Giấc Mộng Giang Sơn

Chương 46: Sử kế



Lâm Phong cùng Bắc Thần Tường dẫn theo đội quân chạy tới, bọn hắc y nhân tới vây quanh trùng điệp ở cửa xe ngựa, dẫn đầu là một hắc y nam tử võ công cao cường nhất, hắn bị Tần Tranh tấn công mà vẫn còn có thể giết rất nhiều người xung quanh, Lâm Phong trong lòng hoảng sợ, thầm nghĩ nam nhân có thể sánh bằng Bắc Thần Thiên và Lôi Nhiên.

Bắc Thần Tường thấy vậy, lông mày nhảy lên, hét lớn một tiếng lập tức xông vào! Nhưng hắc y nam tử kia quả nhiên là cao thủ! Hắn lại có thể đối phó cả Bắc Thần Tường và Tần Tranh. Hai người họ liên thủ khá khó khăn mới giữ được thế thăng bằng, Ân Tang rộng lớn kỳ nhân dị sĩ quả nhiên nhiều không kể xiết!

Những bộ hạ của tên hắc y nhân đó đã liều mạng xông lên, Bắc Thần Tường và Tần Tranh nhất thời bị cuốn lấy, thừa cơ hắc y nam tử dùng kiếm xông phá màn xe, phi thân vào!

Lúc này, trên đường đột nhiên xuất hiện một đội nhân mã, lại giống y hệt đội người của Lâm Phong, vốn đội quân của Lâm Phong bảo vệ rương cống phẩm nghiêm ngặt đến mức không giọt nước nào lọt vào được, lúc này đội hình lại đột nhiên rối loạn, để cho đội nhân mã của đối phương tiến vào. Phía bên kia còn đang rống to: “Giết người, giết người!”

Hàng người phía trước bảo hộ rương hét lớn: “Các ngươi kẻ điên, không được!” Mấy người kêu hét làm đội ngũ loạn cả lên. Chỉ là tầm mắt bốn phía đều chú ý đến bên trong trướng xe, còn ai để ý chuyện này?

Trải qua một trận hỗn loạn, đội nhân mã kia rốt cục rời đi, người bảo vệ bên này lập tức sắp sếp lại đội hình nghiêm ngặt lại là bảo hộ đến cả giọt nước cũng không lọt vào được, dường như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh qua.

Bên trong xe thanh âm một nữ tử bén nhọn hô to, hắc y nam tử đột nhiên chui ra, mặc dù nhìn không thấy mặt hắn nhưng ánh mắt hắn mang theo tức giận cùng không cam lòng, tầm mắt sắc bén đảo qua bốn phía, dường như muốn tìm cái gì.

Lâm Phong lạnh lùng ngồi cười trên ngựa bất động nhìn hắn, trong lòng thầm than, nam nhân này nhất định không phải là nhân vật tầm thường, nếu hôm nay để hắn đi chỉ sợ đêm dài lắm mộng, xuất hiện ở đây tuyệt đối là địch không phải là bạn, không bằng giết luôn, bây giờ đang là cơ hội tuyệt hảo!

“Cung!” Lâm phong đưa tay về phía sau ý bảo, lập tức có người mang trường cung được chạm khắc khá tinh tế đến. Nam tử kia vừa ra khỏi trướng đã cùng người khác giao thủ tay không ngừng xuất chiêu nhưng tầm mắt cũng không ngừng tìm tòi, ánh mắt liếc đến chỗ Lâm Phong chợt mở lớn!

Lâm Phong bộ dáng vững như thái sơn, cầm trường cung trong khai cung hướng hắn, ánh mắt sắc bén cùng nụ cười kiêu ngạo đã chứng minh thân phận nàng bất đồng người khác.

Rốt cục tìm được ngươi rồi, chính là ngươi! Ánh mắt nam tử đó cùng tầm mắt Lâm Phong giao hội trên không trung, trong nháy mắt hai người như hiểu rõ rất nhiều chuyện, Lâm Phong xét thấy nam nhân này địa vị có lẽ cũng cực cao, mà nam nhân đó cũng biết tất cả âm mưu sợ rằng đều là một tay Lâm Phong bày ra.

Lâm Phong trên ngựa chưa hề di chuyển, giương cung, “Vù!” Một mũi tên bắn ra! Nam tử thấy mũi tên mang theo lực đạo rất mạnh, không dám khinh thường, vội vàng cúi tránh đi, còn chưa đứng lên Lâm Phong lại bắn mũi tên thứ hai tới!

Mặc dù thời cơ Lâm Phong bắn tên cực chuẩn, nhưng lại không chú ý chung quanh hắn còn có đồng bọn, những tên hắc y nhân khác đều rối rít tiến tới, vì hắn ngăn đỡ mũi tên, ngăn cản đám người Lâm Phong truy kích, hắc y nam tử đột nhiên ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, một tay kéo khăn che mặt lộ ra khuôn mặt bất phàm, tuấn mỹ đến cực đoan.

“Ngươi nhớ kỹ! Bổn tôn chắc chắn muốn ngươi trả giá thật nhiều!” Con ngươi mang theo lãnh ý, ngón tay chỉ mặt Lâm Phong mang ý tứ cuồng ngạo; Lâm Phong không coi là gì, lộ ra một tia cười mỉm, chính diện tiếp nhận khiêu chiến của hắn, mũi tên lại lần nữa bắn ra!

Hắc y nam tử không hề ở lâu, nhanh chóng động thân thi triển khinh công, biến mất trong núi rừng! Thủ hạ của hắn liều chết bảo hộ hắn, làm cho đám người Lâm Phong nhất thời không đuổi kịp. Huống chi hắn là một đối thủ khó chơi, đuổi theo cũng không chắc sẽ bắt được, Lâm Phong vung tay ngăn cản những người khác: “Giặc đường cùng chớ đuổi, để hắn đi đi.” Trong lòng thầm than, sợ là vừa rồi lại kết thêm một cừu gia, ngày sau cuộc sống của nàng chưa chắc đã an nhàn.

Bắc Thần Tường sớm dẫn người công kích, khó khăn tiến vào xe lại nhìn thấy Tiểu Thúy sắc mặt trắng bệch đang ngã ngồi trên mặt đất, nàng run rẩy chỉ vào nữ tử nằm trong xe.

Bắc Thần Tường trong lòng sốt ruột tới phía trước thăm dò, rồi lại cả kinh lùi lại mấy bước! Nữ tử này đã khí tuyệt từ lâu! Có chuyện gì xảy ra?!

Thanh âm Tiểu Thúy run rẩy yếu ớt hỏi: “Trưởng… Trưởng công chúa làm sao vậy?” Nhưng đôi mắt đẹp không có nửa phần khẩn trương chỉ tiếc người bên cạnh không chú ý tới nàng nên không nhìn ra.

Bắc Thần Tường trầm thấp nói: “Đã chết!” Trong lòng suy tư hồi lâu, hắn thấy trưởng công chúa này không phải vừa mới chết, thân thể nàng ta sớm đã lạnh băng, dù có dùng dược vật để duy trì thì cũng là duy trì một thi thể mà thôi, cùng người vừa mới chết khác nhau rất lớn, sợ rằng trưởng công chúa đã chết rất nhiều ngày rồi.

Kế hoạch của hoàng huynh luôn không nói cho người ngoài biết, chẳng lẽ là huynh an bài đội nhân mã vừa rồi đến diễn kịch? Bắc Thần Tường cũng không ngu ngốc, thần thái của tên nam tử đó hắn thấy không thích hợp, khi đó hắn ta đã hung tợn trừng mắt nhìn Lâm Phong…

” Tường Vương gia, ngươi biết tên thích khách là ai không?” Thanh âm thanh thúy dễ nghe vang lên bên cạnh tại hắn, Bắc Thần Tường hơi kinh hãi, Lâm Phong không biết tới cạnh hắn khi nào, nhưng đối với tất cả tình huống trong trướng không kinh ngạc gì, thái độ nàng rõ ràng như thế, chứng tỏ Bắc Thần Tường suy nghĩ đúng.

Lâm Phong thần sắc thản nhiên, hắn cũng không cáu giận nàng giấu diếm sự thật, dù sao kế hoạch Bắc Thần Thiên cũng rất ít nói cho người khác biết, ngược lại Bắc Thần Tường càng bội phục trí tuệ Lâm Phong, gặp tình huống này thần sắc lại tự nhiên, trấn định, là do hắn tin tưởng mình, biết mình sẽ quyết định không trở mặt đây?

Trong lòng ấm áp, hắn cười nói: “Lúc bắt đầu ta chưa nhận ra hắn, khi hắn cởi khăn che mặt ta mới phát hiện, hắn là người lợi hại nhất của Phong Vũ quốc thập nhị tôn giả, võ công cao cường. Nếu hôm nay không phải là ta cùng Tần Tranh ở đây sợ rằng từ sớm đã bị hắn đắc thủ.” Ngừng lại một chút, Bắc Thần Tường lại lắc đầu nói: “Bất quá, đắc thủ hay không đều là trúng bẫy, Y Tình được xưng là Bắc Thần quái tài, ý nghĩ cổ quái thông tuệ, lần này bại dưới tay Vương huynh cùng Ám huynh, chỉ sợ sẽ không cam tâm.”

Lâm Phong biết Bắc Thần Tường thông minh, không cần nàng nhọc công miệng lưỡi, lúc này thấy hắn không giận nàng mừng thầm tìm bừa một lý do vuốt mông ngựa: ” Tường Vương gia cũng là một người võ công khí khái bức người, Ám ta thật bội phục ngươi rồi.”

“Ngươi và ta dù thế nào cũng là tri âm, đây chính là do ngươi nói, huống chi Vương huynh an bài đều có đạo lý, nếu ta đoán lung tung ngược lại sẽ làm khó Vương huynh. Này, cảm tạ thì không nên, muốn cùng ta uống rượu thì không thành vấn đề.” Bắc Thần Tường cười.

Vừa nghĩ đến thứ rượu cay chết người kia, Lâm Phong vội vàng lui về sau từng bước, lộ ra thần sắc hơi sợ hãi: “Tửu lượng ta hơi kém! Chỉ sợ không thể bồi Vương gia cao hứng…” Đột nhiên lại chuyển ý: “Bất quá rượu quả là rượu ngon, Tường Vương gia có nhã hứng, Ám cũng chỉ biết liều mình bồi quân tử thôi.”

Nàng cười tủm tỉm, đâu có nửa phần tư thái “liều mình”, Bắc Thần Tường nhìn nàng cười vui vẻ, tức giận tiến lên gõ đầu nàng một chút: “Giờ không cần dấu ta nữa, còn không mau nói tiền căn hậu quả đi!”

Lâm Phong biết hắn trong lòng nghi ngờ, gật đầu gọi Tiểu Thúy còn đang đóng kịch, Tiểu Thúy le lưỡi ngồi trở lại hương xa. Sau đó Lâm Phong tuyên bố công khai đối với đội xe là Xa Trì trưởng công chúa bị thích khách của Phong Vũ quốc tập kích không may đã bỏ mình, nàng sai người đi tới Xa Trì báo tin, chung quanh nơi đây tuy là rừng núi chỉ có con đường nhỏ, lui tới cũng chỉ có một vài người, trừ mấy kẻ điên khi nãy đến quấy phá, tất cả đều có ý tránh xa. Nhưng tin tức chắc chắn không phong tỏa được, chuyện này ít ngày nữa sẽ trở thành lời đồn đãi trong Ân Tang.

Đội xe tiếp tục đi trước, Lâm Phong kêu Bắc Thần Tường tiến vào trong xe ngựa, đem ngọn nguồn chuyện chậm rãi kể ra, Bắc Thần Tường càng nghe càng không khỏi kinh ngạc, nhìn Lâm Phong như nhìn quái vật.

“Ngươi nghĩ như thế nào nghĩ được!”

Lâm Phong cười không đáp, hỏi ngược lại: ” Tường Vương gia không nghĩ ra?”

Bắc Thần Tường thoáng giật mình, lắc đầu nói: “Không phải không nghĩ ra, chỉ là thấy lá gan ngươi rất lớn, Phong Vũ cùng Xa Trì đâu phải là kẻ ngu, không phải do ta định đoạt. Vạn nhất bị người khác hoài nghi, chúng ta nhân thủ không đủ sợ rằng không chiếm được ưu thế mà lại bồi giá bằng tánh mạng mình.”

“Bọn họ dĩ nhiên không ngu ngốc, nhưng cái chúng ta muốn là muốn bị nghi ngờ. Bọn họ không tin ta nhưng trên thế gian này đồn đãi thị phi vốn rất đáng sợ. Chính vì đáng sợ, ta mới chọn con đường nhỏ này đi lòng vòng! Đó là muốn người khác thấy kì lạ mà thăm dò, chỉ cần Ân Tang xuất hiện lời đồn đãi, Xa Trì cùng Phong Vũ quốc sợ rằng cũng đứng ngồi không yên. Đến lúc đó, cần gì Thần Thiên tự mình động thủ?”

Bắc Thần Tường nhìn nàng, chỉ thấy đôi mắt nàng phát sáng giống như ngôi sao chân trời nhưng đang nhìn về phía xa xăm mà không phải nhìn mình. Trong lòng có tư vị khó hiểu, ngữ khí có điểm chua xót nói: “Ngươi như thế nào mở miệng ra cũng đều là hoàng huynh ta.”

Lâm Phong ngẩn ra, gãi gãi đầu, biết tính không tự nhiên của hắn lại nổi lên, không khỏi cười nói: ” Tường Vương gia chẳng lẽ không phát hiện, ngữ khí ngài lúc này vốn là của nữ tử đi tranh giành tình lang.”

Bắc Thần Tường tức giận xấu hổ, cười nói: “Khá lắm, ngươi đóng kịch dấu diếm ta hồi lâu, ta còn chưa tính toán đây! Lại còn nói bổn vương giống nữ nhân, ngươi không muốn sống sao!”

Thấy hắn làm bộ muốn đánh, Lâm Phong đáng thương nói: ” Tường Vương gia, ngươi đánh nhẹ thôi, đánh chết ta sẽ không có người cùng ngươi uống rượu.”

Bắc Thần Tường dừng cánh tay ở giữa không trung vốn không có ý vung xuống, chống lại Lâm Phong nheo mắt ý cười, nhìn một hồi lâu, rốt cục không nhịn được mà cười thành tiếng.

“Ngươi… kế sách này rất độc, sợ rằng phía sau còn có kế.” Bắc Thần Tường biết rõ lúc này Lâm Phong nhất định còn kế hoạch chưa nói, mặc dù Phong Vũ cùng Xa Trì đang khai chiến nhưng phần lớn đều là đánh trận nhỏ, vì chuyện này cũng không có khả năng khai chiến khốc liệt. Lúc này ngẫm lại, kế sách của Ám mặc dù đơn giản nhưng cũng khó phá giải, một khi rơi vào bẫy nhất định từng bước hung hiểm, mê loạn.

” Kế về sau dĩ nhiên là có, bất quá Tường Vương gia không cảm thấy mình so với tại hạ còn hiểu ý tứ hơn?” Lâm Phong nói đúng đường hoàng, kỳ thật ý là không nói cho hắn biết.

Bắc Thần Tường mặc dù ăn phải cục tức nhưng rốt cuộc vẫn là bội phục nàng, cánh tay nắm bả vai Lâm Phong: “Tùy ngươi nói thế nào cũng được, dù sao rượu đêm nay không thể thiếu bổn vương!”

“Ai, xem ra ngày mai đội xe lại phải trì hoãn thời gian lên đường rồi.” Lâm Phong mang vẻ mặt đau khổ nói mà thần sắc lại không có nửa phần không vui.
Chương trước Chương tiếp
Loading...