Gặp Dịp Thì Chơi
Chương 8
Edit: Yan—— Lúc vở kịch hạ màn cả sảnh đường đều vỗ tay reo hò, Chu Quân ăn đến độ đầy miệng toàn là vị ngọt cái bụng thì phình phình. Đại khái là đáp lại câu nói nên luyện tập nhiều hơn của hắn nên Ung Tấn lúc đút đậu phộng, lúc đút bánh ngọt, chỉ thiếu rót luôn trà vào miệng hắn. Lại là quân gia làm những việc này nên không nũng nịu nhẹ dỗ dành như phụ nữ, lại càng không có sắc mặt ôn hòa, dường như chỉ là hoàn thành nhiệm vụ, hắn còn không thể không ăn. Ăn đến một lúc sau đã không phải là hưởng phúc nữa mà là chịu tội. Hắn mím chặt miệng ngoẹo đầu sang một bên, ánh mắt muốn nói không muốn không muốn ăn đừng đút nữa. Giữa lúc xô xô đẩy đẩy, Mộc Ly thanh đã thay sang một bộ áo bào màu trắng đứng trước cửa quan sương nhẹ giọng hỏi phó quan Trần. Ung Tấn thu tay, cất giọng để người kia vào. Tiện thể gọi phó quan Trần cũng vào cùng, y phân phó: "Đưa Chu tiên sinh trở về." Phó quan Trần cũng khách khí tới mời. Chu Quân đứng lên không nhìn Mộc Ly Thanh mà cứ thế đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua nhau, có một chút mùi hoa trên người Mộc Ly Thanh tản lại. Hắn còn ngửi được một mùi khác. Hắn không muốn ngồi xe phó quan Trần, chỉ lễ phép nói mình muốn đến một nơi khác. Phó quan Trần cúi đầu nói: "Mong Chu tiên sinh đừng làm tôi khó xử." Mặc hắn nói như thế nào, tới tới lui lui đều chỉ là một câu như vậy. Chu Quân nuốt xuống ngụm tức giận này, cũng biết phó quan Trần đại khái không coi hắn là gì, nói toạc ra thì Ung Tấn mới là cấp trên của người ta, mới là người nói chuyện có trọng lượng. Ngồi vào trong xe, hắn nhớ lại mùi vị trên người Mộc Ly Thanh. Mùi kia hơi quen lại nhất thời không nhớ ra. Hết mưa rồi, người đi trên đường lại nhiều lên. Xe đạp đinh đinh linh đi qua bên cửa sổ. Mặt trời cũng lộ ra một nửa chiếu ra đâu đâu cũng là ánh mặt trời xa xỉ. Chẳng chút nhìn ra nửa giờ trước ngày hôm nay còn âm u như một cái giẻ lau. Có đứa nhỏ chạy ra ngoài chơi, trên đầu thắt hai cái bím tóc tay còn cầm theo một chuỗi châu chấu, chạy đến độ khuôn mặt nhỏ hồng hồng. Bên cạnh có một đôi chân nhỏ của bà lão đang phơi nắng, mắt nhìn đứa cháu ngoan. Đôi chân kia rất rất nhỏ, nhìn chỉ to bằng chân một đứa bé, dưới cổ chân sưng trướng là một đôi hài hình tam giác được thêu lên bông hoa nhỏ xinh xinh đẹp đẹp. Đó là quy củ, có nơi nào lại không có quy củ đâu. Giống như nhà họ Chu cũng có rất rất nhiều quy củ. Hắn không muốn về nhà nhưng hắn gây ra họa, hôm nay trước khi hắn ra khỏi nhà anh cả của hắn khó có khi gọi điện thoại cho hắn. Anh cả hắn là người quy củ, nói chuyện cũng quy củ. Không mắng hắn một chữ nhưng lời nói cất giấu ý tứ cũng đủ đâm thủng hắn. Vậy nên lúc lên xe hắn bảo phó quan Trần dừng xe ở cửa hàng đồ ngoại, hắn muốn mua chút đồ. Mang theo hộp to hộp nhỏ đi ra, hắn bảo phó quan Trần lái xe đến nhà họ Chu. Xe ngừng, Chu Quân lấy từ đống đồ dùng một bao thuốc lá của Đức cảm ơn phó quan Trần. Phó quan Trần cũng không đưa đẩy mà nhận lấy. Nghĩ nghĩ lại nói một câu như đáp lễ: " Đại khái thiếu tướng sẽ còn tìm đến cậu." Suýt nữa Chu Quân đã cười ra tiếng, hắn không để bụng chuyện này. Rất nhiều người thích thiếu tướng Ung đi tìm mình, hận không thể để trong lòng thiếu tướng Ung có mình. Nhưng những chuyện này đâu có liên quan gì đến Chu Quân. Hắn không thiếu tiền không thiếu phụ nữ. Thứ duy nhất có thể để ý là tình cảm mà thứ này hắn không có, Ung Tấn càng không thể có. Nhưng lời này không thể nói toạc ra, vì vậy hắn nở một nụ cười vi diệu rồi xuống xe. Mẹ là con gái được Chu lão thái gia yêu thích nhất, anh cả là con trưởng con vợ cả của cậu. Sau khi hắn vào nhà nói vài câu với cậu mợ rồi tặng quà cho từng người một. Sở thích của lớn của bé, của già của trẻ đều thích hợp, không hề nhớ nhầm. Đợi đến lúc dỗ những người kia đều vui vui vẻ vẻ xong thì bị người bên cạnh anh cả gọi vào thư phòng. Vừa mới bước vào cửa, lúc này trong phòng vẫn còn sót lại chút hương vị. Chu Quân ngửi ngửi rốt cuộc nhớ ra mùi này là gì. Là mùi trên người Mộc Ly Thanh là mùi trên người anh cả, mùi thuốc phiện. Anh cả ngồi phía sau án thư, khuôn mặt trắng bệch gầy gộc cùng với đôi mắt tương tự mười phần với hắn. Trong phòng không quá rộng rãi thoáng mát chỉ mở một cái cửa sổ nhỏ. Hắn nhìn tay anh cả đang gác trên một quyển sổ sách, mạch máu màu xanh ẩn hiện trên mu bàn tay, ngón tay đeo nhẫn ban chỉ, khớp xương có hơi gồ lên như là lại gầy đi một chút. Từ trước đến nay, đối với anh cả Chu Quân vừa muốn thân cận lại kính sợ, vì vậy hắn đứng ở chỗ cách cửa không xa, như là tùy thời là có thể co cẳng chạy sau đó cẩn thận gọi một tiếng anh. Cậu cả nhà họ chu, Chu Diêm chậm rì rì ừ một tiếng. Ngón tay đặt lên chén trà, dọc theo miệng chén không nhanh không chậm miết miết. Mùi vị trong phòng như lại nồng lên một chút, có lẽ là do cửa sổ không tản được hết mùi ra bên ngoài. Trên bàn ngoại trừ mấy chồng sổ sách cao cao còn có rất nhiều thứ khác, phía trên quầng sáng lốm đốm có đồng hồ cát, hộp đồng tinh xảo, que diêm, đèn dầu không cháy. Đồ đạc của anh cả trước đây luôn chỉnh tề, bây giờ lại có chút rối loạn. Hắn nhìn hộp đồng, trong lòng nghĩ bên trong hẳn là phù dung cao, từ khi nào anh cả cũng bắt đầu chơi thuốc phiện. Mải suy nghĩ miên man nên lúc anh cả hỏi hắn một vấn đề hắn không thể lập tức trả lời. Chén trà kia lập tức rơi xuống khiến Chu Quân giật nảy. Giọng điệu Chu Diêm thậm chí còn không hề biến đổi, chỉ đạm nhiên nói: "Vị Ung gia kia, gần đây rất thân thiết với cậu?" Chu Quân nhìn mảnh sứ trên mặt đất: " Cũng được ạ." Chu Diêm cười một tiếng, điệu cười kia không thể nói không kỳ quái: " Cậu thật đúng là, dù có là người nào thì cậu cũng đủ năng lực để thông đồng." Chu Quân chớp chớp mắt: "Không thể nói là có bao nhiêu giao tình, chỉ là từng gặp vài lần." Chu Diêm còn chưa nói đã ho lên, âm thanh nghe rất yếu ớt. Chu Quân không nhịn nổi bèn tiến lên một bước lại bị Chu Diêm bắt dừng. Mảnh sứ trên mặt đất như giới tuyến, hắn bị ngăn lại không cho tới gần nửa bước. Vì thế cách giới tuyến kia, giọng điệu Chu Quân mềm xuống: " Anh, những thứ như phù dung cao tốt nhất anh ít chạm vào, nó không tốt cho sức khỏe của anh." Anh hắn đứng lên từ trên ghế, khung xương không tính là quá lớn nhưng đường nét tinh tế, cương trực. Nhìn áo choàng lỏng lẻo cũng đủ thấy không phải kiểu gầy nhưng khỏe mạnh. Chu Diêm tỏ vẻ không kiên nhẫn cảnh cáo hắn: " Cách thằng nhóc họ Ung kia xa một chút, đầu óc này của cậu không chơi được với người ta." Chu Quân thở hắt ra, hắn châm chước nói: "Nếu như là anh ta tới......" Chu Diêm nhướn mày, trên mặt tỏ vẻ tức giận: "Cậu còn không trốn được chắc? Những cục nợ phong lưu đó của cậu có cái nào không vứt được sạch sẽ, bây giờ lại cảm thấy mình không có chút bản lĩnh này?" "Ung Tấn anh ta......" Lời còn chưa dứt, lại bị Chu Diêm bức trở về. "Quan hệ tốt như vậy, tốt đến độ gọi cả tên lẫn họ rồi cơ đấy?" Chu Quân có chút bất đắc dĩ nói: "Anh, anh biết em không có ý này." Hai anh em trầm mặc hồi lâu, chỉ thấy Chu Diêm chậm rãi ngồi trở lại ghế đỡ trán, như là hơi đau đầu nói: "Những việc này ở trong nhà trước nay cậu cũng không muốn quản. Anh không trông cậy cậu có bao nhiêu năng lực, nhưng ít kiếm chuyện cho anh là được rồi." "Thật sự không trốn thoát thì ra nước ngoài cho anh. Người nhà họ Ung cậu không được dính vào." Chu Quân nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn nói: " Giữa em và anh ta không phải như vậy." Chu Diêm lật sổ sách trên tay như không có tâm tư nói qua lại với hắn: " Chẳng qua là ngủ với một người phụ nữ mà thôi, cậu thật sự cho rằng vị Ung gia kia rảnh như vậy chỉ vì thế mà quấn lấy cậu không bỏ?" Không biết là bực bội ở chỗ nào, Chu Quân phá lệ tranh luận: "Trên thực tế hình như anh ta cũng không phải rất bận." Lời này làm ánh mắt anh hắn rời khỏi sổ sách, lần nữa rơi xuống người hắn. Ánh mắt kia giống như nhìn thằng con làm phản trước sau không hiểu chuyện không biết cố gắng của mình, cảm thấy hắn không có thuốc nào có thể cứu được nữa. Vì thế Chu Diêm giơ tay, bảo hắn cút đi. Anh không muốn nhiều lời với hắn nữa. Chu Quân rủ mí mắt, cảm giác lần này về một chuyến chẳng qua là tìm mắng, chẳng có nửa điểm thảo luận tốt đẹp. Rõ ràng những lời này cũng có thể nói qua điện thoại cần gì phải gọi hắn về. Là cảm thấy giáp mặt nói thì có lực uy hiếp hơn sao. Vừa định nhỏ giọng đi ra ngoài rồi đóng cửa lại. Chu Diêm lại mở miệng nói: " Buổi tối ở lại ăn cơm, chị dâu cậu nghe nói cậu tới nên cố ý hầm canh sâm." Dứt lời anh lại không nhiều lời nói thêm một câu: " Biết là anh không quá thích món canh kia, cậu uống sạch sẽ cho anh rồi mới được về."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương