Gian Thần
Chương 15: Mười Lăm
Phần 1: Triều kỳ của khào tử không giống với kinh nguyệt của phụ nữ, vì không có quy luật cụ thể, ngắn thì một tháng dài thì nửa năm mới đến một lần, nên một khi đến triều kỳ nếu khào tử không quan hệ xác thịt với đàn ông sẽ cảm thấy rất khó chịu, đặc biệt những ai đã bị phá thân thì cơ thể đã có những biến hóa nhất định, đến triều kỳ âm dương trong cơ thể bị mất cân bằng, nếu không được bổ sung dương khí thậm chí có người còn đổ mồ hôi đến chết. Vì vậy, trước đó Lưu thị nhắc đến chuyện muốn chọn một mối hôn nhân cho Quân ca nhi là vì khảo tử thủ tiết không dễ dàng chút nào, cứ cố chịu đựng sớm muộn cũng sẽ đổ bệnh. Lúc Tiêu Trọng Nhụ nhận được tin tức thì Cố Quân đã phát tình từ lâu. Cậu đã sớm có kinh nghiệm vì vậy nửa đêm đổ mồ hôi liền biết mình đến kỳ, nhưng trùng hợp hôm qua lão gia bận việc nên không đến được chỉ sai người truyền lời, Quân ca nhi biết rõ thân thể mình không chịu được nhưng tại thời điểm cấp bách cậu lại giở chứng cố chấp nhất định không nói cho ai biết, tuy sợ nhưng vẫn ấp ủ một tia hi vọng nhỏ sẽ như lúc ở thôn trang ngày trước, ráng nhịn rồi cũng sẽ qua thôi. Nhưng cậu không biết chăng thân thể cậu từ sớm đã bị Tiêu Trọng Nhụ dạy hư, tình triều sẽ không còn dễ vượt qua như trước đây nữa, cậu bị dằn vặt cả đêm đến hừng sáng. Sáng hôm sau tiểu ni cô hầu hạ cậu đứng ở ngoài phòng ngửi được một mùi thơm ngọt ngào ngạt đến đỏ bừng cả mặt nhịn không được kẹp chặt hai chân gọi vài tiếng sư huynh nhưng mãi không nghe đáp lại thì mạnh dạn đẩy cửa đi vào trong. Nhìn nhìn mới biết có chuyện rồi. Hôm qua Tiêu Trọng Nhụ nhận tin báo từ chiến trận thì đến hôm nay mới bộc phát hỏa, hắn vừa nghe tin Quân nhi xảy ra chuyện thì sầm mặt đi Lang Minh Am, không màn chửi mắng đám người hầu vô dụng chỉ đi thẳng vào phòng Quân ca nhi. Tình hương trên người khào tử là dâm vật trời ban, Tiêu Trọng Nhụ lúc đi trên hành lang đã ngửi được thoang thoảng huống chi là trong phòng. Thái phó vừa đến thì những người không liên quan liền cun cút lui ra, lúc khép cửa lại chỉ thấy Tiêu Trọng Nhụ nhanh nhẹn cởi ra áo bào, sau đó lướt người đi vào buồng trong. Không cần bàn đến bên ngoài nhiễu loạn thế nào, quay lại cảnh tượng kiều diễm trong phòng. Tiêu thái phó nhanh nhẹn vén lên rèm che, ôm chặt lấy người đang rên rỉ trên giường. Quân ca nhi vừa phát tình nên cả người yếu mềm xụi lơ lại bỗng bị ôm lấy thì nhất thời không nhận ra là ai bèn giãy dụa như phát điên. Tiêu Trọng Nhụ ôm ghì lấy cậu hung bạo hôn chặt lấy môi và đầu lưỡi cậu. Quân ca nhi mở to mắt thấy rõ người đến là ai thì hầu kết động đậy, mắt nhòe nước gọi: "Lão, lão gia..." Tiêu Trọng Nhụ mút lấy môi cậu, một tay sờ soạng quanh ngực cậu, ngón tay kẹp lấy núm vú ấn xuống. Quân ca nhi run lên vùng vẫy cơ thể, trên mặt lộ vẻ đau đớn muốn thoát ra, Tiêu Trọng Nhụ lại ôm chặt lấy cậu, tức giận thở hổn hển: "Nếu am chủ không sai người báo cho ta biết thì em còn định giấu ta đến khi nào?" Một tay còn lại hắn đưa xuống đũng quần cậu đã sớm ướt dầm dề. Tiêu Trọng Nhụ chỉ chú ý ra sức xoa nắn ngọc căn mềm rũ của cậu, bốn ngón tay cách quần lụa xoa ấn quanh hoa huy*t của cậu, kích thích làm cho Cố Quân rên rỉ liên tục, cậu e lệ khép chặt hai chân lại còn lấy tay ra nửa đẩy nửa hùa theo hắn. Một hồi suồng sã hành hạ Cố Quân đến dục tiên dục tử, cậu giãy dụa còn ác hơn lúc trước. Tiêu Trọng Nhụ kéo quần cậu xuống, mới cởi đến đầu gối liền tách hai chân kẹp chặt của cậu ra. dương v*t đã ngỏng dậy, rỉ tinh chỗ quy đầu vì mới bị Tiêu Trọng Nhụ lấy tay nắn vò đến xuất tinh, ở dưới hai tinh hoàn là âm hộ đã ướt nhiễu nhại, non mềm ướt át, vì đến tình triều nên hoa môi đỏ hồng như cánh hoa, hoa đế sưng lên do bị ngón tay gảy cả đêm không ngớt. Tiêu Trọng Nhụ thầm nghĩ nếu mình đến trễ nữa thì không biết Quân ca nhi còn dằn vặt bản thân đến khi nào, nghĩ đến việc lúc này mà cậu vẫn còn xem hắn là người ngoài thì điên tiết không thôi, hắn gằn giọng: "Có giỏi em cố nhịn nữa đi!" Sau đó hắn quả thực bỏ lại Cố Quân đi ra ngoài ngồi xuống ghế cạnh giường, rót nước uống. Tiêu Trọng Nhụ vốn là một nam nhân phong lưu hiếm thấy mà nay hắn lại ngồi tu nước ừng ực như uống rượu, hắn dùng tay áo lau miệng, sau đó trừng mắt về phía buồng trong, vẻ mặt xen lẫn vừa yêu vừa hận. Quân ca nhi cũng quá bướng bỉnh, cậu nhất định không chịu xuống nước lấy lòng hắn, chỉ biết uất ức cắn răng xoay mặt vào trong giường liều chết một phen. Lúc đầu ngưa ngứa cậu còn cắn chặt răng chịu đựng được nhưng sau thời gian một nén nhang thì hoa huy*t đã nóng bừng bừng, cậu ra sức kẹp hai chân lại mà chà xát trên đệm nhưng vẫn đau ngứa không thôi. Tiêu Trọng Nhụ lạnh lùng nhìn Quân ca nhi lật người liên tục như nướng bánh trên giường, mắt mũi chảy đầy mồ hôi, dục triều dâng cao làm Cố Quân nhịn không được nữa đá đá hai chân tụt quần xuống mắc chỗ mắt cá chân, nằm dang hai chân, hai tay cậu duỗi xuống vừa tuốt nam căn vừa lấy ba ngón tay cắm vào trong âm đ*o, cậu nâng eo dùng hết sức thủ dâm nhưng mãi vẫn không đụng vào chỗ cần đâm nên lại càng thêm tra tấn. Quân ca nhi ngoẹo đầu qua lại vô cùng thống khổ. Tiêu Trọng Nhụ lạnh nhạt với cậu một lúc thì hạ thân đã cương phát đau nhưng vẫn kiên trì chờ Quân nhi mở miệng cầu xin hắn, có điều cậu trái lại sống chết cũng nhất nhất không chịu thua, hắn vừa tức vừa hận nhưng trên mặt lại cười lạnh một tiếng, sau đó đứng lên ném một vật vào giường. Giác tiên sinh này là dâm cụ hai người vẫn hay dùng, Cố Quân mở đôi mắt mông lung ra nhìn vật kia liền giãy giụa bò qua cầm lấy, Tiêu Trọng Nhụ thấy cậu mở lớn hai chân, ngón tay tách ra hai cánh hoa môi liền vội vàng đưa giác tiên sinh đâm sâu vào trong tao huyệt. "A...a..." Vật cứng đi vào làm Cố Quân co giật run rẩy, cậu nửa ngồi xuống dùng hết sức lấy thứ vô tri đó thọc ra vào nhóp nhép nhóp nhép cũng thấy khuây khỏa phần nào mà rên rỉ hưng phấn. Tiêu Trọng Nhụ nhìn cảnh tượng dâm mỹ trước mắt thì nghiệt căn đã cương cứng như chày gỗ, hắn không nhịn được nữa móc dương v*t từ khố trong ra. Cố Quân bị người kéo đến sát mép giường, cậu mở mắt ra nhìn thì thấy cả một cây dâm vật dữ tợn cực kỳ, trước đó nhìn thấy nó cậu còn trốn không kịp nhưng giờ này ngửi thấy mùi xạ hương trên người lão gia thì bị kích thích vô cùng, không còn biết liêm sỉ là gì tự động há miệng uyển chuyển ngậm lấy quy đầu của hắn. Trước đây Quân ca nhi cũng từng thử khẩu giao cho Tiêu Thịnh nhưng của hắn lúc nào cũng ỉu xìu nên cậu ngậm một phát đã nuốt được hết, còn bây giờ đổi thành Tiêu Trọng Nhụ thì không dễ dàng như thế. Miệng cậu cùng lắm dài ba tấc, nhưng nuốt gần như đến đáy họng cũng chỉ non được nửa dương v*t, tuy không nuốt được hết nhưng động tác khẩu giao xem như vẫn làm được còn hoa huy*t phía dưới thì liên tục được dâm cụ đưa ra vào, cảm giác tê dại làm phía trên cậu bị xao nhãng. Tiêu Trọng Nhụ được cậu khẩu giao cả nửa ngày thì bỗng nghĩ dù sao triều kỳ của Cố Quân cũng sắp qua rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy cậu sẽ bị hại thân thể, vì vậy hắn tỏ vẻ biết điều bò lên trên người cậu. Cố Quân mềm giọng kêu hai tiếng lão gia hàm ý thuận theo, cậu nghiêng người nằm ở dưới Tiêu Trọng Nhụ, hai chân vòng lấy eo hắn. Tiêu Trọng Nhụ rút ra giác tiên sinh, hắn cầm lấy nghiệt cụ mới được cậu bú liếm qua, cũng không màn dạo đầu gì cứ thế đi thẳng vào. Sự xâm nhập làm cả hai đều thở hắt một hơi, không biết sống chết là gì cứ thế tứ chi quấn chặt lấy nhau, hai bờ môi ra sức hòa quyền lại. Cố Quân bị hắn ra vào gần trăm lần thì lên đỉnh đến hai lần, nước dâm dồi dào làm ướt đẫm dương căn của hắn, mà hoa huy*t trơn trợt không thôi nhưng lạ thay vẫn chật hẹp vô cùng thít chặt lấy Tiêu Trọng Nhụ làm hai mắt hắn đỏ bừng, chỉ hận không thể làm cậu đến chết, hắn hung tàn làm cậu trong suốt thời gian nửa chén trà, nhiều lần liên tiếp đụng đến khào kết của cậu như muốn phá hỏng nó, đặc biệt là hắn bắn tinh xối xả khiến Cố Quân có cảm giác bụng trướng lớn, đồng thời nam căn của cậu cũng lên đỉnh phun hết lên bụng. Chỉ mới xong một hiệp, chứ hai người nào đã nghỉ ngơi. Cả hai ôm lấy nhau hôn môi quấn quýt nào giống như kẻ thù, rõ ràng là dính lấy không rời. Hai người ôm ấp một hồi, không chờ Quân ca nhi tái phát thì Tiêu Trọng Nhụ đã lật cậu lại, cặp mông trắng như phấn, tròn mịn, ở giữa có một cái huyệt be bé đang khép mở, non mềm như tơ, quả thực là chưa từng có ai chạm vào. Cố Quân đâu ngờ chỗ này cũng làm được, lúc có ngón tay đâm vào cậu chỉ thấy ngứa xen với đau, nhưng ngẫm kỹ thì cũng thấy hay hay, cậu giãy dụa mấy lần rồi cũng để mặc Tiêu Trọng Nhụ thích làm gì thì làm. Tiêu Trọng Nhụ thăm dò thấy hậu huyệt cũng đã tiết dịch ruột non thế là khả thi rồi, lại nghĩ Quân ca nhi đúng là bảo bối tâm can rơi từ trên trời xuống cho hắn nên hoàn toàn không chê bẩn liền thò lưỡi ra liếm mút quanh huyệt làm Quân ca nhi run hết cả chân không quỳ nỗi nữa. Chờ đến khi hậu huyệt có thể chứa được ba ngón tay thì Tiêu Trọng Nhụ lấy dương v*t ướm ướm thử vào nhưng cũng không dám làm càn mà vô cùng dịu dàng, dần dà dạy cho Quân ca nhi biết cảm thụ thú vui nhục dục, trùng hợp là triều kỳ lại vừa hay đến nữa rồi. Tiêu Trọng Nhụ ôm eo Quân ca nhi làm hậu huyệt, ngón tay phối hợp cắm vào hoa huy*t đồng thời vò tuốt căn mệnh tử của cậu. Cố Quân nào từng nếm qua kỹ xảo lợi hại nhường ấy, cậu rên rỉ không ngớt, cảm giác thân thể mình sắp bị làm đến hư mất, nước mắt cậu thay nhau tuôn rơi như châu ngọc, cậu liên tục gọi lão gia, có khi đầu óc hỗn loạn quá sẽ buột miệng gọi hai tiếng Nho Lang. (*) (*) chữ 儒 (Nho) này và 孺 (Nhụ) khác nhau, nên có thể hiểu đây là tên tự thân mật của Tiêu Trọng Nhu không phải ai cũng được gọi (editor) Tiêu Trọng Nhụ chưa bao giờ cảm thấy Quân ca nhi ngày thường ngày có chút tình cảm gì với hắn nhưng giờ lại thấy có gì đó khác lạ ở cậu, nghĩ vậy trong lòng bỗng thấy tràn đầy khó tả nên càng nhẹ nhàng nâng niu cậu hơn. Hai người ân ái một hồi thì tạm dừng lấy sức. Lúc này có người bưng một chén thuốc đến đưa cho Cố Quân. Quân ca nhi sửa soạn sạch sẽ nằm xuống giường nhìn lão gia cũng không biết là ghét hay yêu hắn, cậu đưa cặp mắt mông lung nhìn hắn, nói sâu xa: "Nếu ngươi không phải là...thì tốt biết mấy..." Tiêu Trọng Nhụ nghe vậy trong lòng đánh thót, hắn không ngờ Quân Nhi vẫn để ý thân phận của hai người, chuyện đã đến nước này nói gì cũng đã muộn, trong lòng hắn đã quyết phải tiếp Quân Nhi hồi phủ, cho hắn một danh phận đàng hoàng, nhưng trước hết phải dẹp hết lời ra tiếng vào đã rồi mới tính những chuyện khác. Cố Quân nặng nề chìm vào giấc ngủ, Tiêu Trọng Nhụ nằm cạnh cậu một tấc không rời, nếu ra ngoài thì cũng chỉ một nén hương sau là về lại giường. Ngoài ra, bất kể là bưng thuốc hay tắm rửa lau người đều do một tay hắn làm. Phần sủng ái ấy trước nay chưa từng có tiền lệ, Lưu thị nghe kể lại thì về sau cũng tự hiểu vị trí đại phu nhân của mình coi như xong rồi. Phần 2: Tiêu Trọng Nhụ độc sủng mình con dâu là Quân ca nhi, nửa năm qua đừng nói là nạp thêm người mới, hậu viện ba phu nhân cùng năm tiểu thiếp đều nhìn nhau mà cùng độc thủ không khuê. Những người này không biết nội tình nên hiển nhiên chịu không được, hay sai nha hoàn đến phòng Lưu thị chơi chiêu chỉ cây dâu mắng cây hòe, nói Lưu phu nhân rước hồ ly tinh vào nhà khắc chết đại ca nhi không nói mà còn vô liêm sỉ quyến rũ lão gia, nhân cách thối tha không biết là giống ai. Lưu thị bị bọn họ đay nghiến hành hạ nhưng không dừng lại ở đó, cả người ngoài phủ như tỷ muội Lưu gia đến thăm cũng lải nhải mãi chuyện này, thì ra từ sớm tiếng xấu đã bị truyền khắp trong dân gian, ở các khu phố lớn còn có người diễn hí nhại lại chuyện tình cha chồng con dâu sinh động như thật, còn đồn đãi Tiêu thái phó dâm loạn hết ni cô trên Lang Minh Am, sung sướng phong lưu vô ngần. Lưu thị vốn tưởng tống Quân ca nhi lên am thì Tiêu Trọng Nhụ sẽ kiềm chế lại, ấy thế mà trái lại hắn còn trắng trợn hơn nữa, đến nay thì cả nhà hắn cũng không thèm về. Từ lúc bà và hắn thành hôn đến nay bên người Tiêu Trọng Nhụ lúc nào cũng có nam nữ vây quanh, Lưu thị cũng chưa từng đố kị với ai, thứ nhất là vì Tiêu Trọng Nhụ không đặc biệt yêu ai, có người được sủng ái đấy nhưng đều trong phạm vi chấp nhận được, thứ hai là dù Tiêu Trọng Nhụ nạp thêm người mới thì hắn vẫn tỏ ra kính trọng với Lưu thị. Mặc dù hai người ít khi nói chuyện nhưng có chuyện gì hắn vẫn thương lượng với bà, sự nhượng bộ này làm bà phần nào thấy yên tâm trong lòng, vì bà cho rằng bất kể lão gia làm chuyện hoang đường cỡ nào thì trong mắt hắn vẫn còn có vị phu nhân này. Nhưng còn lần này thì Lưu thị không chắc chắn lắm. Mấy người chị của Lưu thị đến tìm bà hòng bấu víu quan hệ với Tiêu Trọng Nhụ, mấy thị lại tránh không được ngứa miệng bàn ra tán vào cười nhạo bà không có tiếng nói với phu quân của mình. Một phu nhân Lưu gia nói: "Bây giờ cô chỉ biết mắt nhắm mắt mở giả điếc trong khi bên ngoài người ta đã đồn ầm hết cả lên báo hại đám cháu ngoại cô không tìm được nhà chồng tốt, cứ tiếp tục dung túng cho đứa đê tiện kia thì mấy bữa nữa vị trí Chính phu nhân của cô cũng bị nó cướp cho mà xem." Lời này làm Lưu thị thất kinh, sau khi đuổi được đám đàn bà kia đi thì trong lòng bà đã loạn như cào cào. Mấy tháng nay Lưu phu nhân luôn buồn khổ trong lòng nên có mấy lần vào cung tìm Tiêu hoàng hậu, nhưng đến gặp Hoàng hậu cũng chỉ biết khóc lóc kể khổ, lải nhải tới lui chừng đó chuyện. Tiêu Tú Tú chịu đựng bà mấy bận sau đó cũng dần mất hết kiên nhẫn. Lưu thị cứ nghĩ mãi đến lời của đám người Lưu gia nên trằn trọc cả đêm không ngủ, hôm sau thức dậy bà vào cung từ sớm tinh mơ muốn tìm hoàng hậu tố khổ, nhưng không ngờ một cung nữ thản nhiên đi ra đuổi bà đi. "Nương nương truyền lời, Thái phó là người trọng tình trọng nghĩa, thỉnh phu nhân trở về cho." Lưu phu nhân nghe vậy không hiểu ra sao chỉ biết về phủ, cân nhắc cả buổi cuối cùng nhịn không được hỏi một lão ma ma. Ma ma đó là gia nô của Lưu gia, đi theo Lưu thị từ lúc gả về đây, cũng xem như có căn cơ. Lão nghe xong thì ngẩng đầu nói: "Ý của hoàng hậu là Lưu gia có ân với lão gia, lão gia nhất định sẽ không vì kẻ khác mà xa cách với phu nhân." Lưu phu nhân cả tài lẫn sắc đều không có, lại chưa từng sinh con cho Tiêu Trọng Nhụ nhưng lão gia vẫn luôn kính trọng bà là vì năm xưa Lưu gia từng có ơn nâng đỡ với hắn. Cùng vì vậy mà tuy Tiêu thái phó là người âm tình bất định tàn nhẫn vô cùng, nhưng hắn lại cực kì dung túng với người Lưu gia. Nhiều năm nay Tiêu Trọng Nhụ một đường thăng tiến, Lưu gia hưởng sái của hắn không ít, thậm chí còn lén mang tên hắn đi rêu rao khắp nơi hất mặt với đời. Những việc này chưa chắc đã qua mắt được Tiêu Trọng Nhụ, chỉ là đa phần hắn đều cười cho qua chuyện. Không biết cuối cùng Lưu phu nhân thế nào mà thông suốt rồi, bả chợt nghĩ tuy Lưu gia bên ngoài nhìn như càng ngày càng phú quý nhưng hiện nay tộc trưởng của Lưu gia cao nhất cũng chỉ là quan thị lang, mấy năm rồi không được thăng chức, trong đám con cháu Lưu gia cũng không có người nào làm quan trên ngũ phẩm. Lưu thị càng nghĩ càng hoảng hốt, bả thoáng cảm giác được có điều gì không đúng nhưng lại không biết không đúng chỗ nào, thế là chỉ biết lăn lộn cả đêm đứng ngồi không yên. Ngày hôm sau, Lưu phu nhân quyết định lên Lang Minh Am một chuyến. Từ sau khi Quân ca nhi chuyển lên am đến nay đã được một khoảng thời gian nhưng đến nay bà mới tìm cậu, có thể nói là vô sự bất đăng tam bảo điện (*). Vì người đến là Đại phu nhân nên ni cô trong am không dám ngăn cản, chỉ đành dẫn bà vào chỗ ở của Cố Quân. Trong lúc ngồi chờ, Lưu thị liền quan sát xung quanh. (*) 无事不登三宝殿: có việc cần cầu mới lên chùa thắp hươngCăn nhà được dọn dẹp sạch sẽ vô cùng thanh tịnh. Bài trí trong phòng không có vật gì quý giá nhưng cực kì tinh tế, không chỉ như vậy mà vật dụng gì cũng có hai cái, không giống như chỗ ở của một người. Lưu thị lặng lẽ đi vào phòng trong, trên giường không chỉ có hai chiếc gối ngọc mà dưới chân giường còn có hai đôi giày nam, tổng thể trông như chỗ ở của đôi phu thê nào đấy. Lưu thị trong lòng lại lo anh ách, bà nhìn cảnh tượng trước mắt không hiểu sao ruột gan nóng cả lên, bỗng nhiên đằng sau có tiếng gọi: "Phu nhân." Lưu phu nhân giật mình như trộm gà bị bắt quả tang, bà quay phắt người lại thấy trước mắt mình là Quân ca nhi trên người mặc bộ áo bào màu tro xám, cổ tay đeo chuỗi phật châu, trên người thoang thoảng mùi đàn hương, nom cậu có vẻ là mới tụng kinh về, khắp người toát ra vẻ thanh lãnh như người xuất gia. Cố Quân thấy Lư thị lén lén lút lút nhưng không nói gì chỉ khách khí mời bà ngồi xuống bàn trà. Mọi cử chỉ của Cố Quân đều ngay thẳng dứt khoát, ngược lại Lưu thị mang tiếng là Đại phu nhân lại chồm hổm như ngồi trên đống than trông hết sức buồn cười. "Cố Quân không biết hôm nay phu nhân sang đây nên mới qua từ đường tụng kinh, để phu nhân phải chờ lâu rồi." Tuy Cố Quân chỉ là đệ tử giả nhưng hằng ngày cậu vẫn làm đúng nghĩa vụ, thậm chí so với đệ tử Phật môn chân chính còn chăm chỉ hơn, Lưu thị miễn cưỡng xốc lại tinh thần, bà làm ra vẻ hòa nhã nói: "Quân ca nhi ở đây cũng được ít lâu rồi, không biết đã đọc sách gì rồi?" Cố Quân thu lại ánh mắt, chậm rãi đáp: "Con có đọc sách gì đâu, cùng lắm chỉ tụng Hướng Sinh chú cầu siêu thoát cho những người đã khuất thôi." Trong lúc hai cô cháu nói chuyện trên trời dưới đất một lúc thì Lưu thị thầm đánh giá Quân ca nhi, bà thấy mấy hôm không gặp mà Cố Quân thay đổi nhiều quá, không những đẹp ra mà còn...không biết có phải bà nghĩ nhiều không mà cảm giác tuy Cố Quân ngoài mặt ra vẻ cung kính với bà nhưng ánh mắt lại hết sức lạnh nhạt. Lại nói hôm nay Lưu thị lại đây trước là để muốn tận mắt xem Quân ca nhi có gì mà được lão gia sủng ái đến vậy, sau là nói cho cùng Quân ca nhi là thân thích của Lưu gia nên thể nào lão gia cũng phải nể mặt dòng tộc bọn họ. Lưu thị nghĩ được như vậy xem như không uổng bà sống hơn nửa đời người cuối cùng cũng sáng dạ ra được một lần. Lại nhìn nha hoàn hôm nay theo bà mang theo không ít quà cáp, nào là nhân sâm nhung hươu, toàn là trân phẩm, thậm chí còn quý hiếm hơn cả những món mà lần đó Cố Quân thử thuốc cho lão gia được ban thưởng. Song, Quân ca nhi vẫn hờ hững không những không tỏ ra cảm ơn mà còn không hề nịnh nọt Lưu thị, thái độ của cậu so với trước đây như hai người hoàn toàn khác nhau. Lưu phu nhân thấy nhiệt tình của mình không được người ta chào đón thì không nói thêm gì nữa, bầu không khí giữa hai người theo đó mà càng trở nên lúng túng. Người khác thầm nghĩ Quân ca nhi này bây giờ được lão gia yêu chiều nên khó trách lại kiêu căng ngạo mạn như thế. Phu nhân chưa nói gì thì lão ma ma đã chịu không nổi, xì giọng nói: "Chất thiếu gia được lắm, phu nhân ta có đại ân đại đức với cậu, mới được lão gia ngủ mấy lần thì tưởng mình cao quý lắm hả, người như cậu lão bà ta thấy nhiều rồi!" Lão ma ma càng nói càng khó nghe, Lưu thị ra vẻ ngăn cản hai câu thì mặc lão nói oang oang vang vọng, thu hút nhiều người đến nghe lén. Cố Quân vẫn ra vẻ không thèm chấp, đợi lão ma ma chửi xong mới mở miệng nói: "Cố Quân suốt đời không quên ơn đức của Đại phu nhân, con xin nghe lời cô cô khuyên nhủ, sẽ hầu hạ lão gia thật tốt." Nghe vậy, cả Lưu phu nhân lẫn lão ma ma đều biến sắc. Lão ma ma cậy quyền, nói: "Ý cậu là phu nhân ép cậu lên giường với lão gia phỏng?" "Đúng là phu nhân không ép ta." Cố Quân dừng lại, "Cứ coi như Cố Quân vô liêm sỉ, một hai muốn phu nhân tác thành, là ta ân ái với lão gia vài lần thì không dứt ra được. Đành phụ lòng phu nhân trước kia có ý tốt muốn tìm phu gia đàng hoàng cho Cố Quân vậy." Cậu nói mấy câu đã vạch trần bộ mặt giả nhân giả nghĩa của Lưu thị, rũ sạch mối quan hệ hai nhà Cố Lưu. Lưu thị sửng sốt không thôi, vốn bà tưởng Cố Quân là người yếu đuối, không ngờ cậu lại thốt ra những lời như vậy, bà đứng lên run rẩy chỉ vào người cậu, mà Cố Quân chỉ lạnh lùng nhìn lại bà, hoàn toàn mất sạch dáng vẻ cô nhi tứ cô vô thân ngày xưa, thoáng chốc bà như không nhận ra được người trước mắt là ai, chỉ biết lắp bắp: "Ngươi, ngươi..." Lão ma ma chống nạnh, chửi: "Rốt cuộc cũng lòi đuôi cáo rồi. Được lắm, cứ tưởng ngươi là người thật thà, hóa ra từ đầu đã có ý đồ với lão gia!" Cố Quân không phản bác lão, cậu chỉ nhìn thẳng vào mắt Lưu thị, nói nhỏ: "Cuộc sống sau này đành thiệt thòi cho phu nhân rồi." Nói xong, Quân ca nhi đứng lên, nhưng chưa đi được nửa bước thì chân cậu như mềm oặt khuỵ xuống, sau đó cậu nôn thốc ra một trận. Tiểu ni cô đứng cạnh thấy vậy liền đem ống nhổ lại, nhìn dáng vẻ thì đây không phải là lần đầu Cố Quân nôn mửa, mấy ngày nay cậu đều như vậy, đặc biệt là hai hôm gần đây ăn gì cũng ói ra. Lưu phu nhân cùng lão ma ma sống trong hậu viện nên già đời hơn ni cô trong am nhiều, hai người thấy bộ dạng của Quân ca nhi như vậy liền nghĩ đến một chuyện. Nghĩ vậy, Lưu thị hoảng hốt nói: "Mau gọi đại phu đến đây..." Lúc này Tiêu Trọng Nhụ cũng đang gặp chuyện không vui. "Lục Võ bị giết?" Tiêu thái phó trợn mắt không thể tin nổi, "Rốt cuộc là kẻ nào to gan dám giết hại mệnh quan triều đình?" Người báo tin quỳ gối trước mặt thái phó, bẩm: "Lục đại nhân phụng mệnh Thái phó đi Đan Châu cứu nạn thiên tai, ai ngờ...ai ngờ lại có tặc tử mang binh sát hại Lục đại nhân và Kim huyện lệnh, sau đó phóng hỏa phủ huyện lệnh, mở kho lúa cho dân đen đến hôi của, hiện bốn quận Đan Châu đã hoàn toàn mất kiểm soát." Tiêu Trọng Nhụ đọc tin quan viên địa phương trình báo lên mới biết tình thế đã vô cùng cấp bách. Hắn giận dữ không thôi, trong lòng cảm thấy có điều đáng ngờ, nghĩ đến Lý Vĩnh Đạt là hắn lại tức đến nghiến răng. Hắn không muốn thừa nhận mình dùng binh không bằng Lý Vĩnh Đạt, lại không biết gã họ Lý này làm sao có thể thoát khỏi tay hắn hết lần này đến lần khác được, hắn chỉ biết nếu không sớm diệt trừ kẻ này ắt sẽ để lại mối hiểm họa lớn. Đan Châu tạo phản làm Tiêu Trọng Nhụ rất tức giận, hắn thẳng tay cách chức mấy viên quan lại, định đích thân điều binh dẹp loạn dân, nhưng những năm gần đây lương thực khan hiếm, bỏ tiền mua thì cung cũng không đủ cầu, có mấy người sợ Thái phó trách phạt nên lén trộn trấu vào lương thực sung quân, đây cũng là nguyên nhân khiến binh tướng thua trận. Tiêu Trọng Nhụ bãi triều, vốn định cùng các cận thần bàn kế sách dụng binh thì bỗng có tin truyền đến. Sau đó quan lại trong triều chỉ thấy Tiêu thái phó thay đổi sắc mặt liên tục, lúc thì hắn ngẩn người ra lúc lại vui mừng khôn xiết như có chuyện đại hỉ nào đó. ===== Cầu bình luận tạo động lực edit tiếp đi mấy chế ui, còn 12 chap dài ngoằng như con đường tự học IELTS của tui:"<
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương