Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Phải Đi Làm Ruộng.

Quyển 1 - Chương 5: Đổ Bình Dấm



"Cái gì?" Tô Nhược Mộng còn kinh ngạc hơn cả Lôi Ngạo Thiên, bởi vì sự kinh ngạc của nàng xuất phát từ trong tâm, còn của hắn chỉ là giả vờ.

Trong lòng Tô Nhược Mộng vô cùng hỗn loạn, nam nhân này nói mẹ ruột của hắn là ma nữ, vậy hắn là cái gì? Rốt cuộc hắn là ai chứ? Nếu mẹ hắn thật sự là ma nữ, vậy thì thật sự có thể giết chết nàng sao.

Rốt cuộc nàng đã chọc tới ai chứ, sao rõ ràng người bị hại là nàng, mà nàng lại phải lâm vào tình thế khó xử hai mặt thụ địch?

Lông mày chau lại, Tô Nhược Mộng nhẹ chuyển mắt, chợt thấy khóe miệng Lôi Ngạo Thiên bật ra nụ cười thản nhiên, trong lòng nhất thời hiểu rõ, những lời nãy giờ hắn nói đều hù dọa nàng. Vì vậy, nàng hung tợn uy hiếp hắn, nói: "Rốt cuộc ngươi có chịu đi hay không? Nếu ngươi không đi, ta sẽ để cho Hắc tử cắn ngươi."

"Hắc tử là ai? Lão tình nhân của nàng? Hay hắn yêu thầm nàng?" Nghe vậy, khóe miệng vui vẻ của Lôi Ngạo Thiên lập tức biến mất, tròng mắt đen thâm thúy bắn ra từng đạo lệ quang, cứ như thể chỉ cần nàng dám gật đầu, hắn liền lập tức bầm thây vạn đoạn cái tên gọi là Hắc tử này.

Tô Nhược Mộng nghi hoặc nhìn hắn, không hiểu dáng vẻ chua lè này của hắn là do đâu? Chẳng lẽ hắn không biết, bộ dáng lúc này của hắn giống như một lão trượng phu bị đổ bình dấm khi chộp được thê tử hồng hạnh xuất tường lắm sao.

Tô Nhược Mộng không phục liếc mắt trừng ngược lại hắn, không nhịn được hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

Lôi Ngạo Thiên nhìn bộ dáng cố mình muốn bảo hộ "Gian phu" này của nàng, lửa giận càng bùng lên cao hơn, đáy mắt toát ra hai ngọn lửa. Hắn vươn tay kéo nàng, cúi đầu bá đạo xoa nắn môi anh đào của nàng.

"Ừ, ừ, ừ..." Tô Nhược Mộng đưa tay liều mạng đánh lên ngực hắn, nhưng Lôi Ngạo Thiên như không biết đau, ngược lại còn ôm nàng chặt hơn, giống như muốn khảm nàng vào người mình.

Hắn càng ngày càng cuồng nhiệt, đưa tay kéo tấm chăn vướng víu ra, đôi môi nóng bỏng trượt thẳng một đường xuống dưới. Tô Nhược Mộng không nhịn được run rẩy, mặt phiếm hồng, đưa tay nâng đầu hắn dậy, không có chí khí cầu xin tha thứ: "Ngừng, ngừng, ngừng! Cầu xin ngươi ngừng lại đi! Ta nói, ta nói!"

Không thể để hắn tiếp tục được, nếu không, nàng sẽ thật sự biến thành còn thỏ trắng trong bụng sói xám.

"Hắn là ai?" Lôi Ngạo Thiên nghe lời ngừng lại, hai tay đỡ hai bên người nàng, ngước mắt nhìn nàng, hai mắt híp lại thành một đường, như thể chỉ cần nàng nói ra đáp án không hợp ý hắn, hắn sẽ tiếp tục nhào lên trừng phạt nàng.

Tô Nhược Mộng nhìn bộ dáng của hắn, tim không khỏi đập bình bịch, nam nhân trước mắt nhìn đang ghen sao, bộ dáng lúc hắn ghen thật khả ái. Khả ái? Tô Nhược Mộng bị hai chữ nhảy ra trong đầu mình dọa cho giật mình, ngay sau đó lại vội vàng lắc đầu, hòng muốn ném hết những cảm giác và tư tưởng điên khùng kia ra ngoài.

Nàng trúng tà thật rồi, nam nhân này nào có nửa phần khả ái? Rõ ràng hắn là một tên vô lại, là một nam tiểu thụ hỉ nộ vô thường.

"Hả? Nàng còn không nói sao?" Lôi Ngạo Thiên thấy nàng không nói gì, trong lòng lại bắt đầu thấy khó chịu.

"Hắc tử chính là con chó ta nuôi giữ nhà, ngươi đừng nhìn dáng dấp nó vừa đen vừa nhỏ, nhưng răng của nó lại rất sắc. Lần trước nó còn lên núi săn được một con thỏ hoang, nhờ vậy mà ta và mẹ ta mới ăn được một bữa thật ngon." Tô Nhược Mộng nói xong, nhớ lại con thỏ hoang Hắc tử săn được bữa trước sau khi được nàng xử lý, mỹ vị của nó thật khiến người khác phải chảy nước miếng, chép miệng thèm thuồng.

Lôi Ngạo Thiên mặt đầy hắc tuyến nhìn nàng, gương mặt tuấn tú không khỏi ửng đỏ. Hắn nhìn dáng vẻ mơ ước của Tô Nhược Mộng, nhớ tới câu "mới được ăn một bữa ngon" nàng vừa nói, tim hắn không khỏi thắt lại.

"Nếu nàng chịu gả cho ta, ta có thể cho nàng ăn ngon mỗi ngày." Lôi Ngạo Thiên nói ra một câu, sau đó, chính hắn cũng hận không thể cắn đầu lưỡi của mình. Trong lòng không khỏi thầm than, không ngờ đường đường giáo chủ Ma giáo anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở như hắn, cưới vợ còn phải dùng để đồ ăn để dụ dỗ cô nương nhà người ta đồng ý.

Thật dọa người mà, nếu để cho thủ hạ của hắn thấy được, bọn họ không phải sẽ hộc máu tập thể mà chết sao? Sao bọn họ có thể chấp nhận được, giáo chủ thần dũng vô song của bọn họ lại đi đến nông nỗi này.

Cưới vợ còn phải dùng tới đồ ăn làm điều kiện, nếu để cho thủ hạ của hắn biết, đoán chừng có lẽ bọn họ sẽ trực tiếp trói Tô Nhược Mộng lôi về tổng đàn.

"Mộng Nhi, ta...." Lôi Ngạo Thiên vừa định giải thích một chút, đã bị tiếng rống như sư tử Hà Đông của Tô Nhược Mộng cắt đứt.

"Cái tên nam nhân ghê tởm này, ngươi nghĩ Tô Nhược Mộng ta sẽ vì mấy món ăn đó mà bán rẻ hôn nhân của mình sao? Ngươi là cái tên ghê tởm vô lại, ta cắn chết ngươi." Tô Nhược Mộng nói xong, trực tiếp biến thân thành tỷ tỷ của Hắc tử, nhe răng nhắm ngay cánh tay hắn mà nhào tới.

"Đau... A... Mộng Nhi, nàng nhẹ một chút, ta không chịu nổi." Lôi Ngạo Thiên không chút để ý đến hình tượng mà hét to lên, đáy mắt lại lấp lánh tinh quang.

Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng hét chói tai của Tô thị, còn có giọng của một nam một nữ.

"Tô thị ngươi thật giỏi, dám đứng ở cửa canh chừng để khuê nữ nhà ngươi ban ngày lén lút vụn trộm trong nhà? Ta sẽ đi mời trưởng thôn tới, để hắn chủ trì, xách cái đứa khuê nữ không biết xấu hổ này của ngươi đi trầm lồng heo, buộc đá ném xuống sông làm mồi cho cá."

Cái đôi vợ chồng nhà lão Ổ kia sao tới sớm vậy? Nhất định là vừa nãy họ đã nghe được tiếng la trong phòng nàng. Xong rồi, nếu bọn họ thật sự chạy đi tìm trưởng thôn, nàng sẽ bị trầm lồng heo, buộc đá ném xuống sông làm mồi cho cá mất.

Nàng không muốn chết, cũng không thể chết, nhưng nàng cũng không muốn cứ tùy tiện gả cho một nam nhân xa lạ như thế.

Không thể chết được, không thể thành thân!

Tô Nhược Mộng mím môi, đơ mặt nhìn Lôi Ngạo Thiên, đột nhiên dùng sức đẩy hắn ra, cầm y phục vừa nãy Tô thị đưa cho nàng lên, nhanh chóng mặc vào, chạy như bay về phía cửa phòng.

"Ngươi nhanh chóng rời đi đi!"

Khi Tô Nhược Mộng chạy ra đến sân thì vợ chồng nhà lão Ổ đã rời khỏi Tô gia, có lẽ đã thật sự đi tìm trưởng thôn. Tô Nhược Mộng nhìn Tô thị ngã ngồi dưới đất, đau lòng bước tới, dùng sức nâng nàng dậy, nói: "Mẹ, có phải là Lão Ổ tới không? Mẹ, ngài đừng sợ, ta nhất định sẽ không để bọn họ thực hiện được."

Tô thị nâng cặp mắt hồng hồng lên nhìn nàng, nói gấp: "Mộng Nhi, con đừng có tùy hứng nữa, mẹ sẽ nói vị công tử kia là vị hôn phu của con, là do trong lúc mẹ có mang con đã cùng một khuê mật chỉ phúc vi hôn cho các con."

"Mẹ có nói gì, con cũng không được cắt ngang. Con chỉ cần gật đầu là được rồi, chúng ta sẽ nói vị công tử này là do hỏi thăm khắp nơi mà tìm tới được, hắn sẽ lập tức dẫn ngươi về nhà thành thân."

Tô Nhược Mộng ngây người, nàng ngơ ngác nhìn Tô thị, Tô thị không phải luôn không nói được mấy câu đã ho khan không ngừng hay sao? Hôm nay sao lại nói được nhiều thế, lại còn không ho lấy một tiếng.

Hơn nữa, sao nàng lại có thể nghĩ ra một mưu kế như vậy? Cái chuyện thêu dệt này cứ như thật vậy, nhưng mà, nàng không muốn chút nào đâu!
Chương trước Chương tiếp
Loading...