Gả Vào Hào Môn 77 Ngày
Chương 2 : Ta Thà Goá Chồng Trước Khi Cưới, Cũng Không Chọn Tên Cặn Bã
Hứa Già Nam có chút ngoài ý muốn khi Vân Khai đột nhiên xuất hiện, lập tức mỉm cười ấm áp như gió xuân: "Vân Khai, em đã đến rồi, không phải sợ, tất cả mọi chuyện có tôi ở đây......" Tiếng nói ôn nhu thanh thuận, như gió mát tháng ba phả vào mặt, ánh mắt cưng chiều thâm tình, giống như cô là người yêu của hắnVân Khai nhìn hắn giương bộ mặt giả nhân giả nghĩa đáng giận, giọng điệu làm bộ làm tịch, một cỗ buồn nôn tự nhiên xuất hiện. Kiếp trước, cô thích Hứa Già Nam, cũng cho rằng Hứa Già Nam thích cô. Sau khi từ hôn, Hứa Già Nam tỏ tình với cô, cô lập tức chấp nhận. Nhưng là sau đó bọn họ ở bên nhau, vẫn giống như trước đây, hoàn toàn không giống đôi tình nhân , hôn cũng đều không hôn qua. Cô khi đó còn tưởng rằng, hắn là tôn trọng cô. Thẳng đến về sau cô bị hủy dung nhan, mới biết được người nam nhân này với cô vẫn luôn hư tình giả ý, tất cả những việc hắn làm toàn bộ đều là lừa gạt cùng lợi dụng, hại cô giết cô, làm cho cô chết không nhắm mắt! ".........Mặc kệ phát chuyện gì, tôi đều tuyệt đối sẽ không để em phải gả cho cái tên người chết Hoắc Đình Châu kia, " Hứa Già Nam nói xong, muốn thò tay sờ sờ đầu Vân Khai. Vân Khai đáy mắt lướt qua một tia giễu cợt cùng lạnh lùng, nhanh nhẹn tránh được. Hắn còn tưởng rằng cô vẫn là Vân Khai của kiếp trước, là một đại ngốc tử cái gì cũng không biết, có thể để hắn tuỳ ý lừa gạt ư?. Sắc mặt cô lạnh lùng, thản nhiên nói: "Ngươi lấy cái lập trường gì, thay ta quyết định có gả cho Hoắc Đình Châu hay không? " Hứa Già Nam sửng sốt một chút, đón lấy trả lời: "Vân Khai, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, em biết tôi đối với em có cảm tình, cho nên tôi chắc chắn sẽ không để em gả cho Hoắc Đình Châu đoản mệnh kia, phải trở thành người goá chồng! " Sau khi nói xong, hắn trừng to mắt đối mặt với Hoắc Lão phu nhân, thái độ đập nồi dìm thuyền, vì Vân Khai xuất đầu làm việc nghĩa bộ dáng không được chùn bước. Vân Khai ánh mắt trầm xuống, cảnh cáo nói: "Hứa tiên sinh, xin ngươi thận trọng từ lời nói đến việc làm! " Hắn ghét bỏ Hứa gia, muốn kiếm chuyện, cũng không nên kéo theo cô cùng mẹ cô. Hứa Già Nam nhíu mày, đầy bụng khó hiểu trước thái độ lạnh lùng xa cách của Vân Khai. Nữ nhân này thích hắn, từ nhỏ đến lớn liền yêu thích quấn quít lấy hắn, không thể nào cự tuyệt hắn, mà đồng ý gả cho một người chết ? Ánh mắt liếc về phía Hoắc Lão phu nhân, Hứa Già Nam bừng tỉnh. Cô nhất định là bị lão thái bà này uy hiếp? ! Hứa Già Nam lên tiếng nữa, ngữ khí so với trước càng chanh chua xúc động cùng phẫn nộ: "Vân Khai, đã xảy ra chuyện gì? Có phải lão thái bà này uy hiếp em hay không? Lão bà bà này thật sự là ác độc, khó trách ngươi vừa mất đi con trai, giờ lại mất đi cháu trai, cả Hoắc Gia chỉ còn một mình ngươi......" "Ngươi câm miệng! ! " Vân Khai quát lớn, đôi mắt lạnh lẽo như sương tuyết cất giấu hận ý. Khó trách Hoắc Lão phu nhân đời trước sẽ trả thù, lời lẽ ác độc đến cô nghe xong đều giận không kềm được. Cái loại thống khổ mất đi người thân này, chỉ còn lại một mình bất lực, cô đã từng trải qua có thể hiểu. Cô chỉ vào Hứa Già Nam, ngữ khí rét lạnh: "Ngươi chỉ là hàng xóm của ta, ta không biết ngươi vì cái gì lại chạy tới nói lời như vậy, nhưng hôn sự của ta không tới phiên ngươi quyết định, xin ngươi, hiện tại lập tức cút cho ta! ! " Hứa Già Nam hoảng sợ mở to mắt, trà ngập không thể tin: "! ! ! ! ! ! " Nữ nhân này đang làm cái gì? Hắn giúp cô từ hôn, cô không cảm động không cảm ơn, cư nhiên còn phá đám. A~ cô vừa rồi hỏi hắn lập trường, đây là cố ý làm bộ làm tịch, muốn ép buộc hắn thổ lộ, cô cho rằng cô là ai? Hứa Già Nam cười lạnh một tiếng, giọng điệu mỉa mai: "Vân Khai, tôi đây làm mọi chuyện đều là vì em, nếu như cảm thấy tôi nhiều chuyện, vậy em cứ đi gả cho một người chết đi a! " Nữ nhân này nếu như đã không biết tốt xấu như thế, hắn chờ cô khóc lóc đến cầu xin hắn! Hứa Già Nam mang theo nộ khí, phất tay áo rời đi. Vân Khai đến nhìn cũng lười nhìn hắn một cái, tự nhiên hào phóng quay ra mà nhìn Hoắc Lão phu nhân, trịnh trọng nói: "Bà cố Hoắc, ta nguyện ý gả cho cháu trai của bà. " Hoắc Lão phu nhân tay vê phật châu động tác dừng một chút, mắt sáng như đuốc mà nhìn Vân Khai. Phong khách rộng rãi sáng ngời, đèn thủy tinh cực lớn treo giữa không trung, bàn đá cẩm thạch được ánh đèn chiếu lên bóng loáng như gương, thư hiệp nghị kết hôn đặt trên bàn chỉnh tề. Lúc Vân Khai ký tên, Hoắc Lão phu nhân nghiêm mặt, lại một lần nữa đưa ra ý kiến mà nói với Vân Khai. "Hôn nhân đại sự không phải là trò đùa, tuy ta đáp ứng cho con hai năm sau có thể kết hôn tự do, nhưng chung quy lại con vẫn là đã kết hôn, nếu như con không nguyện, ta tuyệt đối không cưỡng ép. " Vân Khai không có một chút do dự, liền trịnh trọng mà nghiêm túc nói ra: "Bà cố, con suy tính rất rõ ràng, con nguyện ý gả cho Hoắc Đình Châu, tuy hắn không có ở đây, nhưng con sẽ thay hắn hiếu kính bà. " Cuộc hôn nhân này ngay từ đầu, Hoắc gia đã nói rõ ngươi tình ta nguyện, tuyệt không cưỡng ép. Kiếp trước, mắt nàng bị mù, mới có thể hiểu lầm bị Hoắc gia bức hôn, thật lòng đối với Hứa Già Nam, lại không hề hay biết đây là mở ra cái hộp Pandora. *(Hộp Pandora một cụm từ mà người Phương Tây thường dùng có ý nghĩa là gây ra điều không lành)Ở kiếp này, nàng không muốn nói chuyện hôn nhân, càng không muốn nói chuyện yêu đương, như bây giờ, cũng rất tốt. Vân Khai không chút chần chừ cầm bút, tại hiệp nghị kết hôn bên trên ký tên của mình!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương