Giang Bắc Nữ Phỉ

Quyển 1 - Chương 58: Phi ngựa đến cứu



Lục Kiêu thấy nàng đã tỉnh ngộ, nên cũng không nói nhiều nữa, lại tiếp tục vung đao lên xông về phía trước, kéo nàng phá vòng vây ra lao ra ngoài.

Càng chạy về phía Bắc, đường núi càng rộng, quan binh bao vây khắp bốn phía xông tới cũng lại càng nhiều, hai người Lục Kiêu và Thần Niên chém giết đến đỏ cả mắt, nhưng đám quan binh phía trước vẫn đông như không bao giờ hết, một toán ngã xuống, thì sẽ có một toán khác xông tới vây lại. Thật ra không phải đám quan binh này không sợ chết, mà là quân pháp nghiêm ngặt, trưởng quan đứng đầu bị giết, nếu còn để cho hai người bọn họ chạy thoát, thì khi quay về bọn hắn chắc chắn cũng không có được kết cục tốt đẹp. Còn không bằng ở đây liều mạng với hai người này, khi quay về cũng dễ dàng ăn nói hơn.

Vì có suy nghĩ như vậy, nên sự bao vây tấn công của đám quan binh lại càng mạnh mẽ và khó chiến hơn, Lục Kiêu và Thần Niên dắt tay nhau xông tới trước vài lần liền, nhưng vẫn không có cách nào phá được vòng vây của đám người đó. Quan binh từ phía Nam không ngừng chạy về hợp thành từng đoàn gia nhập vào trận chiến, thời gian càng kéo dài, thì tình thế càng trở nên bất lợi với bọn Thần Niên. Nửa bên sườn và cánh tay của Thần Niên đã hơi tê dại, tốc độ vung đao cũng chậm đi rất nhiều. Nàng liếc thấy võ công của Lục Kiêu rất giỏi, nếu như không bị nàng liên lụy, thì một mình xông ra khỏi vòng vây sẽ thoái mái hơn nhiều, bèn hét lên với hắn: “Ngươi mau chạy đi! Không cần lo cho ta đâu!”.

“Im miệng!” Lục Kiêu hung tợn mắng nàng một câu, lại kéo nàng lao lên trước vài bước nữa, “Bớt chút sức lực chém nhiều thêm vài tên nữa đi!”.

Thần Niên dùng sức giãy khỏi tay Lục Kiêu, hai tay nắm chặt chém xuống một tên quan binh đã lao tới chặn đường, miệng hét lên: “Ngươi đã cố hết sức để cứu ta rồi, có thể coi là không thất tín, nghĩa phụ ta cũng sẽ hiểu thôi! Ngươi mau đi đi! Một lát nữa đám quan binh ở phía Nam đều quay trở lại đây, ngươi có muốn đi cũng khó!”.

Lục Kiêu quay đầu hỏi nàng: “Cô thì sao?”.

Thần Niên không chút để tâm mỉm cười, đáp: “Không cần phải lo cho ta, lúc đầu khi ta tới cứu người đã không nghĩ tới chuyện còn sống mà quay về! Một mình ta chết đổi lại được tính mạng của các chỉ em, như vậy thì ta đã lời được rất nhiều rồi!”.

Lục Kiêu thoáng có hơi ngạc nhiên, không ngờ một cô nương như nàng cũng có thể có được sự can đảm và nghĩa khí đến thế. Bình sinh hắn là người rất kính trọng những người vì bạn bè mà không màng đến sống chết rút đao ra tương trợ, nếu như nói trước khi cứu Thần Niên hắn hoàn toàn là vì lời hứa với Mục Triển Việt, thì giờ lại thật lòng thật dạ muốn cứu tính mạng của cô gái này. Hắn nghiêng người cản một nhát đao đang bổ xuống thay cho nàng, lại tóm chặt lấy tay nàng, trầm giọng nói: “Đến cô còn có thể như vậy, thì sao ta có thể không bằng cô được! Ta không đi, nếu không cứu được cô ra, thì cùng chết với cô cũng hay!”.

Thần Niên thoáng sững người, hào khí trong lòng bỗng trào lên, nói: “Vậy thì được, dưới hoàng tuyền có người bầu bạn, chuyện vui, chuyện vui!”.

Hai người đã hạ quyết tâm nhất định sẽ chết, nên chiêu thức lại càng tàn nhẫn hơn, khí thế ngược lại phấn chấn hẳn lên, dựa vào luồng dũng khí ấy lại xông ra ngoài cách xa được một đoạn. Đường núi nhỏ hẹp, khiến bọn họ đột phá vòng vây rất bất lợi, nhưng cũng không tiện cho đám quan binh huy động người ngựa. Hai người liều mạng xông tới giáp ranh vòng vây, Lục Kiêu cao giọng hét lên, “Cô đi trước đi!” Nói xong, cánh tay dùng lực tung Thần Niên ra bên ngoài.

Thần Niên mượn lực của hắn gắng sức nhảy lên, chân hạ xuống đỉnh đầu của một binh sĩ, cứ vài lần nhảy lên rơi xuống nhanh nhẹn nhẹ nhàng như vậy cuối cùng đã đáp xuống sau lưng đám lính, thoát ra khỏi vòng vây của đám quan binh. Sau khi đáp xuống đất xong nàng lại không vội chạy trốn, mà liền xoay người lại tấn công từ đằng sau lưng, bướng bỉnh dùng trường đao trong tay chém phá lớp lớp vòng vây mở đường máu cho Lục Kiêu.

Lục Kiêu bật cười ha ha, dắt Thần Niên xông ra ngoài. Không có sự ngăn cản của quan binh, tốc độ hai người lại rất nhanh, mắt thấy sắp thoát ra khỏi cốc khẩu, thì nghênh đón cả hai lại là một đại đội kỵ binh đang cuốn theo đất bụi từ phía đối diện phi nhanh tới, thanh thế cực lớn, liếc mắt nhìn cũng phải có hơn một trăm kỵ binh.

Thần Niên than thầm một tiếng “Thôi xong”, nàng và Lục Kiêu cả hai đã liều mạng đến kiệt sức, nếu như lại bị đám kỵ binh trước mặt ngăn trở, đợi đến khi đám quan binh đằng sau đuổi tới cuốn lấy, thì thật sự là sẽ mất mạng chốn này.

Lục Kiêu hiển nhiên cũng nhìn ra được điểm ấy, xoay thân người trên không trung, tiện tay tóm lấy một vách đá bên sườn sơn khẩu, hét lớn: “Cướp ngựa!”.

Việc đã đến nước này cũng chỉ còn cách bất chấp liều mạng thử một lần xem sao. Thần Niên dứt khoát vứt luôn thanh trường đao trong tay đi, học theo dáng vẻ của Lục Kiêu, hai tay bám chắc vào vách đá trèo lên thật nhanh, chỉ đợi khi toán kỵ binh đó đuổi đến thì lao bổ tới, liều chết cướp lấy một con ngựa chiến.

Ai ngờ đoàn kỵ binh đó lại ghìm mạnh cương ngựa dừng lại cách đó hơn mười trượng, cung nỏ trên tay nhất loạt giương lên bắn tên ra, đốn ngã hàng loạt đám quan binh đang truy đuổi phía sau Thần Niên và Lục Kiêu, đám quan binh đuổi theo phía sau nhất thời khựng cả lại, không dám tiến lên nữa. Hai người Thần Niên và Lục Kiêu nhất thời không khỏi ngây người, chỉ thấy toán kỵ binh chỉnh tề tách ra hai bên không một tiếng động, một vị thiếu niên trẻ đầu đội miện ngọc người mặc Hán phục cưỡi ngựa từ phía sau chậm rãi bước ra, khuôn mặt tuấn mĩ, thần sắc lạnh lùng, chính là người đã bị Thần Niên vứt lại dưới núi Chiếu Bích, Phong Quân Dương.

Trong lòng Thần Niên vô cùng mừng rỡ, không quan tâm gì nhiều, lập tức từ trên vách đá cao giọng gọi: “A Sách!”.

Phong Quân Dương nghe thấy liền nhìn về phía nàng, ánh mắt trầm tĩnh dừng lại trên khuôn mặt nàng, thân hình hơi khựng lại trong thoáng chốc, nhưng lại không để ý gì tới nàng nữa mà quay đầu nhìn Dương Quý đang trốn phía sau đám quan binh, hờ hững nói: “Dương đại tổng quan, đã lộ mặt rồi thì không cần phải ẩn trốn nữa đâu.”

Lúc trước tuy Dương Quý lĩnh một đao của Lục Kiêu, nhưng vẫn chưa chết, sau khi được chữa trị đơn giản vẫn luôn trốn phía sau chỉ huy đám quan binh bao vây hai người Thần Niên. Ông ta chỉ nghĩ phải diệt trừ Thần Niên tránh để sau này thân phận của mình bị bại lộ, nhưng không ngờ Phong Quân Dương lại đột nhiên dẫn theo kỵ binh xuất hiện ở nơi này, hơn thế quan sát phục sức phối cùng nhau, ngoài trừ mười mấy kỵ binh đang vây xung quanh Phong Quân Dương là ám vệ của Vân Tây ra, thì những người khác đều là kỵ binh của Thanh Châu.

Cả người Dương Quý dường như hơi run lên, đang khổ sở nghĩ cách thoát thân, thì lại nhìn thấy phía sau đội kỵ binh có một người phi ra. Người này thân hình cao lớn, cả người mặc giáp trụ chỉnh tề, trên khuôn mặt vuông vức là mày rậm mắt sáng mũi thẳng miệng rộng, chính là Dương Thành chủ tướng của Thanh Châu. Khuôn mặt Dương Thành đầy giận dữ nhìn về phía Dương Quý, quát hỏi: “Dương Quý, Dương Thành ta tự vấn bản thân đối xử với ngươi không bạc, tại sao ngươi lại làm ra những chuyện phản chủ như vậy hả?”.

Hai đầu gối Dương Quý mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, sắc mặt trắng bệch như một tờ giấy, mồ hôi trên trán vã ra từng giọt từng giọt, nhưng vẫn cúi đầu không nói tiếng nào.

Thấy ông ta như vậy, Dương Thành hừ lạnh lại dặn dò thuộc hạ: “Giải Dương Quý xuống!”.

Hộ vệ ở hai bên đồng loạt vâng lệnh, lật người xuống ngựa tiến đến bắt trói Dương Quý. Ai ngờ còn chưa kịp đến trước người Dương Quý, thì đột nhiên ông ta ngước đầu lên lộ ra một thoáng cười quái dị, sau đó bên miệng trào ra một tia máu đen, thân hình lảo đảo rồi gục xuống đất. Hai tên hộ vệ vội vàng chạy đến kiếm tra, một lát sau quay lại bẩm báo với Dương Thành: “Tướng quân, ông ta đã uống thuốc độc tự vẫn rồi ạ.”

Dương Quý đột nhiên chết, đám quan binh Ký Châu vốn dĩ vây xung quanh Dương Quý bất giác đều ngây người, nháo nhào quay đầu lại nhìn trưởng quan của mình. Tên hiệu úy họ Hướng đã từng nhìn thấy Dương Thành, thấy tình hình này cũng chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, vội vàng tiến lên vài bước hành quân lễ với Dương Thành, “Hiệu úy Hướng Bưu doanh sáu Ký Châu tham kiến Dương tướng quân.”

Dương Thành khẽ gật đầu, chỉ vào thi thể của Dương Quý đang ở trên đất hỏi ông ta: “Là hắn ta gửi tin cho các ngươi, bảo các ngươi dẫn binh tới phải không?”.

Hướng Bưu là tâm phúc của Cừu Đức Viễn, đối với chuyện này cũng biết được ít nhiều, nghe vậy liền gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng là người này đã gửi thư tới cho thiểu chủ nhà tiểu nhân nói rằng đám phỉ của trại Thanh Phong sẽ đi qua đèo Phi Long, thiếu chủ nhà tiểu nhân mới lệnh cho Cừu tướng quân dẫn bọn tiểu nhân tới trước mai phục tấn công đám phỉ của trại Thanh Phong.”

Dương Thành nói: “Chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, ngươi dẫn binh lính quay về trước đi, tự ta sẽ nói rõ với Tiết Thịnh Hiển.”

Nhưng Hướng Bưu lại không hề nhúc nhích, chần chừ một thoáng, lại nói: “Lời dặn của Dương tướng quân mạt tướng không dám không theo, chỉ là Cừu tướng quân gặp nạn, mạt tướng muốn bắt hai tên tội phạm kia trở về Ký Châu, có vậy mới dễ dàng gặp mặt thiếu chủ nhà tiểu nhân.”

Dương Thành nghe hắn nói như vậy, liền quét ánh mắt về phía Thần Niên vẫn đang bám trên vách đá, xoay đầu lại nhìn Phong Quân Dương, “Thế tử, ngài xem…”

Phong Quân Dương chỉ cười nhạt một cái, nhẹ giọng hỏi Hướng Bưu: “Là hai người bọn họ giết Cừu Đức Viễn sao?”.
Chương trước Chương tiếp
Loading...