Gửi Ngài Kim Chủ Sâu Không Lường Được

Chương 43: 211 – 215



211.

Đợi một hồi lâu mới đến lượt khám của chó ngố. Bác sĩ nói: “Ngồi lên giường.”

Trịnh Hòa thấy trong phòng bệnh chỉ có một cái giường, thế nên ôm chó ngốc ngồi lên đó.

Bác sĩ nói: “Cậu ngồi đấy làm gì?”

Trịnh Hòa nghe theo, bỏ chó ngố xuống đất.

Bác sĩ đành phải nói rõ: “Ý tôi là: chó – trên giường, cậu – xuống!”

Trịnh Hòa vội vàng để chó lên giường, rồi ngoan ngoãn đứng sang một bên.

Bác sĩ soi đèn pin vào miệng chó ngố, lại ấn ấn bụng, Husky bỗng dưng nâng đuôi lên.

“Nó nâng đuôi làm gì?” Bác sĩ ghé đầu vào phía sau mông chó ngốc, nhìn xem bên mông có bệnh khuẩn gì không. Trịnh Hòa chưa kịp ngăn lại thì chó ngố đã thả rắm ngay cạnh mặt bác sĩ.

Mặt bác sĩ tái mét.

Trịnh Hòa cười gượng, đặt đuôi chó bịt lại ‘cúc hoa’, nói “Lý do tôi mang nó đến xem bệnh là thế đó…”

Bác sĩ mở cửa sổ, hít sâu vài lần, đeo khẩu trang rồi mới dám khám tiếp.

Bác sĩ hỏi: “Nó ăn gì?”

Trịnh Hòa: “Cái gì cũng ăn.”

Bác sĩ: “…Mấy hôm nay nó ăn gì.”

Trịnh Hòa: “À! Nó ăn… cơm, thịt, rau, đại khái chúng tôi ăn gì nó ăn nấy, dễ nuôi lắm, chẳng kén ăn bao giờ.”

Bác sĩ: “Cậu có thể nói tỉ mỉ hơn không? Lúc nào ăn cái gì, ngoài bữa cũng tính.”

Bình thường ở nhà cậu vẫn hay ăn vặt, chó ngố lại thích quấn quanh chân, thấy nó đáng yêu, thỉnh thoảng cậu vẫn đút cho nó một ít. Bác sĩ bảo kể hết ra cũng khó, nhìn đám mỡ quanh bụng cậu là biết đống đồ ăn vặt đó nhiều thế nào.

Bác sĩ thấy Trịnh Hòa mãi không trả lời, hỏi: “Sao thế, không nhớ được?”

“Cũng không phải, mấy hôm nay bữa chính nó ăn canh rau chân vịt, dương xỉ xào thịt ăn với cơm, bữa ngoài có… hạt dẻ, kem, bò khô, socola…”

“Đợi chút!” Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, nhíu mày, “Sao nó ăn nhiều thế?”

“Tôi cứ tiện tay đút cho nó thôi.”

“Cậu có biết chó không được ăn socola không?”

Trịnh Hòa trợn tròn mắt: “Chó không được ăn socola ạ? Không phải chỉ có mèo thôi sao?”

Bác sĩ cảm thấy mình sắp bị suy nhược thần kinh: “Mèo, chó đều là động vật, đều phải ăn uống đi vệ sinh, cậu nghĩ chúng khác nhau nhiều lắm sao?”

“Bác sĩ không biết rồi, mèo với chó khác nhau nhiều chứ. Tôi nói cho bác sĩ nghe, ở thời Ai Cập cổ đại, mèo là giống hoàng gia…” Trịnh Hòa bắt đầu thao thao bất tuyệt.

Bác sĩ vội vàng viết bệnh án, nét chữ như rồng bay phượng múa, viết xong thì dúi thẳng vào tay Trịnh Hòa, vẫy vẫy tay như đuổi ruồi bọ: “Đối diện là chỗ lấy thuốc, tiền xuống tầng một tính. Đi mau đi.”

Trịnh Hòa còn chưa nói đủ: “Tôi thấy hai ta rất hợp ý nhau, bác sĩ xem nó có cần tái khám không? Lần sau đến chúng ta nói chuyện tiếp.”

Bác sĩ: “…”

212.

Hoạt động truyền thông của Xuân Kiếp đang vào giai đoạn nước rút.

Giám chế Tống bận đến độ chân không chạm đất, hận sao một ngày không có 48 tiếng. Đêm đến, hắn đành nằm buồn trên giường, lôi điện thoại của Thành thiếu hôm trước mới lấy trộm ra nghĩ bậy bạ.

Vài ngày như thế trôi qua, giám chế Tống không chịu nổi cô đơn, bắt đầu nghĩ cách để Thành thiếu làm chương trình với mình.

Thành thiếu là loại người nào?

Dù vào thời điểm hai người ngọt ngào nhất cũng biết phân biệt công tư, huống chi giờ anh còn muốn né Tống Nhiên? Vậy nên, lúc phát hiện mất di động, Thành thiếu liền mua cái khác, thay số rồi nhắn tin hết một lượt cho những người mình quen, bảo họ đừng cho Tống Nhiên số mới của mình.

Mọi người đa phần không biết chuyện xảy ra giữa Tống Nhiên và Thành thiếu, chỉ tưởng khúc mắc do lợi ích của công ty. Vậy nên, một số kẻ nhiều chuyện liền hăm hở đi nói số của Thành thiếu cho Tống Nhiên, còn gửi nội dung tin nhắn của cậu cho hắn.

Giám chế Tống không hề nghĩ ‘anh ấy đang trốn mình’ mà chỉ cho rằng Thành thiếu muốn khiến mình bất ngờ. Vậy nên, hắn kiên nhẫn không gọi tới, đợi xem ‘bất ngờ’ của anh là gì.

Lại một tuần trôi qua.

Sắp đến thời gian thực hiện những chương trình lần trước giám chế Tống đưa cho Thành thiếu. Cuối cùng, hắn cũng tìm được cơ hội để nói chuyện với anh, hít sâu vài cái làm công tác chuẩn bị tư tưởng rồi mới gọi.

“Alô, đoán xem tôi là ai?” Giám chế Tống thấp giọng nói, thêm việc điện thoại cũng khiến âm thanh hơi biến dạng, Thành thiếu thực sự không nhận ra giọng của người bên kia.

“Chào ngài, xin hỏi ngài là?” Thành thiếu hỏi lễ phép.

“Anh đoán xem, Thành thiếu.”

Nếu không phải hai tiếng Thành thiếu khiến anh biết người kia cũng ở trong giới, thì anh đã ngắt cuộc gọi rồi: “Thực xin lỗi, tôi không hiểu.”

“Để tôi gợi ý nhé, chúng ta từng ân ái mà? Giờ tôi vẫn có thể nhớ được hầu kết quyến rũ của anh, đáng yêu chết mất!”

Thành thiếu nghe được người kia là nam, còn tưởng là bạn mình: “Tôn Công?”

“Không phải.”

“Giám đốc Chu?”

“Không phải.” Giám chế Tống không nhịn được cười, giọng nói run rẩy, “Tôi là Tống Nhiên, tình yêu à, anh có nhớ em không?”

Mặt Thành thiếu sầm lại, anh nhìn số điện thoại trên màn hình, kéo thẳng vào sổ đen!

213.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mới đó mà đã một tuần trôi qua, Trịnh Hòa và Bạch tiên sinh phải rời khỏi sơn trang.

Ngày chia tay, Trịnh Hòa lưu luyến không rời, hết sờ cái này lại muốn lấy cái kia, mặt mày ủ dột. Husky không biết mình sắp phải chuyển nhà, quấn quýtbên chân Trịnh Hòa nghịch đuôi mình.

Bạch tiên sinh buông quyển sách trên tay xuống, nhìn Trịnh Hòa đang u buồn đứng bên cửa sổ, chợt nhớ về hồi trước.

Lần đầu tiên ông gặp Trịnh Hòa không phải ở BEACHER mà còn trước đó.

Lúc ấy ở Thanh Đảo có một sự kiện điện ảnh rất lớn. Bên tổ chức mời rất nhiều ngôi sao hạng hai, cầm gậy chạy quanh con đường bao lấy rạp chiếu phim. Trịnh Hòa vẫn còn non nên chỉ được xếp vào đội cổ vũ bên đường. Thỉnh thoảng cũng có vài cảnh đặc tả cho cậu.

Bạch tiên sinh có đầu tư cho sự kiện này nên được mời đến. Trước khi khai mạc, tất cả mọi người đều phải đứng bên lề đường. Bạch tiên sinh cũng đành chịu cảnh mặt trời chiếu mặt. Vệ sĩ sợ có việc ngoài ý muốn xảy ra, bèn chọn một chỗ ngay sát rìa đường cho ông. Tình cờ thế nào, người đứng trước mặt Bạch tiên sinh chính là Trịnh Hòa.

Bạch tiên sinh đảo qua đám người một lượt, không hiểu sao ánh mắt lại dừng lại trước cậu thanh niên áo trắng này. Trong óc ông đột nhiên bật ra một ý nghĩ ‘nhìn khung xương cũng không tệ’.

Trịnh Hòa cầm que cổ vũ, thấy ngôi sao đang chạy đến gần mình, căng thẳng quá mà nghiêng người, nhìn theo người kia. Nhờ thế mà Bạch tiên sinh nhìn thấy nửa gương mặt coi như cũng tạm được của cậu. Ánh mắt ông quét qua hàng mi tầm tầm, cặp mắt có chút nhỏ, bờ môi mím chặt có vẻ rất mềm mại rồi bất giác nhìn tiếp xuống dưới. Tuy nhiên, phần đó đã bị vệ sĩ che mất nên đành thôi.

Suốt buổi lễ khai mạc, Bạch tiên sinh chỉ nhìn chăm chú vào Trịnh Hòa.

Còn cậu Trịnh Hòa ngây ngô đó thì không quay đầu nhìn lại đến một lần.

Lễ khai mạc kết thúc, theo kế hoạch, Bạch tiên sinh phải lên máy bay về Nhật Bản, nhưng khi thư ký báo lịch trình, ông lại trầm ngâm một lát rồi hỏi giám đốc Tống: “Buổi tối sẽ mời mấy cô cậu ngôi sao tham gia liên hoan đúng không?”

Giám đốc Tống làm vẻ mặt cực kỳ đáng khinh: “Đúng vậy, Bạch tiên sinh muốn tham gia sao?”

Bạch tiên sinh cười nhẹ: “Ừm, vữa nãy thấy được một mục tiêu không tồi.”

“Ui chao, đúng là hiếm khi…”

Lúc nghe tin buổi tối có liên hoan, Trịnh Hòa vốn cảm thấy rất vui vẻ, được ăn ké một bữa ngon ai chẳng vui.  Nhưng khi cậu nói điều đó với tiền bối, anh ta cười lạnh, kể ra sự thật về buổi liên hoan. Trịnh Hòa càng nghĩ càng hoảng, cậu lén lút chuồn về trước.

214.

Rốt cuộc đến lúc phải rời đi.

Bạch tiên sinh khép sách lại, vỗ vai Trịnh Hòa, nói: “Đến giờ rồi, phải đi thôi.”

“Vâng.” Trịnh Hòa cầm dây xích chó trong tay, dắt Husky lên xe.

Bạch tiên sinh ngồi bên Trịnh Hòa, xem tiếp quyển sách vừa nãy. Trong xe trở nên yên lặng.

“Bạch tiên sinh…” Trịnh Hòa nhẹ nhàng gọi, tựa đầu vào bờ vai ông.

Bạch tiên sinh đặt sách xuống, chỉnh lại vai để cậu tựa vào thoải mái hơn, hỏi: “Sao thế? Vẫn thấy buồn?”

“Vâng.”

“Nếu em thích có thể đến lúc nào cũng được.”

“Em buồn không phải vì thế…” Điều khiến cậu buồn bã chỉ có mình cậu biết. Cậu vẫn luôn nghĩ, trong khoảng thời gian này, Bạch tiên sinh đối tốt với cậu là vì ông đang bệnh, bên cạnh chỉ có một mình cậu. Nhưng giờ ông hết bệnh rồi, bọn họ phải rời khỏi sơn trang, quay về với chốn phồn hoa rực rỡ, bên cạnh ông sẽ có rất nhiều tình nhân đẹp và hoàn mỹ hơn cậu. Liệu Bạch tiên sinh có thể vẫn như bây giờ ư?

Bạch tiên sinh ôm lấy eo Trịnh Hòa, từ góc nhìn của ông, bả vai cùng đường eo của cậu vẫn như ngày nắng nóng đó, cậu thanh niên trong chiếc áo sơ mi trắng ngày ấy không hề thay đổi, làn da vàng căng tràn nhựa sống, giống như chỉ cần răng nanh khẽ cắn xuống, dòng máu ấm áp, nóng bỏng đó sẽ phủ kín gương mặt ông.

Một câu nói đột nhiên lóe lên trong óc, ông nói ra ngay sau đó.

“Em có đồng ý tới ở cùng tôi không?”

00:01s. Trịnh Hòa quay đầu sang.

00:04s. Bạch tiên sinh cắn lưỡi, không hiểu sao mình lại đột nhiên nói ra như thế.

00:30s. Hai mắt Trịnh Hòa bắt đầu đỏ lên.

03:06s. Bạch tiên sinh bắt đầu nghĩ cách lấp liếm những lời vừa nói.

04:35 giây. Trịnh Hòa bổ nhào vào lòng Bạch tiên sinh.

Xe vẫn chạy.

Bóng rừng cây từ phía xa loáng qua tấm kính.

Trong xe u ám.

Bạch tiên sinh cúi xuống nhìn Trịnh Hòa trong lòng mình.

Trịnh Hòa vẫn chôn đầu trong lòng Bạch tiên sinh.

Bạch tiên sinh nhẹ nhàng quàng tay qua đầu Trịnh Hòa.

Nhận lấy cái ôm này.

215.

Bởi vì video quay với Trịnh Hòa, Mạt Mạt trở thành nhân vật được chú ý. Chuyện của cậu và KUY trong giới không còn lạ gì, nhưng không biết phóng viên nào không thèm để ý quy củ trong giới, đem chuyện này đưa lên mặt báo.

Lúc ấy Mạt Mạt hẵng còn quay phim cho Xuân Kiếp nên KUY không nói gì cho cậu hay, gọi điện bảo người nhà giải quyết chuyện này rồi qua Singapore chụp ảnh.

Ông cố nội của KUY là đợt học sinh cuối cùng đi du học, chưa lấy được bằng thì triều Thanh sụp đổ – mất nước.

Ông cố nội nghĩ: nước đã mất rồi, thôi thì ở lại Úc, sau chiến tranh, nhân lúc kinh tế đang phát triển liền đầu tư vài công ty, thành nhà đầu tư người Hoa lớn nhất.

Những thành viên trong gia tộc đồng lứa với KUY đều chơi cổ phiếu rồi tự tích lũy vốn của mình. Khi KUY vừa mới sinh ra, đã có người ước chừng giá trị của vị cháu đích tôn này. Giống như mọi người đoán, từ nhỏ, KUY đã thích những con số, kiến thức tài chính chỉ cần đọc qua là hiểu. Anh rất được mọi người trong gia tộc coi trọng.

Năm KUY tốt nghiệp đại học, trong chuyến du lịch, anh có chơi Tết tại một phố người Hoa. Từ đó, anh bắt đầu hướng tới cố hương Trung Quốc, dùng tiếng Trung nói chuyện với du học sinh Trung Quốc. KUY rất ngạc nhiên khi biết hiện Trung Quốc không còn thắt bím, phụ nữ không cài hoa lên đầu, Trung Quốc khác hẳn với bức tranh anh vẫn vẽ ra. Càng nghĩ càng thấy khó chịu, giống như cô gái mà anh hâm mộ nói ‘Thực ra tôi phẫu thuật thẩm mỹ’.

KUY rời khách sạn, lên máy bay sang Trung Quốc.

Sau đó, anh vô tình tham gia một công ty người mẫu, quen Mạt Mạt, dạy cậu ấy tiếng nước ngoài, từ từ lên kế hoạch cho cuộc đời mình, đợi đến năm 30 tuổi sẽ về Úc kế nghiệp.

Mạt Mạt không hề biết điều này.
Chương trước Chương tiếp
Loading...