Gặp Anh Nơi Tận Cùng Thế Giới

Chương 19: 19: Cô Đơn



"Cô ta vẫn chưa chịu ăn uống gì à?" Người đàn ông hỏi kẻ bên cạnh.

"Ừ!" người kia đáp.

"Đã mấy ngày rồi, cô ta không động vào một thứ gì cả," hắn nói, sau đó tiếp tục với miếng lương khô của mình.

Miếng lương khô nằm trên bàn tay khổng lồ của hắn nhìn nhỏ bé như một que diêm vậy, chẳng hiểu sao chỉ bằng ngần ấy lương thực mà hắn có thể giữ được lượng cơ bắp như thế này.

Người đàn ông ôm trán, cảm thấy vô cùng sầu não.

_____

Nơi đây đã từng có một tòa nhà chọc trời, bây giờ chỉ còn lại vài bức tường đổ nát.

Ánh nắng mặt trời buông xuống, bóng râm của phế tích đổ vào đoàn xe đang dừng lại bên đường.

Bọn họ không thể di chuyển liên tục trên sa mạc, nếu không thì chính những chiếc bánh xe cũng sẽ không chịu nổi.

Một ngày họ đi được hai lần, mỗi lần bốn tiếng là phải dừng lại, nghỉ ngơi vào ban đêm và giữa buổi trưa.

Cô gái ngồi trong khoang hàng của một chiếc xe vận tải.

Nó luôn được hộ tống ở giữa đoàn nên bây giờ chỗ dừng của nó là ít nắng và mát mẻ nhất.

Trước mặt cô là một chiếc thùng, bên trên có thức ăn và nước uống.

Chúng vẫn còn nguyên vẹn.

Cô không để tâm đến chúng.

Cả khuôn mặt của cô gái giờ tiều tụy, ánh mắt nhìn mãi về một góc, nơi mà chẳng có gì ở đấy.

Cô đang nghĩ về cậu ấy.

Bây giờ cô mới nhận ra là mình chẳng biết gì về cậu ấy cả.

Hai người bọn họ vẫn còn nợ nhau quá nhiều câu hỏi.

Giống như thứ duy nhất mà họ cho nhau biết, chỉ đơn giản là một cái tên.

Cô nghĩ lại cũng cảm thấy kỳ quặc.

Cậu ấy với cô là hai người hoàn toàn xa lạ, khoảng thời gian cậu ấy ở bên cô cũng không được bao lâu, thế mà cô lại toàn toàn tin tưởng cậu ấy.

Thậm chí, cô đã tự nguyện trao đi cả bản thân mình.

Lúc ở bên cậu ấy, cô chưa từng thắc mắc, nhưng giờ cậu ấy không còn ở đây, cô tự hỏi bản thân rằng tại sao lại như vậy.

Chàng trai đó rất đặc biệt, cậu ấy gần như không thể cho cô bất cứ câu trả lời nào, nhưng cô cũng không cần phải đặt câu hỏi.

Cậu ấy nói với cô bằng cách khác, một thứ ngôn ngữ riêng của cậu ấy.

Cô chợt nhớ lại chuyện gì đó, bất giác nở nụ cười.

Cậu ấy rất thông minh, nhưng cũng vô cùng ngốc nghếch.

Cậu ấy cũng ngây thơ nữa, nhiều lúc khiến cho cô phát bực.

Giờ nghĩ lại, khoảng thời gian trong chiếc cabin nhỏ đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của cô.

Mặc dù cuộc sống trước đây của cô cũng được coi là viên mãn, nhưng chưa bao giờ cô cảm nhận được hạnh phúc rõ ràng đến như vậy.

Cô cười nhiều hơn, khóc cũng nhiều hơn.

Ở bên cạnh cậu ấy, cô dường như chẳng phải suy nghĩ tới bất cứ điều gì cả.

"Em nhớ anh…" Cô thì thào bằng đôi bờ môi đã khô lại.

Hai dòng nước mắt chảy xuống, lăn dài trên gò má từ bao giờ mà cô không hề biết.

Nếu bây giờ cậu ấy có ở đây, chắc chắn sẽ tới ôm cô, lau nước mắt cho cô, có khi là cởi cả áo cô ra nữa.

Cậu ấy nói rằng cậu ấy không thích nhìn thấy cô khóc.

Đôi khi cô cũng hay dùng chuyện ấy để bắt cậu phải chú ý đến cô, lần nào như thế cậu ấy cũng mắc lừa.

Cô không thể hiểu là tại sao cậu ấy lại yêu cô đến mức như vậy, mặc dù chính bản thân cậu ấy cũng không hiểu "tình yêu" là cái gì.

Cô gái ôm lấy hai đầu gối, gục đầu xuống.

Cô thực sự rất muốn quay về bên cậu ấy, thỉnh thoảng khi thiếp đi cô vẫn mơ thấy cảnh cậu ấy tới đón cô, cả hai bọn họ cùng trở về căn cabin nhỏ.

Giật mình tỉnh dậy thì cô phát hiện nó không phải sự thật.

Lúc đó cô rất bàng hoàng và sợ hãi.

Cô nhận ra rằng cô chỉ có một mình, Phấn đã không còn ở bên cô nữa.

"Nào, đừng có đau buồn quá." có tiếng người nói chuyện, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Không cần phải nhìn cô cũng đoán ra được đó là kẻ nào.

Giọng nói của hắn thì có chết cô cũng không bao giờ quên được.

"Cô thấy đấy, chúng tôi đã muốn rời đi trong yên ả, nhưng cậu bé thì quá cố chấp," hắn ta tiếp tục nói.

"Trong trường hợp đó thì chúng tôi bắt buộc phải tự vệ, nếu không thì cậu ấy sẽ bẻ cổ tất cả chúng tôi mất."

Người đàn ông bước lên thùng xe, lấy một kiện hàng làm ghế và ngồi trước mặt cô gái.

"Tôi biết là cô không vui nhưng ít nhất thì cũng phải ăn thứ gì đó đi chứ.

Đã mấy ngày rồi, nếu còn nhịn thêm nữa chắc chắn cô sẽ không chịu nổi.

Chúng tôi cũng sẽ gặp rắc rối," hắn nói, nhưng không thấy cô gái có phản ứng gì.

"Cô hãy nghĩ thoáng ra một tí..," hắn vẫn tiếp tục kiên trì.

"Bây giờ mọi sự đã rồi, dù muốn hay không thì cô cũng phải đi theo chúng tôi.

Nếu cô biết chấp nhận một chút, chắc chắn cuộc sống sau này cũng không tệ.

Công việc của chúng tôi cũng trở nên dễ thở hơn.

Như vậy thì vẹn cả đôi bên, cả hai đều vui vẻ.

Hơn nữa, tôi hứa với cô là ông chủ của chúng tôi rất dễ nhìn."

Hắn đùa cợt, sau đó tự cười.

Một lúc sau khi thấy cô gái vẫn không thay đổi thái độ, hắn không cười nữa.

Khuôn mặt của hắn bỗng chốc trở nên đáng sợ.

Hắn tiến tới và túm lấy tóc cô gái, sau đó dập đầu cô vào vách xe.

Hắn bóp má cô, kéo gương mặt của cô lên để cô phải đối diện trực tiếp với hắn.

Hắn nói:

"Đừng có nghĩ là vì cô đáng giá nên tôi không dám làm gì cô.

Tốt hơn hết là cô nên nghe lời một chút."

Ở khoảng cách này thì người đàn ông có thể thấy rõ khuôn mặt của cô gái.

Cô đang nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt hiện ra vẻ ngoan cường, bây giờ cô không hề sợ hắn.

Mặc dù đã hốc hác nhưng nhìn cô vẫn mang đậm dáng vẻ của một người phụ nữ.

Hắn xoa cằm cô bằng ngón tay cái:

"Ông chủ của tôi cho chúng tôi một công việc rất tốt.

Cô đừng khiến tôi phải phản bội ông ấy…"

Hành động này cho thấy hắn đã xuất hiện suy nghĩ khác.

Để đáp lại điều đó, cô nhấc đôi tay yếu ớt của mình lên, từ từ cầm lấy chiếc bánh đặt trên thùng, bỏ nó vào miệng, cắn từng miếng bánh lớn rồi bắt đầu nhai trước sự chứng kiến của hắn.

Sự căm thù hằn sâu trong đáy mắt của cô không thể nào xóa đi được.

"Tốt lắm." Người đàn thả cô gái ra sau đó lùi về sau.

"Rất cảm ơn cô." Ông ta nói rồi bước xuống xe, rời khỏi nơi ở của cô gái.

Mặt trời dần ngả về tây, đoàn xe lại bắt đầu khởi động.

.
Chương trước Chương tiếp
Loading...