Giày Cao Gót (Cao Cân Hài)

Chương 3: Giằng Co



Thẩm Mi cự tuyệt không chút khách khí làm cho cả văn phòng trở nên an tĩnh dị thường. Lý Ngạo Quân khiêu mi nhìn người quật cường trước mắt, cười lạnh nói: "Xem ra đối với lần hợp tác này Thẩm tổng cũng không có bao nhiêu thành ý."

"Lý tổng, tôi rất có thành ý." Thẩm Mi đặt hai tay lên bàn, ánh mắt kiên định nhìn Lý Ngạo Quân.

Lý Ngạo Quân có chút nghiêng đầu, đứng dậy, nhún nhún vai thanh âm bình thản, "Tôi nghĩ cuộc gặp hôm nay sẽ không có kết quả."

"Cô....!" Lâm Chi tức giận, Triệu Tú Tú vội vàng kéo hắn lại.

Thẩm Mi ánh mắt nhàn nhạt nhìn Lâm Chi, lại chuyển sang Lý Ngạo Quân lễ phép mỉm cười, "Đối tượng hợp tác lần này, bên tôi vẫn là nên suy nghĩ lại. Thiết nghĩ khách sạn Mỹ Lý đối với phương án này có lẽ sẽ rất hứng thú."

"Mỹ Lý quả nhiên tà tâm ...A! Đan Yến, sao cậu lại giẫm chân tôi!" Kiều Hiền Bân hoảng sợ nói. Lúc này ngẩn đầu lên mới phát hiện sắc mặt Lý Ngạo Quân lạnh lẽo trước mắt, lại nhìn ba người đối diện, lập tức minh bạch mình nói lỡ lời! Nhanh chóng cúi đầu xuống không dám nói lời nào nữa.

Mỹ Lý đã từng là khách sạn đầu rồng lão đại. Những năm gần đây bởi vì tranh chấp nội bộ bên trong đã gây ra không ít gièm pha, ảnh hưởng xấu hình tượng tập đoàn. Trong thời gian một năm ngắn ngủi, lợi nhuận liền tuột dốc không phanh, nhanh chóng bị tập đoàn Gia Lai phát triển vững vàng vượt qua.

"Lấy đối thủ cạnh tranh bức bách chúng tôi. Thẩm tổng, ngài rất thông minh, cũng rất lớn mật." Lý Ngạo Quân nhìn vào mắt Thẩm Mi, không chút nào che dấu sự tán thưởng của mình.

"Nhưng mà" lời nói xoay chuyển, Lý Ngạo Quân ánh mắt lóe sáng như thợ săn. " Mỹ Lý những năm gần đây không ngừng có tin đồn gièm pha, quý công ty nhất quyết cùng thương hiệu như thế hợp tác không sợ làm xấu mặt mình sao?"

"Công ty của chúng tôi tất nhiên là càng muốn cùng Gia Lai hợp tác, nhưng nếu như không cách nào đạt thành Mỹ Lý cũng là một lựa chọn tốt. Về phần những gièm pha kia, theo tôi được biết, Mỹ Lý đã thành lập một đội ngũ quan hệ xã hội kinh nghiệm phong phú giải quyết vấn đề này." Thẩm Mi lời nói bình tĩnh, thần sắc lạnh nhạt nhấp một ngụm cà phê.

"Thẩm tổng ngược lại là đối với đội ngũ quan hệ xã hội rất có lòng tin." Lý Ngạo Quân ngoài cười trong không cười, ngồi trở lại rồi vị trí, trực tiếp nói, "Nếu như những điều kiện trên hợp đồng vẫn là 10% cổ phần giao dịch chúng tôi sẽ không ký."

Thẩm Mi đặt ly nước trong tay xuống, mắt nhìn thẳng Lý Ngạo Quân: "Có điều kiện gì kèm theo cứ việc nói?"

"Ha ha, Thẩm tổng, ta rất thích người trực tiếp cùng thông minh như cô." Lý Ngạo Quân vươn tay sang Triệu Tú Tú, một phần tài liệu chỉnh tề rơi vào trong tay nàng, lại đưa cho Thẩm Mi xem.

Thẩm Mi khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn văn kiện trong tay, sắc mặt bình tĩnh nhìn không ra nửa điểm tâm tình, "Nguyên lai Lý tổng đã sớm có ý tưởng."

Lý Ngạo Quân nhún nhún vai, cười đến thản nhiên, "Như trên hợp đồng viết, sau này mãnh đất ngoại ô thành phố xây dựng hoàn thành, khách sạn bên tôi phải có phần trong đó."

Thẩm Mi rõ ràng sững sờ, thật không ngờ Lý Ngạo Quân sẽ đưa ra điều kiện này. Mãnh đất ngoại ô thành phố kia là công ty vừa đấu giá được một tháng trước. Trước mắt còn chưa có kế hoạch quy hoạch cụ thể, nhưng trong tương lai thành phố quy hoạch lên, khu đất này chắc chắn sẽ là trọng tâm phát triển, mức độ phồn hoa nhất định vượt qua trung tâm chợ hiện nay, lợi nhuận thu về khó có thể tưởng tượng được.

"Thẩm tổng có phải không bỏ được mảnh đất này?" Lý Ngạo Quân thấy Thẩm Mi chậm chạp chưa trả lời, mở miệng cười nói.

Thẩm Mi cau mày lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn qua Lý Ngạo Quân, "Lý tổng có lẽ hiểu rõ giá trị tương lai của mảnh đất này, ngài không cảm thấy mình là đang nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao?"

"È hèm, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của? Tôi thích cái từ này." Lý Ngạo Quân cười ngạo nghễ, hai tay chống trên bàn dùng tư thái bao quát nhìn vào mắt Thẩm Mi, "Thẩm tổng, ngài là người thông minh, dùng thương hiệu Gia Lai nổi tiếng sẽ mang đến bao nhiêu khách hàng, thu về cho các ngài bao nhiêu lợi nhuận. Ta nếu là ngài, hiện tại liền ký bảng hợp đồng này."

"Lý tổng đã cân nhắc đến nhưng đáng tiếc mảnh đất này không thuộc quyền quản lý của tôi, mặc dù tôi có ý tưởng cũng không dám một mình làm chủ." Thẩm Mi thản nhiên nói, đem hợp đồng cầm lấy, "Công ty của chúng tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ phần này hợp đồng, hôm nay liền đến đây a, chờ công ty có kết quả ta sẽ nhanh chóng liên lạc cùng ngài."

"Ok." Lý Ngạo Quân thống khoái nói, thần sắc không có nửa điểm cấp bách, nghiêng đầu phân phó, "Đan Yến, đi tiễn Thẩm tổng."

Thẩm Mi lễ phép hướng nàng gật đầu, theo Đan Yến đi ra khỏi phòng họp.

"Lão đại, tôi biết sai rồi." Kiều Hiền Bân vừa thấy nhóm người Thẩm Mi ly khai, vội vàng xin lỗi nói.

Lý Ngạo Quân không nói lời nào, chậm rãi mà uống trà. Yên tĩnh, kiều Hiền Bân hầu như có thể nghe được tiếng tim mình đập! Lý Ngạo Quân xưa nay ôn hòa, thế nhưng một khi phát hỏa là tuyệt đối đáng sợ. Trong công ty người nào không sợ nàng!

"Nói một chút xem, sai chỗ nào rồi." Ngay khi Kiều Hiền Bân sắp bị bầu không khí áp lực bức đến nghẹn, Lý Ngạo Quân khoan thai mở miệng.

Nghe xong Lý Ngạo Quân nói chuyện, kiều Hiền Bân lúc này mới lén lút nhẹ nhàng thở ra, thừa nhận sai lầm nói, "Tôi không nên đem ý nghĩ trong lòng biểu đạt ra, suýt nữa làm cho đàm phán lần này thất bại!"

"Còn gì nữa không?"

"Còn nữa?" Kiều Hiền Bân trừng to mắt vẻ mặt mê mang, yếu ớt nói, "Đã hết rồi a..."

"Ân. Bất quá ..." Lý Ngạo Quân vốn là thanh âm bình thản đột nhiên biến chuyển, khiêu mi nhìn hắn, ánh mắt như lợi kiếm sắc bén, "Cậu biết không? Chỉ cần một điểm này cũng đủ để cậu trên bàn đàm phán bị người giẫm dưới chân."

"Là... Tôi..." Kiều Hiền Bân rụt cổ lại, khúm núm nói không ra lời.

Lý Ngạo Quân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói, "Nhảy ếch xanh quanh phòng họp năm mươi vòng."

"A ... không nên a lão đại..." Mắt Lý Ngạo Quân lạnh lẻo quét tới, hắn lập tức đầu hàng nói, "Tôi nhảy, tôi lập tức nhảy!"

"Lần này chỉ là giáo huấn, nếu còn lần sau nữa, liền nộp thư từ chức đi." Dứt lời, Lý Ngạo Quân không để ý đến hắn, đứng dậy rời đi, lưu lại Kiều Hiền Bân một thân một mình cực kỳ nghiêm túc nhảy ếch xanh. Lý Ngạo Quân từ trước đến nay lời nói ra nhất định không thay đổi.

Ba người Thẩm Mi rời khỏi Gia Lai. Vừa mới lên xe, Triệu Tú Tú cùng Lâm Chi liếc nhìn nhau, đồng thời thở ra một hơi, toàn thân buông lỏng bại liệt trên mặt ghế. Thẩm Mi nghiêng đầu liếc nhìn hai người, cười lắc đầu.

"Mi tỷ, chị quá tuyệt vời!" Triệu Tú Tú bắt gặp ánh mắt Thẩm Mi, vội vàng giơ ngón tay cái lên.

"Đúng! Đúng! Lý Ngạo Quân nữ nhân này thật khó đối phó! Chỉ có Mi tỷ đủ sức đấu cùng nàng! Nếu là tôi đoán chừng liền bại dưới tay nàng rồi." Lâm Chi phụ họa nói, như vừa thoát ra từ không khí khẩn trương.

Thẩm Mi mỉm cười, không chút nào tự ngạo, tỉnh táo nói, "Chúng ta ngàn vạn lần không thể khinh địch, các cậu thử ngẫm lại cuộc đàm phán hôm nay, từ vừa mới bắt đầu chúng ta cũng rất bị động, còn có một khoảng thời gian thậm chí bị đối thủ nắm mũi dẫn đi."

"Ừ." Hai người chăm chú gật đầu. Triệu Tú Tú mở to đôi mắt căng tròn khát vọng nhìn qua Thẩm Mi, thanh âm nũng nịu ngọt ngào, "Mi tỷ, vậy kế tiếp chúng ta làm sao bây giờ?"

Lâm Chi chịu không được quăng cho nàng ánh mắt ghét bỏ. Thẩm Mi ngược lại nhìn nàng nũng nịu đã sớm thành thói quen, sắc mặt không thay đổi, chân thành nói: "Lần này Lý Ngạo Quân đưa ra điều kiện vượt quá dự liệu của tôi, bước tiếp theo chủ yếu vẫn là nhìn Lôi tổng." Vừa dứt lời, trong túi áo cũng trùng hợp vang lên tiếng chuông điện thoại

"Đoán chừng là Lôi đổng." Lâm Chi hướng đầu qua bên này nghe.

"Bà tám!" Triệu Tú Tú ghét bỏ nói, đầu cũng đưa theo. Thẩm Mi ngược lại không biểu hiện gì, tự nhiên lấy điện thoại di động ra, thấy rõ người điện, mặt có chút kinh ngạc. Thấy rõ tên hiển thị trên màn hình điện thoại, Triệu Tú Tú bọn họ cũng hết sức kinh ngạc, "Lý Ngạo Quân? Nàng lúc này điện thoại cho cô có thể hay không..."

Thẩm Mi nhìn nàng một cái, ra dấu chớ có lên tiếng, trước mặt hai người trực tiếp bắt máy, thanh âm thành thạo mà lễ phép, "Xin chào."

"Thẩm tổng, có hứng thú cùng ăn một bữa cơm sao?" Lý Ngạo Quân vẫn là thích đi thẳng vào chủ đề như thế.

Thẩm Mi nghe vậy nhíu nhíu mày, nàng xưa nay không thích cùng người xa lạ ăn cơm, nhưng là... Nhìn nhìn xấp tài liệu, Thẩm Mi không tiếng động thở dài: "Thời gian, địa điểm."

Bên kia điện thoại, đôi môi đỏ mọng của Lý Ngạo Quân giương lên, không nhanh không chậm nói rõ thời gian địa điểm, liền lễ phép cúp điện thoại.

"Mi tỷ, chị muốn cùng nàng ăn cơm?" Triệu Tú Tú chỉ chỉ điện thoại của Thẩm Mi.

Thẩm Mi nhàn nhạt gật đầu, phân phó đâu vào đấy nói: "Hai người về công ty trước, Tú Tú cô chịu trách nhiệm đem tiến triển hôm nay nói cho Lôi đổng. Lâm Chi cậu đem tất cả số liệu phát triển vừa thu thập của khu đất Nhạn Giang chỉnh lý lại toàn bộ."

Triệu Tú Tú cùng Lâm Chi thấy nàng thần sắc nghiêm túc, không còn ý nói giỡn, trên mặt cũng nhanh chóng khôi phục nghiêm túc.

Xuống xe, nhìn theo xe đi xa. Thẩm Mi cau mày, cúi đầu mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, mười một giờ hai mươi chín phút. Vừa ngẩng đầu, một chiếc xe thể thao màu trắng bạc dừng ngay bên cạnh nàng. Cửa sổ xe trượt xuống, một đầu tóc dài màu rượu đỏ được bới cao lưu loát, mắt phượng hẹp dài ẩn ẩn vui vẻ, đôi môi đỏ mọng như lửa giương lên, không phải Lý Ngạo Quân thì là ai.
Chương trước Chương tiếp
Loading...