Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu

Chương 31: Vương Gia Chơi Xỏ Lá 8



Nghe vậy, Cát Lãng ngẩng đầu lên, khẽ kinh dị, sắc mặt đột biến, từ trước đến giờ cha rất hiểu hắn, có thể hiểu được cha đã nhìn thấy sắc mặt của hắn . Cũng thế, hắn chuyện gì cũng không thể gạt được cặp mắt lợi hại của cha.

Hắn nhìn Thụy vương gia một cái lại lập tức cúi đầu, thanh âm có chút phát run, "Cha. . . . . . Hài nhi, hài nhi không thể nói, không thể nói. . . . . ."

Quả nhiên có ẩn tình.

Thấy hắn không chịu nói, Thụy vương gia cũng không gấp, phất ống tay áo, từ từ đi trở về ghế Thái sư ngồi xuống, xác định đứa con này của hắn không giống như lời đồn bên ngoài cùng nam quan cấu kết, lửa giận của hắn dần dần bị ép trở về, thần sắc cũng hòa hoản không ít.

Chỉ cần Cát Lãng không có háo sắc đặc thù ( sở thik đặt biệt), những chuyện khác hắn tự nhiên có biện pháp xử lý, bất kể có khó giải quyết, nhiều phiền toái, bằng thế lực hắn Thụy vương gia ở trên triều đình , vừa Thái hậu bên cạnh chống lưng, ngay cả Đương Kim hoàng thượng nước Tây Diễm hắn cũng không để ở trong mắt, còn có chuyện gì sẽ làm khó hắn? !

Hắn cũng có chút kỳ quái, thường ngày không sợ trời không sợ vậy mà ngược lại Cát Lãng lại có lá gan chuột nhắt, rất là khác thường, xem ra chuyện không có đơn giản như vậy. ( Dan: cái này gọi là hổ tử sanh khuyển tử ó)

"Lãng nhi, ta là cha ngươi, bất kể ngươi chọc nhằm cái họa gì, cha cũng sẽ thay ngươi giải quyết, ngươi yên tâm, không có sự cho phép của Bổn vương , không ai dám động tới ngươi nửa cọng tóc. Ngươi đem chuyện thuật lại đàng hoàng mạch lạc cho ta, nói rõ ràng, to gan nói."

Hắn cho là con trai của hắn lại đang bên ngoài gây họa gì, ấp úng mà không dám nói, Thụy vương gia cho hắn lòng tin cùng dũng khí.

"Cha, hài nhi thật không thể nói, nếu là nói rồi, chỉ sợ ngay cả cha cũng sẽ rước họa vào thân." Nghĩ đến hắn không cẩn thận chọc tới chính là cái người làm cho người ta cỡ nào vỡ mật, nhân vật hắc ám, thực lực của người kia lớn tới nỗi có thể thao túng cả nước Tây Diễm, đừng nói cha hắn chỉ là Thụy vương gia, kể cả Thái hậu và hoàng thượng nắm quyền thiên hạ nghe đến mà cũng biến sắc nửa là.

"Cha, hài nhi thật không thể nói, nếu là nói rồi, chỉ sợ ngay cả cha cũng sẽ rước họa vào thân." Nghĩ đến hắn không cẩn thận chọc tới chính là cái người làm cho người ta cỡ nào vỡ mật, nhân vật hắc ám, thực lực của người kia lớn tới nỗi có thể thao túng cả nước Tây Diễm, đừng nói cha hắn chỉ là Thụy vương gia, kể cả Thái hậu và hoàng thượng nắm quyền thiên hạ nghe đến mà cũng biến sắc nửa là.

Đối phương ở trong bóng tối, hắn đang ở chỗ sáng. Họa là từ ở miệng mà ra, cái ngày ở Tiêu Hồn lâu kia trong lúc vô tình nghe lén, còn là chuyện bí mật không thể cho người khác biết, huống chi Nguyệt cũng từng uy hiếp hắn, không cho hắn để lộ ra nửa câu, nếu không cách ngày chết không còn xa.

Hắn không muốn chết, hắn sợ chết, cho nên hắn tuyệt đối không thể nói.

Thụy vương gia không nghĩ tới cái miệng Cát Lãng lần này đóng chặt như vậy, đơn giản chỉ cần không chịu nói, còn sợ thành như vậy, giận đến hắn thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Lúc này hắn thật nóng nảy, không khỏi lại mở miệng mắng to.

"Nhìn bộ dạng ngươi kia,bản thân đường đường là con trai của Thụy Vương gia Tây Diễm quốc, vậy mà chút khí thế cũng không có, thật là càng ngày càng khiến Bổn vương thất vọng." Hắn dùng tay chỉ lỗ mũi Cát Lãng, giọng dị thường hung ác ngoan tuyệt, "Nói mau, nếu không nói, Bổn cương từ nay về sau chẳng quan tâm đến ngươi nữa, ngươi về sau sống hay chết Bổn vương cũng sẽ không lại để ý."

Thụy vương gia nói tuyệt tình, đem Cát Lãng bức đến đường tuyệt lộ.Cát Lãng biết tính tình của cha hắn từ trước tới giờ là sấm sét gió mưa, từ trước đến giờ nói được làm được, hắn cũng biết hắn gây họa ở ngoài từ trước tới giờ đều do cha hắn ở phía sau dọn dẹp , nếu như không có cha hắn là ô dù che nằng che mưa sau này hắn sợ là ngay cả cửa phủ cũng không dám bước ra nửa bước, không thể đi ra ngoài uống rượu vui đùa, đây đối với hắn mà nói so chết còn khó chịu hơn.

Do dự nửa ngày,Cát Lãng rốt cuộc đã quyết định, nói, "Con nói,con nói. . . . . . Chỉ là cha nhất định đáp ứng hài nhi, không được nhắc tới với người thứ ba."

Thụy vương gia chân mày nhíu bắt đầu giản ra, khẽ gật đầu một cái.

Thụy vương gia chân mày nhíu bắt đầu giản ra, khẽ gật đầu một cái.

"Hôm qua tên nam quan hài nhi mang đi chính là một trong tứ đại đầu bảng ở Tiêu Hồn lâu, tên là Nguyệt, hài nhi vốn cũng cho là hắn chẳng qua là có chút danh tiếng trong thanh lâu, không ngờ có một ngày bị hài nhi phát hiện hắn có một cái thân phận khác, thân phận chân chính của hắn ——" hắn dừng một chút, trong lòng vẫn là có chút sợ hãi.

Không khí không khỏi bắt đầu thay đổi khẩn trương .

"Nói mau, thân phận chân chính của hắn là cái gì?" Thụy vương gia rất hiếu kỳ trong lòng thật to dâng lên, vội vã hỏi.

Cát Lãng vô cùng nghiêm túc nhìn ánh mắt của Thụy vương gia, khẽ cắn răng, rành mạch nó ra ngoài: "Thân phận chân chính của hắn phải . . . . ."

Câu nói kế tiếp hắn rất nhỏ giọng rất nhỏ giọng mà nói , thanh âm nhỏ nhưng đủ cho Thụy vương gia nghe được.

"Cái gì? Hắn lại là ——" chỉ thấy Thụy vương gia sắc mặt đại biến, vẻ mặt thẩn thờ, cả người bởi vì khiếp sợ mà ngả về phía sau, phần lưng nặng nề dính vào trên ghế thái sư, nghiễm nhiên là bị đả kích không nhỏ
Chương trước Chương tiếp
Loading...