Giao Dịch Tình Nhân

Chương 4



Ánh nắng mặt trời ấm áp.

Ven biển là bầu trời bao la xanh thẳm đến độ khiến tâm tình con người trở nên vô cùng dễ chịu, Đại Nhi cải trang thành một bộ dạng nhếch nhác, chẳng có được một chút gọn gàng, nhưng ở trên bờ biển thì cũng không được gọi là quá quái dị mà có phần thoải mái.

Mặc dù bị Mạc Vô Tâm đoán được hành vi theo dõi của cô, nhưng cũng không thể vì vậy mà dừng lại hành động điều tra, cho nên cô vẫn còn ngày ngày đi theo đuôi anh.

Anh đến công ty, cô ở bên ngoài trông chừng, anh nghỉ ngơi, cô cũng không thể lười biếng, anh hưởng lạc, cô ở phía sau yêu thích và ngưỡng mộ, nhìn chảy nước miếng.

"Oaaaaaa. . . . . ." cô ngồi ở trên bờ cát duỗi duỗi cái lưng mỏi, vô ý vô tứ dang rộng hai chân ra. "Người có tiền thật tốt, ngoài công việc còn có thể vui chơi giả trí ở những khu cao cấp như vậy! Chẳng giống như tôi, cả ngày làm việc như một con chó nhỏ, ngay cả ngủ cũng ở trên chiếc giường cũ nát, thật là đau lưng, ai…..”

Cô rên rỉ tự thương hại mình, nhìn thấy Mạc Vô Tâm cả người trang phục đi biển, để lộ ra thân hình cường tráng cùng vẻ đẹp trai, đang cưỡi cano băng băng lướt trên sóng biển.

Bỗng dưng, hình ảnh mạnh mẽ, anh tuấn kia đột nhiên chạy thẳng đến chỗ cô đang ngồi, Mạc Vô Tâm cưỡi cano thẳng hướng cô vọt tới.

"A. . . . . ." Đại Nhi sợ hãi, tiếng kêu mắc nghẹn ở trong cổ họng, phản ứng chậm chạp chẳng biết hành động ra sao.

A! A. . . . . . Anh muốn mưu sát cô! Cô chỉ có thể nghĩ như vậy, muốn chạy cũng không chạy được!

Mắt thấy chiếc cano sắp chạm tới mặt mình, bỗng dưng……

Chiếc cano màu trắng vượt đến trước mắt cô………ngừng lại.

“Mỗi ngày đi theo anh như vậy, em không mệt mỏi đó chứ?”

Nhìn từ xa, Mạc Vô Tâm tựa như mỉm cười, khóe môi giương lên thành độ cong mê người.

"Anh, anh! Anh phải hù chết tôi sao?" Đại Nhi hốt hoảng lên tiếng.

Mạc Vô Tâm nhìn cô chằm chằm.

“Đứng lên!”

"Cái gì?" Đại Nhi sững sờ nhìn anh.

Mạc Vô Tâm ngoắc ngoắc đầu ngón tay. “Leo lên đây, anh đưa em đi vui chơi!”

"Anh là gọi tôi ngồi lên cano sao?" Đại Nhi hoài nghi nói.

"Ừ."

". . . . . ." Đại Nhi vô cùng cảm động, sợ hãi nhấc chân, đi tới chiếc cano màu trắng bên cạnh.

Đợi cô đến gần, Mạc Vô Tâm đưa tay bắt lấy, đem cả người cô vào bên trong cano.

"Nắm chắc!" Anh kêu, chiếc cano chợt như mũi tên, phóng vụt ra khơi xa.

"Oa oh. . . . . ." Đại Nhi sợ hãi kêu lên, phá vỡ phía chân trời.

Mặt cô trắng bệnh không còn một giọt máu, sợ hãi nắm chặt ghế ngồi, đôi tay phát run.

"Ha ha. . . . . ." Tốc độ gào thét ở trong gió, mang theo tiếng cười cuồng vọng của anh.

"Cứu mạng. . . . . . Cứu mạng . . . . . ."

Đại Nhi nhắm mắt lại thật chặt, tốc độ và sức mạnh kia, cùng với tiếng sóng biển đánh thẳng vào ở thân tàu thật kích thích, làm cô run lên sợ hãi mà kêu cứu, cả người không ngừng run rẩy.

Chẳng lẽ đây chính là báo ứng của cô sao?

"Ô. . . . . . Em thề, em thề á! Em không dám đi theo anh nữa đâu, anh bỏ qua cho em đi! Ô. . . . . . Ô. . .. . ." Cô lên tiếng khóc lớn, giải phóng nỗi sợ hãi của mình.

Mạc Vô Tâm ngoái đầu lại nhìn chằm chằm cô khóc, suy ngẫm chốc lát. . . . . .

Sau đó, anh duỗi cánh tay ra, bắt lấy cô.

Nhưng Đại Nhi hoảng sợ tột độ, đôi tay vẫn còn liều mạng nắm chặt ghế ngồi, không chịu buông đi.

“Buông tay của em ra.” Mạc Vô Tâm hét lên trong gió biển.

"Ô. . . . . . Không cần, không cần!" Cô sợ hãi lắc đầu, tiếng nói vỡ òa trong gió biển.

"Buông ra!" Anh hét to.

Đại Nhi sợ tới mức lập tức buông tay, anh liền kéo cô vào trong ngực mình.

Anh ôm cô vào trước ngực rộng lớn của mình, hay cánh tay che chở cô, lái cano chạy như bay .

Ánh nắng rực rỡ, chiếc cano tung hoành trên đầu những con sóng, cảnh vật hai bên bờ ngày càng nhỏ dần, xa dần.

Anh thuần thục điều khiển, chiếc cano như con rồng bắn ra tốc độ mạnh mẽ, rong ruổi trên mặt biển mênh mông, sóng biển mãnh liệt, cái loại cảm giác này khiến Đại Nhi sợ hãi, liên tiếp hét lên.

Trời xanh mây trắng, anh nắng lấp lánh ở trên mặt nước tỏa sáng lóng lánh. . . . . .

Chiếc cano dừng lại ở trên mặt biển tĩnh lặng, động cơ cũng ngừng hoạt động, bốn phía yên lặng không tiếng động, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng sóng biển từ bên dưới nhẹ nhàng vỗ vào thành cano, không gian mênh mông bao la, giống như cả thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ.

Không biết cách bờ biển bao xa, Đại Nhi giờ phút này hơi lo lắng, bất an.

"Em sợ anh?"

Tiếng nói của Mạc Vô Tâm từ trên đỉnh đầu của cô truyền xuống.

Anh cảm giác được trước ngực mình, cô dường như đang run lên.

"Em. . . . . ." Đại Nhi kém cỏi, quay đầu về phía gương mặt của anh.

Nhưng mà ở trước mặt anh, cô luôn không thể nói nên lời, lập tức co rúm lại. Giữa không khí ngột ngạt, mập mờ như vậy, cô càng khó có thể nói ra một câu hoàn chỉnh.

"Nếu sợ anh, tại sao còn phải đi theo anh?"

Mạc Vô Tâm tròng mắt sắc bén, tựa như nhìn thấu hết tâm tư của cô, khiến Đại Nhi yên lặng, không thể trả lời.

Anh đột nhiên đưa tay vuốt ve tóc cô, mái tóc buộc đuôi ngựa bây giờ đã trở nên hỗn loạn vì gió biển.

Anh nhất ngón tay lên, tháo dây chun trên tóc cô, sửa lại một chút mái tóc rối bù, xốc xếch của cô. . . . . .

"Như vậy tốt hơn nhiều."

Lời nói của anh làm lòng cô dâng lên những đợt sóng nhỏ lăn tăn.

Cúi đầu, liếm liếm cánh môi khô khốc, cô ngắm nhìn biển xanh bát ngát, trong lòng dâng lên một nỗi buồn bực vô cớ.

Anh đưa tay nâng cằm cô, mang theo sự bá đạo, không để cho cô tự chủ ngẩng đầu lên.

Đại Nhi không dám hô hấp, cổ họng khô khốc khó chịu, con ngươi luống cuống chống lại anh. . . . . .

Anh cúi đầu nhìn Đại Nhi co rúm, ánh mắt mang theo sự cám dỗ.

Trong sự trêu chọc lại mang theo một chút rung động……Anh nhẹ nhàng tiến lại gần, dùng ánh mắt thâm sâu trói cô lại.

Đại Nhi cảm giác như mình bị cướp đi không khí, hành động của anh làm cô hoảng sợ, trong chốc lác, gương mặt bỗng nhiên đỏ ửng như quả gấc.

Một tia sáng kỳ dị từ đáy mắt anh hiện ra mang theo sự chinh phục. Tầm mắt rủ xuống, môi của anh hôn lên cô. . .

Thình thịch, thình thịch, thình thịch…………

Tim của Đại Nhi đập thình thịch như tiếng trống, vang vọng đến tận đáy biển sâu, cô không thể hô hấp, chỉ có thể nín thở toàn thân cứng ngắc .

Cánh môi ấm áp của anh so với gió xuân phất qua còn thoải mái hơn, nhẹ nhàng in lên môi cô.

Cánh môi anh phủ xuống mang theo dòng điện, đầu lưỡi chút nhẹ chút nặng lướt qua đôi môi đang đóng chặt thẹn thùng, xóa đi sự ngượng ngùng cùng đề phòng của cô, làm cho cô từ từ bị cuốn hút, say mê.

Ngay sau đó, cảm giác nhẹ nhàng nhanh chóng biến chuyển thành thành những con sóng lớn dữ dội, lưỡi anh xâm nhập vào trong khoang miệng cô, suồng sã mút lấy mật ngọt của cô. Anh đưa cánh tay rắn chắc ra, siết cô vào trong ngực thật chặt với một sức mạnh tuyệt đối như khẳng định cô là của mình, làm cô hốt hoảng trong cơn mê loạn, vô tội mở to mắt ra nhìn anh….

Anh nhắm nghiền mắt say sưa hôn cô làm những nơi nhạy cảm trên thân thể tiếp xúc gần hơn.

Cô không hiểu hoảng sợ.

Sóng biển cuồn cuộn, bọt biển bắn tung tóe lên thành cano, hai người đột nhiên mất cân bằng ngã nhào xuống ghế.

Lúc này, anh mới lưu luyến buông cô ra.

Gương mặt trắng nõn của Đại Nhi bây giờ đỏ lừ như gấc chín.

Cô cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng người như đang muốn nuốt chửng cô.

"A. . . . . ." Mạc Vô Tâm nhìn chăm chú vào cô.

Cô nghe được tiếng cười trầm thấp của anh, vừa như êm ái vừa như đắc ý giễu cợt vọng đến tai cô, làm cô càng thêm xấu hổ không biết trốn đi đâu.

Sao không có ngọn sóng to nào đến đây cuốn anh đi cho rồi, hại cô xấu hổ đến mức muốn khoan một cái lỗ mà chui xuống, ….Á! Không được, khoan một cái lỗ thì không phải cano sẽ bị chìm sao?

May mắn thay, anh mở miệng đánh tan không khí lúng túng này.

"Có muốn lướt ván hay không?"

Đại Nhi thấy anh đi về phía đuôi cano, tháo xuống một bộ thiết bị, trên tay còn cầm theo chiếc phao cứu hộ.

"Lướt ván?" Đại Nhi sững sờ nhìn anh.

Cô không nghe thấy bất kỳ câu trả lời nào, chỉ thấy anh nắm lấy tay cô, rồi đem áo phao mặc vào. Sau đó, anh giúp cô thắt chặt đai an toàn phía trước, cứ như vậy từng bước từng bước một hoàn thành việc đảm bảo an toàn cho cô.

“Eo thẳng, lưng thẳng!” giọng nói trầm bổng của Mạc Vô Tâm hòa vào trong tiếng gió và tiếng sóng.

“Thả lỏng toàn thân, gập hai chân xuống, đầu gối gần sát ngực của em!”

Đại Nhi giẫm chân lên chiếc ván trượt ở phía sau, chiếc cano kéo cô đi trên mặt biển, từng đợt sóng biển ập tới khiến gương mặt cô toát lên vẻ sợ hãi.

Gương mặt trắng bệch của cô cứng đơ, nắm chặt tay cầm, mặc dù trong lòng cảm thấy vô cùng sợ hãi, nhưng lại vô cùng kích thích.

"A — a —" bên trên mặt biển xanh thẳm tất cả đều là tiếng thét chói tai của cô.

"Không đúng! hai chân mở ra một chút! Mũi chân hơi nhếch lên trước!” Mạc Vô Tâm không biết bao nhiêu lần điều chỉnh tư thế sai lầm của cô.

"Trời ơi! Cứu mạng! Em sợ lắm………” Đại Nhi hô hấp dồn dập thử lại lần nữa.

“Thẳng hai tay! Giữ vững cái tư thế này, có nghe hay không? Chờ cơ thể rời khỏi mặt nước mới có thể đứng lên, hiểu không?”

Mạc Vô Tâm vừa dứt lời, Đại Nhi liền ngã nhào xuống biển.

Anh thích thú nói lại những bước đã dạy một lần nữa.

“Đầu tiên em không cần dùng sức, chỉ cần nắm chặt tay cầm, giữ vững tư thế cũ, thả lỏng toàn thân để cano kéo em đi trong nước, chờ toàn bộ ván trượt tiếp mặt nước mới có thể đứng lên, nếu không em sẽ làm ván trượt bị lật, ngay cả em cũng rơi xuống!”

Cứ như vậy, bọn tái diễn luyện tập không dưới mười lần, cuối cùng Đại Nhi mới có thể trượt nhuần nhuyễn.

"Cùi chỏ tựa vào eo bên cạnh, nhắm hướng đuôi thuyền đi thẳng!” Mạc Vô Tâm hô to.

Cứ như vậy, Đại Nhi lặp lại trò chơi khiến cô cảm thấy vô cùng kích thích, hưng phấn.

Trượt chân, uống nước, Đại Nhi chật vật, ngã nhào vô số lần, lá gan cũng trở nên lớn hơn.

“Đừng chần chừ ở trên đỉnh con sóng, cứ làm một mạch nhảy lên trên nó, nếu mất đà sẽ rất khó khăn, đừng lo sợ bởi vì nước tác động qua lại lẫn nhau, lúc ở ngay trên đầu ngọn sóng thì duỗi thẳng chân ra, nếu như ở trên cao mất thăng bằng thì hãy nắm chặt lấy tay cầm!” Mạc Vô Tâm hô to một lần nữa.

Đại Nhi nghe theo sự hướng dẫn của Mạc Vô Tâm, cố gắng thử những động tác khó hơn, hưởng thụ cảm giác mạnh đến tột cùng, cực kì thú vị.

Những chú cá heo đang bơi bên dưới mặt nước trong suốt như pha lê cũng thích thú đuổi theo chơi đùa với cô. Giữa không gian mênh mông vô tận của biển xanh, tiếng cười của cô như chuông bạc vang vọng trong gió biển, cảm nhận được cuộc đời này của cô chưa từng thử nghiệm trò chơi điên cuồng lướt đi trên biển như thế.

Cô cũng dần dần trút bỏ sự phòng bị đối với anh, thay vào đó là sự tín nhiệm, tin tưởng, có thể nói là sợ hãi trong ngọt ngào.

Một ngày tươi đẹp sắp tàn, khi những tia nắng yếu ớt phóng ra một tia năng lượng cuối cùng cũng là lúc hoàng hôn dần dần chìm xuống biển xa.

Đại Nhi cả người mệt mỏi, đầu tóc xốc xếch vì bị gió biển thổi vào.
Chương trước Chương tiếp
Loading...