Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma
Chương 2: Hủy hôn ước
Tạ Minh San có chút khẩn trương, trong mắt ánh lên vẻ không phục, thúc đẩy Ôn Thiếu Hoa tiến lên, để cho anh tự mình đi giải thích.Nhưng cô rất hy vọng anh ta sẽ đem mối quan hệ của bọn họ nói rõ ra.Ôn Thiếu Hoa mặc dù là vị hôn phu của chị họ cô, nhưng hai người họ đã chung sống với nhau gần mười năm, tình cảm nhạt như nước lã, đừng nói xảy ra quan hệ nam nữ, ngay cả nắm tay cũng là việc khó khăn.Ở trong xã hội phóng khoáng hiện đại, nào có cặp tình nhân như vậy, so với bạn bè bình thường còn thấy bình thường hơn rất nhiều.Cũng chỉ vì cô ta quá bảo thủ, cho nên Ôn Thiếu Hoa mới bị cô làm cho động lòng, hai người liền quan hệ lén lút với nhau, mà cô cũng thật sự rất thích anh ta.Mặc dù Ôn gia không phải là gia đình giàu có nhất, nhưng cũng được xem như là một gia đình khá giả, nếu gả cho anh ta, nói thế nào thì cô cũng là thiếu phu nhân của một gia đình quyền quý."Thiên Ngưng, nếu cô đã phát hiện, tôi cũng không muốn giấu giếm cô nữa, tôi không có một chút tình cảm nào với cô cả, nếu không phải do hai bên gia đình đã định sẵn hôn hai ước cho chúng ta, bằng không chúng ta đã không thể nào có chuyện kết hôn này." Ôn Thiếu Hoa bất đắc dĩ nói, cố gắng nói ra hết tất cả những lời được giấu tận trong đáy lòng của anh suốt mấy năm qua.Cô không phải loại phụ nữ anh thích, cô quá bảo thủ, làm vợ chồng chưa cưới gần mười năm, ngay cả một nụ hôn cũng không được hôn, nhiều lắm chỉ nắm tay nhẹ mà thôi.Cái này có thể được xem như là vị hôn phu, vị hôn thê sao?"Anh không thích em, tại sao đến bây giờ anh mới chịu nói ra chứ?" Tạ Thiên Ngưng rống to chất vấn, tâm tình rất kích động, giận đến muốn đánh người.Mười năm, đã mười năm trôi qua, thì ra cô đều sống trong trò lừa bịp."Nếu như tôi không lấy cô, ba tôi sẽ không để cho tôi thừa kế gia sản của ông ta, nói một cách khác, không cưới cô, tôi sẽ trở thành người trắng tay. Tôi biết làm như vậy rất ích kỷ, nhưng tôi cũng đã từng thử tiếp nhận cô, nhưng tôi lại không thể nào chịu nổi, tôi ghét nhất loại phụ nữ đơn thuần giản dị như cô. Dĩ nhiên, tôi hiểu rõ cô không phải là người hay giả bộ, nhưng cô năm nay đã 28 rồi, cùng chồng chưa cưới nắm tay nhau mà còn ngại ngùng mắc cỡ như cô nữ sinh mới lớn, ở trong mắt tôi, đây chính là giả tạo. Nếu như không phải ba cứ ép buộc tôi mãi, cho đến bây giờ tôi vẫn không thể nào đồng ý chấp nhận kết hôn với cô."Ôn Thiếu Hoa càng nói càng tức giận phẫn nộ, giống như mình chính là người đã chịu nhiều uất ức khổ sở."Anh không thích tôi, anh có thể sớm nói cho tôi biết, tôi tuyệt đối sẽ buông tay ra. Nhưng chỉ vì thừa kế gia sản, mà nhẫn tâm làm uổng phí hết mười năm thanh xuân của tôi, Ôn Thiếu Hoa, anh quả thật là một tên khốn kiếp." Tạ Thiên Ngưng rất đau lòng, người cảm thấy bị uất ức là cô mới đúng, vì vậy liền bước thẳng vào trong phòng, hung hăng quăng cho anh một cái tát đau rát.Chát——Thanh âm cực kỳ vang dội.Ôn Thiếu Hoa đứng bất động, dù bị một cái tát tay, nhưng lại không có chút tức giận.Tạ Minh San đối với việc này rất bất mãn, vì vậy tức giận nói: "Chị, điều này không thể nào trách chỉ mình Thiếu Hoa được, những năm nay anh ấy cũng rất đau khổ, anh ấy không thích chị chút nào, lại phải ép buộc chính mình duy trì quan hệ vị hôn phu với chị, điều đó thật không dễ dàng đối với anh ấy.""Nói như vậy giống như người sai chính là tôi? Vị hôn phu của tôi cùng em họ tôi vụng trộm, kết quả người sai lại là tôi, thật đúng là buồn cười mà!""Bất kể ai đúng ai sai, tôi hôm nay cũng phải nói rõ. Nếu như cô có thể tiếp nhận những gì đã xảy ra vào hôm nay, hôn lễ của chúng ta sẽ tiến hành theo đã định, nhưng nếu như cô không thể tiếp nhận nổi, vậy thì cô cứ chủ động hủy hôn đi." Ôn Thiếu Hoa không muốn nói thêm lời nào nữa, lạnh lùng ném cho cô hai lựa chọn.Đối với người đàn bà này, anh thật đã chịu đủ rồi.Cùng một người phụ nữ không thích cứ giữ quan hệ suốt mười năm, những ngày đó anh dường như sống trong địa ngục."Nếu như tôi chủ động hủy hôn ước, anh có thể thừa kế gia sản, phải không?""Không sai.""Chị, nếu như chị và Thiếu Hoa hủy hôn ước rồi, em sẽ cùng anh ấy kết hôn. Nếu như chị cố ý muốn cùng anh ấy kết hôn, sau khi Thiếu Hoa cưới chị xong cũng sẽ đến ở cùng em thôi, thay vì như thế, chi bằng chị cứ nên tự mình chủ động hủy bỏ hôn ước này đi." Tạ Minh San kéo cánh tay Ôn Thiếu Hoa, trông rất thân mật.Ôn Thiếu Hoa không đẩy cô ra, mặc dù anh đứng bất động, nhưng lại làm cho người ta thoáng cảm giác anh rất phối hợp.Thấy tình cảnh như vậy, Tạ Thiên Ngưng không thể tiếp tục chịu đựng được nữa, hét lớn lên: "Được, tôi hủy bỏ hôn ước này."Nói xong, cô khóc rống chạy ra ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương