Giống Và Khác
Chương 4: Chuyến cắm trại toàn trường (1)
Học sinh trong lớp sau khi bị tiếng hét của nó làm bất tỉnh nhân sự thì đều lần lượt được đưa xuống phòng y tế. Một vài đứa vía lớn nghe tiếng hét của nó chỉ chóng mặt chứ chưa ngất nhưng như vậy cũng đủ để họ sợ rồi. Nó mặt nóng phừng phừng do tác động của bọn ''đàn em'' tào lao mà nổi cơn thịnh nộ. Hừ, không đâu lại tin vào mấy chuyện tình yêu giống trong truyện teen vớ vẩn mà gán ghép nó với hắn. Đầu đuôi cũng do hắn, ai bảo giàu có giống nam chính trong truyện teen, ai bảo hống hách giống nam chính trong truyện teen làm gì? Nó bất bình với cuộc sống của hắn (Bà này tiện thể ghen ăn tức ở với gia thế nhà Nhiên Hạo đây mà!). Hắn nhâm nhi hết phần ăn của mình cũng là lúc chuông vào lớp reo lên. Rõ là hay nha! Không biết nội công thâm hậu vừa rồi là do ai gây ra mà gần như cả trường đều ngất hết. Phòng y tế hôm nay rất ''đông khách'', quả thực là rất khâm phục. Nhưng mà nếu là cái con nhỏ bà chằn ấy thì chẳng có gì lạ, thể loại chanh chua đanh đá khiếp thế cơ mà! (*t/g: Chị ý sau lưng anh kìa! *Hắn: Sao cơ?... ''nhìn trước ngó sau rồi chuồn mất dép'' *t/g: Ha ha, sợ chị ý tới mức bỏ chạy cơ đấy! *Hắn: ...). Mà kể cũng lạ, hắn vào trường này với hai bàn tay không, không hề có tiểu thuyết tình yêu nào, cũng chưa hề sáng tác, tại sao tự dưng lại bảo hắn tạo ra một cuốn tiểu thuyết tuổi teen nhỉ? Và lại còn nghe loáng thoáng có tên mình trong vấn đề nam chính gì gì đấy thông qua mấy cái bọn ''buôn dưa lê bán dưa chuột'' trong lớp nữa. Bộ hắn sắp được mời đi đóng phim à?Hắn bước về lớp, lớp học vắng tanh do chấn động vừa rồi khiến nhiều người phải ''nhập phòng y tế''. Hắn cũng đang không biết cô y tế có bị chấn động do tiếng hét đó không. Nếu như cũng bị chấn động...@@@ Vậy thì chẳng có ma nào chữa cho đám người bị ngất kia cả. Nó đang ngồi nốc nốt cái xúc xích cuối cùng, do vừa rồi bị làm phiền nên không được ăn. Nhìn nó ăn mà ai cũng phải nhỏ rãi vì thèm. Cái con heo ăn tham kia ăn cứ thêm mấy cái biểu cảm sinh động vào đâm ra người ta cũng cứ nghĩ cái xúc xích kia chắc phải ngon lắm đây. Nó rất hợp nếu đi quay phim quảng cáo giới thiệu đồ ăn đấy!- Cô chắc là heo ấy nhỉ?Đang ăn ngon miệng, bỗng nó nghe một giọng nói chua lòm vang lên bên tai. Nó hậm hực, mất cả ngon. Nó ngẩng đầu lên với tia sát khí hừng hực:- Anh muốn chết phải không?- Tôi cũng rất muốn giết cô. Cô là lợn nên có thể bán được khối tiền ấy!- Đồ khốn kiếp!Nó xắn tay áo ra đuổi theo hắn đánh túi bụi. Hắn thấy nó đuổi mình vội vàng chạy đi thật nhanh. Ôi mẹ ơi, con nhỏ này rất dễ bị chọc giận nha. Có khi nào hôm nay mình phải ra tay đánh nhỏ để bảo vệ bản thân không đây? Nó rượt hắn mệt muốn rã rời. Cái tên chết bầm kia chạy nhanh dữ, nó đuổi mãi mới bắt được hắn nhưng do quá mệt đứng nghỉ ngơi thế là hắn chuồn được luôn. Nó ngao ngán nhìn cái con người đang chạy rất xa so với mình. Thôi thì cóc đuổi theo nữa.Trở về lớp, học sinh cũng đã quay lại. Ai ai cũng nhìn nó với ánh mắt sợ hãi. Nó bước về chỗ ngồi, hắn một lúc sau mới mò về lớp nhưng do nó cũng bớt giận và để tránh đám người trong lớp lại gán ghép, nó không đánh hắn nữa. Cô chủ nhiệm lại một lần nữa vào lớp. Bà cô này hôm nay thật lắm việc, nhắc gì nhiều thế không biết!- E hèm! Tuần tới trường ta sẽ có chuyến đi cắm trại, các em nhớ chuẩn bị!- Oa... Ooh~ Oh ze!Học sinh cả lớp vỗ tay rần rần, đến khi cô chủ nhiệm ra khỏi lớp rồi mà học sinh vẫn còn nháo nhào. Chà, sắp được đi cắm trại, học sinh nào mà lại không vui chứ? Tất cả ngồi bàn tán xôn xao. Tiết học ấy không tiếp diễn bởi giáo viên cũng đi chuẩn bị. Vậy là tụi nó được ngồi chơi cả giờ...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương