Gửi Trọn Tim Yêu

Chương 04 - Part 01



Chương 04

 

Minh Sang cũng lúng túng không kém , anh thật khó mở lời. 

Cô gái nhặt chiếc cặp lên trao cho anh : 

- Cổ áo anh bị bẩn , nên tôi... 

- À ! Thế à... Không sao . Đến công ty, tôi sẽ tẩy sạch nó. 

Cô gái mỉm cười khi nhìn thấy dấu son môi của mình trên má anh. 

- Cô cười gì thế ? Mặt tôi... 

Minh Sang ngơ ngác hỏi : 

- Không . Đây anh... 

Cô gái vừa kéo hộp khăn giấy ra thì chiếc xe ngừng lại .Minh Sang lật đật chạy xuống. 

- Xin lỗi cô , tôi phải xuống xe đây . Chào cô. 

Cô gái nhìn theo Minh Sang , lắc đầu : 

- Trời ạ ! Mặc như thế mà vào làm việc ư ? 

Cô nhìn lên bảng hiệu công ty "Công Ty TNHH Đại Thành". 

- Há ! Chết rồi ! Cha mà thấy nhân viên không tề chỉnh như thế thì... anh ấy sẽ bị đuổi mất thôi . Không được, mình phải giúp anh ta. 

Nghĩ thế , cô gái đập cửa : 

- Bác tài ! Cho cháu xuống. 

Cô gái bước xuống xe, hối hả chạy vào trong công ty . Mọi người trên xe đều bật cười : span>

- Phải lòng rồi . Thấy sét tình yêu mà. 

Minh Sang rất vui vì ngày đầu tiên đi làm mà . Gặp ai , anh cũng chào , và cũng được đáp lại bằng nụ cười. 

Anh nghĩ chắc là tại vẻ đẹp trai, phong độ của anh nên mọi người đều có thiện cảm .Tiếng bước chân của anh vững chắc và tự tin hơn. 

Bước vào phòng kinh doanh, Minh Sang cúi đầu : 

- Em tên Minh Sang , là nhân viên mới của công ty đươc. nhận vào làm tại phòng kinh doanh . Xin chào anh chị buổi sáng ạ. 

Cả chục cặp mắt đều quay ra cửa . Lập tức , cả chục cái miệng cũng mở ra ra. 

- Hi... Hi... Anh gì ơi ! Trông anh thật là đẹp trai đây... 

- Trời ạ ! Chú em ơi ! Làm gì thì làm "nổi tiếng" thế không chừng nhân viên nữ trong công ty này chết hết. 

Vẫn không biết chuyện gì, anh vẫn nhoẻn miệng cười : 

- Mong anh chị chỉ bảo ạ. 

- Nhìn chú em chắc là giỏi hơn tui. này rồi, còn chỉ với bảo gì nữa . Có chú em "truyền kinh nghiệm " cho tụi tui thì có. 

- Anh Sang ơi ! Anh thật là tài đó . Lần đầu tiên đi làm , đã gây ấn tượng trong lòng bọn em rồi. 

- Ơ... tôi không dám. 

Chợt có tiếng gót giày nện nơi phía sau lưng Minh Sang, rồi một cô gái xuất hiện : 

- Chào anh . Anh đi theo tôi. 

- Để làm gì ? Nè ! Đừng kéo chứ, nơi đây là công ty. 

- Ủa, Nhã Tâm ! Em đến chơi hả ? Giám đốc chưa tới. 

- Chào anh chị, em xin phép một chút. 

Nhã Tâm kéo Minh Sang : span>

- Đi theo tôi , nhanh đi ! 

Kéo anh chạy như bay vào toa lét, cô quay anh vào kiếng : 

- Nè ! Anh nhìn đi. 

Minh Sang hoảng hồn, anh đưa tay sờ lên má. 

Minh Sang cũng lúng túng không kém , anh thật khó mở lời. 

- Cái gì thế này? Tôi sao lại... chuyện này là sao? 

Nhã tâm chìa khăn giấy ra trước mặt anh: 

- Của tôi đấy, xin lỗi anh. 

- Của tôi đấy, xin lỗi anh. 

Nhớ lại lúc trên xe, Minh Sang để mặt: 

- Sao lúc đó cô không nói cho tôi biết, để bây giờ cả công ty hầu như đều nhìn thấy hết rồi. 

- Tôi xin lỗi... lúc đó tôi chưa kịp nói, anh đã xuống xe rồi. Nè! Anh đừng có lau như vậy, không ra đâu. Để tôi... 

Giằng lấy khăn giấy từ tay Minh Sang, cô kéo cổ anh xuống. 

- Thấp xuống coi! 

Minh Sang đưa mắt nhìn cô gái. Hơi thở của anh phà lên má cô nóng hổi khiến cô ngượng ngùng không dám nhìn anh. 

- Xong rồi đó. 

Anh đưa tay lên má: 

- Cám ơn cô. 

- Anh không giận tôi chứ? 

- Không, ngược lại tôi càng thấy nó thú vị nữa là khác. Thôi, tôi phải đi đây, cám ơn cô nhiều lắm. 

Nhã Tâm lại kéo tay anh: 

- Khoan đã! Còn cổ áo của anh kìa. 

- À! Không sao đâu, một chút thôi mà. 

- Không được! Ai lại đi làm với vết bẩn thế kia. Anh cuối xuống đây, tôi tẩy nó cho. 

- Phiền cô quá. 

- Anh nhiều lời quá. 

Minh Sang cuối xuống, họ lại mặt gần sát mặt. Nhã Tâm liếc nhìn anh. Hừ! Con trai gì nhát thế? Đụng vào có một chút cũng run. Nhưng mà anh ta đẹp trai đấy chứ. 

Dáng phong trần ra phết, chắc là mới từ tỉnh lên đây. 

- Anh xin việc ở đây lâu chưa? 

- À! mới tuần rồi. 

- Anh xin vào phòng Kinh Doanh à? 

- Ừ! mà cô làm gì trong đây vậy? Ai nhìn thấy cô cũng tỏ vẻ thân mật cả. span>

- Tôi... tôi.. 

Đúng lúc cánh cửa bật mở, cả mười mấy người chất cồng lên nhau. 

- Ui da! Làm cái gì vậy? Từ từ mà coi chứ. 

Cả hai rời xa nhau ra, Nhã Tâm trợn mắt: 

- Mấy người làm gì vậy? Co muốn tôi méc... 

- Í... đừng Nhã Tâm, tụi anh hổng nói gì hết mà. 

- Ừ, tụi chị cũng vậy. 

Nhã Tâm giận dỗi bỏ đi, Minh Sang cũng bước theo, nhưng bị chặn lại. 

- Nè! Sướng nha, quen được một người con gái như thế! 

Anh cố gắng giải thích: 

- Không, em không có quen cổ. Chuyện này chỉ là... 

- Thôi cậu ơi, quen thì nói quen, ngượng ngùng làm gì. Tôi mà như cậu hả, là sướng nhất đời rồi, chẳng qua nằm mơ cũng chả được thôi. 

Một cô gái lại gần Minh Sang: 

- Xem ra Nhã Tâm cũng chọn không lầm người. Chàng trai này chắc giám đốc thích lắm đây, thằng cha Gia Phong cạnh tranh không lại đâu. 

Một anh chàng "Bà Tám" cũng gật gù: 

- Ừ phải. À ! Mà tôi chưa thấy Gia Phong đâu à nha! 

Đúng lúc , một tiếng nói lớn làm mọi người giật mình : 

- Nè ! Giờ làm viêc. mà tập hợp ở đây làm gì vậy? Tính ngồi không rồi hưởng lương , phải không ? Tôi đuổi việc hết bây giờ. 

Mọi người cụp đầu giải tán . Minh Sang cũng bước theo. 

- Anh kia đứng lại ! span>

- Vâng, anh gọi tôi. 

- Vâng, anh gọi tôi. 

- Ngày đầu tiên đi làm mà lại gây ra sóng gió vậy rồi sao ? Anh thật là tài giỏi đấy. 

Một chàng trai với dáng người tuấn tú, đôi mắt đẹp, đôi môi trái tim y như con gái nhưng lại thốt ra những lời châm chọc khiến Minh Sang cảm thấy khó gần gũi. 

- Chỉ là chuyện hiểu lầm thôi, anh quan tâm quá. 

Cảm thấy đây là một đối thủ cả trên mọi phương diện của mình, Gia Phong cứng rắn : 

- Anh đi theo tôi, tôi sẽ phân công việc làm cho anh. 

- Vâng. 

Trở về phòng với tâm trạng khá căng thẳng, Minh Sang hỏi nhỏ một cô gái : span>

- Chị cho em hỏi, đề cập đi làm ở đây đâu ạ ? 

- Thì trong hộc bàn làm việc của em đó . Đấy ! Nó nằm kia kìa. 

- Dạ không, em phải đi giao hàng. 

Huệ Nga , tên cô gái , mở to mắt : 

- Cái gì, em đi giao hàng ? 

Nghe tiếng của Huệ Nga, cả phòng bèn xúm lại quanh Minh Sang : 

- Ổng giao cho em đi giao hàng hả ? Trời ơi ! Như vậy là đì ra mặt rồi. 

- Ừ . Tui cũng nghe thông báo là cậu sẽ làm về thông tin quảng cáo, mà giờ sao lại... Huệ Nga đảo mắt: 

- Em cứ lên gặp giám đốc trình bày rõ đi . Biết đâu ông ta sẽ giúp em giành lại công bằng. 

Minh Sang lắc đầu: 

- Thôi chị ạ, công việc nào cũng là công việc mà, miễn có tiền lương là được rồi phân biệt để làm gì? Vả lại, em cũng thích đi giao hàng lắm. span>

- Em ơi! Không phải dễ đâu . Chán lắm! Mấy bảng hợp đồng giao cho khách mà không vừa ý họ, là bị quát mắng ngay, có khi bị đưổi việc hoặc trừ tiền lương nữa đó. 

- Vậy ư ? Nhưng mà cũng phải thử thôi, việc gì cũng phải có khó khăn mà . Cám ơn anh chị đã giúp đỡ. 

- Anh kia! Sao còn ở đây Không giao hàng đi, đợi tôi đưa xe đến đón anh à? 

Đôi mắt của Gia Phong liếc xung quanh làm mọi người phải giải tán về bàn làm việc của mình. 

Tiếng Hụê Nga nho nhỏ: 

- Xem chừng chuyện hồi sáng làm "ông ta" chột dạ rồi, coi bộ em sẽ khổ dài dài. 

Chẳng hiểu chuyện gì, nhưng Minh Sang đã ngầm hiểu rằng: mình dang bị đì. Không sao . Đối với mình công việc càng khó thì càng thích thú, càng say mê, càng tìm tòi, càng học hỏi. 

Anh bước ra khỏi phòng với tâm trạng thoải mái trở lại, nụ cười lại nở trên môi . Anh lại làm cho các cô gái nhìn nữa rồi. 

Một đôi mắt nhìn theo, không thù hận, không ganh ghét, nhưng có một ngọn lửa còn nóng hơn thế: "GHEN". Chỉ một chữ cũng đủ để mọi chuyện bất công xảy ra, dù trên mọi phương diện nào. 

o0o Kéo vội tấm chăn đắp lên mặt, Nhã Tâm cự nự: - Vú ơi! Để cho con ngủ thêm một tí nữa đi . Hôm nay con nghỉ học mà. 

- Thôi cô nương, thức dậy giùm vú đi, khônng thôi ông chủ sẽ rầy chết đó. 

Cô chu môi: 

- Con không sợ. Cha mà mắng con, con sẽ méc với mẹ. Lúc đó, mẹ sẽ mắng lại cha. 

Bà vú ngồi xuống mép giường, bà xoa vào trán cô chủ nhỏ: 

- Cô lém quá! Hèn chi mẹ cô nhọc nhằn vì cô từ hồi nhỏ tí lận. 

Mắt bà ngân ngấn lệ. Chuyện của mươi mấy năm về trước bỗng chốc ùa về. 

- Vú à! Tôi đau ngực quá. 

Bà vú hoảng hốt khi thấy bà chủ vật vã trong cơn đau: 

- Trời, bà chủ! Bà có sao không? Tôi... tôi đi gọi bác sĩ đến liền nha . Bà... bà ráng đợi tôi. 

- Đừng vú! Tôi... tôi muốn gặp con bé. Vú ẵm nó đến đây cho tôi. 

- Nhưng mà... 

- Vú! Tôi van vú mà. Vú làm ơn đi . Nếu không... 

- Được, được. 

Bà vú để Nhã Tâm nằm cạnh bà chủ, nước mắt bà đã tuôn rơi từ khi nào. 

- Ôi, con tôi! Tâm ơi! Mẹ xin lỗi con. Có lẽ mẹ sẽ không nhìn thấy con trưởng thành và khôn lớn. Mẹ thương con lắm, nhưng mà... mình làm sao cãi được số trời hả con? Mẹ phải... 

- Bà chủ, bà sẽ khỏe lại mà. - Vú! Tôi có một chuyện muốn cầu xin vú. 

- Bà chủ, bà sẽ khỏe lại mà. - Vú! Tôi có một chuyện muốn cầu xin vú. 

- Bà đừng nói thế bà chủ. Có chuyện gì, bà cứ sai bảo tôi làm. Từ nào giờ, bà đối xử tốt với tôi, tôi không bao giờ quên ơn, dù có chết tôi cũng làm mà. 

- Cám ơn vú. Tôi muốn nhờ vú chăm sóc Nhã Tâm giùm tôi . Vú hãy bên cạnh nó, khuyên bảo dạy dỗ nó nên người . Vú hãy thay tôi mà nhìn nó lớn lên như thế nào.. 

- Bà chủ! 

- Còn nữa... Chị Xuân Hoa! Hôm nay em gọi chị như vậy là em muốn... chị thay luôn cả em... chăm sóc cho Xuân... Cường. Anh ấy... anh ấy... sẽ mất tất cả nếu như bị cú sốc này mà không có người bên cạnh động viên, an ủi. 

- Bà chủ! Tôi không thể. 

- Chi... chi... có thể mà. Chị hứa với tôi đi . Á! Đau quá... chi... hứa đi chị. 

- Vâng, vâng, tôi hứa . Bà hãy nằm nghỉ đi, tôi đi gọi bác sĩ. 

- Không kịp đâu... Tôi... biết bệnh của mình mà. 

- Bà chủ... 

- Nhã Tâm! Con nghe lời mẹ, mạnh, khỏe , khôn lớn nghen con. Đừng cãi lời của cha và của vú. Me... me... xin lỗi... 

- Chị Hoa! Tôi... 

Bà vú nắm lấy tay bà chủ: 

- Chúa ơi! Xin cứu bà chủ của tôi. 

- Chi... cho em... gởi lời xin... lỗi... anh... anh... 

Một tiếng nấc nghẹn, rồi tất cả chìm vào im lặng, chỉ còn lại tiếng khóc của Nhã Tâm và tiếng gào của bà vú. 

Xuân Cường vừa bước đến của phòng cũng phải ngã quỵ. Anh Thật không chịu nổi trước cảnh như vậy... 

- Vú này! Vú đang nghĩ chuyện gì vậy ? Có phải vú nghĩ đến mẹ con không? 

Bà Xuân Hoa đưa tay lau giọt lệ vừa trực trào ra khóe mắt: 

- À... ừ... 

- Con đã nói với vú rồi, mẹ con sẽ vui khi thấy con khôn lớn. Với lại, đó cũng là nhờ công cũa vú nuôi dạy con, mẹ sẽ thương vú nhiều hơn. 

Bà Xuân Hoa kéo chiếc chăn ra khỏi người cô: 

- Đựơc rồi, dậy đi cô, đừng nằm nướng nữa, khét cả bây giờ. 

- Ứ! Vú hổng co thương con, con ghét vú. 

- Nhã Tâm! 

Tiếng của ông Xuân Cường làm cô phải giật thót người: 

- Cha! 

- Con dám nói với vú như vậy đó hả? Xem ra cha chiều con riết rồi con không xem ai ra gì cả. Mau quỳ xuống đó cho cha! 

Bà Xuân Hoa xua tay: 

- Không sao . Tại nó mới thức dậy nên hơi bực mình thôi . Có lẽ hồi tối nó khó ngủ. Bỏ qua đi ông chủ à. 

Ông Xuân Cường quay nhìn bà, đôi mắt ông long lanh ấm áp. 

- Xem ra vú còn chiều nó hơn tôi nữa. 

Bà Xuân Hoa cúi đầu nhanh, tránh ánh mắt của ông, lòng bà lại hồi hộp lo lắng. 

Nhã Tâm câu lấy tay vú, nũng nịu: 

- Con nói vậy chứ ghét vú sao được mà ghét. Con thương vú nhiều hơn cả cha nữa là. 

- Vật sao ? Vậy thì cha trở thành người dư thừa rồi, phải không? Thôi, cha đi vậy, ở đây một hồi là cha khóc đó. 

- Nè! Ông chủ đi dâu vậy ? - Ba Xuân Hoa hỏi với theo. 

- Tôi xuống chờ vú làm điểm tâm cho tôi, ăn rồi đi làm. 

- Thấy chưa ? Tại con mà vú quên làm điểm tâm cho cha con, ông ấy sẽ giận à xem. 

- Ôi! Vú thật đảm đang. 

Bước chân xuống nấc thang cuôi cùng, Nhã Tâm đã cao giọng: 

- Cha ơi! Cha! 

 
Chương trước Chương tiếp
Loading...