Giả Tiên Nô

Chương 2



Edit: Yên Vũ Phi Phi

Beta: Bùm Bùm

Trong thư phòng, Liêm Trinh trầm giọng nói: “Đây là tiểu nhân chính mắt nhìn thấy.”

“Phải không?” Doãn Tử Liên đáp lời không chút để ý, chỉ chuyên chú điêu khắc bức tượng trong tay: “Nha đầu kia thực ra tính cách rất cứng cỏi, cũng chưa bao giờ nói với ta chuyện đó.”

Nếu không phải gần đây xương cốt Tụ nhi phát triển, quần áo nhỏ đi, lộ ra tay chân, hắn sẽ không phát hiện trên người nàng xuất hiện những vết bầm không biết ở đâu ra.

“Tiểu nhân đoán rằng, có lẽ có liên quan đến chuyện năm đó Nhạn nhi bị đuổi ra khỏi phủ, các nữ tì trong phủ đều nghĩ rằng nàng cáo mật, hơn nữa còn bất mãn nàng được đại thiếu sủng ái, trở thành nha hoàn bên người đại thiếu.” Liêm Trinh nghĩ ngợi một lúc nói: “Hồng Tụ ở trong phủ bị bắt nạt hẳn là không phải là chuyện ngày một ngày hai, có thể là bắt đầu từ sau khi nàng ở đến ở trong nữ phó phòng, có lẽ… ba, bốn năm nay đều vẫn là tình trạng như vậy.”

Dù sao đại thiếu ở trong phủ được nha hoàn xem trọng nhất, mà các nàng luôn ôm chặt hy vọng không thực tế, như vậy, Hồng Tụ từ tiểu nam đồng biến thành cô bé tự nhiên trở thành cái đinh trong mắt mọi người.

Doãn Tử Liên nghe, nhưng mà lọt vào trong tai chỉ có nửa đoạn trước–

“Ta sủng ái nàng?” Dao khắc dừng lại.

Liêm Trinh thông minh lập tức sửa miệng: “Đại thiếu rất coi trọng nàng.”

“Ta coi trọng nàng?” Hắn cười nhạt, lấy cây dao bén nhọn khắc trên đầu gỗ một khuôn mặt đứa bé rất tinh tế, rõ ràng chỉ là một miếng gỗ lớn khoảng ngón tay cái, lại có thể nhìn thấy ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần của một đứa trẻ nhỏ: “Liêm Trinh, ngươi đi theo bên người ta lâu như vậy, làm sao mà dùng từ không đúng chỗ như vậy?”

Liêm Trinh nghe vậy, học Hồng Tụ bày ra bộ mặt cười ngây ngô. Trong lòng thầm nghĩ: Hắn dùng từ không đúng chỗ sao?Hắn là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.

Hai ngày trước, chủ tử còn sai người may riêng cho Hồng Tụ mấy bộ đồ mới, dùng toàn là vật liệu may mặc tốt nhất, hơn nữa cho tới nay, Hồng Tụ cũng không phải làm những việc phục dịch như nha hoàn bình thường, chỉ cần canh giữ bên người đại thiếu, bản thân mình còn có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, địa vị rõ ràng bất đồng so với các nô tì khác, khó trách làm cho người ta nhòm ngó.

“Hiện tại ngươi đang làm mặt quỷ dọa ta?” Doãn Tử Liên miễn cưỡng giương mắt.

“… Không.” Hắn nhanh chóng thu hồi nụ cười ngây ngốc, lần nữa trong lòng oán thầm. Làm sao mà có sự khác biệt lớn như vậy? Như nhau đều là cười ngây ngốc, một người thì thật là đáng yêu, một người lại trở thành mặt quỷ nha?

“Ta là chỉ muốn dạy dỗ nha đầu kia.” Doãn Tử Liên nói một cách lười biếng.

Từ mấy năm trở lại đây, Tụ nhi cũng không chịu thua kém, hắn dạy nàng cầm kì thư hoạ, nàng đều có thể lập tức làm được ngay, hơn nữa dạy nàng mười phần, nàng liền học được mười phần, tư chất thông minh làm hắn phải tán thưởng.

“….” Có cái gì khác nhau sao? Nếu không có điểm đặc biệt gì câu lên lực chú ý của đại thiếu, đại thiếu làm gì có tâm tư dạy dỗ nàng? Giống như hắn, đại thiếu dạy hắn được một tháng sau đó liền thề về sau sẽ không dạy hắn nữa, nhưng hắn cũng không ngốc đến nỗi đem ý nghĩ đó nói ra thành lời: “Nhưng mà, ta phát hiện Hồng Tụ cũng để mặc người ta bắt nạt, không đánh trả cũng không cãi lại, thái độ thờ ơ rất không bình thường.”

“Phải không?” Hắn giống như không thèm để ý, lập tức khoan khoan đục đục trên bức tượng đứa bé: “Mặc kệ nàng đi, ta không có hứng thú muốn biết nàng cùng người khác quan hệ ra sao.”

Nàng ở trước mặt người khác như thế nào, căn bản là hắn mặc kệ, chỉ cần nàng ở trước mặt hắn bày ra khuôn mặt thật tình là được rồi.

“Như vậy, đại thiếu định xử lý chuyện này như thế nào?”

“Tuỳ ý nàng, ta không nhúng tay.”

Nghe vậy, Liêm Trinh khó hiểu nhíu mày lại, đôi mắt nhỏ dài híp đến sắp mở không ra, vẫn không đoán được tâm tư của chủ tử. Nếu không muốn nhúng tay, cần gì phải sai hắn lén điều tra chuyện này?

Đang cố gắng nghĩ ngợi, thì thấy Hồng Tụ bưng chén thuốc đi vào.

“Đại thiếu, thuốc nấu xong rồi.” Hồng Tụ một thân áo đỏ cổ chéo, bên ngoài khoác áo choàng trắng, tóc dài tết thành hai bím rồi búi lên, lộ ra cần cổ duyên dáng cùng đường nét tinh tế, ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần theo độ tuổi gia tăng càng lộ ra rõ ràng, khi mỉm cười, mắt to cong lại, lộ ra hương vị quyến rũ.

Rất tốt, nụ cười tươi tắn này, chỉ khi trước mặt hắn mới lộ ra. Doãn Tử Liên mỉm cười, đem bức tượng đứa trẻ mới khắc xong luồn một sợi dây đỏ, thuận tay thắt lại cái nút, đưa cho nàng: “Cầm lấy.”

“Cái này là do đại thiếu khắc?! Đại thiếu khéo tay quá, làm cái gì đều được?” Nàng thốt lên, cầm chén thuốc đặt lên trên bàn, nhận lấy tượng điêu khắc, vuốt ve không ngừng: “Thì ra ở trong mắt đại thiếu, ta đáng yêu như vậy?”

Nàng đi theo bên người đại thiếu đã nhiều năm, chưa từng nhìn thấy đại thiếu gần gũi cô nương nào, càng đừng nói tới các nha hoàn khác căn bản không thể bước vào Hạ Hà trai, mà khuôn mặt của đứa nhỏ này vừa không giống phu nhân, lại càng không giống Đan Hoà, khẳng định đây là nàng.

“Mắt ngươi bị hỏng rồi? Đó là đứa trẻ xấu xí.” Doãn Tử Liên cười đến thật tà ác.

“… Rõ ràng là một đứa trẻ đáng yêu.” Nàng mếu máo hỏi Liêm Trinh: “Liêm đại ca, ngươi cảm thấy ta có xấu không?”

“À…”

Liêm Trinh lén liếc mắt nhìn chủ tử, chỉ thấy đôi tròng mắt của chủ tử mang ý cười, nhìn hắn với ánh mắt tràn ngập “yêu thương” làm hắn rất sợ hãi… Hắn có thể biến thành câm điếc, dứt khoát không cần phải nói chuyện không?

“Bỏ đi, không làm khó ngươi nữa, đỡ cho đại thiếu lại bắt nạt ngươi.” Hồng Tụ quay qua hắn cười hì hì, thần thái kia có mấy phần giống tiểu cô nương đang làm nũng, mềm mại đáng yêu lại mang theo thanh tú cùng xinh đẹp.

Doãn Tử Liên nhìn thấy, đôi mắt híp lại, đáy lòng có một loại tình cảm khác thường đang xao động, nhất thời hắn không rõ đó là cái gì.

“Đúng rồi, đại thiếu, Vi gia sai người tới hỏi, muốn biết bức hoạ trong tay đại thiếu khi nào thì hoàn thành.” Hồng Tụ nghiêng mắt nhìn, thần thái thu bớt lại một chút, nhưng vẫn như trước mang theo ý cười.

Vi Tổ Hạo là người chuyên buôn bán những bức tranh nổi danh của vùng Giang Nam, nghe nói vài năm trứơc nhìn thấy những bức tranh của đại thiếu liền kinh ngạc, sau đó lại nghe nói đại thiếu bởi vì thân mình không khoẻ nên không lên kinh dự thi, liền tìm tới cửa, bỏ ra mất hơn nửa năm mới thuyết phục được đại thiếu bán tranh.

Cúi đầu che dấu ánh mắt, Doãn Tử Liên đem xúc cảm không biết từ đâu đến dấu xuống tận đáy lòng: “Một vài ngày nữa đi.”

“Ta biết rồi, ta sẽ lập tức sai người nói cho Vi gia.” Ánh mắt nàng nhìn hắn tràn ngập sùng bái.

Nàng biết đại thiếu cầm kì thư hoạ cái gì cũng xuất sắc, nhưng không nghĩ tới những bức tranh đại thiếu chuyên chú vẽ ra, ở trên thị trường đấu giá có thể bán được trên trăm lượng, có rất nhiều vương tôn quý tộc, thương nhân giàu có vì muốn thu thập tranh của đại thiếu mà từ xa đi đến Kim Lăng để đấu giá, làm cho giá tranh không ngừng cao thêm, cũng làm cho “Hạ Hà Giải Nguyên” vang danh đến tận kinh thành.

Chuyện này làm lão gia cùng phu nhân có mặt mũi hẳn lên, ngay cả người đi theo bên cạnh hắn như nàng cũng thơm lây, cảm thấy rất là vinh dự.

“Còn có việc gì không?” Phát hiện thấy nàng chăm chú nhìn mình, Doãn Tử Liên miễn cưỡng mỉm cười.

“Đại thiếu, người có thể dạy ta khắc tượng đứa trẻ được không?” Thanh âm Hồng Tụ chuyển sang mềm mại, giọng nói nhỏ nhẹ khi đến âm cuối thì hơi kéo dài, có loại phong tình làm nũng đặc biệt riêng.

Không hiểu sao, cỗ bất mãn trong đáy lòng thoáng chốc biến mất không thấy, hắn khẽ nhếch mi: “Ngươi muốn học?”

“Vâng ” Nàng ra sức gật đầu.

“Ngươi học được không?”

“Đại thiếu, có chuyện nào mà người dạy ta, ta lại học không được?” Nàng bĩu môi nhỏ giọng kháng nghị.

Mỗi khi nàng làm như vậy, hắn đều có một cỗ xúc động muốn chạm vào môi của nàng, nhưng mà động tác này hơi quá đáng, hắn có thể khắc chế được, mà dục vọng theo số lần nàng làm nũng lại tăng lên ngày càng khó khắc chế.

Aiz, ai bảo nàng là cô nương, cho dù muốn trêu đùa nàng, cũng không xuống tay được, nếu là người khác, hắn muốn đùa thế nào thì cứ đùa thế ấy, duy nhất chỉ có nàng là không thể.

“Đại thiếu?” Hồng Tụ nhìn chằm chằm hắn, không khỏi nghĩ, cho dù nàng đi theo hắn cả đời, chỉ sợ cũng không đọc được suy nghĩ của hắn.

Trừ việc hắn đem suy nghĩ của mình che dấu rất kĩ, còn có một chút là do tuổi tác lớn dần lên, không thấy một chút tục tằng dương cương, ngược lại càng thêm âm nhu, mang theo một chút tà khí, lông mi dày tựa phiến, càng tăng thêm vẻ sâu thẳm của cặp mắt kia, nói tóm lại nàng không còn cách nào theo dõi hắn, nhìn vào mắt hắn là có thể biết đáp án như xưa.

Hiện tại, chỉ cần nhìn hắn một lúc lâu, nàng sẽ cảm thấy khuôn mặt mình nóng lên, trái tim đập nhanh hơn, cảm giác này rất kì quái, làm cho nàng phải nhanh chóng dời mắt, tất nhiên sẹ không nhìn thấy đáp án trong mắt hắn.

Doãn Tử Liên khẽ chống cằm, vừa muốn mở miệng, lại nghe thấy tiếng bước chân hỗn độn, phía sau lại là tiếng bước chân thanh thản đi theo.

Khoé môi hắn hơi nhếch lên: “Liêm Trinh, chuẩn bị rượu “

“Dạ ” Liêm Trinh cũng cười theo, bước nhanh rời đi, vừa vặn đi ra thì gặp Hồ đại nương đang bước vào thư phòng, hắn gật đầu chào một cái rồi đi ra ngoài.

“Đại thiếu, Tống đại nhân đã tới.” Hồ đại nương vui vẻ bẩm báo.

“Ta biết, ta nghe thấy rồi.” Doãn Tử Liên chậm rãi đứng dậy, liền nhìn thấy Tống Nguyên Hi xuất hiện ở cửa thư phòng: “Tống đại nhân.”

Hồng Tụ khó hiểu quay đầu nhìn, chỉ thấy nam tử được gọi là Tống đại nhân kia mặc quan phục, thần thái mỏi mệt, cảm giác như thấy hắn đã đi cả một đoạn đường dài đến đây, nhưng đôi mắt của hắn rất hữu thần, diện mạo thanh tú, động tác nho nhã, khiến người ta cảm giác được một phong thái thanh nhuần gọn gàng, khá là phong nhã.

“Ha ha, hiện tại cần phải sửa lại, gọi một tiếng Tống tri phủ cho ta đã nghiền trước.” Tống Nguyên Hi ha ha cười. Thái độ trở nên thật kiêu ngạo, ở trong mắt Hồng Tụ, giống như con phượng hoàng bị nhổ sạch lông, rơi xuống thế gian biến thành quạ đen vậy.

Còn đang nghi hoặc, lơ đãng cùng đối phương hai mắt giao nhau, chỉ thấy đôi mắt hắn đột nhiên sáng ngời, bước nhanh tới chỗ nàng đang đứng.

“Tiểu mỹ nhân, bổn phủ đã có thể đoán được tương lai của nàng khẳng định sẽ là Kim Lăng đệ nhất mỹ nhân, không biết nàng có nguyện ý–“

“Không nguyện ý, tránh xa một chút.” Doãn Tử Liên lập tức đứng giữa hai người, bàn tay to đẩy mặt hắn tránh ra khoảng một thước xa.

“Ai nha, ta là quan đó nha, hiện tại là đang phụng mệnh đến Ứng Thiên Phủ tiếp nhận chức vụ tri phủ đại nhân!” Tống Nguyên Hi vờ giận.

Hồng Tụ sửng sốt, có chút khẩn trương nhìn chủ tử. Tri phủ đại nhân? Đó không phải là chức quan rất lớn sao? Đại thiếu đối với hắn như vậy…

“Hay lắm sao? Chức trạng nguyên năm đó vẫn là do ta nhường cho ngươi.” Doãn Tử Liên hừ một cái, cười có vẻ khinh thường.

“Chậc, cho một chút mặt mũi được không? Để cho ta một chút uy phong cũng không quá đáng chứ?” Tống Nguyên Hi thu lại vẻ mặt giận không chút uy lực nào của hắn, lắc lắc khoé miệng, nhưng khi nhìn thấy tiểu mỹ nhân đang không hiểu gì cả, lại lần nữa chỉnh lại thần sắc: “Cô nương này là ai? Sao ta chưa thấy qua bao giờ?”

“Từ sau khi ngươi thi đỗ đã không bước chân vào Doãn phủ, tất nhiên là không biết ta đã thu nhận một nha hoàn bên người.” Hắn vừa nói vừa đẩy Tống Nguyên Hi đi ra ngoài.

“Ôi chao? Nha hoàn bên người?! Ngươi sao? Chẳng phải là từ trước đến nay ngươi…?”

“Đi, ra đại sảnh đi.” Doãn Tử Liên đánh gãy lời nói của hắn, đang muốn đi ra cửa phòng, lại phát hiện có người giữ cánh tay của mình “…Tụ nhi, có chuyện gì thế?”

“Đại thiếu còn chưa uống thuốc.” Nàng nói một cách gấp gáp, vội đi lấy chén thuốc: “Chờ ta một chút.”

Tống Nguyên Hi nhìn bạn tốt ngoan ngoãn đứng tại chỗ chờ nàng mang chén thuốc đến, còn phi thường sảng khoái một ngụm uống cạn, tròng mắt của hắn thiếu chút nữa rơi xuống.

“Ngươi ở trong này đợi.” Uống thuốc xong, Doãn Tử Liên cầm chén đưa cho nàng, lập tức cùng hắn rời đi.

Edit: Yên Vũ Phi Phi

Beta: Bùm Bùm

Vừa mới bước vào đại sảnh, Tống Nguyên Hi liền bày ra vẻ mặt bỡn cợt nhìn hắn.

“Ánh mắt của ngươi như thế là ý gì?” Doãn Tử Liên lạnh lùng liếc hắn một cái, tự ý ngồi trên ghế chủ vị, một hồi thì thấy Liêm Trinh dâng rượu lên.

“Tên này làm sao vậy? Từ khi nào lại trở nên nghe lời như thế?” Tống Nguyên Hi ngồi xuống bên cạnh hắn, nhưng thấy trên bàn chỉ có một ly rượu, “Liêm Trinh, đây là thế nào? Có một ly rượu, ai uống?”

Lúc chưa thi đỗ, hắn cùng Tử Liên là bạn tốt từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, thường hay đi lại Doãn phủ, tất nhiên là biết hết toàn bộ người trên trên dưới dưới trong Doãn phủ.

Hai người ở trong học đường của huyện phủ cạnh tranh nhau, một năm thi Hội kia, Tử Liên đỗ Giải Nguyên, hắn đành phải đứng thứ hai, mà đến năm thi Đình, vì Tử Liên không thi, hắn mới đỗ trạng nguyên, hoàng thượng tứ phong hắn là thất phẩm Hình bộ Thị Lang.

Trải qua vài năm, hắn am hiểu sát ngôn quan sắc, học được thái độ co được giãn được, cho nên đạt được nhiều thành công to lớn trong cung, nay hoàng thượng lại khâm điểm hắn trở thành Ứng Thiên tri phủ, vừa mới hồi hương, hắn không về nhà, mà trước tiên là đến Doãn phủ gặp lại bạn tốt.

“Đại nhân không biết đó thôi, từ lúc đại thiếu trúng độc, đã không thể uống rượu.”

Tống Nguyên Hi nghe vậy, sắc mặt nhất thời ngưng trọng lại, Doãn Tử Liên thấy thế khoát tay, muốn Liêm Trinh trước tiên lui xuống.

“Hung thủ vẫn chưa tìm được?” Hắn trầm ngâm, rót một ly rượu.

“Tìm được rồi thì như thế nào? Có thể làm cho ta khoẻ mạnh lại sao?” Hắn cười nhạt, không chút nào để ý.

Uống cạn một ly rượu, Tống Nguyên Hi nhếch miệng cười: “Nhiều năm gặp, ngươi có chút thay đổi rồi.”

“Phải không?”

“Nếu là ngày xưa, ngươi căn bản không để ý đến chuyện sống chết, lại làm sao có thể ngoan ngoãn uống thuốc, thậm chí còn quy củ không uống rượu?” Tuy rằng đáy lòng có đủ ngũ vị tạp trần, nhưng giờ phút này thấy bạn tốt, trong lòng hắn kích động vui mừng: “Ngươi không phải thường nói nhân sinh khổ đoản, ai quản sinh tử trước mắt?”

“Ta vẫn có lý tưởng như trước, chẳng phải ngươi cũng như thế?”

“Ta là như thế, cho nên ở trong triều biểu hiện hết sức, chờ đợi thời cơ, nay thời cơ đã đến, rốt cuộc ta cũng trở lại Kim Lăng, mà chuyện thứ nhất ta muốn làm, đó là điều tra ra năm đó ai là người hạ độc ngươi.” Chuyện này treo ở trong lòng hắn đã nhiều năm, đến nay vẫn không thể tiêu tan.

Yết bảng kì thi Hội năm đó, hai người cùng các thí sinh khác đến tửu lầu uống rượu mua vui, nhưng mà không biết tại sao Tử Liên lại uống phải rượu độc, ở trước mặt hắn nôn ra máu rồi ngất đi, một màn kia, đến nay hắn vẫn không thể quên.

“Cái này không đúng, đã qua thì cứ để nó trôi qua, ngươi còn cất giữ ở trong lòng làm cái gì?” Doãn Tử Liên cười nhẹ, rót một ly trà, lấy trà thay rượu kính hắn.

Tống Nguyên Hi cười rất chân thành: “Ta đời này, bằng hữu có rất nhiều, nhưng tri kỷ thì chỉ có một, vì vị tri kỷ này, ta có thể vượt lửa qua sông.”

Hắn bật cười,: “Nhiều năm qua không có tin tức của ngươi, ta còn nghĩ ngươi đã bị cuốn hút vào vòng xoáy trong triều đình rồi chứ.”

“Trong triều thật đúng là rất hiểm yếu, ta phải khéo léo lắm mới có thể sống còn, may mắn là ngươi không đỗ trạng nguyên, bằng không thì có rất nhiều phiền toái, nói không chừng là hiện tại có thể ngươi đã bị biếm thành lính thủ thành rồi.” Tống Nguyên Hi ha ha cười, lại rót thêm ly rượu, nói: “Nhưng mà, ta thấy bây giờ ngươi rất là tự tại, bên người có một mỹ nhân nha hoàn, tuy còn nhỏ tuổi, nhưng chỉ vài năm sau thôi, khẳng định sẽ là một mỹ nhân nghiêng thành.”

Doãn Tử Liên nghe vậy, hơi nhíu mày: “Đừng có mà có ý đồ gì với nàng.”

Hắn nháy mắt mấy cái, cười đến thật xấu xa: “Chậc chậc chậc, huynh đệ Doãn gia các ngươi rốt cuộc là như thế nào? Một người thì nhặt đứa trẻ bị vứt bỏ làm muội muội để thương yêu, một người lại chọn một nha hoàn…”

“Ta cũng không cho nàng làm muội muội.”

“Ồ, vậy là cho làm người yêu sao?” Tống Nguyên Hi không ngừng chậc miệng: “Biện pháp này rất hay nha, so với Vu Đường thì thông minh hơn nhiều, trực tiếp chọn một mỹ nhân, tự dạy dỗ thành thê tử tương lai.”

“Ngươi nói đi đâu vậy?”

“Không phải sao? Tử Liên, chúng ta đã có hai mươi năm giao tình, ta cũng chưa từng nhìn thấy ngươi nghe lời như vậy, càng không thấy ngươi quan tâm tới tính mạng mình như vậy, ngoan ngoãn uống thuốc, ngoan ngoãn không uống rượu….Mấy chuyện này không giống chuyện ngươi làm.”

“Ta….” Mới nói một lời phản bác, Doãn Tử Liên mới giật mình thấy bản thân mình thật sự không thể phản bác được gì.

Hắn cho rằng mình không thay đổi, nhưng tựa hồ như có chút suy nghĩ, bất tri bất giác từ từ thay đổi một cách không hay biết.

Cho dù hắn vẫn tiêu sái như trước, không màng chuyện sinh tử, nhưng lại theo bản năng lo lắng một khi hắn không còn, Tụ nhi sẽ phải làm sao? Bởi vì sợ nàng khóc, sợ nàng không có người dựa vào, hắn ép mình phải ngoan ngoãn uống thuốc, chỉ vì muốn níu kéo thêm một chút thời gian của ông trời….

“Tử Liên a, lâu rồi ngươi không có soi gương phải không?”

“… Có ý gì?”

“Có rảnh thì khi ngươi nhìn tiểu mỹ nhân, lấy gương ra soi, nhìn xem bản thân mình khi nhìn nàng, rốt cuộc là biểu tình như thế nào, đó là do ngươi không phát hiện thôi.”

Hắn biết Tử Liên không phải là người hay chống đối, chỉ là quen đến đâu hay đến đấy, hoàn toàn là theo bản năng; Hắn không ngại sinh tử, chỉ vì hắn đã thoát ra ngoài, không hề vướng bận, nhưng nay hắn lại bắt đầu quý trùng sinh mệnh mình, hô ứng theo trái tim, vậy chứng tỏ trong lòng hắn, đã có cái vướng bận rồi.

Doãn Tử Liên dựa vào ghế, nhìn phương xa, ý cười chậm rãi treo lên khoé môi, lan dần đến đôi mắt sâu thẳm của hắn.

Hồng Tụ ở trong thư phòng đi qua đi lại, rất muốn đến đại sảnh nhìn một cái, lại sợ làm chủ tử không vui, đành phải chờ tại đây, vừa đi vừa ngắm bức tượng gỗ treo trên thắt lưng.

“Thích như vậy sao?”

“Đại thiếu, người cùng đại nhân nói chuyện xong rồi?! Nói chuyện gì vậy?”

Tiếng nói trầm hoạt quen thuộc ở bên tai, nàng vừa nhấc mắt tựa như pháo nổ hỏi liên tục, khoé môi tươi cười, đôi mắt lại lo lắng: “Ta nghe Liêm đại ca nói, người và đại nhân là bạn tốt nhiều năm rồi, nhưng chung quy hắn làm quan, mà người đối xử với hắn như vậy có quá vô lễ không, hắn có tức giận không?”

Doãn Tử Liên ngắm nhìn đôi mắt to phân rõ trắng đen của nàng, khi rơi lệ, mắt của nàng như bọc ngọc lưu ly; Khi cười lại như ngấn lưu quang, rất đẹp, làm lòng hắn thật xốn xang.

Là do hắn quá kiêu ngạo, cho rằng trên thế gian này không có một nữ nhân nào có thể hấp dẫn lực chú ý của hắn, mới hoàn toàn không nghĩ sẽ có một ngày, hắn đối với nàng từ thương cảm rồi đến yêu, liền như vậy không phòng bị mà bại trong tay nàng.

“Đại thiếu?” Hồng Tụ hỏi rất gấp, lại phát hiện hắn một chút phản ứng cũng không có, chỉ lẳng lặng nhìn mình, đôi mắt như có một ngọn lửa âm ỉ, làm cho hai má nàng không tự giác nóng lên, bối rối cúi đầu.

Doãn Tử Liên kinh ngạc, hay tay vốn muốn ôm nàng còn dang ra giữa không trung, nhịp tim bỗng lệch đi, chưa bao giờ thấy tim đập mạnh như bây giờ.

Chỉ mới vừa cúi đầu, liền nhìn thấy một cái bóng đang di động, nàng nhanh chóng ngẩng đầu lên, phát hiện chủ tử đang tiến tới gần mình, nàng không chút suy nghĩ lập tức ôm lấy hắn.

Ngay sau đó—

“Đại thiếu, người có chỗ nào không thoải mái sao? Ta đỡ người trở về phòng nghỉ ngơi, lập tức gọi người đi mời đại phu tới phủ!” Hồng Tụ lo lắng quá nên lời nói tự nhiên biến thành mệnh lệnh, phảng phất đã quên ai mới là chủ tử: “Không phải là người mới vừa lén uống rượu chứ? Đại phu có nói qua là người không thể uống rượu, người làm sao có thể…”

Doãn Tử Liên lòng đầy nhiệt huyết thoáng chốc bị đóng băng bởi những lời lải nhải của nàng, hai tay ác độc ôm chặt nàng.

Hồng Tụ giật mình sững sờ, đôi mắt to đảo lia lịa hiện vẻ khó hiểu.

“Đại thiếu?”

“Tụ nhi, rốt cuộc ngươi là nam hay nữ?”

“Ơ?” Cái, cái, cái này, còn phải hỏi nữa sao? ” Đại thiếu, đại thiếu rõ ràng đã nhìn thấy…” Thanh âm nhỏ nhẹ đến lời cuối cùng, lại biến mất không tăm hơi.

Xấu hổ quá, rõ ràng chính mắt hắn đã nhìn thấy, còn muốn hỏi nàng.

“Đúng vậy, nếu không phải chính mắt ta nhìn thấy, thì ta đã nghĩ ngươi là một đứa bé trai.” Hắn đột nhiên thở dài.

“Vì sao?”

“Ngực và lưng của ngươi bằng phẳng giống nhau, ôm ngươi, giống như ôm cây sào trúc.”

Hồng Tụ ngây người một lúc, mày liễu nhíu lại, vẫn là không hiểu, đành phải gật đầu: “Giống sào trúc cũng không tệ, ít nhất ta đỡ được đại thiếu.” Coi như có chút lợi ích, cũng được.

Nghe như vậy, Doãn Tử Liên bất lực nhắm mắt lại.

Nha đầu kia căn bản không mở mang đầu óc, hắn có thể nào hy vọng xa vời nàng có tình cảm với hắn?

Chắc là do nàng ở cùng với các nô tì không tốt, mới có thể làm nàng ngay cả lời chế nhạo của hắn cũng nghe không hiểu.

“Tụ nhi, ngươi có biết, ta đã nhìn thấy thân mình của ngươi, là phải chịu trách nhiệm với ngươi?” Hắn cố gắng nhẫn nại, lần nữa gợi ý cho nàng biết, mong nàng có thể sớm một chút mở mang đầu óc, đừng để hắn chờ lâu quá.

Hồng Tụ bĩu môi, vẻ mặt khó xử: “Nhưng là, cho dù là như vậy, cũng không thể để đại thiếu hầu hạ ta đi chứ?”

Doãn Tử Liên giật mình, đẩy nàng ra một chút: “Lời này là có ý gì?”

“Đại thiếu có nói qua, ta đã nhìn thấy thân mình đại thiếu, cho nên phải có trách nhiệm với người, phải hầu hạ bên người đại thiếu, cho nên đổi lại, đại thiếu đã nhìn thấy thân thể của ta, tương đương cũng phải hầu hạ ta, đúng không? Ta là nha hoàn bên người đại thiếu, làm sao có thể để cho đại thiếu hầu hạ?”

Kinh ngạc nhìn nàng một lúc lâu, Doãn Tử Liên nhịn không được cười ra tiếng.

Thua rồi! Thật sự là thua dưới tay nàng rồi, phá hỏng lời nói của chính mình!

“Đại thiếu?”

“Có muốn học điêu khắc không?” Hắn bất ngờ nói.

“Đại thiếu nguyện ý dạy ta?” Hai mắt nàng tỏa sáng.

“Có cái gì không thể?” Cũng không tin sớm chiều ở chung, nàng còn không động tình!
Chương trước Chương tiếp
Loading...