Giả Vờ Thôi Mà! Sao Lại Thành Thật

Chương 10



- Sao cơ? Cháu muốn làm con rể ta à- Mẹ nhỏ che miệng cười.

- Thằng bé này! Chuyện lớn vậy mà nói như đùa vậy- Ba cậu khó hiẻu nhìn Bun, vẫn chưa dám tin là thật.

Ông chả sỡm biết đứa con tải ông thay bồ hơn thay áo sao.

- Con nói thật đó cô- Cậu nhìn bà Lã Mai như van nài, chắc bà khôgn đồng ý cậu đâm đầu zô tường quá!

Không!

Một giọng nữ vang lên như một con dao lia qua cậu, mà dù nó có lia nhanh thế nào cũng đẻ lại vết xẹo

thương.

Người con gái mặc váy trắng, đang đứng ở gần cầu thang nhìn về phía họ, Không ai khác ngoài chị Sa nhà

ta.

- Con bé này!Sao lại lỡ nói thế- Bà Lã Mai nhìn con gái, ve không hài lòng nhưng cũng có chút bông đùa.

Cậu thì đang ngậm cục tức vào lòng, định lợi dụng người lớn để thu phcụ cô t a mà lại bị phát giác thế này,

thật mất mặt quá.

- Không biết anh Tư Văn đây học trường nào?- Nhỏ nói một câu chả ăn nhập gì nhưng đủ để cậu toát mồ hôi.

Nhỏ chẳng phải là đang mang chuyện cậu

ngày ngày dong duổi ở bar không chịu đến trường hay sao? Thật là thủ đoạn mà, quá quá quá thủ đoạn.

Thấy Bun lặng thing nhỏ cười khẽ, rảo bước lên lầu:

- Nếu muốn cưới vợ trước hết nên bước chân đến trường học đã- Nói xong không đợi mọi người phản ứng

nhỏ đã bước chậm daĩ lên bậc cầu thang để lại Bun ngậm đắng nuốt cay r-ủa thầm ai đó, hình như họ Lã

tên Thanh Thanh thì phải.

Như chợt nhớ ra điều gì, nhỏ bước xuống khom lưng:

- Cháu chào bác ạ! Chào anh đến chơi- Rồi lại đi lên bậc cầu thang, khiến ông Mã Tâm sau phút ngỡ ngàng

rồi bật cười:

- Haha! Đúng là con trai ta không chọn nhầm người! Haha!

- Ba!- Cậu gắt. Người ta đang tức lòi gan lòi mề ra mà ba còn cưừoi như thật vậy, dúng? Đúng cái gì mà

đúng? Có mà số xui thì có. Không hiểu sao tự nhiênd dính đến nhỏ này làm chi.

Bà Lã Mai từ nãy đến giờ chỉ nhìn 2 bố con họ Mã, khẽ cười. Vọn trẻ bây giờ thật thú vị!

*****

- Hả? Mày nói gì cơ? Anh Bun muốn cưới nhỏ Sa hả?- Sunny bật hết cỡ volumn, thật sự không tin vào tai

mình mất. Sao lại có chuyện hotboy đi rước cục băng

to tướng về nhà hả trời.

- Đúng đó! Mày không phải hoảng thế đâu!- Nó lôi cục bông trong tai ra, làm một hớp sinh tố chậm rãi đáp.

- Ôi mẹ ơi!Đầu tiên là anh Shin rồi giờ đến anh Bun, sao hotboy lại ra đi lần lượt như vậy? Huhuhu- Sunny

nước mắt

ròng ròng, ta cầu trời cầu phật để Jun mãi mãi là của...nhỏ.

- Mày nói cái gì đấy- Nó giương đôi mắt diều hâu nhìn nhỏ- Con Sa nó còn không nói gì thì thôi, mày làm gì

lang ầm ĩ xóm làng bình yên thế hả? Người ta lại nhét gie vào mồm thì khỏ.

- Có gì đâu mà nói- Sa cô nương vẫ bình thản như không, khẽ nhấm nháp li cafe sữa, giống như ta đang

thư giãn, mọi muồn phiền đều không liên qan tới ta vậy.

- Mày noai gì cơ? Không có gì để nói á?- Nhỏ Sunny mồm há hốc, 1 ngày không bị Sa làm cho sock chết đi s

ống lại thì có lẽ ngày đó là ngày tận thế mất!

- Chỉ là chuyện lặt vặt thôi mà!

- Mày...mày không phải con người nữa rồi- Sunny muốn đâm đầu vào tường quá, sao lại có đứa như vậy

trên trái đất hả trời?

- Thì nó vốn đâu phải người!- Nó đệm thêm một câu đếunny xuôi tay nhắm mắt an lòng.

- Sao anh Bun lại đi thích con dở này nhỉ? Mày không bỏ bùa mê anh ấy chứ?- Sunny sau khi đã bật quan tài, săn đón nhỏ bạn.

- Tao chỉ muốn hắn tránh ra xa càng tốt- Sa khuấy cafe mạnh hơn, có vẻ đang rất giận.

- Tên đó ý mà tránh xa mày thì chả ai coi mày là người bình thường đâu!- Nó lại đệm thên câu nữa, có vẻ

chị Băng ở 2 phe thì phải.

- Thì cả 2 đâu có bình thường đâu?- Sa nhún vai.

- Mày!Này, Jen tụi mình nên làm gì?

- Xử nóoooooooooooooooooo!!!!!!!!!

Thế là một cảnh tượng hãi hùng xảy ra giữa thanh thiên bách nhật. 2 cô gái trong tao nhã đang vật môt

cô gái ra để cù lét, khiến cho cô kia cười đến khóc tóe khói.

- Anh! Anh ơi1 Anh sao thế?- Hắn hua hua mặt anh Jun.

- Hả? À....khiếp quá!- Jun lau mồ hôi, nuốt nước bọt ừng ực.

Hắn thấy lạ liền quay lại thì thấy sao chổi với mấy cô bạn đang chơi trò anh cù tôi khóc giữa quan. Hắn lắc dầu,

làm vẻ thất vọng, rồi bống nhiên nhìn Jun bằng đôi mắt gian tà:

- Anh sao lại để ý họ? Anh thích ai trong số họ hả?

- Làm...làm gì có!- Jun ấp úng, mặt hơi ửng ửng( anh này giống con gái ghêt ta)

- Khai mau! Sa? Sunny- Hắn vẫn tiếp tục cười đểu đểu, nhưng rồi lại hét toáng lên khiến cả quán nhìn họ và

tất nhiên có cả tam quỷ kia nữa- ĐỪNG BẢO VỚI EM LÀ ANH THÍCH ĐỒ SAO CHỔI ĐÓ NHÉ!

Jun vội bịt mồm hắn lại, cười trừ với mọi người rồi cau mày nhìn hắn:

- Này! Anh không muốn bị nói là đồng lõa đưa kẻ điên trốn trại đâu nhé!

Hắn liền hất tay anh ra, lau lau miệng:

- Tay anh sạch lắm hay sao mà lại bịt mồm em hả?

- Sạch hơn mặt em- Jun thản nhiên, nói như điều đó là quy luật vậy! Anh cũng ngó lơ cái cậu em trai iu quý

đang sì khói ở tai, mặt đen sì, không nói cũng biết chắc giận lắm. Nhưng điều quan trọng là mình không có

làm gì nha, mình chỉ nói sự thật thôi mà, mình là người vô tội nha.

- Em biết tại sao anh lại thích con nhỏ đó rồi!- Hắn trìu mến nhìn anh, cố kìm nén cục tức trong lòng.

- Tại sao?- Jun hơi tò mò không biết hắn lại nghĩ ra cái lĩ do ngớ ngẩn nào nữa mặc dù người anh thích không phải nó

nhưng cứ thử xem thế nào, biết đâu lại được một tràng cười trẻ thêm vài tuổi.

- Vì 2 người đều có năng khiếu khiến người ta muốn đấm- Hắn gằn từng chứ rồi xông vào Jun, định cho tơi

tả đến mức người thân không nhận ra đến lúc đó thì hắn sẽ chẳng bị pá pa la hay thực hiện ý đồ đen tối

nữa rồi. Nhưng người tính không bằng người giỏi hơn người đó tính, lúc hắn định giơ cú đấm thì có một cánh

tay chắn ngang mặt Jun, giọng nói nghiêm nghị:

- Dừng tay!

Hắn nhìn chằm chằm vào người con gái trước mặt, bỏ tay xuống giơ chân lên thì một làn nữa giọng nói ấy

lại vang lên:

- Dừng chân!

Hắn cau mày, tại sao chuyện gì cũng có người cản thế nhỉ?

- Chuyện gì vậy? Định làm mỹ nhân cứu anh hùng hả?- Hắn đá đểu.

- Gần gần thế!

- Thôi tránh ra đi đừng để anh phải ra tay với phụ nữ- Hắn nằm cú đấm hướng thẳng chị định dọa thôi

nhưng cô ấy đã nhắm mũi nhắm mắt lại chờ cú đánh. Thấy lâu mà chẳng có gì xảy đến, người con gái ấy vội

vàng nắm tay Jun lôi đi, kiểu như chạy trốn.

- Này! Chuyện gì thế mày?- Sa mọi lần không để ý đến bất cứ điều gì nhưng hôm nay cũng phải sửng sốt. Thật sự chả ai hiểu chuyện

gì đang xảy ra nữa, thật sự rất rất không hiểu.

Jun nhìn theo em trai, đứng như tượng không nói lên lời, rõ ràng anh là người bị hại sao lại kéo tay tên

cướp chạy trốn? Điều này chỉ có thể lí giải là: Đã kéo nhầm tay!

Chạy băng qua bao nhiêu đường phố, cô ấy mới dừng lại hổn hển thở. Nhớ đén cái người mình vừa nắm tay

đi hỏi thăm:

- Anh Jun không sao ch....? Ơ sao anh Shin lại ở đây?

- Thế chứ không phải một người con gái tự nhiên kéo anh chạy như ma đuổi à?

- Ơ...ơ......AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!

( há há đố biết nữ anh hùng đó là ai nhá?)

******

Nó đang lướt xe trên đường để đến trường vừa đi vừa r-ủa cái tên hôm qua phá giấc ngủ của mình chỉ để nói một câu:''Mai chờ tôi ở cổng trường''. Nó đã muốn cho

cái tên trời đánh đó một bài chửi tơi bời thì đã tiếng tút tút kéo dài. Nó định đạp đi nhưng thôi mới mua

được vài ngày sau cái vụ ''5km'' ấy nên nhẹ nhàng để xuống và ngủ tiếp.

Nó phóng xe vào trong trường rồi lại đi bộ ra cổng dựa vào cái cột đèn vừa chơi game vừa lẩm bẩm một

mình. Không phải nó đang nhờ hắn giúp thì ông nội hắn sống lại nso cũng không thèm nghe nhé!

- Này! Sao chổi- Hắn từ đâu thù lù xuất hiện, đi đến gọi nó khiến lũ con gái muốn lườm nó nhưng không

muốn gặp ông bà nên câm lặng mà đi.

- Có chuyện gì thế?- Nó hằm hằm nhìn hắn, đủ thấy tình yêu nồng nhiệt muốn phanh thây hắn ra như thế nào rồi.

- Cẩn thận rách mắt đấy!- Hắn cười nhìn nó, sao trông lúc tức giận còn xinh hơn lúc bình thường nữa. A!

Mình bị điên rồi!Tụư dưng kêu nhỏ này xinh đúng là điên hết mức!

- Ngậm mômg vào không nước dãi rớt ra kìa!Gọi tôi có việc gì?

- À.....Tôi muốn hỏi...- Hắn định đem thắc mắc cả đêm qua hỏi nó thì lại nghe tiếng ai đó gọi mình.

- Ê! Mày!- Bun vẫy vẫy thằng bạn đang tán tỉnh vợ, cậu muố trả thù mẫy lần bị hắn dánh oan.

Hắn bỗng thẹn cả 2 má, cúi mặt xuống đi về phia cậu. Vừa đến đó thì lấy tay đánh vào ngực Bun, dỗi:

- Sao lại gọi người ta giữa thanh thiên bạch nhật thế này!

- Thôi! Xin lỗi nha! Nhớ quá à!- Bun khẽ xoa xoa đầu hắn, cười tươi.

Nó nhìn thấy cảnh đó, mắt mở to hết cỡ, cỡ ốc nhồi gọi bằng cụ! Nó thật không ngờ hắn lại là Gay, mà lại

Gay giữa cổng trường nữa chứ!Thật ghê quá đi!Nó vội vàng quay người laị định phi vào trường thì lại đâm

đầu vào cột đén té cái nảy đom đóm!

Hắn...hắn....thật sự là thế sao?
Chương trước Chương tiếp
Loading...