Gió Xuân Cõi Người

Chương 31



Ngô Duệ không rõ “Ra ngoài chút đi” trong miệng Quan Ninh là kêu cậu đi một mình hay hai mình đi chung, nhưng cậu không dám hỏi nhiều, sau khi Quan Ninh cúp máy, cậu vào phòng tắm rửa ráy, thay bộ đồ sạch sẽ.

Vốn dĩ hôm nay cậu đã lập một đống kế hoạch, cậu muốn dẫn Quan Ninh lên du thuyền riêng chơi, cậu đã chuẩn bị bữa tối hải sản và bắn pháo hoa, cậu đã mường tượng tại thời khắc 0 giờ sẽ được nghe Quan Ninh chúc mừng sinh nhật vui vẻ.

Song bởi tất thảy chuyện đêm qua, không cái nào trong số này thực hiện được.

Chờ tới khi Quan Trình lên máy báy, một mình Quan Ninh đến trại nuôi mèo, cô chấm trúng một em tai cụp đáng yêu vô cùng, em có màu lông xám nhạt và đôi mắt to tròn chọc người trìu mến. Cô mang mèo đến quán cà phê mua ly Americano nóng, sau đó ra công viên gần đấy tìm một chiếc ghế trống ngồi xuống.

Công viên toàn các ông già bà cả ngậm kẹo đùa cháu, ngó mấy đứa trẻ xinh xắn trắng trẻo chạy tứ tung, không phải tự mình mang nặng để đau nên thấy đứa nào cũng cưng. Cà phê vơi nửa, bên lề đường có một chiếc xe ấn kèn tin tin, Quan Ninh nghe thấy có người kêu mình nên ngoái đầu nhìn sang

“Quan Ninh, sao bà ngồi đây mình ên vậy?” Tống Thanh Hoà xuống xe đi tới, dòm thấy con mèo kế bên cô nên rất bất ngờ, “Bà định nuôi mèo hả?”

“Dễ thương không?” Quan Ninh nhường chỗ cho anh.

“Dễ thương thì có dễ thương……” Quan Ninh từng nói không thích trẻ con, cảm thấy việc chăm sóc chúng rất phiền phức, vác mèo về nhà chẳng khác nào rước trùm, có đáng yêu cỡ nào cũng phải chăm bẵm chiếu cố, Quan Ninh là người cuồng việc, chăm mình còn không xong sao lấy đâu thời giờ nuôi thú cưng?

Quan Ninh biết anh muốn nói gì, cô hỏi Tống Thanh Hoà, “Ông muốn nuôi mèo không? Muốn thì tui cho.”

Tống Thanh Hoà bắt được một thoáng cô đơn trong mắt cô, châm chước hỏi, “Làm sao, mèo này định cho người khác phải không? Đưa ai thế?”

Quan Ninh khẽ cười, “Mai là sinh nhật Ngô Duệ.”

“Cãi nhau hả?”

“Coi như vậy đi.”

Tuy Tống Thanh Hoà không ưa Ngô Duệ mấy nhưng thấy Quan Ninh như thế vẫn khuyên lơn vài câu, “Cậu ta còn nhỏ, làm việc có khi thiếu đúng mực, vô tình gây chạnh lòng, bà bất mãn gì thì nói rõ với nó, bà không nói suốt đời nó cũng không hay.”

“Ừm,” Quan Ninh gật đầu, “Tối qua đã nói rõ hết rồi.”

“Tui có thể hỏi, túm lại là tại sao không?” Quan Ninh không có tính nhẫn nhục chịu đựng, nhưng cho tới nay sẽ không tùy tiện phát cáu mất bình tĩnh, Tống Thanh Hoà không thể tưởng tượng được nguyên do cô nàng và Ngô Duệ cãi nhau.

Quan Ninh không định giấu anh, “Cậu ấy có rất nhiều bạn gái cũ, ban đầu tui cũng chẳng bận tâm, nhưng sau khi biết người gần nhất chia tay không phải vì tình cảm nhạt phai, tui nghĩ tới lần nào là khó chịu lần đó. Hôm qua tui mới biết, bọn họ chia tay do người cô bé kia thích là Quan Trình, ngày nọ nhỏ ôm Quan Trình và bị Ngô Duệ bắt gặp, cả hai kết thúc chóng vánh, Ngô Duệ chưa gác hết tình cảm đã quen tui, tui không chấp nhận được.”

Tống Thanh Hoà cởi cúc áo bộ đồ tây, nhẹ giọng hỏi, “Sao bà biết nó chưa gác? Tình cảm đàn ông không lâu dài như đàn bà mấy người đâu, cắt đứt là cắt đứt, hiếm ai lưu luyến lắm. Cậu ta nói sao?”

“Cậu ta đổ thừa sĩ diện nên mới không kể lý do với tui, bạn bè nhắc tới là cậu ta nhặng xị nhưng không có nghĩa cậu ta chưa dứt tình, chưa đổi mã wifi tại cậu ta quên, ông thấy tui tin được chắc?” Quan Ninh nghiêng đầu nhìn Tống Thanh Hoà.

“Cớ sao không?” Tống Thanh Hoà nói thẳng, “Dù tui không lạc quan về hai người lắm, nhưng Ngô Duệ không giống như một người mắc kẹt trong ngõ cụt. Mấy lần trước cậu ta nhanh chóng sang trang mới mà, kì này đặc biệt lắm hử? Đáng để cậu ta lưu luyến tới vậy?”

Quan Ninh im ru nhìn anh một lát, chợt hỏi, “Ông đang an ủi tui đấy hả?”

Tống Thanh Hoà phì cười, “Chứ sao? Việc nào ra việc nấy. Tui biết tỏng trong lòng bà nghĩ gì, bà ghen khi cậu ta chung tình, cậu ta tuyệt tình thì bà sợ mai này hai người kết thúc cậu ta sẽ cư xử tương tự, đúng không?”

Quan Ninh gật gù.

“Thì bởi, mắc gì bà cứ nghĩ về chuyện hậu chia tay miết vậy? Chẳng phải bà muốn trở thành một người phụ nữ hưởng niềm vui trước mắt à?”

“Tui ——”

Tống Thanh Hoà nghiêm mặt, “Chả ai mong xa nhau, ấp ủ chia tay ngay lúc cuồng nhiệt yêu đương hết, trừ phi bà không thích cậu ta đủ. Nếu bà thích cậu ta đủ nhiều sẽ nghĩ đến hai người thiên trường địa cửu.”

“Do mấy cuộc tình cũ của Ngô Duệ toàn ngắn ngủi, tui phải chuẩn bị cho việc cậu ta chán mình bất cứ lúc nào.” Quan Ninh đáp.

“Bà kém tự tin đến thế hả?”

“Thanh Hoà à, tui lớn hơn cậu ấy nhiều tuổi, chờ khi cậu ấy đạt ngưỡng chín muồi thì tui đã héo, tui cần phải tính chuyện lâu dài.”

“Bà có tính kết hôn với cậu ta không?” Tống Thanh Hoà thình lình hỏi.

“Gì cơ?” Quan Ninh sửng sốt, chẳng phải vì Tống Thanh Hoà hỏi vấn đề này mà là đáp án mình suýt thốt ra kia. Cô muốn. Cô muốn thật. Thế mà cô thực sự muốn kết hôn với Ngô Duệ. Sao cô và Ngô Duệ kết hôn được chứ?

“Từ vẻ mặt bà, tui đọc được mấy ý,” Tống Thanh Hoà thong thả liệt kê, “Một, đáp án của bà là muốn kết hôn với cậu ta. Hai, bà cảm thấy hai ngươi không có khả năng kết hôn. Ba, bởi vì bà thấy, hiện tại mình rất bế tắc.”

Quan Ninh nhếch khóe miệng cười cười, “Ông nói không sai.”

Tống Thanh Hoà lý trí hơn cô nhiều, “Quan Ninh, thật ra bây giờ rất đơn giản, hoặc là bà chờ cậu ta vơi hết yêu thích, dựa theo bà suy đoán, thời gian sẽ không lâu lắm. Hoặc là giờ bà hỏi xem cậu ta có muốn kết hôn với bà không, phương pháp này trực tiếp sẽ giúp bà dao sắc chặt đay rối rút ra quyết định. Đưa di động cho tui.”

Quan Ninh biết Tống Thanh Hoà muốn làm gì, cô kháng cự siết chặt điện thoại.

Đâu cần hỏi, Quan Ninh biết Ngô Duệ chưa tính đến việc kết hôn, huống chi tới việc cưới mình. Thay vì kết thúc như vầy, cô hi vọng đoạn tình cảm này có thể đi đến kết thúc một cách tự nhiên, mặc kệ kết quả ra sao.

“Thôi bỏ đi,” Quan Ninh thở dài, “Giờ tui biết mình muốn gì rồi.”

“Biết thật hả?”

Chuyện chia tay sớm muộn gì cũng phải đến, cô muốn làm hai người trong mối tình này hài lòng, thoải mái nhất có thể, dẫu làm chuyện đời trước trồng cây đời sau hóng mát, cô cũng không muốn qua loa chia tay Ngô Duệ, giả thế cô sẽ hối hận suốt đời.

“Thanh Hoà, cảm ơn ông, tui về trước nha.” Có ánh sáng loé lên trong mắt Quan Ninh, cô đứng dậy xách theo mèo con, chạy tới chỗ xe mình đậu. Sau đó cô nàng xoay người, nhiệt tình vẫy tay với Tống Thanh Hoà.

Ngó bộ dáng cô nàng nóng lòng về gặp Ngô Duệ, Tống Thanh Hoà không khỏi nở nụ cười. Trên thế giới này, ai cũng bận rộn, bận sống, bận chết, bận kiếm tiền, bận tiêu tiền, vẫn còn người bận lòng vì yêu, điều này thật tuyệt biết bao.

Quan Ninh chở mèo đi tìm Ngô Duệ.

Ngô Duệ đưa chìa khóa biệt thự cho cô, nhưng khi cô vào nhà phát hiện Ngô Duệ không ở đây, cô bèn gọi cho cậu, phải mất rất lâu Ngô Duệ mới bắt máy.

“Cậu/Chị ở đâu?” Hai người gần như đồng thời lên tiếng.

Quan Ninh đáp, “Tui tới tìm cậu nhưng không thấy cậu ở nhà.”

Ngô Duệ lập tức bảo, “Chờ em mười phút.”

“Cậu đang ở đâu?” Quan Ninh hỏi lại.

Ngô Duệ chần chờ, “Em ở cửa nhà chị, ngồi tới độ chân tê rần.”

Tim Quan Ninh nảy lên thình thịch, cô xoay người đi ra ngoài, ngoài miệng bảo, “Ngồi yên đó, ở đằng kia chờ tui, tui mang đồ cho cậu.”

“Dạ, em ra cửa khu phố chờ chị.”

Ngay khi Quan Ninh ngồi vào xe trời bỗng đổ mưa. Trời vốn quang đãng mà nói mưa là mưa liền, cô nổ máy xe, kiểm tra dự báo thời tiết trên điện thoại, cập nhật vài giây trước báo lượng mưa vừa, không khí trong lành kèm báo động vàng có sấm sét.

Trong lúc lái xe Quan Ninh nghĩ ngợi, Ngô Duệ bảo chờ cô ở cửa khu phố, thấy trời mưa chắc cậu sẽ biết tìm chỗ trú nhỉ?

Xe chạy đến cửa khu phố Phượng Ninh, Quan Ninh thấy Ngô Duệ đứng tránh mưa trước một tiệm bán quần áo, có hai cô gái túm tụm đứng kế bên, thỉnh thoảng họ nghía cậu, dường như cậu ấy không phát hiện, vừa thấy xe cô là cậu dầm mưa chạy tới.

Quan Ninh mở cửa xe, để cậu ngồi vào.

Hai cô gái đứng trước cửa tiệm đối diện xe rù rì thảo luận, cô để Ngô Duệ ngồi vào chỗ mình rồi hạ cửa sổ xe.

Ngô Duệ mù mờ nhìn theo tầm mắt cô, đối mắt với mấy ánh mắt hóng hớt của hai cô gái.

Quan Ninh lấy cây dù đưa Ngô Duệ, bảo: “Đưa dù cho họ đi.”

Ngô Duệ nghe lời gật đầu, toan mở cửa xuống xe nhưng phát hiện cửa bị khóa, cậu ngoái đầu, nhận thấy Quan Ninh bây giờ hơi khác thường. Vẻ ngoài Quan Ninh không có tính công kích, thuộc kiểu vẻ đẹp dịu dàng thuỳ mị của mỹ nhân truyền thống Trung Quốc, song lúc này cô hơi dữ dằn, sắc nhọn.

Cậu ý thức được gì, bèn chuyền dù từ cửa sổ xe.

Một cô bé cảm kích đi tới.

Đợi dù đặt vào tay cô gái, Quan Ninh nâng cửa sổ lên, lái xe vào khu phố.

Khi xuống xe Ngô Duệ mới phát hiện ghế sau có một con mèo.

“Đây là?”

“Còn chưa đặt tên, tui lười động não, cậu nghĩ đi.”

Ngô Duệ nở nụ cười, “Đây là quà sinh nhật chị tặng em hả?”

Nghe chất giọng vui vẻ của cậu, Quan Ninh đè xuống xúc động nói ra câu lọt tai, cố ý lạnh mặt, “Không cần thì để tự tui nuôi.”

“Cần chớ, em không cần hồi nào?” Ngô Duệ dợm duỗi tay ôm mèo, nhưng nhớ tới ai đó nói phải cho mèo một tuần thích nghi, nhịn không ra tay, song cậu không kìm nổi dán tới ôm Quan Ninh, “Chị ơi, em cảm ơn nha.”

Người Ngô Duệ có hương sữa tắm rất dễ chịu, hôm nay kiểu tóc cậu trông ngoan cực, Quan Ninh không đành lòng đẩy ra, ngoài miệng thì bảo, “Chúng ta đang chiến tranh đấy, chớ có động tay động chân với tui.”

“Được thôi, chị còn để ý tới em là em vui lắm rồi.” Ngô Duệ đáp.

Quan Ninh không tiếp lời, cô với lấy cây dù, xuống xe ôm mèo. Ngô Duệ vội vã xuống theo, cẩn thận lấy mèo từ tay cô. Dòm điệu bộ này của cậu, Quan Ninh thầm thấy kỳ quái, cậu mắc phiền với em trai mà lại đi thích mèo, mèo đáng yêu hơn trẻ con ư?

Hai người một mèo cùng đi dưới dù, Ngô Duệ cố ý hoặc vô ý hích bả vai, khẽ đụng cánh tay, chạm nhẹ bàn tay cô, một đường chẳng chịu yên thân.

Vào nhà, Quan Ninh sắp xếp ổ mèo, rót nước và đổ đồ ăn cho nó, sau đó lôi kéo Ngô Duệ vào nhà tắm.

“Chị ơi, chúng ta làm gì dạ?” Mắt Ngô Duệ lóe sáng.

Quan Ninh nhìn cậu một chốc rồi nói, “Tóc cậu ướt, sấy khô.”

“Ồ.” Ngô Duệ thoáng thất vọng rồi mau chóng hồ hởi, bởi Quan Ninh để cậu dựa vào thành bồn rửa tay, cô tự mình lấy máy sấy cho cậu.

Ngô Duệ muốn nhìn mặt cô nên thay vì cúi đầu, cậu phải còng lưng.

Tóc Ngô Duệ rất mềm, tay cô luồn vào kẽ tóc, gần như để mu bàn tay hứng nhiệt, cố giữ khoảng cách với da đầu hòng không để nóng da.

“Chị ơi.”

“Gì?”

“Em đổi mã rồi.”

“Ừa.”

“Em biết sai rồi.” Ngô Duệ nói dưới tiếng máy sấy ù ù.

“Thế à?”

Ngô Duệ thoáng túm quần áo Quan Ninh, “Chị ơi, chị đánh em hay mắng em đều được, chứ chị đừng lơ em, em chưa bao giờ biết mình sẽ sợ hãi nhường ấy khi chị phớt lờ em.”

Tay Quan Ninh đứng khựng, hạ nhiệt máy sấy xuống một nấc.

Cô muốn hỏi mình bơ cậu hồi nào, chả phải còn dặn trong điện thoại kêu cậu ra ngoài đấy thôi, song cuối cùng cô hỏi, “Sợ cái gì?”

Ngô Duệ chậm rãi ôm eo Quan Ninh, dán vào cô với mái tóc xù. Cậu nghe thấy Quan Ninh tắt máy sấy, tựa vào vai cô, Ngô Duệ thều thào, “Em sợ chị không cần em nữa.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...