Hạ Chí Chưa Tới

Chương 37: Hạ Chí Năm 1997 - Ngộ Kiến, Bướm Yến Vĩ (10)



"Này, ngây người ra làm gì đấy? Tớ quét xong rồi, về nhà không?" Ngẩng đầu lên, không biết từ khi nào, Phó Tiểu Tư đã đứng trước mặt, đầu tóc rối bù, trên mặt còn bám chút bụi, "Haiz, trực nhật đúng là một việc phiền phức, tớ thà đi vẽ tranh tĩnh vật còn hơn."

"Tớ không về đâu, cậu về trước đi."

"... Cậu muốn làm gì?"

"Không thể cứ uất ức thế này mãi được. Dù gì cũng phải nói ra cho rõ ràng, nếu không cứ như tớ nợ cậu ấy cái gì ấy. Tớ cũng không muốn cậu ấy nghĩ mình là một kẻ tồi tệ như vậy."

"Ồ, vậy tớ đi cùng cậu nhé."

"... Sao cậu phải đi cùng... Cậu về tắm rửa đi, cả người toàn là bụi bặm, mẹ của cậu vất vả thật."

"Máy giặt nhà tớ còn vất vả hơn đấy."

Phó Tiểu Tư nhảy từ bệ cửa sổ xuống, cầm cặp sách trên bàn đeo lên lưng, sau đó đi thẳng ra khỏi lớp không hề quay đầu lại. Lục Chi Ngang quăng chổi, rồi cũng cầm cặp sách ra khỏi lớp.

Phó Tiểu Tư quay đầu lại nhìn thấy Lục Chi Ngang, nhíu mày rồi đi nhanh hơn vài bước. Người đi phía sau kia cũng đi nhanh hơn vài bước.

Phó Tiểu Tư bắt đầu chạy, người phía sau kia cũng chạy theo.

Cuối cùng, hai người thở phì phò dừng lại ở tầng một khu ký túc. Phó Tiểu Tư thở hồng hộc, hung hăng nói với Lục Chi Ngang: "Cậu là đồ điên!" Lục Chi Ngang khom lưng, hai tay chống lên đầu gối, vì thở gắp quá nên không nói thành lời, chỉ có thể dùng tay chỉ chỉ Phó Tiểu Tư.

Đợi đến khi cả hai lấy hơi xong thì mới đột nhiên nhận ra, học sinh nội trú đều phải tự học buổi tối, khu ký túc đèn đóm tối om, chẳng có người nào cả. Hai người bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt trắng bệch.

Phó Tiểu Tư nói, "Tự nhiên tớ lại muốn đánh nhau."

Lục Chi Ngang dang chân dang tay ngồi xuống đất, dáng vẻ tùy cậu cả đấy, tớ chẳng biết đâu.

Trời đã tối hẳn, Phó Tiểu Tư ngồi trên chiếc ghế ở cổng lớn khu ký túc. Cậu lấy tai nghe từ trong cặp sách ra bắt đầu nghe nhạc. Trong khi đó, Lục Chi Ngang chạy đi đâu đó một lát, lúc quay về trên tay cầm hai chai sữa bò đã được hâm nóng. Cậu ta nói với Tiểu Tư: "Tớ đi siêu thị mua đấy, uống đi, thêm lúc nữa là sẽ bị đói đó. Tớ gọi điện thoại cho cả nhà cậu và nhà tớ rồi, hôm nay chúng ta ở lại bàn về hoạt động sắp tới của trường nên sẽ về muộn, không ăn cơm nhà."

Phó Tiểu Tư ngẩng lên nhìn người đầu tóc rối bù trước mặt, trong lòng thực sự thấy có chút cảm động. Vốn câu định nói câu cảm ơn nhưng lại ngại không mở miệng, thế là trong lúc đang uống sữa, trong họng liền ậm ừ hai tiếng: "Cảm ơn."

Khuôn mặt Lục Chi Ngang liền xuất hiện một nụ cười rất gợi đòn: "Ha ha, tớ biết trong lòng cậu đang rất cảm động khi có người anh em tốt này đúng không? Không cần nói cảm ơn đâu, tớ tốt với bạn bè cả nước đều biết rồi!"

Vốn trong lòng đang có chút biết ơn, giờ bay hết sạch, ánh mắt khinh bỉ quay đi, Phó Tiểu Tư không muốn để ý đến cậu ta nữa. Cái tính xấu ấy không biết bao giờ mới có thể sửa được, lại còn cả nước đều biết chứ, có phải cả nước còn phải lập đền thờ cho cậu ta không?

9 rưỡi kết thúc giờ tự học buổi tối, Phó Tiểu Tư nhìn thấy Lập Hạ đi về. Chỉ có mình cô, không có Ngộ Kiến.

Lập Hạ đi qua cổng lớn của khu ký túc xá, nhìn bên cạnh một hồi, sau đó mặt không cảm xúc đi vào trong. Chỉ có mình Lập Hạ biết trong tim có đang có bao nhiêu âm thanh huyên náo. Khoảnh khắc quay đầu lại nhìn thấy đôi mắt không có tiêu điểm của Phó Tiểu Tư, còn cả nụ cười ấm áp của Lục Chi ngang sau lưng Phó Tiểu Tư nữa, Lập Hạ cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí để thản nhiên đến vậy. Khi cô bước lên cầu thang thì nghe thấy sau lưng vang lên tiếng gọi liên tiếp: "Lập Hạ, Lập Hạ."

Thật ra cô vốn chẳng oán trách quá nhiều, chỉ là không biết làm sao để đối diện với hai người. Suy cho cùng thì họ vẫn là những người thuộc thế giới khác. Lập Hạ rất chán nản. Cô ngồi dưới ánh đèn bàn cả nửa tiếng đồng hồ, nhưng chẳng hề động tới một câu nào trong quyển sách tham khảo môn Hoá đang mở trước mặt. Mấy người Doanh Doanh đều lên giường ngủ hết rồi, chỉ còn Lập Hạ phải ngồi đợi Ngộ Kiến về để giúp cô ấy mở cửa, cho nên quen nếp thức khuya. Bình thường, Lập Hạ đều sẽ tận dụng khoảng thời gian này đọc sách làm bài, nhưng hôm nay, chiếc bút chì trong tay cứ vẽ đi vẽ lại trên giấy, viết ra một đống những chữ số và ký hiệu lung tung chẳng có bất cứ ý nghĩa gì. Còn cả những câu chữ rời rạc chẳng hiểu bắt nguồn từ đâu: "Đừng mọc mụn!", "Lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa.", "Ngôi sao thắp đèn", "Chiếc laptop mới của cửa hàng thật đẹp."...

Lập Hạ nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng thầm nghĩ, sắp đến mùa hạ rồi nhỉ, trong gió đã nặng hơi nước lắm rồi. Bao giờ mới đến mùa hạ đây? Đến mùa hạ rồi, chắc tất cả sẽ khác nhỉ?

________

Đọc thật chậm để cảm nhận.
Chương trước Chương tiếp
Loading...