Gia Cát Linh Ẩn

Chương 47: Ta ra mười ngàn lượng



Kinh Phong nấp ở chỗ tối, nhìn thấy vẻ mặt mất mát của chủ tử, không khỏi có hơi lo lắng, đã rất lâu rồi, hắn không thấy chủ tử biểu hiện qua vẻ mặt như thế. Chắc Gia Cát Linh Ẩn nói gì đó mà chủ tử không thích nghe, vất vả lắm Kinh Phong mới tích lũy được chút hảo cảm với Gia Cát Linh Ẩn, nhưng bây giờ bay biến hết cả, chẳng qua chỉ là một cô gái không giống người bình thường mà thôi, cũng dám giẫm đạp lên tình cảm của chủ tử hắn.

Gia Cát Linh Ẩn lắc đầu bất đắc dĩ, có một số việc, nàng biết chứ nhưng lại giả như không biết, nàng không quên mục đích trọng sinh trở về của mình, liên lụy đến quá nhiều người cũng không phải là chuyện tốt.

Trục Nguyệt Hiên yên tĩnh lại, chìm ngập trong bóng đêm. Bên kia, trong phòng Gia Cát Hồng Nhan, lại là một cảnh tượng khác. Nước trà đổ đầy, ấm trà bể nát văng tung tóe từng ngóc ngách trong phòng. Lồng ngực Gia Cát Hồng Nhan phập phồng kịch liệt, giống như trong lòng có nỗi oán hận ngút trời đang cuộn trào mãnh liệt.

“Con tiện nhân Gia Cát Linh Ẩn này, như vậy cũng không chết được!” Cơ mặt Gia Cát Hồng Nhan vặn vẹo đến biến dạng, hai tay nắm chặt, khớp ngón tay kêu răng rắc, “Chỉ bằng cái thân xác thối tha đó mà bày đặt mơ tưởng đến Thất điện hạ.”

“Quậy cái gì!” Không biết Đại phu nhân tiến vào lúc nào, nhìn thấy trên đất lộn xộn, nhất thời cảm thấy thất vọng, “Con đừng có nghĩ mãi đến con nha đầu chết tiệt kia mà làm hỏng đại sự! Một chút nặng nhẹ cũng không phân biệt được à? Việc cấp bách hiện giờ là con mau chóng đặt quan hệ với Lục vương gia, con xem con nhỏ chết tiệt đó, mới gặp Thất điện hạ được vài lần, mà người ta cứ ra mặt che chở cho nó như vậy, điểm ấy, con thực sự không bằng nó.”

“Thật sự thì con cũng muốn gần gũi với Lục vương gia lắm, nhưng phải có cơ hội mới được chứ!” Gia Cát Hồng Nhan có chút nhụt chí nói, nàng nhớ rất rõ ràng, trong Bách Hoa Yến, Lục vương gia nhìn cũng không thèm nhìn nàng lấy một cái.

“Con đúng là óc heo!” Đại phu nhân xỉa mạnh vào trán Gia Cát Hồng Nhan, “Cha con đưa cung bài của con nhỏ chết tiệt đó cho con, không phải để tiện cho con tiến cung sao? Không tiến cung, thì làm sao có cơ hội tiếp cận Lục vương gia! Con điều dưỡng tốt một chút, đợi vết thương trên mặt khỏi rồi, thì mau tiến cung đi!”

“Vẫn là mẹ suy nghĩ chu đáo.” Gương mặt bị sưng đỏ của Gia Cát Hồng Nhan cuối cùng cũng lộ vẻ tươi cười, “Nhưng còn con nhỏ chết tiệt đó thì làm sao bây giờ? Cứ trơ mắt nhìn nó tiến vào Thất vương phủ sao?”

“Ôi dào!” Đại phu nhân lắc đầu bất đắc dĩ, “Nói con là óc heo thì đúng là óc heo! Con trai lớn của dì tư con cũng đến tuổi phải lấy vợ rồi, người làm dì như ta đương nhiên phải giúp hắn tìm một người vợ tốt chứ.” Đại phu nhân cũng không ngờ được hôm nay không chỉnh đốn được Gia Cát Linh Ẩn, còn khiến bản thân tổn thất một trợ thủ giỏi nữa chứ! Sao Tiêu Chính lại hồ đồ như thế, để chính mình bị vướng vào.

“Mẹ, mẹ đang nói đại biểu ca?” Gia Cát Hồng Nhan nhớ đến người anh họ lúc nhỏ bị sốt đến hỏng đầu óc, để Gia Cát Linh Ẩn phải gả cho tên đàn ông suốt ngày thò lò nước mũi như vậy, trong lòng nhất thời vui như mở hội, “Đại biểu ca đúng là một lựa chọn không tồi, nhưng mà, cha sẽ đồng ý sao?”

“Nếu không phải có Thất vương gia che chở cho con nhỏ đó, thì ở trong lòng cha con, nó không là gì cả.” Đại phu nhân lạnh lùng nói.

“Vậy phải làm sao?”

“Lệnh cha mẹ, lời mai mối, chỉ cần Thất vương gia chưa đến hỏi cưới thì sẽ do cha mẹ định đoạt. Vả lại, đường đường là một Vương gia, sẽ lấy một thứ nữ làm phi sao? Có thể nạp nó làm thiếp, đã là may mắn do nó tu mấy đời mới có được. Qua hai ngày nữa, mẹ và dì con sẽ đến nói với nó, cửa hôn sự này cứ vậy mà định rồi.”

“Mẹ tính kế hay thật, con gái thật sự bội phục bội phục.”

“Con đó, nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

- – – – -

Sáng sớm hôm sau, Gia Cát Linh Ẩn dẫn theo Mộc Tê và Nguyệt Lan đi trên đường, Thanh Y và Kinh Phong theo sát sau lưng từ phía xa.

“Tiểu quỷ, sao ngươi không nói lời nào hết vậy?” Thanh Y bĩu môi với Kinh Phong, hỏi.

“Chỉ có nữ nhân mới nói nhiều như vậy.” Kinh Phong lạnh nhạt nói.

“Lại giả bộ mặt lạnh vô tình! Ai thèm nói chuyện với ngươi!” Thanh Y xoay đầu đi chỗ khác, nhưng thời gian chưa đến một khắc, lại quay đầu lại hỏi, “Ê tiểu quỷ, sao tóc ngươi lại màu trắng vậy?”

Kinh Phong bực bội liếc Thanh Y, nhanh chóng đi về trước, cách xa Thanh Y một khoảng, sợ người khác biết hai người họ có quen nhau.

“Tiểu thư, nghe nói ngọc trong tiệm này bán rất được, mấy nương nương trong cung cũng thích, chúng ta vào xem được không?” Mắt Nguyệt Lan sáng lên, chỉ vào một tiệm trang hoàng xa hoa, reo lên.

Gia Cát Linh Ẩn cười cười, “Vậy vào xem đi.” Gia Cát Linh Ẩn vốn muốn mua chút trang sức cho Mộc Tê và Nguyệt Lan, để tránh bị các nha hoàn khác trong phủ cười nhạo.

“Tiểu thư, người xem mặt dây chuyện này đi, đẹp quá!” Nguyệt Lan chỉ vào mặt dây chuyền ngọc màu xanh, nói.

Mặt dây chuyền vô cùng tinh xảo, bóng bẩy sáng lấp lánh, vừa nhìn là biết được tỉ mỉ tạo ra từ khối ngọc tốt nhất.

“Chưởng quầy, lấy ra cho ta xem.” Gia Cát Linh Ẩn nói.

“Vị tiểu thư này thật tinh mắt, đây chính là bảo vật quý của bổn tiệm, nếu cô nương đeo nó, nhất định còn xinh đẹp hơn cả tiên nữ.” Chưởng quầy vừa lấy mặt dây chuyền ra, vừa khen đồ của mình.

“A, cái gì vậy, thật đẹp quá.” Gia Cát Linh Ẩn đang chuẩn bị nhận lấy mặt dây chuyền, lại nghe thấy tiếng vài người đứng bên cạnh reo lên, có người đánh tiếng liền đoạt lấy mặt ngọc trong tay chưởng quầy.

“Ngươi… sao có thể như vậy?” Nguyệt Lan tức giận nói.

“Nguyệt Lan, đừng so đo với người không có phép tắc, bằng không, có vẻ như tiểu thư của chúng ta cũng không có phép tắc như vậy.” Mộc Tê kéo tay Nguyệt Lan, bình tĩnh nói.

“Ừm, Mộc Tê ngươi nói đúng, tiểu thư của chúng ta là tiểu thư khuê các, chúng ta cũng không thể vô phép, làm mất mặt của tiểu thư!”

“Các ngươi nói ai không có phép tắc!” Cô gái kia nghe thấy nghị luận của Mộc Tê và Nguyệt Lan, lập tức giậm mạnh chân, khi nàng ta nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn thì trên mặt không khỏi làm ra vẻ cười nhạo, “Hóa ra là ngươi, tiệm này là nơi mà thứ nữ như ngươi có thể đến sao?”

Lúc này Gia Cát Linh Ẩn mới chú ý, hóa ra nữ tử nọ là Hồ Tĩnh!

Gia Cát Linh Ẩn mỉm cười, nói: “Tôi muốn mua mặt dây chuyền đó, Hồ tiểu thư có ý kiến gì à?”

“Hừ!” Hồ Tĩnh nhìn Gia Cát Linh Ẩn một cách khinh miệt, nói, “Ngươi có bạc sao? Ngươi mua nổi không đó? Mua không nổi thì đừng ở đây mất mặt xấu hổ!”

“Chưởng quầy, ta mua mặt dây chuyền này.” Gia Cát Linh Ẩn nói, ra vẻ tình thế bắt buộc.

“Chưởng quầy!” Hồ Tĩnh vồ lấy mặt dây chuyền, vội vàng nói, “Mặc kệ nàng ta ra giá bao nhiêu, ta cũng ra giá gấp đôi để mua nó!”

“Được!” Gia Cát Linh Ẩn cười tươi như hoa, “Ta ra mười ngàn lượng.”

Vẻ mặt đắc ý của Hồ Tĩnh dần biến thành khiếp sợ, cuối cùng chuyển hẳn sang tức giận, như thế nào nàng cũng không ngờ, Gia Cát Linh Ẩn lại ra cái giá cao ngất ngưởng như vậy! Cho dù mặt dây chuyền này chất lượng thượng đẳng, nhưng cũng không quá quý giá, nhiều lắm cũng chỉ một trăm lượng thôi!

Không chỉ Hồ Tĩnh, ngay cả chưởng quầy cũng nghĩ mình nghe nhầm, mười ngàn lượng bạc, cao hơn một trăm lần so với giá vốn của mặt dây chuyền nha, nếu Hồ tiểu thư trả gấp đôi, thì phải cao hơn hai trăm lần.

“Vị tiểu thư này, tiểu thư nhà chúng tôi ra mười ngàn lượng, chúc mừng cô nương đã ra giá hai mươi ngàn lượng để mua nó, đáng mừng đáng mừng nha.” Mộc Tê nén cười, nghiêm trang nói.

“Ta… Vật này làm gì đến giá mười ngàn lượng!” Hồ Tĩnh giậm chận, thẹn quá hóa giận nói.

“Nhưng chính cô nương vừa nói, bất luận tiểu thư chúng tôi ra giá bao nhiêu, cô cũng ra giá gấp đôi mà, nhiều người người làm chứng như vậy, cô muốn lấp liếm sao?” Mộc Tê hỏi.

“Đúng đó, vừa rồi chúng tôi đều nghe thấy cô nương nói như vậy.”

“Đây là tiểu thư nhà nào vậy, làm mất mặt quá.”

“Nói lời không giữ lời, tiểu thư như vậy còn có người lấy sao?”

“Hừ! Bản tiểu thư… bản tiểu thư… cũng chưa nói gì mà! Các người câm miệng hết cho ta!” Hồ Tĩnh bịt tai lại, hét lên.
Chương trước Chương tiếp
Loading...