Giấu Trăng

Chương 18: Chương 18:



Bài công khai chuyện tình cảm vào lúc đêm khuya kia của Lam Tâm mãi mãi không được Ngôn Lạc đáp lại. Từ đêm đó, các lời mỉa mai trào phúng xuất hiện.

Các đối thủ cạnh tranh của Lam Tâm tận dụng thời cơ mua hot search ngay trong đêm cho cô ta, thủy quân(*) gia nhập cuộc chiến, tiếng cười nhạo nhanh chóng lấn át tiếng chúc phúc.

Thủy quân: các nick được nuôi để định hướng dư luận trên mạng.

Người đại diện gọi điện thoại trách mắng cô ta, trách cô ta chưa thương lượng trước với Ngôn Lạc đã tự ý quyết định, trao cơ hội cho đối thủ, tự dưng bị người ta chê cười.

Lam Tâm không nói lại được gì, sáng hôm sau, cô ta lập tức gọi điện cho Ngôn Lạc nhưng gọi liền mấy cuộc vẫn không có ai nghe máy.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage.

Cô ta chuyển sang gọi cho Lâm Tân, Lâm Tân nói giám đốc Ngôn uống say, vẫn đang ngủ, Lâm Tân không tiện nhúng tay vào chuyện liên quan tới tình cảm riêng tư của sếp nếu không có lệnh của anh. Lâm Tân chỉ hứa với cô ta, bao giờ Ngôn Lạc dậy sẽ báo ngay cho anh biết.

Lam Tâm đành phải vừa đè các hot search tiêu cực xuống vừa chờ đợi phản hồi.

Sau khi Lâm Tân cúp điện thoại, anh ấy liên hệ với phòng marketing của Giải trí Tinh Thần để loại bỏ các bài viết có ảnh hưởng không tốt tới tổng giám đốc Ngôn trước.

Lâm Tân không có quyền nhúng tay vào chuyện tình cảm riêng tư của sếp nhưng có nghĩa vụ xử lý ngay những tin tức tiêu cực của sếp.

Tuy nhiên, tới khi Ngôn Lạc dậy, Lâm Tân hoàn toàn không thể lập tức báo cáo chuyện này cho anh biết.

Toàn bộ sự chú ý của Ngôn Lạc đều dồn cả về phía căn hộ chung cư ở đối diện và chủ của căn hộ chung cư ấy, Lâm Tân thậm chí chẳng thể xen lời nổi một câu.

Mãi tới khi Ngôn Lạc xuống dưới bãi đậu xe tìm xe của Thịnh Vọng Thư, Lâm Tân mới cố gắng hết sức báo cáo cho anh biết chuyện đêm qua Lam Tâm đơn phương công khai chuyện tình cảm. Ánh mắt nặng nề sâu thẳm của Ngôn Lạc nhìn chằm chằm đèn báo của thang máy, phớt lờ báo cáo của Lâm Tân.

Lâm Tân hắng giọng một tiếng, hỏi nhỏ: “Giám đốc Ngôn, anh thấy có cần…”

Ngôn Lạc: "Cần gì?”

"..."

Lâm Tân đành phải báo cáo lại sự việc từ đầu tới cuối một lần nữa bằng từ ngữ đơn giản nhất, Ngôn Lạc chỉ mới nghe được một nửa đã cau mày ngắt lời: “Không đáp lại, xóa sạch toàn bộ các hot search liên quan đi.”

Lâm Tân: "Dạ."

Hot search bị xóa bỏ nhưng trên mạng vẫn còn lưu lại lịch sử, chuyện Lam Tâm đơn phương công khai bị đối phương phớt lờ vẫn gây ra ảnh hưởng nhất định. Cô ta vốn gây dựng hình tượng hiền lành, không tranh giành quyền thế, sau sự kiện này, đối thủ và antifan lập tức chớp cơ hội gắn cho cô ta cái mác “cọc đi tìm trâu”.

Có người còn nói đây không phải là tình yêu, chẳng qua chỉ là trò chơi nhà tư bản bao nuôi chim hoàng yến mà thôi.

Đối thủ nhân cơ hội này liệt kê ra các tác phẩm của cô ta theo mốc thời gian, cho rằng Lam Tâm leo lên được là nhờ tài nguyên của Ngôn Lạc.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage.

Giữa những tranh luận xôn xao về cuộc tình này, một lần nữa nhân vật nam chính lại bị phần đông cư dân mạng quên lãng, tới khi chế giễu nhà gái xong rồi, mới có người nhớ tới Ngôn Lạc.

Có người đau lòng cho thay Lam Tâm, cảm thấy thật không đáng, mắng Ngôn Lạc là loại đàn ông tệ bạc, chỉ trích sự vô tình của nhà tư bản.

Cũng có một nhóm người nói, đây chính là hiện thực, vô tình vốn chính là bản chất của nhà tư bản, giờ mới biết sao?

Có người phản bác, Lam Tâm cũng không có gì đáng thương cả, cả hai đều đã là người trưởng thành rồi, chẳng qua là câu chuyện một người muốn đánh, một người muốn bị đánh mà thôi, cô ta đã nhận được những tài nguyên mà có lẽ người khác có phấn đấu bao nhiêu năm cũng không có được rồi, chẳng thiệt gì cả.

Một nhóm cư dân mạng nhìn người chỉ thích nhìn bề ngoài phụ họa theo, đúng vậy, với nhan sắc của Ngôn Lạc, cho dù chỉ chơi đùa thôi thì nhà gái cũng đã hời lắm rồi, huống hồ lại còn được cho cả tài nguyên, ai bảo chuyện này chỉ có phụ nữ là thiệt thòi chứ, dù sao nếu là tôi thì tôi đồng ý ngay…

Ngôn Lạc không có thời gian rỗi quan tâm những lời qua tiếng lại trên mạng, anh đang bận kiểm tra video giám sát, sai người điều tra tung tích của Thịnh Vọng Thư.

Trong khoảng thời gian này, Lam Tâm có gọi cho anh mấy lần nhưng anh chẳng buồn nhìn đã tắt luôn.

Lâm Tân lặng lẽ quan sát sắc mặt nặng nề của Ngôn Lạc, anh ấy đi theo Ngôn Lạc suốt mấy năm nay chưa từng nhìn thấy Ngôn Lạc như thế này bao giờ.

Đừng nói là sa sầm như thế này, trong ấn tượng của Lâm Tân, Ngôn Lạc vẫn luôn là người lão luyện, vững vàng không nao núng, thậm chí chưa từng thất lễ.

Họa hoằn có lần nào cảm xúc dao động cũng đều là vì Thịnh Vọng Thư.

Lâm Tân lặng lẽ gửi tin nhắn cho Lam Tâm, báo với cô ta tổng giám đốc Ngôn đang bận, tâm trạng không tốt, bảo cô ta để hôm khác liên lạc lại sau.

Mãi hai ngày sau, Lam Tâm mới gặp được Ngôn Lạc.

Ngôn Lạc chặn đường được Hứa Niệm Tịch ở club, mất một lúc lâu cũng chỉ moi được một câu từ miệng cô ấy: “Hiện tại Trăng nhỏ rất ổn.”

Đúng lúc này Lam Tâm gọi tới nói rằng có một số việc muốn trao đổi trực tiếp với anh, ngón tay anh mân mê điếu thuốc chưa châm lửa, anh đáp: “Được."

Nửa tiếng sau, Lam Tâm tới club, Ngôn Lạc chuyển sang phòng khác chờ cô ta.

Lúc cô ta tới, gạt tàn trong tay Ngôn Lạc đã tích được bốn, năm đầu mẩu thuốc lá.

Lam Tâm để ý thấy điều này, cô ta đi mở cửa sổ cho thoáng khí trước, Ngôn Lạc uể oải ngồi tựa vào sô pha, không nhúc nhích.

Lam Tâm quay lại chỗ Ngôn Lạc, đứng cách một chiếc bàn nhìn anh, cô ta chưa từng thấy sự sa sút tinh thần hiện rõ trên hàng mày của anh như vậy bao giờ.

"Anh uống rượu à?"

"Ừm."

"Bác sĩ dặn anh nên bớt uống rượu.” Lam Tâm dịu dàng cười nói: "Để tôi nấu cho anh chút canh giải rượu nhé?”

"Không cần." Ngôn Lạc ngước lên nhìn cô: “Cô muốn gặp tôi để nói chuyện gì?”

"Chuyện hot search Weibo.”

Lam Tâm dừng lời, chủ động xin lỗi: "Rất xin lỗi, hôm đó tôi không bàn bạc trước với anh đã đơn phương tuyên bố chuyện tình cảm.”

Ngôn Lạc không đáp.

Cô ta tiếp tục giải thích: "Trợ lý nói cho tôi biết trên mạng lúc đó có rất nhiều người mắng Nghê Bố Điềm là người thứ ba, Cố Từ Niên là anh em của anh, tôi không muốn để chuyện này ảnh hưởng xấu tới anh ấy và Nghê Bố Điềm. Vì danh dự của Nghê Bố Điềm, tôi đành phải chặn miệng của cư dân mạng lại trước.”

"Cư dân mạng rất mù quáng, nhiều khi không buồn nghe giải thích, nếu như người trong cuộc không chịu lên tiếng, bọn họ sẽ chỉ tin theo những lời đồn mà bọn họ muốn tin.”

Lam Tâm cho rằng lý do của mình như vậy là đủ.

"Bài thanh minh của Cố Từ Niên đã giải thích chuyện đó rõ ràng rồi, hơn nữa việc Cố Từ Niên và Nghê Bố Điềm công khai chuyện tình cảm cũng đủ sức để lấn át toàn bộ scandal này rồi.”

Ngôn Lạc thong thả lên tiếng, giọng lành lạnh: “Cô công khai chuyện tình cảm cũng không sao, bộ phận marketing của Tinh Thần sẽ giải quyết hậu quả, chỉ có điều, Lam Tâm này, cô đã làm trái với thỏa thuận của chúng ta rồi."

Nụ cười của Lam Tâm lập tức cứng đờ, cô ta ôn tồn nói: "Rất xin lỗi, chuyện lần này là do tôi nhất thời nóng ruột kích động.”

"Cô không cần xin lỗi, những ảnh hưởng trái chiều do chuyện này gây ra cho cô, tôi sẽ cho người giải quyết.” Ngôn Lạc với tay lấy bao thuốc lá, cụp mắt lắc ra một điếu, ngẫm nghĩ thế nào rồi lại để nó xuống.

"Tài nguyên bộ phim Trung – Mỹ hợp tác đầu tư sản xuất cô muốn tôi sẽ cho cô. Lam Tâm, theo thỏa thuận, chuyện hợp tác giữa chúng ta sẽ dừng lại tại đây.” Anh cúi người, chìa tay về phía Lam Tâm.

Đó là tư thế bắt tay.

Một tư thế rất lịch sự, hết sức tôn trọng nhưng không có chút dịu dàng ấm áp nào.

Vẻ mặt của Lam Tâm đờ ra, trái tim rơi mạnh xuống.

Trước đây, khi Ngôn Lạc đồng ý giữ cô ta lại bên cạnh, họ đã có thỏa thuận với nhau, lần này đúng là cô ta đã tự ý làm trái thỏa thuận.

Thế nhưng Lam Tâm cứ tưởng mình ở bên cạnh anh hai năm, ngay cả bạn anh cũng gọi đùa cô ta là chị dâu, dù sao sức nặng của cô ta trong lòng anh cũng phải có gì đó khác chứ.

Thật không ngờ, từ bắt đầu tới kết thúc, anh vẫn luôn luôn tỉnh táo.

Trước đây anh đồng ý giữ cô ta lại là vì cô ta cam đoan sẽ dịu dàng ngoan ngoãn nghe lời, cô ta chỉ mới tình cờ không ngoan một lần, anh đã lạnh lùng chấm dứt.

Cả khi bắt đầu lẫn lúc kết thúc, anh đều chỉ lịch sự bắt tay cô ta.

Lam Tâm nắm chặt ngón tay, vẫn còn chưa hết hy vọng: “Ngôn Lạc, tôi thực sự không cố ý.”

"Ừm, tôi biết rồi.” Ngôn Lạc liếc nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng: “Dừng lại ở đây thôi, xin lỗi.”

Đêm đó, hành vi mất kiểm soát của anh khiến Thịnh Vọng Thư hiểu lầm cô là người thứ ba, anh nhất định phải giải quyết mối quan hệ với Lam Tâm, giải thích rõ ràng với Thịnh Vọng Thư, bất kể cô có tha thứ cho anh một lần nữa hay không.

Nếu anh không làm vậy, cô sẽ mãi mãi thấy khó chịu, băn khoăn.

Ngôn Lạc đứng dậy, rời khỏi phòng bao.

Bóng dáng cao ráo nhã nhặn ấy vòng qua bức bình phong, hắt bóng lên tấm vải trắng vẽ tranh non nước, sau đó biến mất sau lối rẽ.

Từ đầu tới cuối, anh không hề quay đầu lại, không hề lưu luyến một chút nào, lạnh lùng như thể vừa giải quyết một chuyện làm ăn nhỏ nhặt không có gì đáng kể.

Lam Tâm nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, nước mắt rưng rưng trên bờ mi, nụ cười gượng gạo vụt tắt trên khuôn mặt tái nhợt.

Lúc ở bên cạnh anh, được Tống Nguyên gọi là chị dâu, ra vào phòng bếp trong biệt thự của anh, lo liệu tổ chức tiệc sinh nhật cho anh như một người vợ đảm, cô ta cho rằng mình đã tới rất gần với Ngôn Lạc.

Nhưng hóa ra từ đầu chí cuối, cô ta chưa từng tới gần được Ngôn Lạc, càng không hề hiểu anh.

Lần đầu tiên Lam Tâm gặp Ngôn Lạc là bên một bàn tiệc rượu hai năm trước.

Lúc đó, nhờ vai diễn trong phim điện ảnh của đạo diễn Mai Dao, cô ta nhận được giải ảnh hậu đầu tiên trong đời. Cô ta đã debut được ba năm, trước đây chỉ toàn diễn các vai phụ, không ngờ lần đầu tiên được diễn trong phim của một đạo diễn lớn lại có được vinh hạnh đặc biệt này. Cánh truyền thông tranh nhau ào tới xin phỏng vấn, các trang bình luận về điện ảnh cũng ngập tràn những lời khen ngợi và công nhận tài năng của cô ta.

Cô ta cho rằng mình đã tới lúc đổi đời rồi, có thể tận dụng cơ hội này để mở ra một tiền đồ bằng phẳng, không cần phải để ý tới thái độ của người khác, bị người ta chèn ép nữa. Không ngờ, tới bên bàn rượu, cho dù là ảnh hậu cũng vẫn phải uống rượu, cười bồi như thường.

Các nhân vật bên bàn rượu này đều là những ông lớn thực sự trong giới, đây là nơi mà trước kia cô ta có muốn cũng chẳng thể chen chân vào. Trước đó, người đại diện đã căn dặn cô ta phải bắt chuyện, nghe lời, cho dù có chịu ấm ức cũng không được tỏ thái độ, bất kỳ ai có mặt ở nơi này chỉ cần búng ngón tay một cái cũng đều có thể cho cô ta bay màu ngay.

Lam Tâm đồng ý, nụ cười chưa từng tắt trên khuôn mặt, rượu cứ uống hết ly này tới ly khác, cuối cùng đành phải đi ra ngoài nôn.

Cô ta thậm chí còn chưa kịp chạy vào phòng vệ sinh đã nôn, khom lưng nôn thốc nôn tháo ra toàn là rượu, nước mắt rơi thành chuỗi.

Sau khi nôn xong, điện thoại đổ chuông, cô ta lau nước mắt, nghe máy.

Người nhà gọi điện tới.

Trong điện thoại, ba mẹ mỗi người một câu hỏi xem cô ta đang làm gì, đã ăn cơm tối chưa, hỏi xem cô ta có mặc đủ ấm không, công việc có mệt không, có chăm sóc tốt bản thân không.

Lam Tâm nở nụ cười trên khuôn mặt, trông thật lòng hơn so với lúc ở bên bàn rượu nhiều, giọng giả vờ ngây thơ, vui vẻ.

"Con đang đi ăn lẩu với đồng nghiệp ở bên ngoài… Đương nhiên là đã ăn uống rất tử tế rồi… Nhân viên trong đoàn đội của con đều rất tốt… Đâu có ai bắt nạt nổi con, quay phim cũng giống như làm các công việc khác ấy mà, ba mẹ nên đọc ít báo lá cải vớ vẩn thôi… Có phải gần đây ba lại bị đau lưng không, con nhờ người mua được một hộp thuốc ở nước ngoài, nghe nói rất hiệu quả, ba thử xem sao… Đợi bao giờ được nghỉ, con về nhà đưa ba đi châm cứu... Dạ dạ, mọi người còn đang chờ con, con không nói nữa nhé.”

Cô ta vội vàng cúp máy, đầu óc váng vất vào phòng vệ sinh làm sạch, dặm lại lớp trang điểm, tới khi đi ra ngoài, ở chỗ tấm bình phong được dựng bằng cây xanh có một bóng dáng sang trọng đứng đó.

Đối phương cúp điện thoại, quay đầu nhìn về phía cô ta, Lam Tâm nhìn thấy đôi mắt đào hoa lấp lánh ấy.

Cô ta nhớ người này tên là Ngôn Lạc, là tổng giám đốc của Giải trí Tinh Thần, người anh tuấn nhất bên bàn rượu, cũng là người từ đầu tới cuối không hề nhìn cô ta lần nào, cũng không hề rót rượu cho cô ta.

Lúc cô ta không nín được, nôn thốc nôn tháo ở ngoài hành lang, hình như anh đang nói chuyện điện thoại ở sau tấm bình phong.

Lúc này, người đàn ông chưa từng buồn nhìn cô lần nào lại nhẹ nhàng nói: “Sắc mặt cô trông tệ quá, có cần gọi nhân viên phục vụ giúp không?”

Lam Tâm ngẩn người giây lát rồi lắc đầu, cồn khiến tốc độ phản ứng của cô ta trở nên chậm chạp.

Tuy vậy, anh vẫn vẫy tay gọi nhân viên phục vụ tới, bảo họ mở một phòng bao khác cho cô ta vào ngồi nghỉ và mang cho cô ta thuốc giải rượu.

Dặn dò xong những chuyện này, anh lập tức bỏ đi, không ngó ngàng tới cô ta nữa, cũng không hề nói thêm với cô ta câu nào.

Lam Tâm nhìn theo bóng lưng của anh, một lúc lâu sau vẫn không bình tĩnh lại nổi.

Lam Tâm chỉ nghỉ ngơi vài phút ở phòng bao, uống thuốc giải rượu xong đợi một lát rồi quay trở về bàn tiệc rượu.

Tên sếp ghê tởm như một thằng não rỗng ban nãy ra sức chuốc rượu cho cô ta lập tức sáng mắt, tiếp tục giơ ly rượu lên hướng về phía cô ta.

Lam Tâm lại bắt đầu buồn nôn, cắn môi chịu đựng, vụng trộm liếc nhìn về phía Ngôn Lạc, anh hờ hững nhìn xuống đất, nghe người bên cạnh nói chuyện, lười nhác dựa vào thành ghế, nở nụ cười bất cần đời.

Buổi tiệc rượu kết thúc, tên sếp não rỗng gợi ý đi thêm tăng hai, những người khác tới tấp hùa theo, Ngôn Lạc lắc đầu nói: “Mọi người đi đi, tôi còn bận việc, xin phép về trước.”

Có người trêu chọc hỏi có phải có người đẹp rủ đi không, anh chỉ cười liếc nhìn đối phương một cái: “Anh nói xem?”

Có một ý nghĩ đang làm loạn trong đầu Lam Tâm, không sao dằn xuống nổi. Cô ta biết, nếu như tiếp tục đi tăng hai thì đêm nay cô ta không thể thoát khỏi bàn tay của tên sếp não rỗng kia, đối phương dường như nhất định muốn chiếm được cô ta.

Lam Tâm quyết định đánh cược bản thân một lần.

Cô ta mượn cớ đi vệ sinh đuổi theo Ngôn Lạc, may là anh chỉ mới đi tới cuối hành lang.

Hai bên không có ai, cô ta ngẩng đầu nhìn anh, hỏi một câu được ăn cả ngã về không hỏi: "Anh có thể dẫn tôi theo cùng với được không?”

"Anh có thể dẫn tôi rời khỏi đây không, làm gì cũng được.”

Ngôn Lạc nhìn cô ta một lúc lâu, hững hờ mấp máy môi: “Được thôi.”

Lam Tâm như thể được tha bổng, cô ta thấy anh lấy điện thoại ra gọi: “Nói với sếp Lý một tiếng, tôi đưa người đi rồi.”

Cô biết, có cuộc điện thoại này rồi, tên sếp Lý não rỗng hết sức khách sáo với Ngôn Lạc sẽ không dám nói gì nữa.

Cô ta đi theo Ngôn Lạc tới chỗ chiếc xe, lái xe mở cửa ra, Ngôn Lạc ra hiệu cô ta ngồi vào trước, cô ta đã hạ quyết tâm sẽ thực hiện lời hứa rồi nhưng anh lại không lên xe.

"Đưa cô gái này về nhà." Anh chỉ dặn một câu rồi ngồi vào chiếc xe đằng sau.

Quản lý khách sạn đi ra đưa cho anh một suất đồ ăn đã được đóng gói cẩn thận, cô ta nhớ mang máng lúc nãy anh gọi điện thoại, cô ta có tình cờ nghe lỏm được một câu…

"Có cần anh đóng gói Tiểu Thư mang tới ký túc xá cho em không?”

Lần tiếp theo Lam Tâm gặp Ngôn Lạc vẫn là ở một bữa tiệc. Lúc đó cô ta đang trong cảnh ngặt nghèo, công ty thường xuyên sắp xếp cho cô ta đi dự tiệc.

Cô ta thường phải uống say khướt, mặc dù may mắn không bị người ta đưa đi nhưng bị sờ mó động chạm là chuyện không thể tránh khỏi.

Khi ấy, cô ta thấu hiểu một cách sâu sắc một người không có chỗ dựa sẽ khó thăng tiến tới mức nào, dù có giành được giải ảnh hậu thì đã sao chứ? Ở trong mắt tư bản cũng chỉ là một con hát mà thôi.

Cô ta thực sự muốn thoát khỏi vũng lầy có thể sảy chân ngã xuống vực sâu bất kỳ lúc nào này, lúc ấy, một lần nữa cô ta lại có ý đồ với Ngôn Lạc.

Cuối cùng, khi chạm mặt Ngôn Lạc lần thứ ba tại một bữa tiệc, Lam Tâm tìm được cơ hội, chủ động phát tín hiệu với anh nhưng dường như anh không còn nhớ nổi cô ta là ai.

Cô ta nhắc: “Lần đó ở The Peninsula Hotels, tôi uống say, anh đã gọi nhân viên phục vụ lấy thuốc giải rượu cho tôi.”

Dường như Ngôn Lạc phải hồi tưởng lại một lúc lâu mới nhớ ra: “Đồ ăn ở The Peninsula Hotels không tồi.”

Một lần nữa, Lam Tâm lại chơi bài được ăn cả ngã về không, nói ra nguyện vọng của mình, cô ta muốn nương nhờ sự che chở của anh, sẵn sàng trả bất kỳ giá nào.

Ngôn Lạc cười nói: "Xin lỗi, tôi không có hứng thú nuôi chim hoàng yến.”

Lam Tâm thất bại, cô ta cười gượng gạo, hậm hực bỏ đi. Không ngờ một tháng sau, cô ta lại chạm mặt tên sếp não rỗng ở một buổi tiệc rượu.

Tên sếp não rỗng biết cô ta không phải người của Ngôn Lạc nên chẳng buồn kiêng dè gì, cô ta bị ép tới đường cùng, ở dưới tầng hầm, bị đối phương cưỡng ép kéo lên xe.

Đúng lúc này, Ngôn Lạc xuất hiện.

"Sếp Lý định đưa người của tôi đi đâu vậy?”

Anh vẫn cười bất cần nhưng lại khiến sếp Lý lập tức buông tay ra.

Lam Tâm được Ngôn Lạc đưa về xe, cô ta rưng rưng nước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng không để nước mắt rơi.

Trước khi cô ta xuống xe, cô ta nói cảm ơn anh, muốn đứng dậy rồi lại ngồi xuống, buồn bã nhìn anh: “Tổng giám đốc Ngôn, liệu tôi có thể…’

"Nếu như cô bằng lòng, cô có thể làm bạn gái của tôi.”

Ngôn Lạc dời mắt khỏi màn hình điện thoại, đưa mắt nhìn lên, nhẹ nhàng nói: “Tôi cần một người bạn gái trên danh nghĩa để từ chối việc người nhà sắp xếp xem mắt và những người phụ nữ mà người ta cố tình nhét cho tôi trong các bữa tiệc, nếu cô đồng ý, chúng ta có thể hợp tác."

"Tôi có thể cho cô tài nguyên và sự che chở. Tương ứng, cô phải làm bạn gái của tôi vào lúc tôi cần, những lúc khác, chúng ta đôi bên không làm gì ảnh hưởng tới nhau.”

Lam Tâm nói như chém đinh chặt sắt rằng được, cô ta đồng ý với thỏa thuận Ngôn Lạc đề ra.

Yêu cầu lớn nhất của anh với cô ta là phải dịu dàng ngoan ngoãn, không được tự ý ra quyết định. Trước đây anh từng có hai người bạn gái tương tự thế này nhưng đều phải dừng hợp tác vì đối phương được đằng chân lân đằng đầu, thậm chí còn không trụ nổi ba tháng.

Anh chỉ cần một đối tác an phận.

Lam Tâm nói được, cô ta sẽ không tự ý ra quyết định, sẽ an phận hợp tác.

"Cô phải suy nghĩ cho kỹ, đây chỉ là bạn gái trên danh nghĩa thôi.”

Ngôn Lạc như thể đang bàn chuyện làm ăn với cô ta, nhẹ nhàng nói: “Không có tình cảm.”

Lam Tâm nhìn vào mắt anh, ánh mắt anh cô quạnh, không có nhiều tình cảm.

Cô ta gật đầu nói được. Một giây sau, điện thoại của anh sáng lên, hiển thị cái tên: Trăng nhỏ.

Anh lập tức nghe máy, hàng mày lạnh nhạt bất giác đong đầy dịu dàng, đôi mắt đào hoa lấp lánh đưa tình.

"Tiểu Thư," anh cười nói: “Có gì dặn dò vậy?”

Bắt đầu từ tối đó, Lam Tâm trở thành bạn gái trên danh nghĩa của Ngôn Lạc.

Sau đó, quả nhiên công ty không còn sắp xếp cho cô ta tham gia các bữa tiệc vớ vẩn nữa. Một tháng sau, lần đầu tiên cô ta đi dự tiệc với thân phận bạn gái của Ngôn Lạc. Ít ngày sau buổi tiệc rượu ấy, cô ta nhận được một hợp đồng quảng cáo.

Kể từ ấy, bước đường sự nghiệp của cô ta trở nên bằng phẳng và rộng mở hơn hẳn.

Sau này, cô ta gặp được người mà Ngôn Lạc gọi là “Tiểu Thư”, được lưu trong danh bạ là “Trăng nhỏ”, người ấy là Thịnh Vọng Thư, một cô bé xinh đẹp và đầy kiêu hãnh.

Ngôn Lạc cực kỳ quan tâm Thịnh Vọng Thư, ngay cả ăn được thứ gì ngon ở khách sạn cũng muốn đóng gói lại gửi cho cô.

Tuy nhiên, dường như Thịnh Vọng Thư không mấy cảm động, lúc nào cô cũng mỉa mai, nói móc anh. Dù vậy, thái độ của cô cũng không giống như là ghét anh.

Sau đó, Thịnh Vọng Thư tới Paris, cứ vài tháng, Ngôn Lạc lại tới Paris công tác một lần.

Lam Tâm đã nhận ra tình cảm mập mờ của hai người nhưng Ngôn Lạc lại luôn cho rằng mình là anh trai, nói rằng chỉ coi cô là em gái.

Lam Tâm không hỏi nhiều, không nói nhiều, an phận ở bên cạnh Ngôn Lạc một năm rưỡi.

Trong một năm rưỡi này, cô ta đã cùng anh tham gia rất nhiều buổi tiệc rượu, gặp những người bạn xung quanh anh, bạn của anh gọi đùa cô ta là chị dâu, dần dà cô ta cũng dao động.

Nghe nói trước đây Ngôn Lạc chưa từng có người bạn gái nào quá ba tháng, cô ta là người đặc biệt nhất.

Lam Tâm bắt đầu có mong muốn mới.

Chuyện tình cảm giữa Thịnh Vọng Thư và Ngôn Lạc dần dà khiến cô ta thấy chướng mắt, cô ta bắt đầu vờ vô tình nhắc đến Ngôn Lạc trước mặt Thịnh Vọng Thư.

Cô ta nói Ngôn Lạc không cho mình uống rượu, thực ra Ngôn Lạc chưa từng can thiệp vào chuyện riêng của cô ta.

Cô ta nói Ngôn Lạc tới Paris đặt giúp cô ta nguyên bộ trang phục và trang sức của bộ sưu tập Moon, thực ra mãi đêm trước khi Ngôn Lạc từ Paris trở về, cô ta mới biết anh ra nước ngoài để đón Thịnh Vọng Thư.

Đêm máy bay hạ cánh, cô ta gọi điện cho anh nói về chuyện hẹn đạo diễn bàn về bộ phim điện ảnh mới, đạo diễn vẫn luôn chờ anh tới.

Lúc Ngôn Lạc bị chảy máu dạ dày phải nằm viện, cô ta cố ý đăng bài trên tường WeChat; lúc gặp Thịnh Vọng Thư dưới tầng hầm để xe, cô ta lại cố ý nói câu nói ấy.

Thậm chí sau này gặp Ngôn Lạc và Thịnh Vọng Thư ăn cơm ở nhà hàng, tới lúc đi về, cô ta còn gói mang về một suất vịt kho gừng, đăng một bài trên tường WeChat mà chỉ mình Thịnh Vọng Thư có thể xem được.

Những chuyện này ngày xưa cô ta xem thường không bao giờ làm, nhưng giờ lại bị ma xui quỷ khiến làm như vậy.

Cô ta chỉ là một diễn viên thỉnh thoảng hợp tác diễn vài cảnh với Ngôn Lạc nhưng lại một mình không thoát được vai diễn.

Có lẽ là vì những ảo giác mà thỉnh thoảng đôi mắt đào hoa luôn nồng nàn tình cảm của Ngôn Lạc tạo cho cô ta nên cô ta mới nảy ý đồ xấu xa.

Thực ra từ đầu chí cuối, cô ta đều chỉ là một đối tác của anh.

Hiện giờ cô ta làm trái với thỏa thuận, anh liền kết thúc chuyện hợp tác không chút do dự.

Sự dịu dàng nồng nàn tình cảm mà cô ta cảm nhận được hóa ra xưa nay chỉ là ảo giác mà cô ta phán đoán sai lầm.

Lam Tâm ngồi yên lặng trong phòng bao một lúc lâu cho tới khi nhận được tin nhắn của Lâm Tân.

Lâm Tân nói về sau tất cả mọi việc liên quan đến phim ảnh chỉ cần liên lạc với anh ấy.

Lam Tâm cụp nhẹ mắt, nước mắt rơi xuống điện thoại di động.

Chuyện ra nông nỗi này là do cô ta tự làm tự chịu.

Ngôn Lạc là cơn gió đông trong cuộc đời cô ta.

Lẽ ra cô ta chỉ nên mượn gió bay lên, đừng nên mơ hão chuyện có thể nắm giữ ngọn gió ấy.

Ngôn Lạc rời khỏi club, nhận được điện thoại của Ngôn Diệc Hoằng, anh trở về nhà một chuyến.

Nói xong chuyện công việc, anh đứng dậy, Ngôn Diệc Hoằng dường như lơ đãng hỏi một câu: "Chuyện studio của Trăng nhỏ làm tới đâu rồi?”

Ngôn Lạc đưa lưng về phía Ngôn Diệc Hoằng, đường cằm của anh lặng lẽ banh chặt.

Ngôn Diệc Hoằng lại nói: "Trăng nhỏ mới mở studio lần đầu, khó tránh khỏi thiếu kinh nghiệm, con là anh trai, nếu rảnh thì nhớ giúp người ta.”

Là anh trai…

Đáy mắt Ngôn Lạc mờ sương, anh cười khẩy một tiếng, sải bước đi ra ngoài.

Tiếng quở trách của Ngôn Diệc Hoằng lập tức vang lên sau lưng, anh chẳng hề để tâm.

Ngôn Lạc lên xe đi khỏi, con đường rời khỏi khu biệt thự thường đi đang thi công, lái xe cho xe chạy vòng qua một con đường khác. Ngôn Lạc không để ý, cúi đầu day huyệt thái dương, lúc ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tình cờ đúng lúc xe đi ngang qua cửa nhà Thịnh Vọng Thư.

Từ khi Thịnh Vọng Thư chuyển đi, đã nhiều năm rồi Ngôn Lạc không hề tới đây, anh liếc mắt nhìn con đường rợp mát bóng cây xanh giữa nhà chính và nhà phụ, khuôn mặt anh u ám hơn, ánh mắt như biển sâu.

Dường như nhìn thấy thứ gì đó bẩn thỉu, anh đột nhiên thôi không nhìn nữa.

Ngôn Lạc trở về công quán Tư Bắc.

Đã ba ngày trôi qua, đây là lần đầu tiên anh về đây.

Ngay cả việc đi ngang qua hành lang trước cửa cũng khiến anh cảm thấy khó chịu, anh mở cửa nhà, từng cảnh tượng trong đêm đó bất giác ùa về trong tâm trí.

Trong lòng anh có hai giọng nói đối lập đang không ngừng giằng co.

Một bên nói: Sao anh có thể làm ra chuyện súc sinh như vậy được?

Một bên lại nói: Không theo lẽ thường thì đã làm sao, chi bằng được nước làm tới, dù sao đâu phải chỉ mới ngày một ngày hai anh không muốn làm người.

Tâm trạng rối bời, anh lấy một chai rượu tây nặng độ trong tủ rượu ra, rót đầy ly, uống một hơi cạn sạch.

Hi vọng cồn có thể nhấn chìm những suy nghĩ không có hồi kết trong đầu anh, cho anh một giấc ngủ ngon.

Anh cứ thế uống hết ngụm này tới ngụm khác, rót rượu như một cái máy, tự ngược đãi bản thân, cuối cùng tự chuốc say chính mình.

Anh tựa vào sô pha ngủ thiếp đi.

Trong mơ toàn là những hình ảnh vụn vỡ rối bời, anh lại mơ thấy cái đêm sinh nhật mười bảy tuổi ấy.
Chương trước Chương tiếp
Loading...