Giày Cao Gót (Cao Cân Hài)

Chương 15: Đại Chiến Vườn Bách Thú



Vườn bách thú không ngừng vang lên tiếng bán hàng rong cùng tiếng cười vui của trẻ nhỏ. Hai chiếc xe, một trắng một đen cùng lúc dừng lại, kéo theo không ít ánh mắt. Những người hiểu xe chút ít có thể nhìn ra được, thực lực chủ nhân hai chiếc xe này không giống nhau. Cửa chiếc xe đen bóng mở ra, Lý Ngạo Quân chân dài bước xuống, xuất hiện trong tầm mắt mọi người, hấp dẫn ánh nhìn chăm chú của mọi người xung quanh.

Cô gái trẻ này toát ra một hương vị riêng đặc hữu, đôi mắt phượng tà mị mê người. Có người còn ghen ghét suy đoán, nhất định là tiểu Tam bị bao nuôi hoặc là phú nhị đại, căn bản không ai thèm nghĩ nàng là tự mình cố gắng có được như ngày hôm nay.

Lý Ngạo Quân sớm đã quen loại "vinh hạnh đặc biệt" này, thong thả vòng qua phía bên kia xe. Mở cửa, Lý Tư Tĩnh trong xe cực kỳ hưng phấn, không để ý trên lưng còn đeo dây an toàn, vỗ tay vui mừng nhảy dựng lên: "Woa! Vườn bách thú! Tĩnh bảo bối đến vườn bách thú rồi!"

Cô bé không ngừng nhảy nhót làm Lý Ngạo Quân không thể tháo dây an toàn, đưa tay vỗ nhẹ mông bé, quát khẽ: "Đừng nhúc nhích."

Lý Tư Tĩnh lập tức nghe lời nàng dừng lại động tác, chẳng qua là dùng đôi mắt vô cùng u oán nhìn chằm chằm Lý Ngạo Quân, thấp giọng phát ra bất mãn: "Lý Ngạo Quân, mẹ thật là hung dữ, Tĩnh bảo bối không thèm chơi với mẹ nữa."

"Con gọi tên mẹ lại lần nữa thử xem." Lý Ngạo Quân nhướng lông mi.

Lý Tư Tĩnh nịnh nọt hướng nàng cười cười, giơ tay lên ôm cổ nàng chà xát lung tung, thấp giọng làm nũng: "Mummy..." Cô gái tốt co được dãn được! Bà ngoại nói nàng là cô gái ngoan, không thể so đo, ừ, phải bỏ qua!

Lý Ngạo Quân tức giận liếc Tiểu Tĩnh, ôm bé xuống xe, hoàn toàn không biết mình đã bị con gái "phê phán" thành "cô gái xấu".

Chân vừa rơi xuống đất, Lý Tư Tĩnh cả người đều vui mừng nhảy lên. Bé nắm tay Lý Ngạo Quân, mắt to tò mò nhìn quanh bốn phía.

Thẩm Mi và Thẩm Đình vừa xuống xe, liền chứng kiến trước xe hai người, một lớn một nhỏ đang nắm tay nhau, vô cùng ấm áp. Đối với việc Lý Ngạo Quân có con gái lớn như vậy, Thẩm Mi rất kinh ngạc. Dù sao theo nàng biết, Lý Ngạo Quân chưa kết hôn, hơn nữa tuổi của nàng cũng không lớn. Hai mươi tuổi sinh con... Đem khả năng này liên hệ cùng Lý Ngạo Quân, Thẩm Mi vẫn cảm thấy có chút khó tin.

Lý Tư Tĩnh nhìn các bạn nhỏ đi qua đi lại trước mặt, trong tay còn cầm đủ loại đồ chơi cùng đồ ăn vặt, kiểu dáng màu sắc đa dạng, làm cho bé vô cùng hiếu kỳ cùng yêu thích. Quay đầu muốn Lý Ngạo Quân mua cho bé, nhưng không đợi bé mở miệng, Lý Ngạo Quân rất rõ ràng biết bé muốn gì liền quăng đến ánh mắt cự tuyệt. Lý Ngạo Quân từ trước đến nay đối với Tiểu Tĩnh quản giáo nghiêm khắc, loại đồ vật 'không có giá trị' này, nàng tuyệt đối không mua.

Phiền muộn gãi quả đầu dưa hấu lộn xộn, Lý Tư Tĩnh lúc này mới nhớ tới chị em Thẩm gia được mình mời mời tới. Vừa quay đầu, bé liền thấy Thẩm Đình cười ngọt ngào, tâm tình lập tức khá hơn. Thoát khỏi tay Lý Ngạo Quân chạy tới nắm tay Thẩm Đình gọi: "Cô Thẩm." Bé rất cao hứng, nhu thuận kêu lên một tiếng, đôi mắt căng tròn híp lại thành một đường cong.

"Tiểu Tĩnh, đây là chị của cô, Thẩm Mi." Thẩm Đình ngồi xổm xuống, giới thiệu Thẩm Mi bên cạnh.

Cô bé trước mắt quá mức đáng yêu, Thẩm Mi nhịn không được cười tươi như hoa, cũng ngồi xổm xuống, thân mật hướng Lý Tư Tĩnh vẫy tay: "Xin chào, bạn nhỏ." Lý Ngạo Quân nhìn Thẩm Mi như thế, trong mắt lưu quang chuyển động, giờ phút này Thẩm Mi thật giống như... một cô gái đáng yêu trong sáng, cùng ngày thường khác nhau hoàn toàn.

"Chị của cô Thẩm, xin chào." Lý Tư Tĩnh chớp đôi mắt to, cung kính cúi người làm đại lễ chào Thẩm Mi.

Thẩm Mi sững sờ, phì một tiếng bật cười, gương mặt nàng lúc này đều tỏa sáng như hoa đào nở rộ. Nàng vuốt đầu nhỏ của Tiểu Tĩnh ôn nhu hỏi: "Cô có thể gọi con là Tĩnh Tĩnh không?"

Lý Tư Tĩnh lập tức thích mỹ nhân ôn nhu trước mắt! Bé không chút nghĩ ngợi liền gật đầu đồng ý. Lý Ngạo Quân bên cạnh có chút khiêu mi, 'Tĩnh Tĩnh' cái nick name này cho đến bây giờ Tiểu Tĩnh chỉ cho phép người nhà gọi.

Thẩm Mi dáng tươi cười càng đậm, ôn nhu nói: "Con có thể gọi cô là cô Thẩm"

Ai ngờ tiểu gia hỏa không chút nghĩ ngợi mà lắc đầu, mày cau lại: "Không nên, Tĩnh bảo bối phải gọi chị là chị Mi Mi." Thanh âm phát ra ngọt ngào như mật. Chẳng qua là bé vừa dứt lời, trên đầu liền trúng một cái tát của Lý Ngạo Quân không nhẹ không nặng.

"Không biết lớn nhỏ, con gọi cô ấy là chị, vậy cô ấy phải gọi mẹ là gì?" Lý Ngạo Quân hai tay chống nạnh đứng bên cạnh Thẩm Mi, tức giận trừng con gái mình nói: "Gọi cô Mi Mi nhanh."

Lý Tư Tĩnh bĩu môi, thấp giọng oán thầm: "Chị Mi Mi nhìn qua trẻ tuổi hơn mẹ nha.

Thẩm Đình nghe nàng nói vậy, nhịn không được che miệng nở nụ cười.

Lý Ngạo Quân tự nhiên cũng nghe không sót những lời này. Quả thực hôm nay Thẩm Mi một thân trang phục hưu nhàn, tóc buộc thành đuôi ngựa cao cao phía sau, ngay cả kính mắt cũng không mang, không son không phấn. Thanh thuần trong sáng, hoàn toàn không giống hình tượng bà cô bảo thủ khi đi làm. Nhìn qua giống như nữ sinh mười tám. Nhưng mà...

Nhìn mình cũng không lớn hơn nàng bao nhiêu a!?

Lý Ngạo Quân lạnh lùng cười cười, thanh âm ôn nhu thần kỳ: "Lý Tư Tĩnh?" Nàng nhẹ nhàng kêu lên, mắt phượng có chút nheo lại.

Lý Tư Tĩnh nghe giọng nói ôn nhu của nàng, da đầu đều run lên, nhanh như chớp lẻn đến sau lưng chị em Thẩm gia. Ôm chân Thẩm Mi, ánh mắt trốn tránh nhìn Lý Ngạo Quân. Thẩm Mi thấy bé như thế, thực tưởng rằng bị Lý Ngạo Quân dọa sợ, chỉ cảm thấy Lý Ngạo Quân đối với trẻ em như vậy có chút quá đáng, nhìn nàng nghiêm túc nói: "Lý tổng, trẻ con thích gọi tên gì mà không được?"

Lý Ngạo Quân lập tức im lặng, là chính mình không chấp nhận được có được không? Nhưng nhìn vào ánh mắt chị em nhà họ Thẩm, mình rõ ràng biến thành nhân vật mẹ kế ác độc! Lại nhìn bộ dáng Lý Tư Tĩnh đáng thương kia. Lý Ngạo Quân trong lòng cười lạnh, nhóc con, có bản lĩnh đêm nay theo các nàng về nhà đừng quay lại!

Trong lúc nàng đang phiền muộn, Thẩm Mi đã chuyển hướng nhìn Lý Tư Tĩnh. Mặt mày vừa mới nghiêm nghị nhanh chóng nở nụ cười: "Tĩnh Tĩnh, con thích gọi cô là gì thì cứ gọi a."

Lý Tư Tĩnh nhìn Lý Ngạo Quân, trên mặt là sợ hãi, nhưng trong nội tâm lại đắc ý vô cùng. Bé vui vẻ nói: "Em có thể gọi là chị Mi Mi sao? Em thích gọi chị như vậy."

Thẩm Mi buồn cười nhìn ánh mắt tha thiết của tiểu nha đầu nghịch ngợm trước mặt, gật gật đầu, không cự tuyệt. Nhận được sự đồng ý của nàng, tiểu gia hỏa hưng phấn mà ôm lấy nàng, thanh âm ngây thơ nói: "Mi Mi, chị thật tốt."

Thẩm Đình nhìn hai người ôm nhau, lắc đầu bật cười, chị hai này của nàng a... Ngẩng đầu thấy vẻ mặt Lý Ngạo Quân xám xịt, nhịn cười đẩy Thẩm Mi bên cạnh: "Chị hai, chị mau cùng mẹ Tiểu Tĩnh đi mua vé, em và Tiểu Tĩnh ở chỗ này chờ hai ngươi."

Lý Tư Tĩnh nghe nàng nói vậy, mới nhớ tới mẹ mình, cẩn thận liếc nhìn lại vội vàng thu hồi ánh mắt, đồng ý gật đầu: "Mummy cùng Mi Mi đi mua vé đi, con và cô Thẩm ở đây chờ."

Liếc mắt nhìn con gái nhà mình, Lý Ngạo Quân không rõ tại sao mình lại dưỡng ra một con Bạch Nhãn Lang như vậy. "Ngoan nghe lời ở đây đợi cùng cô Thẩm." Lý Ngạo Quân phân phó nói, trong nội tâm mặc dù khó chịu, nhưng vẫn cùng Thẩm Mi hướng chỗ bán vé đi tới.

"Không nghĩ tới cô đã kết hôn rồi." Thẩm Mi thuận miệng nói. Chỗ bán vé xếp đầy người, nàng cùng Lý Ngạo Quân đứng trong đội ngũ xếp hàng, câu được câu không trò chuyện.

Lý Ngạo Quân nghe vậy trên mặt tối sầm, phản xạ có điều kiện mà phủ nhận: "Tôi chưa hết hôn!"

Thẩm Mi sững sờ, vô thức chuyển hướng nhìn cô bé đang cùng Thẩm Đình vui đùa cách đó không xa. Mở miệng định nói gì đó, lại cảm thấy đây là chuyện nhà người khác, liền đè xuống hiếu kỳ, không hỏi thêm gì nữa.

Lý Ngạo Quân nhìn nàng muốn nói lại thôi, đôi mày chau lên, không vui nói: "Không phải như cô nghĩ đâu."

Nàng... nghĩ cái gì? Thẩm Mi vẻ mặt nghi ngờ nhìn Lý Ngạo Quân.

"Dù sao cũng không phải như cô nghĩ." Lý Ngạo Quân nói, thuận miệng hỏi sang chuyện khác: "Tôi nghe Lôi đổng nói cô không khỏe, đã xin nghỉ ba ngày, khỏe rồi sao?" Lời nói nghe giống như quan tâm, nhưng giọng điệu lại đầy chế nhạo. Người bệnh còn có thể đi vườn bách thú chơi sao? Chậc chậc.

Thẩm Mi sao không rõ ý tứ trong lời nàng, trên mặt ửng đỏ, thành thật nói: "Là tôi nói dối."

Lý Ngạo Quân nhìn hai má nàng nhiễm màu hồng phấn, không hiểu sao tâm tình tốt lên, không buông tha tiếp tục trêu chọc nói: "Tôi ngược lại không ngờ Thẩm tổng cuồng công việc như vậy sẽ nói dối để xin nghĩ."

"Tôi cũng không ngờ Lý tổng người lớn bề bộn công việc cũng sẽ mang con gái đến chơi vườn bách thú."

"Ha ha, Thẩm tổng không hổ là Thẩm tổng, miệng lưỡi không buông tha người."

"Như nhau." Hai người trong lúc nói chuyện mắt đều lóe lên, mùi thuốc súng tản ra nồng nặc. Tư thế kia, giống như đang trên bàn đàm phán.

Xung quanh khu vực mua vé, mọi người không tự giác nhìn chằm chằm hai mỹ nhân, miệng nói lời đạm mạc nhưng bụng một bồ dao găm. Sợ liên lụy đến mình, nhanh chóng tránh ra xa.

Thẩm Đình đang đùa giỡn cùng tiểu gia hỏa, lơ đãng ngẩng đầu liền thấy khí tràng cường đại phát ra từ chỗ hai người đang giương cung bạt kiếm, hơi sững sờ, không biết xảy ra chuyện gì, kéo theo Lý Tư Tĩnh vội vàng chạy tới. Vừa tới gần, chợt nghe hai người một câu "Lý tổng" một câu "Thẩm tổng" hướng nhau quăng ám khí.

"Thẩm tổng, Lý tổng, hai vị quản lý hôm nay là định đến vườn bách thú họp sao?" Thanh âm Thẩm Đình buồn cười vang lên lại làm cho mùi thuốc súng lập tức biến mất.

Thẩm Mi lúng túng nghiêng đầu, Lý Ngạo Quân vội ho một tiếng. Quay đầu lại, vẻ mặt thản nhiên bước qua ba người đang xếp hàng phía trước: "Tôi là miệng nói chuyện, mắt vẫn nhìn đấy chứ." Thanh âm lãnh đạm, cũng không quên kéo Thẩm Mi lên cạnh mình.

Dám qua mặt nàng, không có cửa đâu!

"Đình Đình, em mang Tĩnh Tĩnh sang bên cạnh đợi chút nữa đi, rất nhanh sẽ xong thôi." Thẩm Mi ôn nhu nói, nhìn ba người sau lưng, bộ dáng có tức không dám nói, không khỏi nhìn Lý Ngạo Quân thêm vài lần.

Năm phút sau, hai người mua vé xong, trong dòng người đi ra. Vừa nhìn thấy vé vào cửa trong tay Lý Ngạo Quân, Tư Tĩnh vội chạy qua giơ tay muốn lấy.

Lý Ngạo Quân nhướng mày, nhấc tay lên. Tay Tư Tĩnh rơi vào khoảng không. "Mummy!" Nàng kêu lên, thanh âm tràn đầy thỉnh cầu.

"Không thấy Mummy già sao?" Lý Ngạo Quân tiếp tục khiêu mi, giương lên cặp vé trong tay.

"Ai nói Mummy già! Tĩnh bảo bối yêu Mummy nhất, Mummy là đại mỹ nhân trẻ tuổi nhất xinh đẹp nhất mê người nhất thế giới rồi!" Tiểu Tĩnh phát huy công phu vuốt mông ngựa tâng bốc nàng đến tận trời.

Thẩm Mi buồn cười nhìn hai mẹ con, lần đầu tiên nàng thấy Lý Ngạo Quân thật ngây thơ đáng yêu.

Lấy được phiếu vé như ý muốn, Lý Tư Tĩnh giống như hiến vật quý, chạy đến trước mặt chị em Thẩm gia đưa lên, quay đầu thấy Lý Ngạo Quân không theo bé, liền làm ra bộ dáng tiểu đại nhân đối với các nàng thở dài: "Ài, Mummy này của em lòng dạ hẹp hòi vô cùng a."

Thẩm Mi và Thẩm Đình nhìn bé vừa chớp mắt vừa nói ra một câu như vậy, nhịn không được cười ra tiếng. Thẩm Mi cảm thấy tiểu nha đầu này rực rỡ như ánh mặt trời, làm tâm tình nàng cũng trở nên tốt đẹp hơn.

Thật là một vật nhỏ đáng yêu, nàng nhịn không được cúi người, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, tán dương; "Tĩnh Tĩnh, cám ơn con, bé con đáng yêu."

Hai má Tiểu Tĩnh lập tức hồng một mảnh, bé nhăn nhó mặt nhỏ nói: "Mi Mi tán dương làm em thật ngượng."

Cúi đầu nhìn cặp mắt đơn thuần kia, Thẩm Mi không hiểu sao muốn bật khóc. Nàng yêu thích trẻ con, yêu thích những đứa trẻ hồn nhiên đáng yêu, so với Thẩm Đình chỉ có hơn chứ không kém. Nếu như có thể, nàng muốn xin một vé quay về tuổi thơ, trở lại những năm tháng hồn nhiên kia, khi mà hết thảy những chuyện này vẫn chưa phát sinh.

Thấy Thẩm Mi một phút trước vẫn tươi cười đột nhiên ảm đạm, Lý Ngạo Quân híp mắt, nhìn đôi mắt ưu buồn kia, như muốn đem nàng xem thấu. Không hiểu sao nàng cảm thấy không thoải mái. "Đi thôi, voi trong vườn thú đang chờ chúng ta đấy?" Lý Ngạo Quân lên tiếng.

Thẩm Mi phục hồi tinh thần, lúc này mới ý thức được mình lại nghĩ tới những ký ức đáng quên kia. Ngước mắt, trong lơ đãng bắt gặp ánh nhìn Lý Ngạo Quân, đôi đồng tử đen sâu thẳm như có thể nhìn thấu tâm tư nàng.

Nàng có phải đã biết cái gì hay không? Một ý tưởng đáng sợ lóe lên trong đầu, như vòng xoáy cuốn nàng vào trong. Thẩm Mi khẩn trương nhìn vào mắt nàng, muốn từ đó tìm ra chút đáp án. Lý Ngạo Quân thu hồi ánh mắt, nắm tay Lý Tư Tĩnh đi về phía vườn thú.

"Là mình suy nghĩ nhiều sao?" Thẩm Mi nói nhỏ, lông mày nhẹ giãn.

"Chị hai, chị không sao chứ?" Thẩm Đình bắt gặp thần sắc nàng không được tự nhiên, ân cần hỏi.

Thẩm Mi quay lại mỉm cười để tránh nàng lo lắng: "Chị không sao, chỉ là nghĩ đến chút chuyện trong công việc."

"Chị nha, thật hiếm có cơ hội nghỉ ngơi, còn nghĩ đến công việc gì a!" Thẩm Đình mất hứng nói, nhưng thật ra lòng vẫn đau cho Thẩm Mi. Ánh mắt lơ đãng rơi vào bóng lưng Lý Ngạo Quân, nàng hơi áy náy: "Thật xin lỗi chị hai, em chỉ là muốn giúp chị ra ngoài giải sầu, không nghĩ tới mẹ Tiểu Tĩnh lại là Lý tổng." Thẩm Mi rất ít đề cập chuyện công việc với người nhà, mà Lý Ngạo Quân lại được nàng nhắc đến hai lần. Thẩm Đình biết rõ, chị hai thật sự xem Lý Ngạo Quân là đối thủ.

Thẩm Mi lắc đầu bật cười, đáy mắt tràn đầy cảm kích: "Đình Đình, chị và cô ấy mặc dù có chút cạnh tranh, nhưng chị cũng không ghét cô ấy. Hơn nữa hôm nay ra ngoài, tâm trạng chị quả thực tốt hơn rất nhiều."

"Cô Thẩm, chị Mi Mi, hai người mau theo sau con và Mummy! Đừng để bị lạc a." Thanh âm non nớt của Lý Tư Tĩnh từ phía trước truyền tới, làn gián đoạn đối thoại của hai người. Hai chị em không khỏi nhìn nhau cười, bước nhanh theo sau.
Chương trước Chương tiếp
Loading...