đủ 100 votes thì up chương mới, bây giờ mình cũng sắp "vào guồng" ôn thi đhoc ròi nên.... tranh thủ nhe <3
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương