Giáo Sư, Em Có Thể Tốt Nghiệp Chưa?

Chương 42: Đêm đầu tiên ở ký túc xá



Tối ngày ba mươi mốt tháng tám, tại thành phố B.

Sau một ngày mệt mỏi ngồi trên máy bay, cuối cùng Lâm Nhất Nhiên cũng đã an toàn đến thành phố B, ba mẹ Lâm dặn dò đủ thứ, lúc Lâm mẹ giúp con gái mình xếp gọn chăn chiếu còn rơi nước mắt một hồi lâu khiến cho Lâm Nhất Nhiên cảm thấy lòng mình cũng mềm nhũn, hốc mắt đỏ hoe, cô liền phụ mẹ thu dọn đồ đạc. Sau mấy giờ đồng hồ, cuối cùng mọi thứ cũng đã ổn định, Lâm Nhất Nhiên tiễn ba mẹ trở về, sau đó cô lại quay về phòng ngủ, chỉ cảm thấy cơ thể đều mệt mỏi rã rời.

“Này!” Một cánh tay trắng nõn xuất hiện trước mặt Lâm Nhất Nhiên, trong lòng bàn tay cầm một tờ khăn giấy, Lâm Nhất Nhiên vội vàng đứng dậy, chỉ thấy một cô nữ sinh nằm ở giường đối diện đang nhìn mình, nhẹ nhàng cười nói: “Đừng khóc.”

Lâm Nhất Nhiên nhận tờ khăn giấy, lau nước mắt, có chút xấu hổ cười cười với cô nữ sinh kia.

Cô ấy cũng cười cười lại với cô, sau đó bật dậy, khoanh chân ngồi trên giường, nói to: “Này, mỗi người chúng ta hãy tự giới thiệu về bản thân mình đi.”

Phòng ngủ của Lâm Nhất Nhiên gồm bốn người, có một toilet riêng và bốn cái giường, mỗi đầu giường đều sẽ có một bàn học, bên cạnh là một cái tủ quần áo, mọi người phải tự giác bảo quản tài sản của chính mình.

Vừa rồi tất cả mọi người đều lo thu dọn đồ đạc, chạm mặt cũng chỉ gật đầu cười cười nhưng vẫn chưa chính thức tự giới thiệu.

Lâm Nhất Nhiên cảm thấy đề nghị này rất tốt, dù sao sau này bọn họ cũng sinh hoạt cùng nhau. Không đợi cô mở miệng, đã có người trả lời: “Được!”

Lâm Nhất Nhiên quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ở đối diện giường mình có một cô gái đang trùm chăn kín mít, chỉ để lộ ra khuôn mặt đáng yêu như trẻ con, “Tớ sẽ giới thiệu trước.”

“Tớ tên là Trương Huy Huy.” Cô gái có khuôn mặt trẻ con này tung chăn lên, để lộ ra chiếc áo ngủ hình Doraemon, “Tớ đến từ thành phố B!”

“Tớ là Từ Tân Trúc, tớ đến từ thành phố F, còn cậu?”

“Tớ là Lâm Nhất Nhiên, đến từ thành phố A.” Lâm Nhất Nhiên cười với Từ Tân Trúc, “Vừa rồi cảm ơn cậu.”

“Không có gì.” Từ Tân Trúc nhẹ nhàng nói, sau đó lại quay đầu, nhìn cô gái đối diện giường của Trương Huy Huy nãy giờ vẫn còn đang im lặng, “Cậu tên gì?”

“Lưu Thiến.” Nữ sinh kia liếc Từ Tân Trúc một cái, cúi đầu vuốt ve móng tay được sơn màu đỏ thẫm, “Tôi đến từ thành phố S.”

“Oa! Cậu là người bản xứ à?” Trương Huy Huy từ trên giường bật dậy, có chút hưng phấn nói: “Tốt quá tốt quá, sau này chúng ta đi chơi cũng thuận tiện rồi.”

Lưu Thiến liếc mắt nhìn Trương Huy Huy từ trên xuống dưới, không trả lời.

“Chúng mình chỉ ở đây một năm, cho nên phải cố gắng chơi cho thật đã.” Trương Huy Huy hưng phấn vỗ tay, sau đó quay sang nói với Lâm Nhất Nhiên: “Sau này đến thành phố A, cậu cũng phải dẫn tụi tớ đi chơi đấy.”

Lâm Nhất Nhiên nhìn khuôn mặt tươi cười ngây thơ như trẻ con, không kìm lòng được gật đầu, “Được thôi!”

“Tôi không phải.” Lưu Thiến cuộn chăn, ngắt lời của Lâm Nhất Nhiên, giọng nói nghe rất êm tai, “Tôi không giống như các cậu, tôi đã học ở nơi này bốn năm rồi.”

Trương Huy Huy “A” lên một tiếng, tò mò hỏi: “Tại sao?”

Lưu Thiến lại liếc mắt nhìn Trương Huy Huy một cái, vẫn không trả lời, ngược lại cô vỗ vỗ gối đầu, sau đó nằm xuống, bắt đầu đi ngủ.

“Ơ…” Trương Huy Huy nhìn động tác của Lưu Thiến, không khỏi há hốc mồm, “Sao cậu lại. . . . . .”

Từ Tân Trúc nhìn Trương Huy Huy lắc lắc đầu, ý bảo cô đừng hỏi thêm nữa, sau đó lấy bút, viết vội vàng cái gì trên giấy rồi giơ lên, Lâm Nhất Nhiên nheo mắt nhìn:

Tớ nghe nói dân bản xứ rất bài xích người của thành phố B.

Vẻ mặt của Trương Huy Huy như vừa bừng tỉnh hiểu ra, Lâm Nhất Nhiên lấy cây bút từ dưới gối ra viết: Vậy cuối cùng là không thể tiếp xúc à?

Sau này hãy nói, cái gì đến thì từ từ sẽ đến thôi.

Lâm Nhất Nhiên nhìn Từ Tân Trúc gật gật đầu, đèn trong ký túc xá đột nhiên tắt ngúm, Lâm Nhất Nhiên hoảng hốt, tưởng là mất điện, Trương Huy Huy nằm bên cạnh cũng “A” lên một tiếng, lại nghe thấy Từ Tân Trúc giải thích: “Mười giờ rưỡi là ký túc xá tắt đèn rồi.”

Lâm Nhất Nhiên lấy điện thoại di động ra nhìn, vẫn còn chưa đến mười giờ rưỡi, Trương Huy Huy than thở: “Vẫn còn sớm mà.” Sau đó là một tiếng ngáy rất khẽ, Lâm Nhất Nhiên đoán chắc là cô ấy đã ngủ rồi, Từ Tân Trúc nói: “Ngủ đi!” rồi vỗ vỗ gối đầu nằm xuống.

Lâm Nhất Nhiên ừ một tiếng, cầm điện thoại ngã xuống giường, trong phòng trở nên cực kỳ yên tĩnh, ánh trăng xuyên qua bức màn bên ngoài cửa sổ, in bóng kéo dài trên mặt đất, trông thật giống như những dòng suối nhỏ, cô ngẩn người nhìn lên trần nhà, sau đó kéo chăn trùm kín đầu, nhắn tin cho Trần Tư Tầm: Ngủ rồi à?

Chỉ trong chốc lát đã có tin nhắn trả lời: Chưa.

Lâm Nhất Nhiên chau mày, cắn cắn môi, sao anh trả lời chỉ có một chữ?

Cô cầm điện thoại suy nghĩ một hồi, sau đó lạch cạch gõ bàn phím: Ký túc xá tắt đèn, em không ngủ được, rất nhớ anh, không biết ngày mai giáo viên dạy tiếng Anh là người như thế nào?

Do dự một lúc, cô lại cảm thấy nói như vậy thì rõ ràng quá, Lâm Nhất Nhiên cau mày, nhấn nút xóa từng chữ, sau đó lại bấm: Ký túc xá tắt đèn, em không ngủ được, không biết ngày mai giáo viên dạy tiếng Anh là người như thế nào?

Lại do dự một chút, Lâm Nhất Nhiên cảm thấy Trần Tư Tầm rất thông minh, chắc chắn anh sẽ biết cái câu “giáo viên dạy tiếng Anh là người như thế nào” có ý tứ gì, vì thế lại xóa đi, tiếp tục viết: Ký túc xá tắt đèn, em không ngủ được.

Xác định, gửi đi.

Lâm Nhất Nhiên ngẩn người nhìn thông báo đang gửi đi trên màn hình điện thoại, âm thầm đoán biểu hiện của anh sau khi nhận được tin nhắn này.

Chỉ trong chốc lát, điện thoại lại rung lên, Lâm Nhất Nhiên vội vàng mở tin nhắn, anh nói: Ngày mai không có giờ học sao?

Có nha, hơn nữa còn là học cả ngày, anh thì sao?

Anh về làm chủ nhiệm lớp mười rồi, so với lúc chủ nhiệm lớp bọn em thì nhẹ nhàng hơn một chút.

Lớp mười? Lâm Nhất Nhiên lật người, chống cùi chỏ xuống giường, cười hì hì nhắn tin: Lớp mười có em nữ sinh nào đẹp sao?

Không có ai trả lời, Lâm Nhất Nhiên nhìn điện thoại, đang do dự không biết có nên gửi lại tin nhắn vừa rồi thêm một lần nữa hay không, điện thoại đột nhiên vang lên khiến cô sửng sốt, nhỏ giọng đáp: “Alo.”

“Nữ sinh đẹp hay không thì không biết, nhưng mà cô giáo xinh đẹp thì lại đến đây rất nhiều.” ở bên kia đầu dây, Trần Tư Tầm đi thẳng vào vấn đề, giọng nói còn có chút trêu chọc.

Lâm Nhất Nhiên cuộn người trong chăn, khẽ kéo dài giọng: “A~~~ thì ra là vậy.”

Trần Tư Tầm không nói gì, chỉ nhẹ nhàng cười, Lâm Nhất Nhiên cắn cắn môi, “Vậy sao anh không đi mà làm quen với một người ấy?”

“Anh cũng định như vậy, nhưng mà nhiều người đẹp lắm, anh không biết phải chọn ai.”

Cách thành phố B mấy ngàn km kia, Trần Tư Tầm đang chống tay lên trán bật cười, tốt bụng phối hợp với cô.

Chỉ nghe thấy trong điện thoại, cô bé kia hừ lạnh một tiếng, “Đi đi, đi đi, tìm người nào anh cảm thấy thuận mắt thì làm quen.”

Trần Tư Tầm cầm lấy khung hình đặt ở trên bàn, trong ảnh là một cô nữ sinh mặc đồng phục đang cười ngốc nghếch, “Anh cũng muốn thế, nhưng tiếc là ở buổi lễ tốt nghiệp, em đã bá đạo tuyên bố như vậy nên bây giờ bọn họ cũng không dám.”

Nghĩ đến những lời mình nói hôm tốt nghiệp, Lâm Nhất Nhiên bỗng đỏ mặt, thô lỗ ừ một tiếng, tiếp tục nói: “Không nói nữa, ngủ đi, ngày mai em còn có tiết học.”

Trần Tư Tầm ừ một tiếng, “Em cúp trước đi.”

Giọng nói dịu dàng của anh quanh quẩn ở bên tai khiến cho Lâm Nhất Nhiên có chút lưu luyến, không tự giác được nhẹ nhàng đáp: “Ừhm, ngủ ngon!”

“Ngủ ngon!”

Cúp điện thoại, Lâm Nhất Nhiên cầm chiếc di động đã nóng bừng, tim đập rất nhanh, cô ôm chăn lăn qua lăn lại, cầm điện thoại giơ lên, nhắn tin: Nếu anh dám làm quen với cô nào, em sẽ trở về cắn chết anh.

Cùng lúc đó, trong một căn hộ ở thành phố A, một người đàn ông vốn đang nhìn vào laptop soạn giáo án, lúc này anh lại cầm chiếc điện thoại, sau khi đọc tin nhắn lại cảm thấy buồn cười, cuối cùng, không hề do dự trả lời một chữ: Được!

Lâm Nhất Nhiên cầm điện thoại di động nhìn câu trả lời của anh, hài lòng cười, lúc này cô mới yên tâm nhét điện thoại xuống gối, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.

Ngày đầu tiên đến thành phố S, cả đêm ngủ rất ngon.
Chương trước Chương tiếp
Loading...