Gặp Chân Ái Ở Khoa Trực Tràng

Chương 10: 10: Lại Gặp Ở Cửa Hàng Tiện Lợi



Tuệ Khanh dành cả một đêm để sắp xếp đồ đạc cho ngày nhập học, còn tâm trí cứ lẩn quẩn mãi về cô bạn thân Tâm Dao.

Muốn quay sang hỏi Bảo Vy nhưng cô khá chắc rằng bản thân chỉ có đấu võ mồm với cô ta mà thôi.

Suy nghĩ nhiều khiến cho chiếc bụng reo lên cồn cào làm cô đành đi xuống kí túc xá, lội bộ đến cửa hàng tiện lợi gần đó.

Đoạn đường về đêm trông thật hiu hút, chỉ có vài bóng người đi đi lại lại, khác hẳn với những con phố sầm uất.

Tuệ Khanh có thể rất náo động khi ở chốn đông người, nhưng cũng thật thoải mái khi cất bước một mình, có lẽ cô đứng giữa dạng hướng nội và hướng ngoại, dễ dàng thích nghi.

Cô đút hai tay vào túi áo khoác, đôi vai hơi run chút vì cơn gió lạnh thoảng qua, thật muốn tìm một nơi ấm áp để chui vào.

Dừng trên trước cửa hàng tiện lợi, Tuệ Khanh nắm chặc ví tiền, hứa với bản thân chỉ ăn thêm tối nay rồi những ngày sau sẽ gặm khoai lang một cử duy nhất.

Cô tiến vào trong, đi thẳng đến quầy lẩu ly cay, phân vân không biết nên chọn loại nào.

Bên tai tiếp theo lại nghe thấy tiếng mở cửa, có lẽ cũng có người đói bụng giữa đêm như cô nhưng cô không mấy quan tâm.

Chọn xong cho mình, Tuệ Khanh tính quay lại kiếm quầy tính tiền thì một bóng người đã đứng sẵn sau lưng cô từ lâu khiến cô giật mình: “Ôi má ơi! Bác… bác sĩ Dự…”

“Ồ ra em vẫn nhớ tới tôi đấy.” Hoài Khang mỉm cười, nhưng đa phần là hằn rõ sự tức giận.

Tuệ Khanh cảm thấy một trận lạnh toát từ đầu tới chân.

Đây có lẽ là người đàn ông thứ ba mà cô khắc ghi sâu nhất, người lấy đi sự trong trắng của bàn đào.

Cứ tưởng ra khỏi bệnh viện, nghiệt duyên này sẽ không còn, thế mà bây giờ lần nữa tái ngộ.

Cô thấp thỏm, không tự nhiên mà giấu hộp lẩu ra phía sau.

“Giấu gì thế?” Hoài Khang rõ ràng thấy tất cả, nhưng vẫn có ý trêu chọc muốn Tuệ Khanh tự khai nhận.

“Không có gì cả.” Tuệ Khanh cứng miệng, quyết không chịu thua, nhưng hành động lại cố che đậy tội lỗi.

Hoài Khang nhướng mày, muốn tiến lại gần thì Tuệ Khanh lại lùi về sau, ánh mắt kiên định thề sống bảo vệ hộp lẩu không rơi vào tay ác quỷ.

Nhưng cô chỉ mới lùi có hai bước, cả người đã đụng vào kệ hàng, mà anh cũng bất ngờ với điều này, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách, tay đặt sau đầu cô để che chắn.

“Không sao chứ?” Hoài Khang nhíu mày, cảm nhận lọn tóc của Tuệ Khanh luồn vào các ngón tay của mình, theo phản xạ khẽ xoa nhẹ.

Tuệ Khanh nhắm chặt mắt, không thấy bản thân có chỗ nào đau đớn nên mới dám hé mở, nhưng thứ đập vào tầm nhìn với khoảng cách chưa đầy một gang tay chính là lồng ngực của Hoài Khang.

Hơi thở bạc hà cùng chút mùi gỗ kèm thoang thoảng mùi thuốc lá truyền tới cánh mũi lại khiến tim cô đập chậm một nhịp.

Tín hiệu đánh giá của cô đang cho ra kết quả người đàn ông này không hề đơn giản, vô cùng nguy hiểm.

“Đụng đến ngốc rồi sao?” Hoài Khang không thấy Tuệ Khanh nói gì, tưởng cô vẫn chưa hoàn hồn sau cú va chạm nên khẽ xoa nhẹ đầu cô để an ủi một cách tự nhiên.

Ngay khi anh ngước xuống thì lại bắt gặp ánh mắt của cô đang nhìn mình với vẻ ngờ nghệch lẫn nghi hoặc khiến anh đột ngột xiêu lòng.

Hoài Khang cúi thấp xuống, khuôn mặt càng lúc càng gần với mặt của Tuệ Khanh, ánh mắt anh sâu như đáy hồ thăm thẵm không có điểm kết như muốn cô hãm sâu vào trong đó.

Cô nuốt nước bọt, tiến triển này có phải quá nhanh không, cả hai vốn dĩ chả là gì, chỉ gặp nhau bởi cái duyên mà chẳng lẽ người đàn ông này lại có tình ý với cô sao? Cô hốt hoảng nhắm tịt cả mắt lại, chờ đợi phân cảnh tiếp theo như trong phim.

Nhưng đột ngột hộp lẩu sau lưng bị một lực tác động mà giựt khỏi tay khiến cô sững người, nhìn lại bàn tay trống trơn của mình rồi theo dõi động tác đặt đồ lại vị trí cũ của anh.

“Sao ban nãy em lại nhắm mắt?” Hoài Khang không chịu được vẻ mặt suốt ngày ngờ nghệch của Tuệ Khanh mà buông câu trêu chọc: “Có phải em có ý đồ gì không?”

“Tôi không… không hề…” Tuệ Khanh phản bác một cách lắp bắp, mặt đã ngượng đỏ không chỗ trốn.

Ban nãy, Hoài Khang thật sự chỉ muốn lấy hộp lẩu mà Tuệ Khanh giấu sau lưng, nhưng trong vài giây cũng bị hớp hồn bởi đôi mắt run rẩy chờ đợi cùng hàng lông mi dài kia.

Anh đã từng là một thiếu gia ăn chơi trác táng, loại người nào mà chưa gặp qua, thế mà lại có cảm giác khác lạ với cô bé này, hay là do anh độc thân quá lâu nên sự h.am muốn bộc phát khi hai cơ thể gần sát vào nhau?

Hoài Khang chủ động lùi vài bước, tạo khoảng cách an toàn cho cả hai, cũng đồng thời che giấu suy nghĩ của bản thân.

Anh tằng hắng vài cái, sau đó lên tiếng chỉ trích: “Em vừa mới hồi phục chưa đầy hai tuần thì đã kiếm đồ cay ăn.

Em muốn đến bệnh viện gặp tôi nữa à?”

“Chú có gì để mà gặp chứ?” Tuệ Khanh thì thầm, gương mặt phụng phịu cùng tiếng kêu gào trong bụng phát ra.

Nghe thấy thế, Hoài Khang nhìn lại đồng hồ, thấy thời gian cũng không quá trễ thì mới bảo: “Em đói bụng à? Tôi cũng chưa ăn gì, muốn đi ăn chung không?”

Tuệ Khanh cắn môi, vốn định từ chối thì lại nghe Hoài Khang tiếp lời: “Tôi mời.”

“Đi chứ.

Được đi cùng người đàn ông trẻ đẹp như thế này thì là vinh hạnh của tôi.” Tuệ Khanh mỉm cười với vẻ lấy lòng, sau đó trở thành cái đuôi nhỏ bám theo Hoài Khang đi đến nơi đỗ xe.

Nhưng khi vừa ngồi xuống, cô nhíu mày: “Chú ơi, nặng mùi thuốc lá quá.”

Hoài Khang nghe thấy thế thì lập tức bật máy lạnh, mở hết cửa kính xuống: “Xin lỗi, ban nãy tôi có hút một điếu, quên bật lọc khí.”

“Không sao, đàn ông làm ăn thì lúc nào cũng có những lúc cần tịnh tâm cùng điếu thuốc lá.” Tuệ Khanh giơ hai ngón tay lên, làm ra hành động hút thuốc và phà hơi như một người đã quen với điếu thuốc thực thụ khiến Hoài Khang bật cười.

“Em có vẻ rành quá nhỉ?” Hoài Khang đợi cho mùi bay bớt thì mới đóng cửa kính lại rồi đánh tay lái.

“Vâng, ba tôi thường hay nói thế.” Tuệ Khanh nhún vai, mỗi khi mẹ cô nhắc nhở ông thì ông đều lấy lí do đó ra mà phản biện.

“Em đi học xa nhà sao? Cha mẹ em không lên kịp để đưa em đi bệnh viện à?” Hoài Khang rẽ vào một đoạn đường sầm uất, nhiều ánh đèn chớp tắt của bảng hiệu, cũng không quay sang nhìn gương mặt của Tuệ Khanh đã âm trầm đi không ít.

Cô liếm môi, cố tình dẫn hướng sang chuyện khác: “Chú dẫn tôi đi ăn gì? Tôi muốn ăn thịt nướng.”

Hoài Khang gật đầu, sau đó phán một câu: “Ăn cháo cá.”.
Chương trước Chương tiếp
Loading...