Giám Đốc Phòng Làm Việc Nhân Giới

Chương 28: 28: Đăng Thêm



Sương mù giăng khắp nơi, cột nhà điêu khắc chính giữa tinh xảo, ngay cả cây trong sân cũng mọc lá um tùm, bên cạnh thân cây to lớn có một thúng tre, trong đó là từng cuộn tơ đỏ, đầu dây đang được nắm trong tay người đứng cạnh cây.

Văn Khúc ngồi ở một bên, mặc đồ thoải mái vốn dĩ khác hẳn với cảnh sắc xung quanh, nhưng đã bị khí chất trời sinh của anh đè xuống.

Ông cụ đung đưa dây đỏ mỉm cười trả lời anh: “Vấn đề này của cậu, tôi không trả lời được.”

Văn Khúc cau mày, anh trở về lục hết tài liệu trong kho sách của mình rồi, nhưng vẫn không biết phải làm sao mới có thể khiến Biệt Lý thân thiết với anh thêm một chút.

Anh không phải đồ ngốc, có thể cảm nhận được gần đây Biệt Lý cố ý xa cách với mình.

Cũng không hẳn là ngó lơ, bình thường cũng có nói chuyện, nhưng cảm giác hai người không giống như lúc trước nữa.

Là bắt đầu từ khi nào?

Văn Khúc cau mày, vẻ mặt không vui: “Ông nối nhiều chỉ đỏ như vậy mà lại không biết?”

Nguyệt lão ngẩng đầu nhìn anh: “Tôi nối chỉ đỏ là cho người có duyên, cậu hỏi tôi như vậy, không lẽ cậu và chú chim nhỏ kia của cậu…”

“Không có.”

Văn Khúc nghiêm mặt.

Năm đó khi còn là chú chim nhỏ tốt biết mấy, chưa từng xa cách như vậy.

Bây giờ đến nhân gian rồi, không biết đã học được những thứ gì.

Nguyệt lão cong mắt, mỉm cười hỏi anh: “Sao cắt tóc luôn rồi?”

Văn Khúc đứng dậy muốn rời đi, trước khi đi còn lấy một sợi chỉ đỏ từ trong thúng tre, không tình nguyện nói: “Chỉ đỏ của Biệt Lý ông tạm thời đừng động vào.”

Sợi chỉ đỏ đó dính vào tay anh, ngoan ngoãn quay một vòng rồi rủ xuống, giao thoa với ngón tay thon dài trắng trẻo của anh, khiến nó trông càng thêm đẹp mắt.

Nguyệt lão cười sảng khoái sau người anh: “Tôi muốn động vào cũng có được đâu.”

Chỉ đỏ luôn phải dựa vào trái tim rung động mới có thể động vào được, ông ấy không thể nào vô duyên vô cứ buộc hai người lại với nhau.

Văn Khúc vừa mới trở về, điện thoại đã không ngừng vang lên tiếng ting ting, anh mở ra nhìn đều là tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của Biệt Lý.

Đếm sơ sơ cũng phải mười mấy cuộc.

Anh hơi vui mừng.

Văn Khúc đè xuống khóe miệng nhếch lên của mình, đọc tin nhắn trước, đọc xong thì khóe miệng hạ xuống.

Anh chỉ mới lên trên có một lúc, dựa vào thời gian ở nhân gian cùng lắm chưa tới một ngày, không ngờ chim nhỏ bay đi rồi.

Biệt Lý “bay mất” vừa vào đến thôn, ánh mắt người dân trong thôn nhìn cô khiến cô nhớ đến trong “Lính nhỏ Trương Ca”, lúc người dân trong thôn nhìn thấy binh lính Nhật Bản.

Quả thực giống hệt.

Biệt Lý ho khan một tiếng, túm lấy vạt áo của cảnh sát Trương: “Chỉ hai chúng ta có phải không ổn không?”

Cảnh sát Trương hiên ngang, chế nhạo cô: “Chẳng phải hôm qua cô còn nói muốn kiến công lập nghiệp sao? Cơ hội tốt này, đừng chùn bước chứ.”

Biệt Lý rụt cổ, trước khi tới đây cô cảm thấy sẽ không chùn bước, sau khi đến thì cảm thấy bụng dưới có hơi co thắt.

Người trong thôn này nhìn thấy người sao lại không bình thường như vậy.

Hai người đi men theo con dốc, dưới gốc cây hòe có treo chiêng đồng, bên cạnh là những cái búa nhỏ dùng dây thừng buộc lên cây.

Biệt Lý tò mò nhìn, chạy đến nghiên cứu, tay cầm của cái búa kia bóng loáng.

Xem ra cuộc họp lớn nhỏ ở thôn này cũng không ít.

Căn nhà bên cạnh chính là nhà của trưởng thôn.

Trưởng thôn già hút thuốc lào, nhìn thấy cảnh sát Trương và Biệt Lý tới thì vội vàng chạy tới chào hỏi: “Lãnh đạo, sao cậu lại tới đây?”

Cảnh sát Trương khách sáo bắt tay nói chuyện với người ta: “Ông đừng nói đùa nữa, lãnh đạo gì chứ, bọn tôi cũng chỉ chạy vặt thôi, bên trên lại bắt đầu điều tra nhân khẩu rồi, cho nên tôi xuống đây đăng ký thông tin.

Làm phiền ông dẫn chúng tôi đi dạo một vòng xem thử?”

Biệt Lý cầm cuốn sổ nhỏ trên tay, đi theo cảnh sát Trương từ đầu thôn đến cuối thôn, chỉ có hai ba đứa trẻ chạy khắp nơi ở trước cửa, toàn bộ đều là con trai.

Chỉ cần nghĩ đến Phùng Xuân Lan nói trong nhà có con gái đều lén lút vứt đi, Biệt Lý cảm thấy khó chịu.

“Trụ Tử, mau ra đây.”

Trong nhà có một người đàn ông thấp bé cường tráng chạy ra, trên tay vẫn còn vụn gỗ, tiện tay lau vào người, dè dặt nhìn cảnh sát Trương.

“Đây là đồng chí được bên trên phái xuống điều tra nhân khẩu, Xuân Lan đâu?”

Trái tim Biệt Lý đập một cái, nhìn người tên Trụ Tử này.

Ánh mắt Trụ Tử lóe lên, nói: “Lên thị trấn rồi, mấy bữa nay cháu không được khỏe nên bảo cô ấy đi mua ít thuốc cho cháu.”

“Không khỏe à?” Trưởng thôn thuận miệng nói: “Đi tìm tiên sinh xem qua chưa?”

Trụ Tử nghiêng mặt nhìn cảnh sát Trương.

Trưởng thôn cũng ngẩn người trong nháy mắt, vội vàng nói: “Tiên sinh họ Dương, mấy năm trước mới đến thôn chúng tôi, là một bác sĩ.

Người trong thôn chúng tôi có bệnh gì đều sẽ đến tìm ông ấy.”

Cảnh sát Trương mỉm cười: “Vậy sao, nguyên quán ông ấy ở đâu?”

“Ôi trời, chuyện này thì tôi không biết.” Trưởng thôn ngại ngùng nói: “Người ta đến thôn chúng tôi rồi, ngày thươngf ai lại đi nghe ngóng quê của ông ấy ở đâu có phải không?”

Biệt Lý mở sổ ra, hỏi họ tên và số chứng minh nhân dân của người ta như vậy, còn phải lấy sổ hộ khẩu ra xem nữa.

Quả nhiên là chồng của Phùng Xuân Lan, bên trên vẫn còn ba mẹ, con cái ghi là “không”.

Phùng Xuân Lan mới mười bảy tuổi, mà Trụ Tử đã ba mươi rồi.

Ra khỏi nhà Trụ Tử, luân phiên đăng ký thêm vài gia đình xong, trời cũng sắp tối.

Trưởng thôn khách sáo giữ hai người lại: “Muộn vậy rồi, hôm nay đừng về nữa, ở lại nhà tôi đi, ăn uống hay đồ dùng đều đầy đủ, cũng tiện.”

Lòng Biệt Lý có hơi hoảng.

Chuyện này không nằm trong kế hoạch, ban đầu chỉ muốn đến xem tình hình thôn này mà thôi, sau đó đợi Văn Khúc đến rồi nói sau.

Dù gì Biệt Lý cũng không chắc Bán tiên giống như tà giáo mà Phùng Xuân Lan nói kia rốt cuộc có phải người nguyền rủa đứa trẻ hay không.

Nếu phải, vậy e rằng cô đánh rắn động cỏ rồi.

Biệt Lý không ngừng ra hiệu bằng ánh mắt cho cảnh sát Trương.

Cảnh sát Trương thành công nhận lấy, đồng thời gật đầu nói: “Được chứ, vậy thì làm phiền ông rồi.”

Trưởng thôn vui vẻ nói: “Không phiền, không phiền.”

Biệt Lý hệt như mất ba mất mẹ, tay ôm sổ đi vào nhà, vô cùng muốn đánh cảnh sát Trương một trận.

Có hiểu thế nào là làm theo kế hoạch không hả?

Con trai con gái của trưởng thôn đều ở bên ngoài, trong nhà chỉ còn lại hai vợ chồng già.

Lựa chọn ông ta làm trưởng thôn cũng không phải vì năng lực của ông ta xuất sắc, chủ yếu là vì ông ta có mối quan hệ tốt với mọi người, với ai cũng thân thiện, khi mọi người bầu cử trưởng thôn đều bằng lòng bỏ một phiếu cho ông ta.

Nhà của trưởng thôn coi như là căn nhà tốt nhất trong thôn, tường gạch đỏ, nền đất cũng được xây bằng gạch men.

Trưởng thôn đi đứng cẩn thận dè dặt, còn oán trách: “Tôi thấy nền này không tốt bằng nền xi măng nữa, trơn quá.”

Lúc ăn cơm, Biệt Lý hỏi ông ta: “Người trong thôn mấy người đều đang đi học ở đâu vậy?”

“Ở thôn bên cạnh, thôn người ta lớn, người của ba đội lớn gần đây đều đưa đến đó, vốn dĩ thôn chúng tôi cũng có trường tiểu học…”

Sau này thế nào thì ông ta không nói nữa.

Biệt Lý đoán là vì sau này trong thôn hầu như không còn bao nhiêu trẻ con nữa.

Đều bị người lớn hại chết rồi.

Vợ trưởng thôn dọn dẹp hai phòng, chỗ bọn họ trời vừa tối thì không còn hoạt động giải trí nào khác, qua tám giờ gần như đi ngủ rồi.

Huống hồ người già như trưởng thôn, không có hứng thú với phim truyền hình.

Biệt Lý chạy cả một ngày, cũng rất buồn ngủ, vừa nằm xuống giường đã ngủ đến không biết trời đất gì cả.

Vào lúc cô đang ngủ ngon thì nghe thấy tiếng chiêng đồng bên ngoài vang lên, Biệt Lý bỗng chốc tỉnh táo.

Trước mắt tối đen, ánh trăng sáng bên ngoài cửa sổ lặng lẽ chiếu vào, ngoại trừ có thể nghe thấy tiếng ngáy của trưởng thôn ở phòng bên thì không nghe thấy gì cả.

Biệt Lý hơi hoảng loạn, túm chăn chui vào trong.

Nhưng cơn buồn ngủ một khi bị dọa mất thì rất khó tìm về được.

Sau khi Biệt Lý đếm ba mươi con dê xong, bắt đầu nghi ngờ con số ban nãy bản thân đếm có đúng hay không, có bỏ sót một hai con hay không.

Càng đếm càng tỉnh táo.

Biệt Lý trở người, mở mắt nhìn cửa sổ.

Bên trên cửa kính cửa sổ có một bóng đen bám vào.

Trái tim Biệt Lý thắt lại, đầu óc bị kích thích, cả người đều tỉnh táo.

Đó có thể là cây.

Có chứng minh của khoa học, buổi tối có một số bóng cây phản chiếu vào cửa sổ khiến người ta hiểu nhầm thành quỷ quái trong truyền thuyết.

Thực ra đều là lỗi của trí tưởng tượng!

Biệt Lý chớp mắt, cả người co rúc trong chăn, run bần bật.

Thật sự không phải cô nhìn nhầm, bóng đen kia cử động rồi, vừa nãy ngồi xổm, bây giờ hình như đã đứng dậy, bên dưới còn có đôi chân thanh mảnh.

Biệt Lý nhìn chằm chằm cửa sổ, sau lưng nổi da gà.

Bởi vì sợ hãi và đa nghi, cô bắt đầu nghi ngờ có khi nào sau lưng cô cũng có thứ đang toét miệng cười hay không.

Tố chất thần kinh sau lưng của Biệt Lý khiến cô phải sờ phía sau, không có gì cả.

Lúc này cô mới thở phào.

Ánh trăng dịu dàng chiếu từ trên xuống dưới khắp căn phòng, nửa khuôn mặt của Biệt Lý trốn trong chăn, để ra đôi mắt híp lại, cô nhìn thấy có hai thứ tròn tròn màu đỏ trên khuôn mặt của bóng đen.

Không nhìn thấy con ngươi, cũng không nhìn thấy lòng trắng, chỉ có hai cái lỗi màu đỏ hồng.

Biệt Lý suýt chút nữa kêu lên thành tiếng, cắn mạnh đầu lưỡi của mình mới bình tĩnh được.

Lẽ nào đây là đứa trẻ nào đó bị vứt bỏ?

Hai đùi Biệt Lý run lên, có chút mắc vệ sinh.

Đứa trẻ đứng ở bệ cửa sổ kia trông cũng chỉ cao khoảng ba mươi cen-ti-mét, đôi chân nhỏ nhắn, cứ nhìn chằm chằm Biệt Lý.

Đứa trẻ nhìn một lúc, còn toét miệng cười, giọng khanh khách sắc nhọn giống hệt như bị người ta bóp cổ họng.

Miệng há ra để lộ một mảng màu đỏ tươi.

Biệt Lý nhắm rồi lại mở mắt, nhờ ánh trăng mơ hồ cố gắng trừng mắt nhìn bóng đen ngoài cửa sổ kia mới phát hiện đó không phải màu đen thuần khiết, màu sắc của bóng đen đó như màu xanh đen, trên người thỉnh thoảng có chỗ trắng bệch, dữ tợn giao thoa lẫn nhau.

Chiêng đồng ngoài cửa lại vang lên một tiếng, tiếng vọng kéo dài đằng đẵng bay trong núi.

Biệt Lý không dám lên tiếng, híp mắt nhìn thứ đồ kia nhảy xuống khỏi bệ cửa, sau đó lại trở nên yên tĩnh.

Tất cả mọi thứ ban nãy tựa như ảo giác.

Biệt Lý cấu đùi mình, đau đến xuýt xoa.

Trừ khi đây là mơ trong mơ, Biệt Lý vừa run vừa cuộn chặt bản thân trong chăn, nằm thẳng, sát vào thành giường, lại nghi ngờ tư thế nằm của mình có hơi giống xác sống, thế là lặng lẽ cong chân phải đặt dưới đầu gối của chân trái.

Có điều, lần này cô hoàn toàn không ngủ được nữa, tim đập mới bình tĩnh lại mất khống chế.

Biệt Lý chớp mắt, nghi ngờ vừa nãy thần kinh quá căng cứng, suýt chút khóc ra tiếng.

So với tối hôm gặp Song Song thì còn đáng sợ hơn.

Cô lấy điện thoại nhìn giờ, hai giờ sáng, những tin nhắn cô gửi cho Văn Khúc kia không có lấy một tin nhắn trả lời.

Cũng không một cuộc gọi lại.

Lẽ nào Văn Khúc cuối cùng không chịu được nữa, chuẩn bị đổi chỗ ở rồi sao?

Biệt Lý quả thật muốn đánh mình một bạt tai.

Bảo vệ tính mạng mới quan trọng, thiểu năng trí tuệ.

Có người lợi hại như vậy bên cạnh, không ôm chặt lấy đùi người ta, vậy mà còn quan tâm nếp sống, quan niệm giống nhau hay không.

Đây không phải thiểu năng trí tuệ thì là gì?

Biệt Lý hơi sợ hãi nhóc quỷ kia đi rồi quay lại, cô mở đèn flash lên, ngồi dậy mở luôn cả đèn trong phòng.

Cô còn đang suy ngẫm có cần gọi điện thoại quấy rối cảnh sát Trương, đọc bài dân chủ giàu mạnh, văn minh hòa thuận cho anh ta nghe không.

Cô cầm điện thoại lên, vẫn chưa bắt đầu thực hiện thì không biết nơi nào bên ngoài truyền đến tiếng la chói tai.

Còn chói hơn cả tiếng móng tay cào trên bảng đen, xẻng trong đống cát nữa.

Hai tay Biệt Lý túm chăn, run lên, cuối cùng vẫn ngồi dậy mặc quần áo đàng hoàng.

Chưa đến hai phút, cảnh sát Trương đã gõ cửa phòng của cô.

“Cô nghe thấy âm thanh gì không?”

Biệt Lý gật đầu.

Tôi không những nghe thấy, mà còn nhìn thấy nữa.

Cảnh sát Trương ngạc nhiên nói: “Sao sắc mặt cô khó coi như vậy?”

Biệt Lý đã rất cố gắng khống chế bản thân không run rẩy, nhưng nghe thấy câu hỏi này của cảnh sát Trương, cô vẫn không kìm được run lẩy bẩy.

Cô vừa định nói chuyện, con ngươi bỗng co lại, cơ bắp trên mặt co giật kỳ lạ.

“Cô sao vậy?”.
Chương trước Chương tiếp
Loading...