Giấm Chua Trên Toàn Thế Giới Đều Bị Anh Ăn Rồi!
Chương 10
Tiêu Niên hoàn toàn nghe lời. Lục Tri Chu đã rời khỏi phòng khách được một lúc, Tiêu Niên vẫn còn cảm thấy bàng hoàng. Lúc này cậu đang ngồi rất nghiêm túc, đây là tư thế mà trước giờ cậu chưa từng ngồi, lưng cậu ưỡn thẳng, tay đặt trên đầu gối và mắt thì chăm chú nhìn chằm chằm vào TV. Đầu óc trống rỗng. Vừa rồi quả nho không hề được đút vào miệng Tiêu Niên, ngay thời khắc nguy cấp nhất, Lục Tri Chu đã buông tay. Sau khi tách ra, Lục Tri Chu trực tiếp đi vào phòng bếp, dường như anh còn nở một nụ cười đầy khó hiểu, để Tiêu Niên lại một mình trên ghế sô pha với khuôn mặt đỏ lựng như quả cà chua chín. Bây giờ TV đang chiếu một bộ phim thần tượng lúc tám giờ tối, trùng hợp là nam chính trong phim cũng ôm vai nữ chính, hai người đó còn đang tình tứ nhìn nhau, giống như hành động vừa rồi Lục Tri Chu đã làm với Tiêu Niên. Cảnh tượng này khiến cho da đầu của Tiêu Niên trở nên tê dại, cậu lặng lẽ gầm lên một tiếng trong không khí, rồi từ từ ôm lấy đầu của mình. Chuyện gì vậy??? Vừa rồi cậu bị Lục Tri Chu trêu chọc??? Từ sâu trong cổ họng Tiêu Niên phát ra một tiếng chửi thề: “Đệt!” Tiêu Niên vội cầm lấy điều khiển từ xa lên, sau khi đổi qua vài kênh mà vẫn thấy không vừa lòng, cậu quyết định tắt TV. Con mẹ nó. Cậu lập tức đứng lên. Nhanh chóng bước đến cửa phòng bếp. “Lục Tri Chu.” Tiêu Niên gọi to vào bên trong. Vì đang rửa rau nên Lục Tri Chu đưa lưng về phía cậu, anh thản nhiên đáp một tiếng, không quay đầu lại. Tiêu Niên đành ho khan một tiếng: “Anh định làm cái gì vậy?” Lục Tri Chu: “Chuẩn bị xào rau cải xanh.” Tiêu Niên: “Ồ!” Lục Tri Chu rửa rau xong thì bưng rổ lên, nhưng anh vẫn không nhìn thẳng vào Tiêu Niên: “Có chuyện gì sao?” Tiêu Niên: “Cũng không có việc gì.” Lục Tri Chu ừm một cái: “Khoảng mười phút nữa là có thể ăn.” Tiêu Niên: “Ồ.” Sau đó Tiêu Niên quay lại phòng khách. Nhưng khi ngồi xuống ghế sô pha chưa được hai giây, Tiêu Niên đột nhiên vùi đầu vào gối. Ai mà ngờ vừa rồi cậu vẫn còn ra vẻ hung hăng, nhưng thật ra là lừa mình dối người mà thôi. Đậu má, không thể cứ để bị trêu chọc như vậy được. Tiêu Niên ơi, mày là ai chứ? Mãi cho đến lúc không thể thở được nữa, Tiêu Niên mới ngẩng đầu lên. Khi “Một hồi trống trận giúp tinh thần chiến sĩ phấn chấn” tới không đúng lúc, thật sự là không có can đảm để làm gì cả. Chờ lúc Lục Tri Chu dọn thức ăn và cơm lên bàn xong, thì sự việc ban nãy, cứ như chưa từng xảy ra vậy. Khi anh bưng bát canh cuối cùng ra, Lục Tri Chu cũng kéo ghế ngồi xuống. Sau đó anh đặt chén canh ở trước mặt Tiêu Niên. “Cảm ơn cảm ơn.” Tiêu Niên vội vã nói cảm ơn anh. Lục Tri Chu: “Không có gì.” Không lâu sau, Lục Tri Chu lại đặt thêm một đĩa nước chấm xuống trước mặt Tiêu Niên, rồi anh cầm chén cơm của cậu lên. “À cảm ơn nhé, à không, tôi sẽ tự làm.”Tiêu Niên lập tức đứng lên. Nhưng khi cậu vừa giơ tay lên, Lục Tri Chu đã tránh đi. Lục Tri Chu: “Ngồi xuống.” Tiêu Niên lập tức nghe lời: “Ồ.” Một lúc sau, Tiêu Niên cứ như vậy mà nhìn Lục Tri Chu xới cơm, không biết là đã húp vào trước mấy ngụm canh rồi, cả người đều ngây ngẩn. Làm được một nửa, đột nhiên Lục Tri Chu nở nụ cười. Tầm mắt của Tiêu Niên nhìn vào mắt Lục Tri Chu: “Anh cười cái gì?” Nụ cười của Lục Tri Chu ngay lập tức biến mất: “Không có gì.” Sau đó, cả bữa ăn được diễn ra trong sự yên lặng. Nhưng thật ra yên lặng ở đây chủ yếu là để ám chỉ một mình Tiêu Niên thôi, còn bình thường lúc ăn cơm Lục Tri Chu vốn đã như vậy. Hiếm khi nào mà Tiêu Niên im lặng như hôm nay. Nhưng cậu lại thầm nghĩ nhiều. Vừa húp canh vừa nghĩ, lúc nãy mình có phải hơi ngốc rồi không? Vừa ăn thịt vừa nghĩ, vậy là cậu chịu thua à?? Vừa ăn cơm vừa nghĩ, con mẹ nó sao cậu lại phải sợ như vậy??? Nhưng trước khi cậu kịp nghĩ ra chiến lược gì trong đầu, thì bữa ăn đã kết thúc. Như mọi lần, Lục Tri Chu sẽ không để cậu vào phòng bếp, cậu chỉ dọn dẹp sạch đồ đạc trên bàn nhưng thường lệ là xong. Tiêu Niên không vội rời đi, cậu vẫn ngồi bên bàn ăn. Cậu nhìn bóng lưng của Lục Tri Chu từ phía sau, anh đang ngồi xổm xuống bỏ bát vào máy rửa bát, trong lòng cậu chợt dâng lên nỗi xúc động không có hồi kết. Con mẹ nó, thậm chí cậu còn muốn kết hôn với người đàn ông này. Tiêu Niên, não mày úng nước thật rồi! Chỉ vì một quả nho. Đã khiến mày trở nên như thế này sao? Chờ Lục Tri Chu dọn dẹp xong phòng bếp, hai người ngầm hiểu ý cùng nhau đi ra phòng khách, cùng ngồi lên sô pha, giống như đã hẹn trước, xem ra điều này đã trở thành thói quen hàng ngày của họ. Thực sự thì Tiêu Niên có thể ra ngoài chơi vào buổi tối, có một vài nhóm bạn gọi cậu trên WeChat. Cậu có rất nhiều hoạt động khác nhau. Nhưng cậu hơi ủ rũ, chẳng muốn ra ngoài mà cũng chẳng muốn đứng dậy, hơn nữa còn thích ở nhà mặt đối mặt với ông anh lớn này. “Nhìn gì vậy?” Sau khi ngồi xuống được vài giây, Lục Tri Chu cầm điều khiển từ xa trên bàn lên, hỏi Tiêu Niên. Tiêu Niên: “Anh nhìn cái gì thì nhìn, tôi nhìn cái gì kệ tôi.” Lục Tri Chu không hỏi tiếp nữa, anh bật TV lên. Ngay khi Tiêu Niên nghĩ rằng tối nay mình sẽ lại được thưởng thức một bộ phim tài liệu khác, thì Lục Tri Chu mở đầu với chương trình tạp kỹ. Đó là một chương trình tạp kỹ mà Tiêu Niên rất quen thuộc. Lục Tri Chu: “Cái này xem được không?” Tất nhiên là Tiêu Niên đáp: “Được chứ.” Lục Tri Chu đã mở một chương trình tạp kỹ về vũ đạo mà Tiêu Niên luôn theo dõi, có lẽ đây là một cuộc thi đấu giữa vài nhóm nam tên tuổi không mấy nổi bật, cuối cùng họ sẽ giành được giải quán quân, giải nhì và giải ba. Nhóm nhỏ mà Tiêu Niên dạy mấy ngày trước cũng tham gia chương trình này, nếu cậu nhớ không lầm thì đây chính là tập đó. Đoạn đầu mỗi chương trình trước khi phát sóng đều sẽ có một đoạn quảng cáo ngắn, Lục Tri Chu không tua qua, còn Tiêu Niên thì không có ý kiến gì. Vào lúc này, không ngờ trong đầu Tiêu Niên lại bắt đầu suy nghĩ tiếp. Một lần nữa cậu lại muốn kết hôn với Lục Tri Chu rồi. Đúng vậy. Cũng là vì Lục Tri Chu quan tâm cậu nên mới mở lên chương trình tạp kỹ mà cậu yêu thích. Nghĩ tới điều này, Tiêu Niên tự mình mỉm cười. Tình anh em chưa chắc bền lâu. Trước đây chưa từng gặp người nào đáng yêu đến vậy. Chẳng lẽ đây là đang yêu đương? Chương trình tạp kỹ đó dần đi vào chủ đề chính, Tiêu Niên không suy nghĩ nhiều nữa, Lục Tri Chu cũng đã tắt đèn. Hai người cứ im lặng như vậy xem từ điệu nhảy này đến điệu nhảy khác cho đến khi nó kết thúc. “Anh vẫn ổn chứ?” Tiêu Niên hỏi Lục Tri Chu. Lục Tri Chu nghi hoặc hỏi lại: “Ổn cái gì?” Tiêu Niên cười cười: “Anh không cảm thấy nhàm chán sao?” Lục Tri Chu: “Cũng được.” Tiêu Niên: “Không sao, coi không được thì đổi qua một chương trình khác.” Lục Tri Chu: “Không cần, có thể xem được.” Sau khi Lục Tri Chu nói lời này, đột nhiên anh cầm điều khiển lên, tua lại vài giây rồi nhấn nút tạm dừng. “Tiêu Niên.” Lục Tri Chu nói một cái tên ở dưới góc màn hình bên trái. Tiêu Niên cười: “Mắt tinh thật.” Lục Tri Chu: “Cậu là biên đạo nhảy?” Tiêu Niên nhướng mày lên: “Ừa.” Lục Tri Chu gật đầu. Tiêu Niên: “Xem hay không, xong rồi thì viết cho tôi một cái bình luận dài ngàn chữ đi.” Lục Tri Chu nở nụ cười: “Có hơi khó.” Tiêu Niên bị Lục Tri Chu vốn luôn nghiêm chỉnh chọc cười. Dù sao cũng là do bản thân Tiêu Niên biên đạo, nên khi nhìn thấy động tác nhảy trên TV, cậu đang ngồi trên sô pha cũng bắt đầu chuyển động theo nhịp nhạc. Dù chỉ có vài động tác nhỏ, đơn giản chỉ là vung tay múa chân rồi xoay người. Ánh mắt cậu vẫn luôn dán lên màn hình TV, cho đến khi quay đầu sang, không ngờ lại phát hiện Lục Tri Chu đang nhìn mình. Tiêu Niên dừng lại ngay lập tức, xấu hổ mỉm cười với Lục Tri Chu. Điệu nhảy này đã sớm kết thúc, phía dưới vang lên rất nhiều tiếng hoan hô, người dẫn chương trình vội chạy ra sân khấu. Lục Tri Chu: “Khán giả có phản ứng nồng nhiệt hơn phần trước.” Tiêu Niên mỉm cười: “Có phải là thầy Lục đang khen tôi không?” Lục Tri Chu nói: “Cậu giỏi thật.” Tiêu Niên: “Hahahahaha” Nguy rồi. Vậy mà lại cảm thấy Lục Tri Chu rất hài hước. Đột nhiên Lục Tri Chu hỏi: “Cậu bắt đầu học nhảy từ khi nào?” Tiêu Niên suy nghĩ một chút rồi đáp: “Lúc học trung học.” Lục Tri Chu: “Cậu tình cờ học được trong dịp này à?” Khoảng cách bọn họ đang ngồi bây giờ có hơi xa, Tiêu Niên ngồi giữa cũng không thấy có vấn đề gì. Nghĩ tới cuộc trò chuyện tiếp theo có thể sẽ biến đổi lớn, Tiêu Niên không tiếp tục lớn giọng nữa, vì vậy cậu chỉ đơn giản ngồi xuống bên cạnh Lục Tri Chu. Đi được nửa chừng, Tiêu Niên dừng lại: “Tôi và bạn bè cùng xem một cuộc thi nhảy đường phố, tôi thấy thích nên đã đi học.” Lục Tri Chu hỏi: “Người nhà cậu có đồng ý không?” Tiêu Niên mỉm cười đáp: “Không đồng ý.” Lục Tri Chu gật đầu: “Lén lút học.” “Đúng vậy,” Tiêu Niên cười đáp, vô tình dựa vào Lục Tri Chu một chút: “Lúc đó là như vầy, tôi tìm được một lớp học nhảy rất tốt, nên đã nói dối với mẹ, tôi nói là muốn học thêm môn toán, để bà ấy cho tiền tôi đi học.” Có lẽ Lục Tri Chu chưa bao giờ nghe về những màn chơi lớn như vậy, sự kinh ngạc lộ rõ ra trên khuôn mặt anh. Tiêu Niên nhướng mày nói với Lục Tri Chu: “Tôi tài giỏi không.” Lục Tri Chu: “Bà ấy không phát hiện ra?” “Lúc đầu thì không bị phát hiện,” nói đến đây Tiêu Niên vỗ tay một cái độp: “Vào một lần tình cờ, trong lớp có một cậu học sinh, không biết từ đâu cậu ta nghe được tin này của tôi, vì vậy cậu ta nhất quyết muốn dạy kèm toán cho tôi, nói làm vậy có thể qua mắt được mẹ tôi.” Tới đây, Lục Tri Chu hỏi: “Cậu ta thích cậu?” Tiêu Niên sửng sốt: “Sao anh biết?” Lục Tri Chu cũng không nói vì sao anh biết được chuyện này, chỉ nói: “Tiếp đi.” Tiêu Niên tiếp tục nói: “Sau đó thì, cậu ta yêu cầu tôi mỗi buổi chiều đều phải ở lại nửa tiếng, để cậu ta giảng bài cho tôi,” Tiêu Niên thốt lên: “Nhưng vì cậu ta thật sự rất giỏi, nên tôi cũng đã tiến bộ, mẹ tôi cảm thấy rất vui, nên hoàn toàn không nghi ngờ gì.” Lục Tri Chu: “Sau đó thì sao?” “Sau đó khi lên trung học mẹ tôi mới biết,” Tiêu Niên mỉm cười: “Cũng do tôi sơ ý, lén lút tham gia một chương trình được phát sóng trên TV nên đã bị bà ấy nhìn thấy.” Lục Tri Chu: “Tôi đang hỏi chuyện của cậu và cậu học sinh kia.” Tiêu Niên à một tiếng: “Không có sau đó, cậu ta đã đỗ một trường trọng điểm trong kỳ thi tuyển sinh.” Tiêu Niên bỗng nhiên mỉm cười: “Nói về chuyện này,” Cậu hỏi Lục Tri Chu: “Anh muốn nghe không? Về chuyện tôi và cậu ta khi trước?” Dường như Lục Tri Chu suy tư vài giây, mới nói: “Ừm.” Tiêu Niên: “Trước đây khi cậu ta đề nghị dạy thêm, tôi đã đồng ý, sau một tuần học kèm môn toán, tôi đã hơi do dự nên mới nói với cậu ta là tôi không muốn học nữa, sau cùng thì, đúng vậy, chuyện này cũng không liên quan gì đến cậu ta mà, nhưng cậu ta không đồng ý, rồi viết cho tôi một bức thư.” Lục Tri Chu: “Thư tình à?” Tiêu Niên suy nghĩ một chút: “Có lẽ là vậy.” Cậu cãi lại một tiếng: “Là thư tình của học bá đó, wow, lúc trước cũng được người ta biết tới là một người phong hoa tuyết nguyệt, cách hành văn thì quá hay, ha ha, hình như khi đó tôi còn đọc lại hai lần.” Tiêu Niên nói đến đây, đột nhiên Lục Tri Chu cầm ly nước trên bàn uống vào một ngụm. Tiêu Niên tiếp tục: “Nhưng vào cuối bức thư tình, cậu ta thực sự đã đe dọa tôi, nói rằng nếu tôi không chịu tiếp tục học bù, cậu ta sẽ nói sự thật là tôi tham gia lớp học nhảy cho mẹ tôi biết.” “Lúc đó tôi kiểu: cái quần gì???” Tiêu Niên hỏi Lục Tri Chu: “Anh nói xem có phải cậu ta thật sự rất không hiểu chuyện hay không?” Lục Tri Chu không trả lời câu hỏi này, anh chỉ ừ nhẹ một tiếng, mới hỏi: “Các cậu đến với nhau sao?” Tiêu Niên lắc đầu: “Không có.” Lục Tri Chu lại hỏi: “Cậu thích cậu ta hay không?” “Tất nhiên là không thích,” Tiêu Niên bị sốc: “Đối với những người có học thức kiểu này, tôi đều không có cảm tình.” Lục Tri Chu lại uống nước. Tiêu Niên: “Thật ra cậu ta sẽ không ở bên tôi, trong thư cậu ta nói rằng tôi và cậu ta không hợp với nhau, cậu ta còn phân tích rất kỹ càng, có điểm nào không thích hợp các kiểu, tương lai sẽ không thể ở bên nhau được, sau đó còn nói đối với tôi chỉ là nhất thời yêu thích, nên mới không còn cách nào khác, hi vọng tôi có thể chấp nhận việc cậu ta thích tôi, nói gì mà mỗi ngày dành cho cậu ta nửa tiếng vui vẻ là được, nếu không chấp nhận thì sẽ nói ra chuyện của tôi.” Tiêu Niên: “Còn nói gì mà biết rõ địa chỉ nhà tôi, đừng hòng chạy thoát.” Tiêu Niên: “Nhưng ngược lại mà nói thì, cậu ta đối xử với tôi rất tốt, cho tôi một cây kẹo mút nếu tôi giải đúng câu hỏi, còn mua cho tôi món trà sữa yêu thích nếu tôi tiến bộ trong kỳ thi.” Lục Tri Chu hỏi một câu ngoài lề: “Cậu thích trà sữa gì?” Tiêu Niên: “Dương chi cam lộ.” Lục Tri Chu gật đầu. Tiêu Niên nói tiếp: “Lúc trước tôi không mấy hiểu chuyện, cơ bản là bị cậu ta dắt mũi, quãng thời gian đó tôi thấy mơ hồ có một loại cảm giác không rõ cứ như bị ép buộc, mọi người trong lớp đều đang giễu cợt bọn tôi, anh có hiểu không?” Lục Tri Chu: “Tôi không hiểu.” Tiêu Niên rất muốn nói tiếp chuyện sau đó là nghe theo gợi ý của một người bạn biết rõ về cậu, cậu đã mời cậu ta đi ăn tối, và kết thúc mọi chuyện tại đây. Nhưng câu trả lời vừa rồi của Lục Tri Chu khiến cậu hơi bối rối, đột nhiên cậu cảm thấy có lẽ là Lục Tri Chu không thích nghe. Dường như đã không đáp lại lời nào từ nãy giờ. Tiêu Niên lập tức ngậm miệng. Tiêu Niên không hổ là một người nói lảm nhảm, đã nhiều năm qua đi, lần đầu tiên cậu nói chuyện này với người bên cạnh, giống như bị Lục Tri Chu bật công tắc như cái máy hát. Thật kỳ lạ, Tiêu Niên sao lại đi nói những chuyện này với Lục Tri Chu chứ. Đã vậy còn nói rất nhiều. “Ha ha,” Tiêu Niên lấy một quả nho trên bàn rồi nhanh chóng bỏ vào miệng: “Dù sao cũng là như vậy, sau đó cậu ta lên trung học, chúng tôi đã không còn liên lạc gì nữa.” Lục Tri Chu vẫn như cũ đáp: “Ừm.” TV lại bắt đầu chuyển qua một điệu nhảy mới, Tiêu Niên ném vỏ nho đi rồi ngẩng đầu lên, vừa lúc Lục Tri Chu đặt cốc nước xuống. Vì vậy, ánh mắt hai người đột ngột va vào nhau. Tiêu Niên chưa bao giờ nói ra rằng cậu rất thích đôi mắt của Lục Tri Chu. Đôi mắt của anh rất sâu, cặp lông mày còn dày, phối hợp với khuôn mặt, thật sự là đẹp đến mức không nỡ rời mắt. Đặc biệt là khi anh nhìn vào cậu, thật sự giống như là nhá lên ánh điện. Cho nên đột nhiên xảy ra chuyện này, trong nháy mắt nhịp tim của Tiêu Niên như nảy lên một cái, và cậu không thể cười được nữa. Sau đó, trong đầu cậu lại nhớ đến hình ảnh Lục Tri Chu đút cậu ăn nho trước bữa tối. Tiêu Niên: “Lục Tri Chu.” Lục Tri Chu: “Hả?” Đôi mắt Tiêu Niên hơi cong lên một chút: “Chúng ta cùng chơi trò này đi.” Lục Tri Chu: “Chơi trò gì?” Khi Tiêu Niên nói ra lời này, thậm chí trong đầu cậu còn chưa nghĩ ra được trò vui gì, bởi vì lúc nãy cậu cảm thấy hơi hoảng hốt, cho nên đã muốn nói điều gì đó để xoa dịu bầu không khí như lúc này. Nhưng khi Lục Tri Chu hỏi, thì cậu đã nghĩ ra rồi. Tiêu Niên chống tay lên lưng ghế sô pha, nghiêng đầu nhìn Lục Tri Chu: “Chơi trò hai người đối mặt với nhau thì sao?” Lục Tri Chu: “Hửm, chơi thế nào?” Tiêu Niên: “Nghĩa là chúng ta sẽ nhìn nhau, ai không nhìn vào mắt của người kia thì sẽ thua.” Lục Tri Chu suy nghĩ một lát: “Không chớp mắt à?” Tiêu Niên lắc đầu: “À không, không phải vậy, chúng ta chỉ cần nhìn là được, chớp mắt nói chuyện hay làm gì cũng đều được cả, nhưng chỉ cần nhìn qua chỗ khác, coi như thua.” Lục Tri Chu mỉm cười, tiếng cười như muốn nói, đây mà là chuyện khó à? Tiêu Niên đã chơi trò này với rất nhiều người, cậu đã nắm được mấu chốt, chỉ cần khiến người kia cười, có thể đối phương sẽ lơ đãng mà nhìn qua chỗ khác. Dĩ nhiên là, vẫn có thể trêu chọc, cùng lắm thì có thể chiêu này sẽ không có tác dụng với Lục Tri Chu. “Hãy đặt cược đi.” Tiêu Niên nói. Lục Tri Chu: “Đặt cược thế nào?” Tiêu Niên duỗi một ngón tay ra: “Một ngàn tệ.” Nói xong Tiêu Niên mỉm cười, sau đó cậu ho khan một cái: “Có được hay không?” Lục Tri Chu: “Được.” Tiêu Niên nhất định phải thắng, cậu ngồi xuống trước mặt Lục Tri Chu, cúi đầu chuẩn bị một chút. “Ba, hai, một, bắt đầu.” Tiêu Niên ngẩng đầu lên. Hai người cùng nhìn vào mắt nhau. Trước tiên Tiêu Niên nở nụ cười. Lục Tri Chu vẫn thờ ơ không động đậy. Tiêu Niên thay đổi vẻ mặt đau khổ và bĩu môi với Lục Tri Chu. Lập tức, Lục Tri Chu nở nụ cười. Nhưng anh vẫn cứ nhìn vào đôi mắt Tiêu Niên. Một phút tiếp theo, Tiêu Niên đã thực hiện đủ các động tác khác nhau với Lục Tri Chu, còn kèm thêm các cử chỉ khác. Nhưng Lục Tri Chu lại rất ngoan cường, khóe miệng anh cười đến mức thích thú, điều này khiến Tiêu Niên cảm thấy mình như một tên ngốc. Con mẹ nó, gặp phải đối thủ rồi. Tiêu Niên nghĩ sẽ không làm được mất, nên trước tiên phải lấy lại bình tĩnh. Chỉ cần nhìn Lục Tri Chu. Nhưng khi bình tĩnh lại Tiêu Niên mới nhận ra ánh mắt của Lục Tri Chu khủng khiếp như thế nào. Sắc bén hơn rất nhiều so với những đối thủ mà cậu gặp trước đây. Mẹ nó, một ngàn tệ đó, không thể thua được. Tiêu Niên không di chuyển, tất nhiên Lục Tri Chu cũng không di chuyển. Một phút đã trôi qua trong tích tắc, bây giờ chỉ trôi qua vài giây là đã muốn chết rồi. Thậm chí Tiêu Niên còn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập. Không biết là Lục Tri Chu đang suy nghĩ cái gì, cũng không cười nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào Tiêu Niên. Tiêu Niên đang tự hỏi nên làm gì tiếp, thì thấy Lục Tri Chu chớp mắt một cái. Không giống như lần chớp mắt trước, cái chớp mắt lần này hơi chậm. Chậm rãi khép lại, từ từ mở ra. Rõ ràng là không có chuyện gì xảy ra, nhưng Tiêu Niên lại cảm giác được hơi nóng. Sau đó, dư quang trong mắt Tiêu Niên hơi lóe, yết hầu của Lục Tri Chu lại chuyển động một chút. Tiêu Niên không kiềm được, yết hầu cũng chuyển động một chút. Bầu không khí này có vẻ sai sai. Một chút nữa thôi, là Tiêu Niên đã nhìn qua chỗ khác. Tiêu Niên lại thấy lông mày của Lục Tri Chu nhúc nhích, dường như là để mở đầu cho việc nhíu mày. Nhưng là Lục Tri Chu không nhíu mày, mà anh chuyển động. Đột nhiên anh giơ tay lên, giữ chặt phần sau gáy của Tiêu Niên. Một giây sau, anh dời tầm mắt vào trên đôi môi của Tiêu Niên, cũng kéo Tiêu Niên lại gần. “Tôi thua rồi.” Trong không khí còn vang lên lời nói này của Lục Tri Chu. Sau đó, anh hôn lên môi cậu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương