Gấu Ơi, Giúp Anh!

Chương 13



Tại nơi liveshow diễn ra vào ngày mai, vé chợ đen đã không có hy vọng. Tuy Từ Vĩ Kính có nói là sẽ giúp cô hỏi vé của liveshow, thực ra Thư Hoán cũng không dám ôm ấp quá nhiều hy vọng.

Đối với hành động của một “fan” cuồng hừng hực nhiệt tình vượt xa lứa tuổi của cô đến cả Từ Vĩ Trạch cũng hừ mũi, thường xuyên cười nhạo, thì với sự nghiêm khắc và lý trí của Từ Vĩ Kính chắc đa phần là bỏ qua, không để ý đến.

Anh và Đoạn Kỳ Nhã, nếu không phải có quan hệ như Từ Vĩ Trạch thì việc phải chủ động hỏi vé thực sự là ngại ngùng, huống hồ gì anh lúc nào cũng tỏ vẻ cao ngạo nữa.

Thư Hoán chỉ có thể cùng bạn bè đứng đợi trước cửa khách sạn nơi Đoạn Kỳ Nhã ở, mặt dày ngồi ở đó cùng một đám nữ sinh trung học nhỏ hơn họ mười tuổi, hy vọng nếu may mắn thì có thể gặp được thần tượng của mình một chút.

Thế nhưng bảo vệ của công ty quản lý quá chặt chẽ, quà cũng do nhân viên công ty nhận, sau đó chuyển giúp, mọi người không thể nhìn thấy ngay cả một sợi tóc của Đoạn Kỳ Nhã.

Đợi cũng không được, Thư Hoán đành gục đầu ủ rũ về nhà, vào phòng khách thì thấy Từ Vĩ Kính đứng ở đầu cầu thang như đang đợi cô.

Thấy cô, Từ Vĩ Kính khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.

“Lấy được vé rồi. Không biết có phải vé cô cần không.”

Thư Hoán vừa nghe đến chữ “vé” thì lập tức hai chân nhũn ra, gần như vừa bò vừa lết lên cầu thang, sau đó rất thành khẩn lẫn e sợ đón lấy phong bì của anh đưa đến.

Rút thứ trong phong bì ra xem, Thư Hoán méo xệch cả mặt: “V…VIP… nhiều…nhiều vé quá…”.

Từ Vĩ Kính hỏi: “Chỗ ngồi có hợp không?”

Thư Hoán mừng đến nỗi phát khóc, suýt nữa thì lao đến ôm chân anh: “Hợp…hợp quá…”

Từ Vĩ Kính nhìn cô: “Thế thì tốt”.

Thư Hoán cũng nhìn anh chằm chằm, nước mắt rưng rưng, chỉ ao ước vẫy đuôi nhiệt tình mừng đón anh. Có biết bao lời cảm kích nhưng ngay cả một câu cho ra hồn cũng không nói nổi, chỉ còn ngôn ngữ cơ thể là có thể vận dụng được.

Từ Vĩ Kính cúi đầu nhìn cô: “Cô có thể tìm vài người bạn đi xem với cô”.

Thư Hoán chắp hai tay lại, gật mạnh như gà mổ thóc. Giờ đây trong mắt cô Từ Vĩ Kính thực sự như vị thần trong truyện Aladin vậy.

Hai người đứng đó một lúc, Từ Vĩ Kính lại hỏi: “Còn cần gì nữa không?”

Thư Hoán vẫn chưa hết mừng rỡ, lắc đầu nguầy nguậy.

Nếu là Từ Vĩ Trạch đang cầm thứ cô cần nhất thì chắc chắn sẽ nhân cơ hội đùa bỡn cô như với cún con, bắt cô làm trâu làm ngựa, bắt nạt cô chết đi sống lại. Từ Vĩ Kính lại không yêu cầu gì, còn hỏi cô có cần gì nữa không, sao trên đời này còn có chuyện tốt đến thế?

Từ Vĩ Kính hoàn toàn không biết nhân sinh quan như cún con đáng thương của cô là do Từ Vĩ Trạch đào tạo ra, chỉ gật gù rồi nhìn cô: “Vậy …đi chơi vui vẻ”.

****

Nhờ phúc của Từ Vĩ Kính mà tối hôm sau, Thư Hoán và mấy người bạn đã có được một buổi liveshow hoàn hảo từ lúc sinh ra đến nay.

Gào thét đến nỗi cổ họng khô rát không nói được nữa. Bốn mắt nhìn nhau với Đoạn Kỳ Nhã trên sân khấu, lúc nhận được nụ cười của người đẹp còn khóc ròng ròng một cách đáng xấu hổ.

Liveshow kết thúc, mọi người vẫn đắm chìm trong niềm vui sướng không dứt ra được, cứ ở đó không chịu rời đi, lại ôm nhau khóc lóc trong tiếng nhạc kết thúc. Huyên náo một lúc lâu, đèn trong hội trường đã tắt, dòng người sức cùng lực kiệt mới dần dần tràn ra bên ngoài.

Sau buổi biễn diễn như trong mơ, vừa ra khỏi cửa đã thấy bầu trời bên ngoài đang đổ mưa tầm tã, ban đêm tàu điện ngầm không chạy, xe taxi không đủ cho tình hình căng thẳng lúc này.

Gió đêm se se lạnh, mưa không có dấu hiệu ngớt, đám Thư Hoán chen chúc dưới một bóng dù, đứng đờ người ra không biết làm gì.

Mọi người từ quá vui chuyển sang quá thảm, bất cẩn quên mất rằng dù là liveshow hoàn hảo mấy thì đều phải kết thúc bằng việc không gọi được taxi. Huống hồ gì trời đang mưa.

“Làm sao đây …”

Có người dũng cảm lên tiếng trước: “Tớ gọi điện thoại bảo bạn trai đến đón chúng ta nhé”.

“Muộn thế này rồi, liệu có phiền anh ấy quá không?”

“Hơn nữa anh ấy lái xe đến cũng phải lâu lắm”.

“Mấy người bọn mình đều ở xa, lại phân tán, nếu đưa từng người về thì vất vả lắm.”

Cô gái đó làu bàu: “Cũng đúng, nếu anh ấy chu đáo đến độ tự biết phải chủ động đến sớm thì tốt rồi:.

“Haizz, không thể nào, bây giờ làm gì có người đàn ông tinh tế như thế nữa”.

Thư Hoán biết thân phận mình là sĩ tốt, đội mưa chạy theo sau những chiếc xe phóng đến một quãng. Sau mấy lần như thế, khó khăn lắm mới có một bác tài thương hại dừng lại, bắt được taxi thành công.

Thư Hoán vừa mở cửa xe, định gọi bạn đến thì một người đàn ông ở đâu xuất hiện hất cô ra, loạng choạng suýt ngã.

Không đợi cô phản ứng, hắn ta đã ngồi vào trong, nhanh chóng đóng cửa lại.

Thư Hoán chỉ có thể gõ cửa xe hét lên: “Này anh kia, anh không thể thế được! Xe này tôi bắt được mà!”.

Đối phương vẫn giả điếc, giục tài xế “Chạy nhanh đi!”, chú tài xế có vẻ ngượng ngùng, tỏ vẻ bất lực trước Thư Hoán đang giận đến đỏ mặt, cho xe chạy đi.

Thư Hoán tức đến muốn khóc, lại không biết mắng chửi nên đành lảm nhảm: “Sao lại thế được … Đàn ông bây giờ… sao lại thế…”.

Mọi người thở vắn than dài nhưng cũng đành bó tay. Thư Hoán vừa tức đến phát khóc, vừa phải nghĩ cách tìm xe. Một chiếc Mercedes Benz màu đen xuất hiện từ trong màn đêm xuyên qua dòng người, tiến đến gần trong ánh mắt mọi người, sau đó từ từ dừng lại trước mặt cô.

Thư Hoán đang muốn khóc thì cửa xe đã quay xuống, lộ ra một gương mặt đàn ông tươi cười: “Thư tiểu thư”.

Nhận ra là tài xế của nhà họ Từ, Thư Hoán vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Ôi là chú à, chú Sái, trùng hợp quá, chú cũng ở đây ạ? “

Tài xế cười nói: “Không phải trùng hợp. Đại thiếu gia nói khuya quá không có tàu điện ngầm, xe cũng khó gọi nên bảo tôi đến đón cô. Vì mưa nên tôi lái chậm một chút, cô đừng trách. Đại thiếu gia rất lo cho cô”.

Mắt Thư Hoán vẫn rưng rưng, bất thần mặt đỏ bừng lên.

Tài xế lịch sự lên tiếng chào những người sau lưng cô: “Các cô là bạn của Thư tiểu thư đúng không, tôi sẽ đưa các cô về, mời lên xe”.

****

Lúc về đến nhà, Từ Vĩ Kính vẫn ở trong phòng khách, nghe thấy tiếng Thư Hoán bước vào thì ngẩng đầu lên khỏi trang sách.

Thư Hoán đến trước mặt, nhìn anh một lúc mới ngập ngừng nói: “Cảm…cảm ơn anh…”

Đối với anh, trong lòng cô có rất nhiều rất nhiều thứ ấp ủ muốn nói. Nhưng chỉ có ba chữ này là đúng nhất, hợp nhất.

Từ Vĩ Kính nhìn cô: “Chơi vui vẻ là được”.

Hai người nhìn nhau một lúc, Từ Vĩ Kính lại nói: “Nếu cô thích đến vậy thì tôi có thể mời Kỳ Nhã đến đây ở vài ngày:.

Thư Hoán lại lắp ba lắp bắp: “Đến..đến đây ư?”

“Dù sao công việc cô ấy ở đây cũng phải một tuần mới kết thúc được. Nếu cô muốn gặp cô ấy đến thế thì làm như vậy cũng tiện.

Thư Hoán mặt đỏ bừng bừng, hưng phấn đến độ không thể nói gì được, lóng ngóng tay chân: “Vậy có tiện cho anh không? À, ý em là, anh và chị ấy …lỡ anh không tự nhiên…a…Em rất muốn…em ”.

Từ Vĩ Kính nói: “Tôi không sao, Kỳ Nhã và tôi chỉ là bạn”, ngừng lại rồi nói tiếp, “Cô thích là được”.

Thư Hoán vui đến độ phát cuồng, hai tay xoắn chặt lấy nhau.

Từ Vĩ Kính đứng ngay trước mặt cô, vẫn cao lớn đến khó đến gần, vững vàng giỏi giang, không biểu lộ cảm xúc.

Nhưng anh lại nhẫn nại thỏa mãn cho ước mơ của cô, cho dù là vụn vặt và buồn cười đến mấy, anh giống như một vị thần linh nghiệm hễ cầu được là ước thấy, cô cũng chỉ có thể toàn tâm toàn ý ngẩng lên nhìn anh sùng bái.
Chương trước Chương tiếp
Loading...