Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Phải Đi Làm Ruộng.

Quyển 1 - Chương 27: Phượng Vũ Cửu Thiên



"Mộng Nhi, con đang nhớ Ngạo Thiên hả?" Tô thị cúi đầu nhìn Tô Nhược Mộng đang giúp nàng xoa rượu thuốc lại ngẩn người, ôn nhu hỏi.

Trước kia Mộng Nhi luôn tìm mọi cách để chọc cười nàng, làm trò cho nàng vui. Nhưng giờ nàng không chỉ không nói câu nào, ngay cả tay đang xoa thuốc cũng ngừng lại, rõ ràng là có tâm sự.

Năm tháng không buông tha một ai, trong nháy mắt, Mộng Nhi đã trưởng thành, đã đến tuổi trải qua mối tình đầu rồi.

Hai má Tô Nhược Mộng nhanh chóng đỏ ửng lên, vừa động thủ tiếp tục xoa rượu, vừa giải thích: " Mẹ, người ta nào có? Con mới không có nhớ hắn."

Tô Nhược Mộng khẩu thị tâm phi chối bỏ, nhưng mặt của nàng lại lộ rõ chân tướng, đỏ đến mức có thể nặn ra nước.

"Hắc hắc. Con không nhớ nó, con chỉ thấy trong lòng trống rỗng thôi." Tô thị hiếm khi cười giỡn chế nhạo nàng, trên mặt cũng lộ rõ nét cười. Nhìn nữ nhi của mình tìm được người trong lòng, mà người kia lại là một phu quân có thể tin tưởng, người làm mẹ ruột như nàng sao có thể mất hứng được chứ?

"Mẹ, sao người lại nói vậy?" Mặt Tô Nhược Mộng càng đỏ hơn, hờn dỗi một tiếng, cả người cũng không được tự nhiên.

Tô thị nhìn dáng vẻ xấu hổ của nàng, càng cười đến vui vẻ, đưa tay ôm đầu nàng vào lòng, vừa vuốt đầu nàng, vừa nói: "Mộng Nhi, mẹ rất vui. Con đã lớn, giờ lại có Ngạo Thiên chăm sóc cho con, mẹ rất yên tâm. Nó là một người đáng để con phó thác cả đời, sau này các con nhất định sẽ hạnh phúc."

Chủ nhân của Long Khiếu kiếm, không nhất định là người bình thường, nhưng nhất định là một nam nhân có trách nhiệm.

"Mẹ, hắn thực sự tốt như vậy sao?" Tô Nhược Mộng nhu thuận vùi trong lòng Tô thị, cảm nhận hạnh phúc khi được mẫu thân yêu thương.

"Rất tốt! Sau này, con sẽ rõ, mặc dù mẹ là một nữ nhân thất bại, nhưng mà, Ngạo Thiên thì mẹ có thể cam đoan với con, nó đáng để con đối xử thật lòng." Ánh mắt Tô thị trở nên mê ly, trầm ngâm trong chốc lát, lại nói: "Con đem Phượng cầm đến đây đi, mẹ có một món đồ muốn giao cho con."

"Dạ." Tô Nhược Mộng đáp một tiếng, đứng lên xoay người trở về phòng lấy Phượng cầm đến phòng Tô thị.

Cây Phượng cầm này là một cây đàn cổ dùng gỗ tử đàn chế thành, hình dáng của nó sống động như một con Phượng Hoàng, một bên là đầu Phượng, một bên là đuôi Phượng, trên thân Phượng có 13 dây huyền cầm.

Kể từ sau khi nàng tới nơi này, Tô thị thường xuyên dạy nàng thủ pháp gảy đàn, thật may là trong đầu nàng còn có trí nhớ của nguyên chủ, cho nên cũng nhận được toàn bộ khả năng đánh đàn của nguyên chủ. Điều này khiến cho người từ trước đến nay đều muốn học đàn cổ như nàng chiếm được một món hời lớn, trước kia muốn học lại không học được, giờ lại bỗng nhiên trở thành cao thủ, ai mà không vui cho được.

Lúc này, trong tay Tô thị đang cầm một cầm phổ màu vàng, thấy nàng ôm Phượng cầm bước vào, liền kêu nàng đặt lên bàn, vẻ mặt ngưng trọng đi về phía nàng, đưa cầm phổ trong tay đến trước mặt nàng, giới thiệu sơ liệu về lai lịch của cầm phổ này.

"Quyển cầm phổ này là do tổ tiên Tô gia chúng ta truyền lại, Mộng Nhi, con đàn một lần cho mẹ nghe thử."

Tô Nhược Mộng nhận lấy cầm phổ, nhìn bốn chữ rồng bay phượng múa trên mặt ngoài quyển cầm phổ, không khỏi sửng sốt một chút, Phượng Vũ Cửu Thiên? Tại sao lại có bài hát này?

Chuyện này khiến nàng nhớ lại khúc Phượng Vũ Cửu Thiên của Lữ Tuyết ở hiện đại, cẩn thận nhìn xuống cầm phổ mới phát hiện Phượng này không phải là Phượng kia, giai điệu hoàn toàn khác nhau.

Nàng ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Tô thị, nhẹ giọng hỏi: "Mẹ, sao cầm phổ này lại dài như vậy? Thật sự chỉ có một khúc thôi sao?"

"Ừ, chỉ có một khúc. Con nhanh chóng đàn thử đi." Tô thị gật đầu một cái, thúc giục.

Thủ khúc này, nàng cũng chưa từng đàn xong, nàng chỉ đàn xong được đoạn thứ nhất thì không thể đàn nổi nữa, nữ nhi Tô thị hơn ba trăm năm nay, chưa có người nào có thể đàn xong được cả thủ khúc. Nàng rất muốn nghe toàn bộ bài hát này một lần, nhưng nàng cũng không biết Mộng Nhi có thể đàn xong hay không?

"Được." Tô Nhược Mộng gật đầu một cái, điều chỉnh huyền âm xong, ngồi ngay ngắn liền bắt đầu khảy đàn.

Đoạn đầu của khúc Phượng Vũ Cửu Thiên này có giai điệu tươi mát, tiết tấu nhẹ nhàng, nhưng, giai điệu dần dần biến hóa, lúc lên lúc xuống, réo rắt không ngừng, cuối cùng lại biến thành khí thế hào hùng, đầy tràn túc sát.

Mười ngón tay của Tô Nhược Mộng không ngừng di chuyển trên huyền cầm, giai điệu càng lúc càng nhanh, âm luyện càng ngày càng lay động lòng người. Như thể bên tai đang truyền đến âm thanh của thiên quân vạn mã chinh chiến sa trường, lại như có hai võ lâm cao thủ đang tỷ thí, hoặc giả xuất hiện một nam một nữ, một đang múa kiếm, một thì khảy đàn, theo tiếng đàn tăng nhanh, kiếm của nam tử kia cũng di chuyển mỗi lúc một nhanh.

Nàng hoàn toàn không dừng được, dường như cầm phổ đang tản ra một loại ma lực kéo nàng vào một thế giới hoàn toàn xa lạ, muốn ngừng mà không ngừng được.

Trán nàng nhỏ xuống từng giọt mồ hôi, mà Tô thị ngồi một bên thì sắc mặt đã sớm tái nhợt, chỉ thấy Tô thị nhắm mắt tĩnh tọa, trong miệng không biết đang niệm cái gì?

Tô Nhược Mộng rất muốn dừng lại, nhưng ngón tay lại như không phải của mình, mười ngón tay lướt như bay trên huyền cầm, những âm phổ kia tự động chui vào đầu nàng, trực tiếp chỉ huy ngón tay của nàng.

Cũng không biết trải qua bao lâu, âm phổ cuối cùng thấm nhập vào đầu, ngón tay rốt cuộc cũng dừng lại, một khúc kết thúc.

"Mẹ, mẹ sao thế? Có cảm thấy không khỏe chỗ nào hay không?" Tô Nhược Mộng khẩn trương đứng lên, đi tới trước mặt Tô thị, nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, ân cần hỏi han.

Tô thị chậm rãi mở mắt, trong con ngươi thoáng hiện lên những tia sáng rực rỡ, kích động nắm lấy tay nàng, nói: "Mộng Nhi, con đàn xong chưa?"

Tô Nhược Mộng gật đầu một cái, nhẹ "Dạ" một tiếng.

"Thật?" Tô thị còn không thể tin đây là sự thật, hơn ba trăm năm chưa có ai làm được chuyện này, Mộng Nhi của nàng lại có thể làm liền một hơi. Sao nàng có thể không kích động cho được?

"Thật, đàn xong rồi." Tô Nhược Mộng nhìn chằm chằm vẻ kích động vạn phần của Tô thị, nặng nề gật đầu.

Có phải mẫu thân quá kích động rồi không? Không phải chỉ là một thủ khúc thôi sao? Chẳng lẽ thủ khúc này còn có huyền cơ nào khác? Tô Nhược Mộng sửng sốt một chút, hồi tưởng lại những hành động kỳ quái vừa nãy của ngón tay, và cả những âm phổ đã khắc vào đầu kia.

Nàng hơi há miệng ra, trở tay cầm chặt tay Tô thị, cấp bách hỏi: "Mẹ, cầm phổ này có phải có huyền cơ gì hay không? Vừa nãy lúc con vừa chạm vào, những âm phổ kia liền khắc sâu vào đầu con, hơn nữa, ngón tay cũng như không thuộc sự điều khiển của con. Đây rốt cuộc là loại thủ khúc gì?"

Nàng càng nghĩ càng giật mình, càng nghĩ càng nghi ngờ, thủ khúc bình thường không thể nào tà môn như vậy. Lúc nãy khi mẫu thân nghe đàn thì sắc mặt cũng trắng bệch.

Cộc cộc cộc...

"Phu nhân, lão phu nhân, các người có gặp phải chuyện gì hay không?" Các hộ pháp đứng ngoài cửa khẩn trương hỏi thăm.

Mới vừa nãy bọn họ nghe thấy trong phòng lão phu nhân truyền đến tiếng đàn, lúc đầu thì rất ưu mỹ, nhưng sau đó, khí thế càng ngày càng hào hùng, cuối cùng, âm thanh phát ra từ khúc nhạc khiến lỗ tai bị chấn động đến mức đau đớn, bọn họ đành phải tĩnh tọa điều tức.

Thật vất vả mới chờ được đến khi thủ khúc kết thúc, bọn họ liền khẩn trương chạy tới xem xem đã xảy ra chuyện gì?
Chương trước Chương tiếp
Loading...