Gió Lạnh Đêm Hè
Chương 7
Khang Thu Thủy hân hoan ca ngợi người hắn yêu mến: - Vân à! Hôm nay trông em oai vệ như một vị nữ tướng quân! Nếu không có em tham dự trận đấu bóng rổ, thì đội này đâu có thẳng nổi đội nữa của Hải Phong! Kiều Lê Vân sung sướng đám: - Anh Thủy à, vì có anh đứng xem, nên em hăng hái lên nhiều. Đôi bàn tay anh vỗ nhiều, vỗ dữ thế, đã thấy đau chưa? - Vỗ tay hoan hô em, mà anh đau tay sao? Còn lâu! Anh vui sướng quá. Nàng vừa lau mồ hôi trán, vừa nhìn hắn đắm duối: - Đến hôm tranh giải quán quân thủ đô, em cần có anh quan chiến và cổ võ thêm nữa. - Nhất định anh phải có mặt. Em đâu, anh đó! Nàng cúi nhìn đôi chân thon đẹp, nói nhún: - Chà! Mấy tuần qua, tập dượt nhiều quá, đôi chân sạm nắng, đen thế này. Lại bị sầy sớt vì vấp té nữa đây... - Anh chỉ thấy chân em càng đẹp thêm, nhờ luyện môn thể thao này. Còn vết sầy, để anh bôi thuốc, anh rửa ráy, băng buộc cho em, không thành vết sẹo đâu mà sợ. Nàng bỗng nhìn ra xa tươi cười: - Kìa, tụi nó kéo tới kìa! Thì ra Khâu Anh Đài, Hoa Lệ, Vương Nhụy, Hồ Bình, 4 cô bạn đang tiến tới gần chỗ cặp tình nhân. Họ phá lên cười hô hố, cười khanh khách, rồi Anh Đài nói: - Vân ơi! Tở tưởng, sau trận đấu, "cậu" bị người lạ mặt bắt cóc, trói lại khiêng đi đâu mất rồi kia đấy. Vương Nhụy choàng khăn tắm trên vai, nói huỵch toẹt: - Tao nói có sai đâu! Quả thật nó đi cặp bồ với chàng Thủy mà! Bốn cô gái trêu chọc Kiều Lê Vân và Khang Thu Thủy bằng đủ ngôn ngữ tếu nhộn, rồi họ đề nghị Khang Thu Thủy nên "khao" Kiều Lê Vân nhân dịp chiến thắng này, khao luôn cả đội lam cầu của họ. Bọn trẻ vừa kéo nhau đi, vừa cười vui thỏa thích. Khi đi qua một sân vận động, bỗng Kiều Lê Vân cao hứng trỏ tay nói: - Qúy ngài! Hãy ghé vào đây, coi mình biểu diễn nhảy cao!... Dứt lời, nàng chạy vào sân cỏ, tiến thẳng đến chỗ cái sào ngang, rồi nhún mình nhảy vọt lên, nhắm vượt qua bề cao hơn hai thước tây... Khang Thu Thủy trông thấy, vội la lớn: - Coi chừng, Vân ơi! Nhưng đã trễ: chân nàng đã vướng vào cái sào ngang! Nàng và hắn đồng thời kêu lên hai tiếng "ối chết! " Nàng té xuống; mặt mũi hai tay và thân thể không hề chi, nhưng... trẹo hắn một bàn chân! Lại một giấc mộng! Kiều Lê Vân giật mình thức giấc, thấy mình còn nằm trên giường: chẳng có đội bóng rổ nào hết! Khang Thu Thủy và các bạn gái cũng không có ai đến nhà nàng chơi cả. Nàng đưa ánh mắt nhìn qua cửa sổ, chỉ thấy ánh trăng mờ ảo, cảnh vật ảm đạm thê lương. Nghĩ đến giấc mơ vừa qua, nàng đau buồn vô hạn, thầm ao ước: "Tại sao mình không được sống vĩnh viễn trong mộng, mãi mãi không bao giờ tỉnh lại với cảnh đời thực? ôi, hèn chi người ta vẫn nói: đời không thể nào bằng mộng!... " Nàng chờ đợi trời mau sáng để ra đi. Trong lúc chờ đợi, nàng ngồi dậy, nhìn lên bức họa nụ cười của Khang Thu Thủy... Rồi bỗng nàng đâm lo sợ bàng hoàng: "Ồ! sợ rằng... " Nàng sợ sẽ mất chàng trai trong mộng, với nụ cười đã được nàng vẽ trên khung tranh kia! Cơm nước xong, thấy nàng sửa soạn ra di, cha mẹ nhìn nang với ánh mắt trìu mến cưng nuông. Bà Văn hỏi con: - Sao con có vẻ buồn? Nếu không cao hứng, con cứ ở nhà mà vẽ, ngày mai hãy đi. - Không, con phải đi. Con không thể không ra đi. Bà Văn không hiểu câu nói sau cùng của con gái, nên thuận miệng bảo: - Ừ, con nên ra ngoài mà vẽ. Ngồi ở chỗ thoáng mát trước cảnh thiên nhiên, lòng mình vẫn thư thái dễ chịu hơn. - Thưa vâng. Con cũng nghĩ vậy. Câu nói này, nàng hoàn toàn vì muốn cha mẹ yên tâm mà nói, chứ thật ra lúc này nàng chẳng những không còn say mê cảnh thiên nhiên kia, mà còn sợ nó nữa! Sợ rằng trong khung cảnh thiên nhiên đó, hôm nay đây, nàng sẽ... dánh mất Khang Thu Thủy: Hắn sẽ nhìn thấy bàn chân có tật của nàng! Trên đường từ nhà ra chân núi, Kiều Lê Vân vẫn thấp thỏm lo sợ, và có lúc nàng sợ đến nỗi toan quay trở về, vì nàng lo sợ Khang Thu Thủy có thể không giữ lời hứa. Hắn đã tới trước nàng, nép sau thân cây rình chờ nàng chăng? Nếu vậy, thà nàng quay về, đừng để hắn phát giác cái chân có tật của mình là hơn... Nhưng nàng đã quá lo không đúng sự thật. Nàng tới nơi, bầy giá vẽ, ngồi xuống ghế ngắm trời, mây, cây cỏ đã gần mười phút rồi, mà hắn vẫn chưa tới. Cuối cùng, đến tám giờ kém một phút, nàng trông ra mới thấy chiếc mô tô xuất hiện. Hắn càng tới gần, tim nàng đập càng mạnh. Rồi nàng nghe hắn kêu lên, bằng giọng sung sướng: - Cô Vân ơi! Nàng lập tức đáp lại: - Thong thả chứ! Kẻo vấp ngã. Nhưng sau khi dựng xe, hắn vẫn chạy như bay tới để gặp nàng, miệng thở hồng hộc: - Vân ơi! Hôm nay tôi xin đem đến một lễ vật. Nàng ngồi trên ghế, ngửng mặt nhìn hắn, nói giọng tinh nghịch: - Tôi đâu có phạt anh đứng nghiêm? Hắn cười, bầy giá vẽ, đặt ghế ngồi bên nàng, nói với giọng nghi hoặc: - Vân không thích món đồ lễ của tôi? - Tôi rất vui thích. Có điều tôi không muốn anh tốn tiền vì tôi. - Đừng nói đến vấn đề tiền, hãy mau đoán thử xem lễ vật là thứ gì? Nàng nhìn vào hai tay hắn. Hắn xòe hai bàn tay ra: Chẳng có gì cả! Nàng cười: - Tôi đoán không ra! - Lễ vật này nó có mạng sống hẳn hòi? ánh mắt nàng sáng lên vì lấy làm lạ, hắn nói: - Tôi nghĩ thứ này đáng yêu rồi. - Thế thì tôi biết rồi. - Nói thử coi? - Anh sợ tôi ngồi một mình thường hay buồn, nên đem cho tôi một con mèo con, hoặc con chó con chứ gì? Không ngờ, hắn phá lên cười khanh khách. Nàng nói: - Anh cười tôi, tôi không đoán nữa. - Cô Vân ơi! Nếu cô nhận lễ vật của tôi, thì rồi cô có muốn mèo, có mèo, muốn chó, có chó, để làm vui. - Lễ vật quý thế kia ư? - Lẽ đương nhiên. Nhưng cô có nhận không? - Cảm ơn anh. Nào ngờ hắn trỏ tay vào ngực hắn: - Đây, lễ vật là tôi đây! - Anh... - Tôi tin rằng trong các món quà, chẳng có thứ gì quý cả. Cô Vân ơi! Tôi đã hạ quyết tâm ngay từ buổi đầu: đem toàn thể con người Khang Thu Thủy dâng hiến cho cô! Trong cảnh ban mai khả ái này, rốt cuộc tôi đã mạnh dạn thổ lộ nỗi lòng như vậy đấy. Tất nhiên nàng vô cùng cảm động, không nói được một lời. Hai hàng nước mắt ứa ra, từ từ lăn trên đôi má mơn mởn, khiến hắn hoảng hốt: - Kìa cô Vân! Tôi có hành động nào không tốt, khiến cô buồn lòng? Nàng lắc đầu mạnh mẽ: - Không phải, chỉ vì tôi quá sung sướng. Nét lo sợ trên mặt hắn lập tức biết mất. Nụ cười đặc biệt hiện trên môi, hắn lấy khăn tay thấm nước mắt cho nàng. Lần đầu tiên hắn chìa bàn tay ra trước mặt nàng, đã được nàng đưa tay đáp lại... Cử chỉ yêu đương này thật đã rõ rệt, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau. Hai người cùng vui sướng và xúc động đến tột độ. Trước nay họ chưa từng được thể nghiệm, nên chưa biết hương vị của ái tình nó ngọt ngào như thế nào. Hắn nói nhỏ nhẹ: - Vân ơi! Tôi rất cảm khích vì Vân. Dù sự thể biến đổi ra sao, cảm tình tôi đối với Vân vẫn mãi mãi không thay đổi. Tình này đã thành vĩnh viễn. Vĩnh viễn ư? Nàng lén nhìn xuống bàn chân mình. Nàng hoài nghi một chàng trai bình thường. Một thanh niên ưu tú như Khang Thu Thủy có thể giữ vững một tình yêu với một cô gái thọt chân, vĩnh viễn được chăng? Hắn buông tay nàng ra, kéo giá vẽ tới vừa tầm tay nàng: - Vân ơi! Hôm nay hãy hoàn thành bức hình của tôi đi. - Được rồi. Hân hoan nhận lời, nàng quyết định hãy tạm quên mối lọ Nàng cầm bút, tập trung hết tinh thần để vẽ chân dung hắn. Nàng nghĩ, đây cũng là cách để đáp lại tấm lòng yêu mến của hắn. Chẳng mấy chốc, bức chân dung được vẽ xong. Nàng nhẹ nhõm người, buông cây bút xuống, cất tiếng nói êm ái: - Xong rồi đây. Nhưng chắc anh không vừa ý. - Để xem đã... A! Sao mà đẹp thế! Vân ơi, tôi biết tạ Ơn Vân bằng cách nào đây? - Chẳng cần tạ Ơn.- Vô ơn, không được! Để tôi nghĩ xem... - Nhưng tôi đâu có trao tranh cho anh? - Ủa? Thế cô... Hắn đang ngẩn ngơ chưa hiểu, nàng liền giảng giải: - Trước nay, tôi chưa có tác phẩm nào vừa ý. Nay đến bức hình này, tôi thấy vô cùng hài lòng. Tôi tự hào về nó lạ lùng! Tôi phải cất giữa làm bảo vật. Nàng không nói rõ lý do hài lòng: Nếu tác phẩm đó chẳng phải là chân dung của chàng trai Khang Thu Thủy, thì nó cũng chỉ được nàng coi như những bức tranh nàng vẽ trước nay mà thôi. Bấy giờ hắn bảo nàng: - Thật ra tôi thích nó lắm, tôi muốn giữ làm của riêng, nhưng nó lại được cô giữ dùm, nâng niu quí mến nó, chắc tôi không đòi giữ được. Bởi đây là cái may mắn sung sướng nhất trong đời tôi. - Tôi thích nghe anh nói chuyện lắm. Tiếng nói của anh làm cho tôi quên được nỗi buồn. - Cô là vị thiên sứ, tưởng không nên buồn mới phải. Cái cây lớn xum xê cành lá, trông giống như cái tàn, cây lọng thiên nhiên, che đầu cho đôi trai gái, và lúc này còn có ý nghĩ như trời sinh ra cây to bóng mát đó, để che cho mối tình đầu của họ được bền vững lâu dài... - Tôi có thể ghi tên dưới bức họa được kkhông? Đó chính là niềm mong mỏi của nàng, nên nàng vui vẻ gật đầu, nhanh nhẹn trao cây bút cho hắn. Hắn cầm lấy, viết tên hắn vào. Nét chữ tươi đẹp khiến nàng không khỏi khen ngợi: - Chữ anh viết tốt quá! - Chỉ có mấy chữ họ tên mình, tôi mới viết được như thế. Hắn buông bút xuống, càm chai nước trái cây trao mời nàng: - Cô uống chút nước trái cây đi! Hôm nay trời nóng nực quá? - Cảm ơn anh. à, anh cũng nên nới lỏng cái cà vạt, hoặc cởi bỏ ra cho mát. Tới chỗ này, chẳng cần phải chỉnh tề long trọng. Cần nhất, làm sao cho dễ chịu trong người anh ạ. Hắn ngoan ngoãn nghe lời, đưa tay lên cổ, cởi chiếc cà vạt, thì nàng cầm lấy xem ngắm: - Cái cà vạt này trắng đẹp thật đáng yêu. Anh yêu thích màu trắng... cũng phải, vì màu trắng tượng trưng sự trong sạch. - Cô Vân à, cô cũng giống như cái cà vạt này vậy, cũng trong trắng đáng yêu... Trên đời, còn gì khiến ta sung sướng bằng được con người ta yêu khen ngợi tả Lúc này Kiều Lê Vân quên hẳn cái bàn chân tật nguyền mà Thượng Đế bắt nàng phải mang. Và nàng đang cảm tạ Thượng Đế đã ban cho nàng một chàng trai vừa đẹp vừa thanh nhã như chàng. Nàng nhẹ nhàng đặt cà vạt của hắn lên cái xách tay của nàng, và như còn sợ bụi bặm bám vào làm hoen màu trắng thanh khiết của nó, nàng lại lấy khăn tay che phủ lên trên. - Anh Thủy ơi! Anh còn biết chơi môn nghệ thuật nào nữa? - Kéo violon Vân à. Mỗi khi học bài xong, tôi lại tiêu khiển bằng cây đàn. - Chắc anh chơi violon hay lắm? - Cô em tôi rất bực bội vì thế. Cô ấy thường kêu: những giờ nghỉ ngơi mà cứ "cò cưa" cây đàn, chỉ làm rầy lỗ tai người khác. - Em gái của anh... - Tiểu Mai! Khang Tiểu Mai, một mẫu con gái hướng ngoại, không hợp tính tôi, nhưng tôi phải công nhận rằng em tôi xinh đẹp. Và tiện thể, hắn hỏi: - Vân có mấy em trai, em gái? - Tôi là con một, có thể nói là đứa con một rất không may, số phận chẳng ra gì. - Đừng nói thế, Vân ạ. Vân nên xua đuổi cái cảm giác không may đó khỏi đầu óc. Trước mắt tôi, Vân rõ ràng là một thiếu nữ sung sướng, tốt số. Khang Thu Thủy đã yêu Kiều Lê Vân thật sâu sa thắm thiết, nhưng hắn còn chưa hiểu được nàng sâu sắc rõ ràng, bởi lẽ ái tình có thể nẩy sinh trong chớp mắt, nhưng sự hiểu rõ về người yêu, còn cân phải có một thời gian. Lát sau, bỗng hắn nói: - Vân à, Vân thứ lỗi cho tôi nhé: Tôi phải tạm biệt Vân sớm hơn, vì hôm nay là sinh nhật của má tôi. - Tuy chưa được biết cụ, tôi cũng xin có lời chúc mừng. - Cảm ơn Vân lắm. Nàng trao cà vạt cho hắn: - Nếu vậy, anh mau mau về đi. Đừng để cụ phải mong đợi ở nhà. - Vân thật có lòng tốt. Vân à, sáng mai chúng ta lại gặp nhau, sớm hơn vài mươi phút được chăng? - Được. Rồi hắn thắt cà vạt vừa xong, nàng nói: - Anh thắt chưa được ngay ngắn. Để tôi... Hắn lập tức ngồi xổm ngay xuống trước mặt nàng. Cảm giác nàng lúc ấy thật mãnh liệt. Trước hết là giật mình: nếu hắn vui vẻ yêu cầu, nhưng cứ đứng cách một khoảng, thì không chừng nàng đã hấp tấp đứng dậy khỏi ghế, vô ý bước vội tới, và để lộ cái chân khập khiễng! Cái cảm giác thứ hai là: mắc cở quá chừng. Và thứ ba là vô cùng hồi hộp vì sung sướng: Sung sướng vì được thò tay vào cổ hắn mà mân mê thắt buộc; hồi hộp vì hắn đặt ngay hai bàn tay lên đùi nàng! Cảm giác này, trước nay nàng chưa bao giờ có. Nàng không ngờ bàn tay của kẻ khác phái đụng chạm vào thân thể mình nó có thể gây cảm xúc đặc biệt khác lạ như vầy... Rốt cuộc rồi hai người cũng phải rời nhau. Hắn dùng dằng luyến tiếc khi phải ra về. Nàng cũng lưu luyến nuối tiếc nhìn theo không rời ánh mắt. Tiếng máy xe mô tô im bặt. Bóng dáng chàng trai đã khuất hẳn... Bỗng nàng bật lên cười một mình! Thật đáng buồn cười cho hắn: Ngày nào cũng đèo bộ vẽ đến đây, để rồi... chẳng vẽ gì cả! Phần nàng, mấy hôm nay, cũng chỉ vẽ được có một bức hình... o0oSau bữa cơm trưa, Kiều Lê Vân vào phòng riêng, nhưng không sao ngủ được. Nàng lấy nhật ký ra ghi chép một hồi... Rồi bỗng lòng náo nức, muốn tìm đến nhà một cô bạn. Nàng nghĩ tới Hoa Lệ, bèn nói với mẹ rằng nàng cần tới đấy gặp bạn để trò chuyện cho đỡ buồn. Bà Văn rất cưng con, thân quay điện thoại tới bến xe tắc xi, gọi một chiếc tới cửa... Khi xe tới, tài xế bóp kèn báo hiệu, bà còn đem ra mấy bánh kim táo, trao cho con để con tới nhà bạn cùng ăn. Chiếc xe tắc xi chạy đi, bà trông theo, rồi bỗng thở dài buồn bã: Cô con gái cưng yêu của bà chỉ có rặt bạn gái! Cô chưa có một cậu bạn trai nào cả. Thật đáng buồn, đáng thương hại! Không biết đến bao giờ Kiều Lê Vân mới được thân mật đi chơi với một thanh niên, như các bạn gái của nàng? Kiều Lê Vân tới nhà Hoa Lệ, vừa đẩy cửa bước vào, thì đã thấy bạn trang điểm xong, toan ra đi!... Biết rõ bạn sắp đi gặp chàng trai nọ, nàng gượng cười, xin cáo lui. Hoa Lệ chưa nghe, còn toan gượng lưu nàng lại chơi: - Tớ không đi nữa. "Cậu" ở đây nói chuyện. Nhưng Kiều Lê Vân thông minh tinh tế, ngỏ lời đề nghị cùng đi với Hoa Lệ. Hai cô gái đáp xe tắc xi ra đi... Chuyện trò trên xe mấy câu thường lệ, rồi Lệ bỗng hỏi: - à này Vân!... Chứ cái gã ngồi sát bên Vân, trong tiệc cưới con Bình hôm nọ là ai vậy? Vân đỏ bừng đôi má, đáp: - Mình đâu có biết hắn là ai. - Hắn có ngỏ lời tán tỉnh Vân chứ? - Có. - Ừ, cậu trả lời thế là thành thực lắm. Tớ thấy hắn có tình ý với cậu đó nghe! Vân sợ người tài xế nghe rõ chuyện, nên liếc mắt ra dấu. Nhưng Hoa Lệ cứ phới đi, nói thêm: - Nghe nói anh chàng ấy chưa có bạn gái nào cả. - Lệ có ý muốn?... - Nếu tớ không trót vướng mắc "anh chàng cao", mà cậu lại không thích, có lẽ tớ đã nghĩ đến. Hắn trông có vẻ đặc biệt tư cách. Kiều Lê Vân vốn thông minh, nên qua giọng nói, đã hiểu ngay rằng Hoa Lệ muốn khuyến khích nàng tiến tới. Nàng tươi cười nói lảng sang chuyện khác: - Lệ muốn xuống xe ở chỗ nào? - Vân cứ đi với mình. - Không. Có lẽ mình phải tới nhà con Anh Đài. - Đừng hòng tìm nó. Nói với thằng Lý Kiên đang dính nhau như bóng với hình. - Còn Vương Nhụy thì sao? - Nó cũng đi vắng rồi. Thằng Lập Nhân rủ nó đi bơi lội ở hồ tắm. Kiều Lê Vân im bặt không nói gì nữa. Trong số năm chị em bạn thân, chỉ có nàng là chịu buồn tủi, vò võ một thân. Nghĩ lại cái chân tật nguyện, nàng chán nản cáo lỗi. Hoa Lệ cố nài không được, Vân nói: - Thôi, mình phải về có chút việc cần. chúc hai người đi chơi thật vui nhé! Xuống tắc xi ở gần cư xá, nàng thất thểu bước về nhà. Sau mấy câu hỏi thăm về Hoa Lệ, và các cô bạn khác của con gái, bà Văn bỗng hỏi thêm: - à, này con! Khang Thu Thủy là ai vậy? - Má!... (Kiều Lê Vân cảm xúc, chỉ khẽ kêu một tiếng) - Má thấy tên hắn ghi trên bức hình. Bức hình ấy do con vẽ? Hay là... - Con vẽ đấy. - Hắn ngồi làm mẫu cho con vẽ ư? - Vâng. - Má ở nhà, vừa coi ngắm bức họa rất kỹ. Thằng Thủy nào đó trông đẹp trai tuấn tú nhỉ? Vân con! Con với hắn do đâu mà biết được nhau? Mẹ nàng đã biết đến thế, nàng đành cứ thực trả lời: - Con biết hắn trong buổi tiệc cưới con Bình. - Con nhận thấy hắn thế nào? Bà Văn vội vã hỏi, khiến con gái như bị hối thúc. Nàng đáp với cảm giác tự ti: - Hắn rất trung hậu tử tế. Nhưng má ơi! Con không đủ tư cách để mở miệng nhận định chàng trai này, hoặc phê bình chàng trai nọ. Nghe con than thân, bà Văn lại buồn rầu, lòng đau như thắt. Nhưng bà đã quen nén lòng, nên không để con gái nhận thấy bà buồn. Bà vẫn êm ái thỏ thẻ bảo con: - Vân ạ! Má với ba tuyệt đối không cấm con làm quen với con trai, trái lại, ba má sẽ rất vui mừng, nếu con dẫn một bạn trai về nhà chơi. Nàng không nói, chỉ ngẩng mặt nhìn mẹ. Bà Văn lại bảo: - Ba con vừa đi mua bao thuốc lá. Lát nữa ba con về, con hãy kể lại tường tận cuộc gặp mặt và nhận xét về hắn cho ba má nghe. Con cứ kể tự nhiên, nghe con? Nàng gật đầu, mà vẫn không nói gì. Bỗng mẹ nàng vui vẻ kêu lên: - A! Ba con về kia rồi!... Anh Văn ơi! Mau ngồi đây, để con nó kể cho nghe một chuyện. ông Văn bước vào, tươi cười hỏi: - Thật ư? Vân con? - Vâng. Bà Văn bảo chồng: - Con nó mới quen một cậu trai tên là Khang Thu Thủy... ông Văn ngồi xuống, thở ra một hơi khói thuốc, khoan khoái nói: - A! Thế thì tốt lắm. Vân à! Con cứ mời hắn về nhà chơi. Bà Văn vào phòng riêng của con, xách bức họa ra cho cho chồng coi: - Anh Văn, nhìn kỹ mặt mũi cậu Thủy này mà xem chính con Vân đã vẽ hắn đây. ông Văn vừa nhìn qua đã tấm tắc khen: - Ồ! Khá lắm! Chàng trai này mày thanh mắt sáng, trông rõ ra con người có tư cách. Cứ như tướng mạo này, tương lai hắn phải khá. Vân con, hãy kể lại cuộc gặp mặt và quen biết hắn cho ba nghe đi! Kiều Lê Vân cứ thật thà kể lại mọi chuyện đã qua... Cuối cùng, nàng kết luận: - Con chưa thể mời hắn về nhà được. Con định bụng: Phải đợi đến khi hắn thấy rõ là con có tật đã; lúc ấy, nếu hắn vẫn thành khẩn một lòng, không thay đổi thái độ, con mới nghĩ đến chuyện đưa hắn về chơi..
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương