Gả Cho Cựu Nguyên Soái Ốm Yếu Bệnh Tật
Chương 3
Chương 3 “Anh ta không xứng lẽ nào ngươi xứng” Lời Lục Vãn Vãn vừa nói xong, con ngươi đen nhánh của Cố Huấn Đình liền thắt chặt, hàng mi dài vẫn luôn nhấp nháy vì đau cũng run rẩy dữ dội. Dòng máu tươi từ từ chảy xuống từ đôi môi khô khốc của anh.Chọn anh ư? Có phải anh đã nghe nhầm không? Cô chọn anh? Một tên phế nhân suy yếu và không còn khả năng hóa thành hình thú như anh sao? Trong đầu là sự đau nhói như có hàng vạn kim châm, Cố Huấn Đình khép hờ hai mắt, cơ thể gầy yếu sớm đã đạt đến cực hạn trong bảy năm qua, anh cố gắng níu lại chút tinh thần, duy trì tâm trí minh mẫn, kìm nén tâm trạng dị thường đang dần lan tỏa ra trong lồng ngực.Cô trước giờ hẳn là chưa từng thấy qua tên người thú nào bị trọng thương như anh, nhất thời nổi lên hứng thú, muốn lừa gạt bản thân một chút, sau đó khi anh đang đắm chìm trong hoan hỉ và cảm động thì sẽ cười đùa nói rằng vừa nãy là hiểu nhầm thôi. Muốn thưởng thức sự ngạc nhiên ngắn ngủi của anh, rồi bộc lộ sự thích thú hoang dại thôi mà thôi? Hay là cô bắt tay cùng với những tên đâm sau lưng anh trước kia, cùng nhau lừa gạt anh?Dường như suy nghĩ của anh đang được chứng thực, rất nhanh âm thanh chói tai phát ra từ miếng thẻ bài sắt đột nhiên dừng lại, cỗ máy giam cầm sẽ tự động mở ra sau khi xác định lựa chọn xong cũng chẳng có động tĩnh gì, tầm nhìn dần dần mờ đi, Cố Huấn Đình cúi đầu, nắm chặt cánh tay.Quả nhiên, Lục Vãn Vãn vốn không phải thật lòng muốn chọn anh, cô chỉ muốn chơi đùa anh mà thôi. Tia dị thường nơi lồng ngực cuối cùng cũng tiêu tán triệt để, Cố Huấn Đình vươn cánh tay đầy mảnh kim loại lên có chút tự giễu, che đi ánh sáng màu xanh chói mắt và những ánh nhìn như vụn băng đông cứng người kia.Ánh mắt như thế, nhìn thì như thờ ơ, nhưng thật ra là đang ở trong tuyệt cảnh, ánh mắt hy vọng có người kéo ra khỏi bóng tối. Gần như y hệt với mèo con Điềm Điềm liều mạng vùng vẫy trước kia. Lục Vãn Vãn có chút mềm lòng, vừa rồi nhìn thấy những tên người thú cổ quái kia, giờ đây nhìn thấy Cố Huấn Đình tuy rằng toàn thân nhếch nhác, nhưng lại là một con người bình thường, cô vẫn cảm thấy có chút đáng yêu. Hơn nữa, nhìn gò má hốc hác của anh, có lẽ là đói đến mức gần hết sức chống đỡ rồi. Cảm giác đói bụng chẳng dễ chịu gì, cô muốn anh một tay. Chỉ là, Lục Vãn Vãn chỉ có thể nhăn nhó nhìn cỗ giam cầm không động tĩnh kia. Theo như kiến thức cô bổ sung trước đó, cỗ giam cầm nên mở ra sau khi nhấn chứ, tại sao lại không có phản ứng gì hết vậy? “Dọa chết tôi rồi!” Giọng nói thô kệch của tên người thú vang lên, Lục Vãn Vãn quay đầu lại nhìn, bắt gặp gương mặt đã khôi phục vẻ bình thường của tên người thú tộc rắn, hắn nhìn Lục Vãn Vãn cười khoái chí. Không rõ có ý gì nói, “Tôi còn tưởng là thế nào chứ!” Lời nói của hắn như một tín hiệu, cả trung tâm kết duyên vốn chết lặng sau khi Lục Vãn Vãn nhấn nút, trong nháy mắt trở nên ồn ào trở lại. Thiếu tướng Trần Bách Việt đứng phía trước Cố Huấn Đình thở phào nhẹ nhõm, giọng nói rất lớn, mang theo sự chế nhạo không hề giấu diếm, “Vãn Vãn, cô quả thật là thú vị, bày ra trò cười như vậy cho chúng tôi, tôi đã nói...là không có khả năng mà.” Lời của Trần Bách Việt có chút ngập ngừng, nhưng Lục Vãn Vãn cũng có thể nghe ra ý tứ của hắn. Cô nhìn bọn người thú nhốt trong lồng giam xung quanh, trên mặt treo vẻ khinh miệt và chế nhạo, trong lòng dần dần nổi lên một ngọn lửa không rõ ràng. Vì vậy khi Trần Bách Việt đang vô cùng đắc ý cho rằng Lục Vãn Vãn có thể bày ra trò đùa này, một giây sau liền thấy người con gái bé nhỏ đó, dùng chân dậm lia lịa vào nút ấn trên cỗ giam cầm của Cố Huấn Đình. Âm thanh đinh tai nhức óc đứt đoạn truyền đến từ tấm thẻ bài sắt, Trần Bách Việt nhìn trân trân Lục Vãn Vãn đang ấn vào cỗ giam cầm cho đến khi nó mở ra, sau đó xoay người cười nhẹ với hắn. Hình như hắn vừa bị chế giễu. Trần Bách Việt: “......” Cùng với sự tĩnh lặng và tâm can rạn nứt của bọn người thú xung quanh, cỗ giam cầm màu trắng bạc mà Cố Huấn Đình bên trong dần mở ra. “Cô thật sự chọn hắn ta sao?” Trần Bách Việt hồi phục lại tinh thần từ trong nụ cười chế nhạo vừa rồi của Lục Vãn Vãn, không những không cảm thấy bị xúc phạm, ngược lại còn cảm thấy có chút quyến rũ, mắt thấy Lục Vãn Vãn đứng trước cỗ giam cầm của Cố Huấn Đình, cuối cùng không nhịn được, “Tôi và cô có độ xứng đôi tới 84%, còn hắn chỉ có 71%, đã thế hắn ta còn là tên phế nhân ngông cuồng tự đại, cả đời này xem như chẳng còn cơ hội trở mình nữa, ngay cả việc cho cô ngồi trong cơ giáp bay lượn trong vũ trụ cũng không thể làm được.” “Hắn không xứng!” “Liên quan gì đến ngươi.” Lục Vãn Vãn quả thực rất phiền, sau đó đi đến trước mặt Trần Bách Việt, nhướn mày, “Tôi thấy anh ta còn tốt hơn anh nhiều đó, nhìn cũng đẹp trai hơn anh, anh ta không xứng lẽ nào anh xứng?” Lục Vãn Vãn nói xong, sắc mặt Trần Bách Việt phút chốc trông vô vùng khó koi. Lục Vãn Vãn không quản hắn nữa, nhanh chóng bước đến trước cỗ máy chỗ Cố Huấn Đình, cô có thể nhìn ra, tình hình của anh rất tệ, cần phải nhanh chóng điều trị. Còn Cố Huấn Đình gần như sắp mất đi ý thức, cũng không còn hơi sức che đi nửa bên gò má bị thương, chỉ có thể nửa dựa vào thành cỗ giam cầm, bên tai vang lên âm thanh đứt quãng của tấm thẻ bài sắt. Người anh cho rằng đã rời đi bây giờ lại đứng trước cỗ máy, bóng cô che đi thứ ánh sáng chói mắt, Cố Huấn Đình gắng gượng nâng mắt lên, nhìn thấy đường nét mờ ảo của Lục Vãn Vãn. Cô thật sự muốn chọn anh sao? Đều là lừa gạt? Cô hành động như vậy, là bị ai đó xúi giục sao? Bọn chúng nhìn anh đau khổ còn chưa đủ, giờ còn muốn trêu đùa cảm xúc của anh, khiến anh vừa nhóm lên hy vọng đã phải tuyệt vọng sao? Anh sẽ không bị mắc lừa đâu. Sẽ chẳng có ai thật lòng đối tốt với anh, cho dù đã từng ra tay giúp anh vì sự đồng cảm ngắn ngủi, nhưng cũng sẽ nhanh thôi, họ sẽ bị sự rắc rối bủa vây và số mệnh thiên sát của anh dọa chạy mất. Hoàng thất đã từng tán thưởng anh, cũng sẽ đá anh ra khi anh trở nên vô dụng. Những người dân không biết sự tình, sẽ dành cho anh sự khinh bỉ và chà đạp vô tận. Bởi vì anh từ trước tới nay vẫn luôn kiêu ngạo như vậy. Chờ xem vậy, lần tới anh tỉnh dậy, có lẽ sẽ ở trong khoang hàng trên phi thuyển trở về hành tinh Pha-ra thôi. Chút tinh thần chống đỡ cuối cùng tiêu hao gần như cạn kiệt, sự bất cam hiếm thấy của Cố Huấn Đình trôi qua, nện trên mặt đất, mảnh kim loại đâm vào lưng dữ tợn, đau đến co quắp. Nhìn khó chịu muốn chết. “Bíp” Cỗ máy mở ra hoàn toàn, Lục Vãn Vãn không dám tùy tiện động vào cơ thể Cố Huấn Đình, người phụ nữ dẫn đường phản ứng chậm một nhịp, theo phía sau là Bạch Văn Nhã, người phụ nữ trung niên phụ trách xác nhận lựa chọn xứng đôi của cô hôm nay, đi đến bên cạnh cô. “Tiểu thư Lục Vãn Vãn, thật ngại quá, tôi đến muộn một chút.” Người phụ nữ dẫn đường khom lưng lau mồ hôi lạnh trên trán, bà ta vốn cho rằng Lục Vãn Vãn sẽ không chọn người nhanh như vậy, thế nên không kịp thông báo cho Bạch Văn Nhã đến. “Không sao.” Lục Vãn Vãn cũng không làm khó người ta, chỉ là nói với Bạch Văn Nhã phía sau lưng rằng, “Có thể nhanh chóng làm thủ tục không?” “Có thể.” Bạch Văn Nhã vuốt tóc, những ngón tay được chăm sóc kĩ ấn quang não trên cổ tay, trong mắt phức tạp mang theo một chút thương hại, “Ô, tiểu thư muốn chọn Cố Huấn Đình?” “Cố Huấn Đình?” Lục Vãn Vãn cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra được là đã thấy ở đâu, chỉ là chỉ chỉ vào cỗ giam cầm ở phía sau, “Tôi muốn chọn số 100.” “Số 100 chính là Cố Huấn Đình.” Bạch Văn Nhã giọng nói trầm thấp, “Tiểu thư muốn chọn anh ta? Không đổi nữa sao?” Lục Vãn Vãn cảm thấy có chút mờ mịt, cô vẫn luôn cảm thấy, dường như tất cả mọi người đều có địch ý sâu sắc đối với Cố Huấn Đình, nhưng lại không ngờ rằng đối tượng thương hại của Bạch Văn Nhã lần này không phải là Cố Huấn Đình, mà lại là cô. “Tôi không thể chọn sao?” Lục Vãn Vãn hỏi. “Có thể chọn.” Bạch Văn Nhã nhún vai, chợt nhớ ra, cô gái trước mặt đây không có cha mẹ, đối với những quy tắc ngầm cũng không hiểu gì, nhưng những điều này liên quan gì với bà chứ? Bạch Văn Nhã lấy ra một văn kiện, giọng nói lạnh nhạt, “Nếu đã xác định thì ấn dấu vân tay.” Lục Vãn Vãn xem “Thư xác nhận chọn đối tượng kết khế ước lần đầu” xuất hiện trong không trung, xem cái tên phía trên hàng đầu là “Cố Huấn Đình”, hàng thứ hai là tên mà cô tự báo vào ba tháng trước “Lục Vãn Vãn”. Một tia sáng xanh lóe lên, tỏ ý đã thành công. Cùng với không khí trầm xuống, còn có trái tim của bọn người thú có tên xếp ở vị trí đầu. Bọn chúng vốn cho rằng, Lục Vãn Vãn chỉ trêu ghẹo Cố Huấn Đình mà thôi, nào ngờ cô sẽ thật sự chọn anh. Hướng Dương - tam công tử nhà công tước voi mũi dài vân vê gò má tuấn lãng, nhìn vào tấm thẻ bài màu vàng dần ảm đảm đi, cảm thấy mình trước lúc xuất phát đã thề rằng nhất định sẽ được chọn, bây giờ tựa như một cái tát, toàn bộ đều đánh thẳng lên mặt hắn. Suy cho cùng, hắn không ngờ Lục Vãn Vãn thật sự không hiểu quy tắc, cô ta chỉ là một đứa không rõ lai lịch, chẳng qua có thiên phú không tồi, có giá trị sinh sản nên mới được đế quốc ban tặng không ít tài nguyên mà thôi, được bọn bình dân xem như vé số tán tụng vài ngày, còn thật sự tưởng mình là bảo bối của đế quốc hay sao? Hướng Dương nhướng mày xem bọn người thú bình dân xanh cả mặt vì tức kia, đáy lòng có chút trào phúng... Bọn dân thường kia thật sự vọng tưởng bản thân có thế kết khế ước cùng cô, một bước lên trời. Nếu Lục Vãn Vãn chỉ là giống cái tự nhiên bình thường, vậy thì bọn chúng nói không chừng còn có khả năng. Nhưng riêng Lục Vãn Vãn, vào ba tháng trước đã được kiểm tra có khả năng thức tỉnh thiên phú mạnh mẽ, giống cái tự nhiên ưu tú như vậy, sớm đã ngầm thừa nhận đính hôn với đám người thú vừa có độ xứng đôi cao, vừa có tước vị như bọn chúng. Còn việc Lục Vãn Vãn từ đâu đến, có phải là gián điệp của đế quốc khác hay không, đều không quan trọng, cô chỉ là một giống cái mà thôi, có thể giở được trò gì? Chỉ cần sinh con xong, không phải là người của hắn rồi sao? Chỉ là hắn không ngờ rằng, Lục Vãn Vãn là cái loại đồ cổ không hơn không kém, người máy quản gia của cô cũng không đáng tin cậy, cô ta chẳng biết một cái gì về hoàng thất, quý tộc và những quy tắc được ngầm thừa nhận sớm đã lưu truyền giữa giống cái tự nhiên. Lục Vãn Vãn nhìn chằm chằm ánh nhìn khó chịu của đám người thú Hướng Dương và Trần Bách Việt, ký văn kiện dưới ánh mắt càng thêm phức tạp của Bạch Văn Nhã. “Được rồi, bắt đầu từ hôm nay, ngài không còn đơn thân nữa.” Bạch Văn Nhã ngừng lại, điểm nhẹ lên quang não, cỗ máy của Cố Huấn Đình vừa mở ra lần nữa đóng vào, dần dần biến mất khỏi đại sảnh trong ánh mắt ngờ vực của Lục Vãn Vãn. Lục Vãn Vãn: “???” Cô vừa muốn hỏi, Bạch Văn Nhã liền mở miệng “Ngài ngồi phi thuyền đến đây, số 100 đã được chuyển đến trên phi thuyền tư nhân của ngài rồi.” Lục Vãn Vãn phản ứng, “Cố Huấn Đình bị thương rất nặng, trước tiên tôi muốn anh ta ở lại đây chữa trị.” Trong mắt của Bạch Văn Nhã lập tức tăng thêm vài phần kỳ lạ khiến Lục Vãn Vãn khó hiểu, “Ngài ấy không thể được chữa trị ở thủ đô.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương