Gả Cho Thẩm Tương Uyên

Chương 62



Dù gì cũng phải chết, Thẩm Tương Uyên lựa chọn kéo dài thời gian trước khi bị phu nhân tuyên án "tử hình".

Diệp Thê đến đau đầu với phu quân nhà mình, nhưng cũng không vội, cứ cách một khắc lại cho nha hoàn đến mời người, cương quyết cứng rắn nghiêm trị người kia.

Chỉ trong chốc lát, Thẩm tiểu tướng quân đã bị đám nha hoàn phu nhân phái đến vay quanh thành một vòng, cửa phòng chàng ta chật cứng như nêm,một người từ nhỏ đến lớn không gần gũi nữ nhân lại còn là nhiều nữ nhân như chàng quả thực cảm thấy không thoải mái chút nào, da đầu tê dại, hơn nữa đám tiểu nha hoàn kia còn không ngừng líu ra líu ríu như liên hoàn pháo hoa, khiến chàng khó chịu không yên.

"Tướng quân, phu nhân mời ngài qua phòng ạ."

"Tướng quân, thỉnh ngài mau theo nô tì qua phòng phu nhân."

"Tướng quân, ngài không thể như thế."

"Tướng quân..."

Trong hàng ngàn hàng vạn tiếng ồn đinh tai nhức óc, ánh mắt Thẩm tướng quân đầu đội trời, chân đạp đất, ngang ngạnh hiếm có khi hiện rõ tín hiệu cầu cứu, ánh mắt chàng xuyên qua vòng vây dừng lại trên người Cố Liễm Chi đang đứng một góc hứng khởi xem kịch vui, cùng với hộ vệ thân cận của chàng A Tả ngồi vắt vẻo trên đầu tường vừa cắn hạt dưa, vừa háo hức hóng chuyện.

Cố Liễm Chi bắt được tín hiệu, bất đắc dĩ giơ tay lên làm tư thế cự tuyệt, còn dùng khẩu hình miệng đáp lại "Thê tử của tướng quân" người bình thường dám động vào hay sao?

Lúc chàng mới vào phủ, Triệu Hỉ Mai không thích chàng, thút thít lau nước mắt nói với đám tỷ muội chàng là kẻ phụ lòng ra sao, vì vậy thời gian đầu nhập phủ tướng quân chàng không phải ăn phải cơm không chín kỹ thì sẽ là quần áo bị hỏng rách.

"Nha, cố tiên sinh cũng ở đây à." Có một nha hoàn phát hiện ra chàng ta.

"Ta..." Cố Liễm Chi lắp bắp đáp: "Ta... ta vô tình đi qua. A đột nhiên nhớ ra còn một vài sổ sách chưa kiểm xong, Thẩm tướng quân hẹn gặp lại. Cố mỗ xin cáo lui."

Thẩm Tương Uyên nhìn Cố Liễm Chi mà chàng luôn cho rằng văn nhược, yếu ớt, giờ còn chạy nhanh hơn cả cao thủ khinh công, lại bàng hoàng nhận ra bản thân hiện tại hoàn toàn tứ cố vô thân.

"Đi thôi." Thẩm Tương Uyên bắt chéo tay sau lưng, ánh mắt đầy bi tráng.

Chủ tớ mấy người đi được nửa đường, khi qua cửa thư phòng, Thẩm Tương Uyên đột nhiên nhớ tới một thứ, chàng chuẩn bị đã lâu, vẫn tâm tâm niệm niệm sẽ đưa cho thê tử sau khi hài nhi chào đời, sau lại vì...

Nam nhân thần thần bí bí lấy từ trong phòng ra một hộp gấm tinh xảo, nhìn những đường nét hoa văn chạm trổ bên ngoài có thể dễ dàng đoán ra được đồ vật bên trong chắc chắn vô cùng quý giá, giá trị liên thành.

Bất tri bất giác đã đi đến phòng ngủ, các nha hoàn ý nhị lui ra, Thẩm Tương Uyên hít sâu một hơi đẩy cửa đi vào, cẩn thận mở hộp gấm.

Nằm giữa lớp gấm đỏ quý giá là một mặt dây chuyền nhỏ bằng ngọc bích trong suốt như pha lê chất ngọc sáng bóng, long lanh, mịn màng, đẹp không tì vết, vừa nhìn đã biết là quý hiếm vô cùng. Mặt dây hình vuông, nhìn kỹ tựa như một con dấu.

Không sai, mặt dây chuyền kia chính là ấn tướng của chàng được Thẩm Tương Uyên quy theo tỷ lệ mà làm nhỏ lại.

Tình cảm của nam tử này luôn vô cùng thẳng thắn, trực tiếp. Đây là vật đính ước chàng vắt óc suy nghĩ, dám chắn sẽ khiến người kia cảm động, hiểu được tình cảm của chàng.

Ta hiệu triệu thiên quân vạn mã, duy chỉ có nàng hiệu triệu được ta.

Thẩm Tương Uyên lẩm bẩm trong miệng lần nữa, lấy hết dũng khí gõ cửa phòng.

Diệp Thê ngồi bên trong cũng không dị dọa, điềm nhiên uống uống trà, nàng sớm đã thấy bóng dáng cao lớn của nam nhân trước cửa phòng, lập tức lên giọng: "Tướng quân tới rồi?"

Giọng nói tinh tế, nhẹ nhàng này quả nhiên triệt tiêu bằng sạch dũng khí hùng hỗ vài giây trước của ai đó.

Mở cửa phòng, Diệp Thê đang ngồi trên ghế quý phi lót đệm nhung dày, cả người mềm mại, lười nhác.

Đầu nàng cũng không nâng lên, nhàn nhạt cụp mắt, tay thoăn thoắt thêu lên những chiếc yếm nhỏ của trẻ nhỏ.

Cảm giác được tiếng bước chân đang đến gần, Diệp Thê bình tĩnh xử lý xong đường thêu cuối cùng.

Tình cảnh hiện tại của tiểu tướng quân đối với thê tử chính là bất đắc dĩ nhiều hơn là tức giận. Nàng cẩn thận ngẫm lại, nhớ lại khoảng thời gian ai đó hờn dỗi, ai oán mình, cuối cùng vẫn quyết định dỗ dành "tiểu hài" này một chút.

Biết làm sao? Ai bảo người ta là tiểu tướng quân nhà nàng cơ chứ?

"Tướng quân chàng nhìn xem..." nam nhân nào đó đã đến sát cạnh nàng nhưng chưa hề mở miệng, Diệp Thê chủ động lên tiếng, cầu chiếc mũ đầu hổ giỡ lên cho chàng xem, vừa ngẩng đầu, đập vào mắt nàng chính là sợi dây chuyền quý giá kia, "Đây là cái gì?"

"Tín vật đính ước." Bốn chữ này vừa nói ra, Thẩm Tương Uyên biết chắc chắn mặt mình đang đỏ vô cùng, đến nỗi hai vành tai cũng nóng lên như phải bỏng.

"Đính ước..." Diệp Thê ngẩn người một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, hai má ửng hồng, đáy lòng trào lên sự bối rối, ngượng ngùng khó nén.

Thẩm Tương Uyên xấu hổ gật đầu, nhìn gương mặt động tình của phu nhân, chàng ta nuốt nước miệng, hầu kết khẽ động đậy, cẩn thận lấy mặt dây chuyền khỏi hộp gấm, kéo chăn lông, đem sợi dây kia đặt trên mắt cá chân bị tật của Diệp Thê.

Đại phu có nói qua, trong quá trình mang thai thân thể người mẹ sẽ hơi sưng vù, tùy cơ địa mà thời gian khác nhau, Diệp Thê thì hơi sớm một chút.

Nhìn cẳng chân hơi sưng lên của thê tử, Thẩm Tương Uyên đột nhiên hiểu vì con nối dõi của Thẩm gia phu nhân của mình đã phải chịu khổ sở ra sao. Khoang mũi chàng hơi chua chua, nghĩ đến ngày xưa Thê tỷ tỷ của chàng vì chân có tật mà bị xem thường, lạnh nhạt.

"Uyên Nhi, không ổn..." Diệp Thê muốn lấy sợi dây, nghĩ đeo lên tay có lẽ tốt hơn.

"Đẹp mà." Thẩm Tương Uyên hít sâu một hơi, nắm chặt lấy tay thê tử đặt xuống một nụ hôn: "Trang sức này chính là ấn tướng quân của ta."

"Thấy ấn tướng như thấy ta, về sau ai còn dám xem thường nàng, vậy thì cứ thẳng tay chặt chân kẻ đó. Có ta chống lưng cho Thê tỷ tỷ, có Thẩm gia quân đứng đằng sau tỷ, để xem kẻ nào còn dám khi dễ, coi thường Diệp Thê."

Lời nói của chàng thoáng run rẩy vì xúc động nhưng khí thế áp đảo, cương quyết, hiển nhiên chàng không quen nói những lời mùi mẫn này trước đây, nhưng cơ thể thì chẳng bao giờ biết nói dối, 10 ngón tay đan nhau lưu luyến không rời.

Bất chấp trên tay truyền đến đau đớn, Diệp Thê nở nụ cười dịu dàng, đáy mắt loang loáng nước, đời nàng gặp được Thẩm Tương Uyên như thể người lữ hành cơ khổ phiêu bạt lâu năm tìm được nơi nơi dừng dân. Trái tim lạnh giá, thản nhiên không lo được mất, cứ thể chậm rãi tan vào trái tim ấm nóng của chàng, nàng bắt đầu tham lam, bắt đầu không thể thản nhiên được nữa. Nàng yêu người nam tử này, cũng muốn chàng mãi mãi bên mình, muốn cho chàng những điều ấm áp nhất, tốt đẹp nhất.

Người khác đều cho rằng Diệp Thê ôn nhu, trưởng thành, nhưng không ai biết sau lớp vỏ thành thục, mềm mỏng ấy lại là một Diệp Thê cứng rắn, cương quyết, và cũng không kém phần lém lỉnh. Là bởi vì gặp người nam nhân lúc nào cũng đầy chiếm hữu này dùng phương cách thẳng thắn nhất, trực tiếp nhất khiến con người thật của nàng ẩn trong lớp vỏ ôn nhu, bình đạm, được thoát ra, được sống là chính mình, được là chính Diệp Thê.

Gặp được chàng là tam sinh hữu hạnh. "Ừ, không ai khi dễ ta cả."

Mắt thấy phu nhân nhà mình vui vẻ vuốt ve miếng ngọc, Thẩm Tương Uyên âm thầm thở dài một hơi, cho rằng sự việc nghe lén kia cứ thế được giải quyết êm thấm, ai ngờ đúng lúc ai đó nhẹ nhõm buông lỏng, phu nhân nhà mình lại thản nhiên hỏi một câu: "Tướng quân cho làm trang sức này chắc công sức chế tạo cực kỳ tốn thời gian."

"HẢ? À ừ."

"Hôm nay đưa cho thiếp phải chăng là biết mình đã làm sai chuyện cho nên mang theo lễ vật đến nhận lỗi."

"Không phải..." Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng,

Thẩm tướng quân chột dạ đáp.

"Không phải?" Diệp Thê tiếp tục nhàn nhạt nói.

"Đúng... đúng vậy."

"Chàng đó." Diệp Thê vươn tay ôm lấy khuôn mặt chàng, được nhận món quà quý giá như vậy đương nhiên cực kỳ hân hoan, vui vẻ, cho nên cũng không tính toàn trò trẻ con lúc trước, thuận miệng hỏi: "Vậy lễ vậy này ban đầu chàng định khi nào tặng thiếp?"

"Định là sau khi sinh con."

"Như vậy xem ra Uyên Nhi cảm thấy con quan trọng hơn ta rồi, cho nên tín vật đính ước cũng phải chờ đến khi đó mới đưa." Diệp Thê cố ý làm bộ dạng hờn dỗi.

Con quan trọng hơn ta, 5 chữ này như thể nhắc nhở Thẩm tướng quân căn nguyên gần đây luôn cáu gắt, ghen tuông vô lý, chính là vì chàng cảm thấy phu nhân dành quá nhiều thời gian cho bảo bảo, không quan tâm gì đến chàng.

"Rõ ràng là Thê tỷ tỷ xem trọng hài tử, bỏ quên ta, đừng có đổi trắng thay đen nha." Thẩm Tương Uyên chua ngoa nhìn cái mũ hổ đặt ở một bên cay đắng nói.

"Tướng quân cũng muốn mũ đầu hổ?" Diệp Thê đang định dỗ dàng tướng quân đáng yêu nhà mình, nghe đến đây cũng phải bật cười: "Uyên Nhi đâu cần đâu."

Trước ánh mắt khó hiểu của tướng công, Diệp Thê cười đầy ẩn ý nói: "Bản thân chàng đã là một lão hổ rồi."

"Thê tỷ tỷ... Ưm."

Thẩm Tương Uyên còn chưa nói hết câu, đôi môi đã bị nữ tử đối diện bịt kín bằng một nụ hôn nồng nàn.
Chương trước Chương tiếp
Loading...