Gió Và Trăng

Chương 8: Ừ, Tôi Biết



Trọng tài chính là một trong các thành viên trong đội thể thao của trường.

Tiếng còi vang lên, chân cô cũng bắt đầu di chuyển, cử động nhìn có vẻ chậm chạp nhưng khi thành viên bên lớp a2 đến cướp bóng chưa kịp làm gì cô đã nhìn trước được mà xoay người qua, cứ vậy mà tiến thẳng tới khung thành, cả sân bóng im phăng phắt, không kịp phản ứng thì cô đã đứng trước mặt Lai Vương.

"Gọi chị đi, chị sẽ nhẹ nhàng một chút." Khoé môi cô nhếch lên tạo thành đường cong hoàn mĩ.

Không giống như những người khác, Lai Vương vẫn luôn tập trung cao độ vào trận đấu, không hề có ý xem thường bất kì đối thủ nào, cậu ta ngay lập tức vào tư thế sẵn sàng đón bóng sau cú sốc tâm lí trước kĩ năng chuyên nghiệp của cô.

"Ông nội tụi mày đến đây."

Bỗng nhiên Lệ Thanh đổi hướng sút, đá trái bóng sang cho Kiến Minh đang từ sau phóng hết ga hết số chạy đến, chuyền cực kì chính xác, vừa khớp với phương sút bóng của Kiến Minh, trái bóng bay xuyên qua hàng phòng thủ, xoẹt ngang qua gương mặt điển trai của thủ môn, nằm gọn nơi góc lưới khung thành.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh.

Không khí chìm trong khoảng lặng vài giây liền bị phá vỡ bởi sự phấn khích của các thành viên lớp 12a1.

Mới gỡ được một trái mà họ đã vui đến mức hăng hái xông tới chỗ Lệ Thanh và Kiến Minh, ăn mừng đủ kiểu, cứ đà này muốn thắng không phải rất dễ dàng sao.

Lai Vương vẫn chưa hoàn hồn, cả người cứng đờ, từ sửng sốt đến kinh ngạc nhìn về cô gái đang được đám đông vây quanh kia.

Gì đây? Chuyện gì đang xảy ra?

Kĩ thuật này, cách chơi này, cậu ta chưa thấy bao giờ.

Mấy năm nay, đấu ở sân trường, ngoài người đó ra, không ai có thể làm thủng lưới lớp 12a2, vậy mà hôm nay...

Lai Vương liền gọi thêm một người kèm Lệ Thanh, không thể sơ xuất để cô đụng bóng lần nào nữa.

Lai Vương ném bóng sang phần sân của lớp cô, nhưng cô không có ý định di chuyển về, vẫn đứng ở phần sân của lớp 2 khiến hai người đang kèm cô không biết phải xử lí làm sao.

Với số lượng người không cân đối ở phần sân của mình thì đội cô đã nhanh chóng giành được bóng mà chuyền qua cho Lệ Thanh.

Dù bị hai người kèm nhưng với cơ thể nhỏ nhắn, khéo léo, cô vẫn giành được bóng, dẫn bóng qua người bọn họ dễ dàng, một lần nữa lại sắp đối diện với Lai Vương.

Lần này cậu ta cảnh giác hơn gấp mấy trăm lần, còn chú ý đến Kiến Minh một chút, thấy cậu ta đang chạy đến thì đổi tư thế phòng thủ ngay.

Chỉ cần lơ là vài giây cũng sẽ khiến cậu ta phải trả giá.

Không hề có một đường chuyền nào, là Lệ Thanh trực tiếp đá bóng vào khung thành.

Thế là gỡ được 2 trái chỉ với 10 phút.

Đến đây thôi, cô đập tay với các bạn rồi trở ra ngoài ngồi.

"Oaa!! Không ngờ đó, mày đỉnh thật sự, bọn a2 ngậm mồm lại hết rồi kìa, báo thù được rồi, haha." Huyền Hân ôm tay cô lắc lắc, thiếu điều muốn hôn cô một cái mới chịu bỏ ra, phải nói là cực kì phấn khích, cực kì hả dạ.

Lớp 12a2 bị xoay như chong chóng, kinh ngạc hết lần này đến lần khác, kể cả trọng tài cũng không thoát khỏi vòng xoáy của những cú sốc này.

Trận đấu cứ vậy mà duy trì rồi kết thúc với tỉ số 2-5.

Không thắng toàn trận nhưng đối với những người bên lớp a2 thì hình tượng nữ nhi yếu đuối của Lệ Thanh đã không còn, bất giác họ nhớ về cổ máy ghi bàn của a1, anh Chính, dũng mãnh và điên cuồng hơn nhiều, đến Lai Vương còn phải khiếp sợ là đủ hiểu.

"Lần khác... nhất định sẽ chặn được cậu." Lai Vương đem nước đến cho Lệ Thanh trước sự ngạc nhiên của mọi người.

"Ừm, cố lên." Cô cầm lấy chai nước, nở một nụ cười thân thiện.

Khoảnh khắc này không ngờ lại bị chụp lại đăng trên Conffesion của trường, Lai Vương sở hữu lượng fan nữ hùng hậu vì thế khi nhìn thấy tấm ảnh, các cô nàng không cam tâm, liền ra sức điều tra về nhân vật nữ kia.

Đêm đó, Lệ Thanh ngủ rất ngon.

Tiết sinh hoạt diễn ra vào sáng hôm sau, cũng là ngày cuối tuần.

"Năm nay là cuối cấp rồi, thầy không cấm các em yêu đương nhưng phải có chừng mực thôi nhé, học tập vẫn là ưu tiên hàng đầu."

Nói câu này, thầy Phát có nhìn qua phía hai người bàn Lệ Thanh, bắt gặp ánh mắt cô, thầy liền đổi hướng nhìn.

???

Đang ám chỉ cô sao?

Nhưng mà cô đâu có yêu đương gì.

Nhớ lại, hồi đầu giờ cô vừa bị nhóm fan của Lai Vương vây kín hỏi cô tại sao lại đi quyến rũ Lai Vương của họ, cô cực kì bất mãn với những người như vậy, lại cực kì ghét việc người khác chạm vào mình, sự khó chịu lộ rõ trên gương mặt cô, nhưng cô vẫn chịu đựng và không có ý định trả lời câu hỏi nào, chỉ tìm cách né tránh để họ không lại gần hay chạm vào mình.

Cô càng im lặng, đám người kia càng khó chịu, tấn công cô bằng những từ ngữ như đấm vào lỗ tai, họ không dám đánh vì tội đánh nhau ở đây sẽ bị phạt rất nặng, áp chế bằng ngôn từ cũng đủ khiến con người ta phát điên lên rồi, gặp cô lại chả thèm nói năng gì cứ yên lặng để họ thuyên thuyên bất tuyệt, đám đông càng lúc càng vây kín khiến Lệ Thanh cảm thấy khó thở vô cùng, cô muốn vào lớp, đến mức này mới chịu mở miệng.

"Nói xong rồi thì tránh đường giùm, các cậu có thấy phiền không?."

"Á à, con này, nãy giờ mày không nghe tụi tao nói gì à? Tao bảo mày cút ra khỏi trường này, tránh xa Lai Vương ra, mày tưởng có được chút nhan sắc là hay hả, thử rạch nát khuôn mặt này ra xem, Lai Vương không thèm đụng đến mấy thứ dơ bẩn như mày đâu, đồ rác rưởi." Một người bộ dạng giống như dẫn đầu binh đoàn này đi gây sự với cô đứng ra lớn tiếng, thái độ cực kì nghiêm túc, chửi cũng như được huấn luyện bài bản nên vô cùng chuyên nghiệp, mượt mà đến mát tai.

Tại sao trên đời lại có những người có thể vì một người bản thân yêu thích mà sẵn sàng chà đạp, xúc phạm đến những người không liên quan?

Tại sao lại phải cuồng nhiệt như vậy?

Nếu làm như thế thì người mình thần tượng có để ý đến mình không?

Hay thậm chí là ghét bỏ và xa lánh bởi cái bản tính yêu thích đến phát cuồng này.

Lệ Thanh nhẫn nhịn, thở dài một hơi, ngữ điệu ôn hòa: "Cậu có thể mắng mình nếu thích, việc mình không làm mình sẽ không xem những lời đó là nói mình, có nói đến mấy cũng vậy thôi, mình sẽ không để bụng, nhưng các cậu làm ơn đứng xa ra chút, mình thấy hơi khó thở."

Bị chửi thậm tệ như vậy mà cô vẫn không ghi hận trong lòng chút nào, thái độ vẫn dửng dưng, một mình đối chọi với đám đông không hề lay động.

Đám người kia chết lặng khi nghe những lời này của Lệ Thanh, thầm nghĩ cô có phải là người bình thường hay không, ai lại cứ để bản thân bị sỉ nhục giữa trường như thế này...

Đám đông càng lúc tập trung càng đông, nhân vật tâm điểm của vụ việc vừa vào cổng hay tin liền phóng như bay đến, giải tán mọi người.

Đến lúc này Lệ Thanh mới thấy được sức ảnh hưởng kinh khủng từ người có tiếng tăm, chỉ cần vài lời giải thích ngắn gọn, đơn giản đã dễ dàng đuổi được hết đám người kia, Lai Vương quay sang nhìn cô, cậu ta khá cao nên người hơi cúi thấp xuống.

"Cậu không sao chứ? Tôi xin lỗi, tại tôi mà họ mới làm khó cậu."

"Mình không sao, cậu đừng lo cho mình, với lại, mình không quyến rũ cậu." Lệ Thanh nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Lai Vương.

"Ừ, tôi biết." Giọng nói trầm lắng, dễ nghe, đâu đó còn cảm nhận được sự dịu dàng khó cưỡng.

Người ngoài nhìn vào còn tưởng hai người có tình ý, Lai Vương trước đây đến để ý con gái còn không có thì nói chi đến nói chuyện, vậy mà bây giờ cậu ta lại dành tất cả những thứ này cho Lệ Thanh, lúc cậu ấy đứng ra bảo vệ cô, những người khác còn không tin vào mắt mình nữa kia mà.

Tin đồn cứ như cơn sóng lớn dữ dội, một truyền mười, mười truyền trăm, chỉ một buổi sáng thôi mà đã lan ra khắp trường.

Không lẽ vì vậy mà thầy Phát mới mập mờ ám chỉ cô?

Mệt mỏi thật đấy!

Khi không lại mang tiếng như vậy, hay là nhờ Lai Vương đứng ra giải thích.

Nhưng mà có thân quen gì với cậu ta đâu, mới biết nhau được có một ngày, chưa đến một ngày nữa mà đã đi nhờ vả người ta, có phải giống đang lợi dụng cậu ấy không?

Thôi vậy, cứ để họ đồn, đồn chán thì thôi.

Lệ Thanh cũng không có ý định kết thêm bạn.

Trống đánh ra chơi, Lai Vương từ bên ngoài tiến vào, mang theo hộp sữa nhỏ đặt trước mặt cô, cả lớp đang xôn xao cũng dừng lại hóng chuyện.

"?"

"Từ giờ, mỗi ngày đều đến tìm cậu, là tôi quyến rũ cậu." Lai Vương chầm chậm tuyên bố khiến xung quanh hò hét, đập bàn kịch liệt.

Không chỉ có lớp Lệ Thanh xôn xao, bên ngoài cũng có rất nhiều khán giả vô tình đi ngang qua bốc bánh hóng chuyện.

Tên bên cạnh đang nằm cũng ngồi dậy xem kịch hay, vài cọng tóc rũ xuống trán tăng thêm dáng vẻ biếng nhát của cậu ta.

"Cảm ơn cậu, nhưng mà mình có người thích rồi."

Không muốn mất thời gian của người khác, cô thẳng thắn nói ra để cậu ấy biết khó mà rút lui, nào ngờ, cậu ta còn cứng đầu hơn cô nghĩ.

"Chuyện tôi theo đuổi cậu không liên quan đến người cậu thích, chừng nào hai người công khai hẹn hò thì tôi sẽ tự động rút lui, còn bây giờ cậu chỉ mới thích thôi mà, đúng không? Chưa chắc người đó đã thích cậu, cho nên cậu có thể cân nhắc việc chọn tôi, tôi thành tâm thành ý cúi đầu trước cậu." Lai Vương cúi người xuống, giơ tay xoa đầu cô.

Lệ Thanh không kịp phản ứng, cứ để cậu ta xoa mà không có đường lui.

"T-Tùy cậu."

"Được, vậy tôi đi trước, cuối giờ đợi cậu ở cổng trường, nhớ uống sữa nhé!"

Ba mươi cặp mắt nhìn theo bóng lưng cậu ta, vừa rời khỏi cửa lớp, cả đám nữ sinh liền nháo nhào xông tới bên cạnh cô hỏi cho ra lẽ.

"Rốt cuộc mày dùng cách nào mà khiến cây cổ thụ nghìn năm kia đổ gục vậy hả? Chỉ bọn tao vài chiêu với."

Lệ Thanh hơi hoảng, ngồi lùi về sau một tí, vô tình đụng trúng cậu, nhưng cậu cũng không nói năng gì, dường như cũng đang hóng chờ câu trả lời của cô.

"Tao... tao cũng không biết nữa, cậu ấy tự dưng như thế, tao đâu có làm gì đâu."
Chương trước Chương tiếp
Loading...