Hắc Bạch Phong Vân

Chương 25: Tái thám cổ lăng



Tuyết Sơn Mang Tẩu lại nói :

- Nữ lang che mặt không biết có phải là hậu nhân của Tấn vương không, nếu quả thật là hậu nhân của Tấn vương thì việc này không đáng kể.

Lục Văn Phi không nghĩ như vậy nói :

- Bằng như nàng nhờ sức mạnh của thế lực khác mà cưỡng đoạt thì phải làm sao?

Tuyết Sơn Mang Tẩu chớp đôi mắt trắng nói :

- Nếu chúng ta biết nàng cưỡng đoạt mà có được thì lập tức giết ngay.

Lục Văn Phi nói :

- Việc này vãn bối không thể làm được, ý của vãn bối chỉ cần bảo tàng không rơi vào tay của người ngoài, vô luận thế nào cũng không thể buông tay đứng nhìn.

Vân Nương đứng một bên cười nhạt nói :

- Huynh cùng nàng ta mới gặp mặt, sao phải bênh vực nàng ta như vậy?

Lục Văn Phi biết Vân Nương đã hiểu lầm ý của mình, vội nói :

- Tại hạ không phải vì nàng ta. Tại hạ cho rằng chỉ cần đồ vật vào tay của hậu nhân Tấn vương xem như chúng ta đã hoàn thành tâm ý.

Tuyết Sơn Mang Tẩu không tiện tranh luận với chàng chỉ thở dài một tiếng nói :

- Lúc này bàn đến việc lấy bảo tàng là quá sớm. Chúng ta đoạt được mật đồ đem về hay không hãy còn khó nói.

Văn Phi trong lòng có tính toán khác nên đứng dậy nói :

- Vãn bối cần đi ra ngoài, tạm thời xin cáo lui.

Vân Nương nói :

- Muội cùng đi với Lục đại ca.

Lục Văn Phi nói :

- Không cần đâu. Tại hạ ra ngoài bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, cô nương cùng đi chỉ chuốc khổ vào thân.

Vân Nương không vui nói :

- Đừng đem chuyện đó ra hù dọa, người ta. Cứ nói không tiện là được rồi.

Lục Văn Phí nói :

- Tại hạ không cố ý hù dọa cô nương, những lời này đều là sự thật.

Tuyết Sơn Mang Tẩu chen lời :

- Vân Nương, con không được giận dỗi như vậy, Lục đại ca thấy không tiện thì con chớ đi.

Lục Văn Phi cất bộ cất bước ra khỏi thảo hương. Sau khi chàng nghe những lời nói của nghĩa huynh cứ nghĩ đến cổ lăng, cảm thấy trong tòa cổ lăng này nhất định có điều khác lạ, chàng quyết tâm nhờ bóng đêm vào quan sát một lần.

Những người võ lâm đến Thái Hành hiện nay đối với việc cổ lăng đã chìm vào quên lãng, đã mất đi sự cảnh giới đối với cổ lăng.

Chàng đã đến cổ lăng một lần, ấn tượng về cổ lăng hãy còn sâu đậm. Việc cổ lăng nuôi dưỡng độc xà, độc phong chàng không thể quên được, cảm thấy sự tình nảy sinh rất nhiều hầu như đều có liên quan đến cổ lăng. Ngoài ra chàng còn nhớ đến chuyện những việc bạch bích minh châu, bất luận người trong cổ lăng có ý dựa vào đó mà làm mồi câu, hoặc giả là hán tử đã chết lấy trộm minh châu thì tất cả những việc trên đều không phải bình thường. Nhưng minh châu thạch bích kia tuy không phải là thượng phẩm hiếm lạ nhưng mỗi viên cũng đáng giá ngàn vàng huống hồ số lượng lại nhiều như vậy. Lục Văn Phi trên đường vừa đi vừa suy nghĩ, bất giác đã đi đến cổ lăng thì thấy một bóng người từ phía trước phi thân đến, trong sương sớm mờ mịt từ xa xem không rõ, cho đến chỉ còn cách hai ba trượng mới nhìn ra đó là người từng cùng đi với Tư Mã Ôn gã là Ô Văn Hoa, trong lòng chàng cảm thấy kích động. Ô Văn Hoa dường như đã bị thương, bước đi loạng choạng vừa thấy chàng đến, Văn Hoa vội nói :

- Tiểu đệ bị độc phong đả thương, mau tìm miệng vết thương giùm đệ rồi đắp thuốc lên.

Gã dường như đã hết sức lực lảo đảo té nhào xuống đất, Lục Văn Phi vốn không thân thiện với gã nãy, chỉ vì tính chàng nghĩa hiệp, lúc này sao có thể buông tay không cứu, thế là chàng vạch áo tìm những vết thương trên người của gã.

Ô Văn Hoa nằm trên mặt đất, dần dần hồi tỉnh giọng phẫn hận nói :

- Độc phong quá lợi hại, nếu như không phát giác sớm, uống một viên thuốc giải độc thì giờ này độc phát e tính mạng không còn.

Lục Văn Phi cau mày hỏi :

- Không biết miệng vết thương của huynh đài ở đâu?

Ô Văn Hoa nói :

- Trên vai ở sau lưng. Huynh dùng mũi kiếm khoét bỏ rồi đắp thuốc lên là được rồi.

Lục Văn Phi y lời, xé áo trên vai của gã ra, quả thấy trên vai có một vết thương nhiều chấm lốm đốm màu thịt đã biến thành tím đen. Chung quanh miệng vết thương nổi lên những lằn ngang dọc màu đen dường như đã bị thúi thịt, chàng không dám chậm trễ vội vã rút kiếm rạch chung quanh miệng viết thương, cắt ra một miếng thịt tím bầm.

Thật kỳ lạ, chỗ vết thương không thấy máu chảy mà chỉ nhỏ ra từng giọt nước vàng vọt tanh hôi. Ô Văn Hoa đau đến nỗi mồ hôi trên trán nhỏ ròng ròng, gắng gượng rút trong người ra một ống sậy đưa cho Lục Văn Phi nói :

- Nhờ huynh lấy thuốc bên trong thoa giùm cho đệ.

Lục Văn Phi mở ống sậy ra, bên trong có chứa một thứ thuốc bột màu vàng, mùi hăng hắc. Chàng bèn nhẹ nhàng trát vào miệng vết thương rồi xé một mảnh áo băng bó lại. Sau cùng, khoác áo lên người gã.

Ô Văn Hoa thở hồng hộc, mắt nhắm nghiền không nói nên lời, hồi lâu từ từ thở lên nhẹ nhàng. Lục Văn Phi biết gã đang dùng chân khí mà tống độc ra ngoài nên yên lặng một bên mà bảo hộ, ước khoảng một khắc, Ô Văn Hoa mới đứng dậy cười ha ha nói :

- Tiểu đệ trong lúc bất ý đã rơi vào kế của kẻ tiểu nhân.

Lục Văn Phi thấy công lực của gã thâm hậu nên vô cùng kinh ngạc, tiếp lời nói :

- Còn may, trên người huynh đài có mang theo phục dược, nếu không, thật tình đệ cũng không có cách tương trợ.

Đối với việc giúp đỡ của chàng, Văn Hoa không một lời cảm tạ, gã lãnh đạm nói :

- Huynh có gan cùng ta vào cổ lăng không?

Lục Văn Phi nói :

- Sao lại không dám, nhưng huynh đài thương thế vừa khỏi, không tiện vào chốn nguy hiểm.

Ô Văn Hoa cười nhạt :

- Một chút đau đớn có nghĩa gì đâu, huynh đài có ý muốn đi, chúng ta cùng lên đường.

Dứt lời, gã quay người cất bước đi về phía cổ lăng.

Lục Văn Phi thấy gã thân mang thương thế nhưng bước đi nhanh lẹ dị thường, bất giác kích khởi hào tình cũng phóng người vọt theo.

Hai người đến trước cổ lăng, chỉ thấy trước lăng tĩnh lặng như tờ, không thấy nửa bóng người. Văn Hoa vẫy tay cùng chàng núp vào sâu tế đài rồi nói nhỏ :

- Đệ đã tính toán kỹ, sáng sớm mỗi ngày, tất có người từ cổ lăng đi ra, chúng ta cùng hợp lực bắt sống một hai tên.

Lục Văn Phi gật đầu ngầm vận công lực, Ô Văn Hoa nói :

- Đệ, Ô Văn Hoa từ Quan ngoại đến đây. Xin hỏi tôn tính đại danh của huynh đài. Đệ cảm thấy huynh không phải là người xấu.

Lục Văn Phí nói :

- Tại hạ Lục Văn Phi.

Văn Hoa nói :

- Vì bảo tàng mà đến Thái Hành phải không?

Lục Văn Phi đáp :

- Tại hạ đến đây vì muốn báo phụ thù.

Văn Hoa nói :

- Thật đáng cười cho những kẻ có lòng dạ đen tối muốn lấy được bảo tàng.

Văn Phi nói :

- Bọn họ không biết cổ lăng là nơi hiểm địa và đầy dẫy bẫy rập.

Văn Hoa nói :

- Sao Lục huynh biết cổ lăng là bẫy rập?

Văn Phi nói :

- Không dám giấu huynh đài, tại hạ đã từng đi vào cổ lăng và đã bị xà trùng vây khốn.

Văn Hoa nói :

- Huynh mới vào cổ lăng một lần thôi sao?

Văn Phi nói :

- Đúng vậy, mà cũng chỉ cùng vào với mọi người.

Văn Hoa nói :

- Lần này đệ đã vào lần thứ ba.

Lục Văn Phi ngạc nhiên :

- Lần thứ ba à?

Văn Hoa nói :

- Cổ lăng này giống như một cạm bẫy. Những vật chôn giấu bên trong không biết bao nhiêu mà kể. Không biết chủ nhân là nhân vật gì?

Văn Phi nói :

- Nói như vậy thì ra Ô huynh vì bảo vật trong cổ lăng chăng?

Văn Hoa chửi thầm :

- Tiểu tử ngươi quá xem thường bản công tử.

Ngoài mặt, gã mỉm cười nói :

- Bảo vật sao lại không thích, tại hạ tự biết khó tránh được ham muốn, nhưng Lục huynh yên tâm, tại hạ quyết không có ý độc chiếm riêng mình.

Lục Văn Phi cười nói :

- Bảo vật bên trong nói chung tại hạ không muốn lấy, chỉ hy vọng biết được chủ nhân ở nơi đây là ai.

Văn Hoa lặng thinh không nói. Có lẽ điều này gã cũng không biết được, Lục Văn Phi lại nói :

- Giao tình của Ô huynh và Bích Trần trang không phải là thường. Bọn họ không nói bí mật bên trong cho huynh nghe?

Văn Hoa lắc đầu :

- Bích Trần trang và Cổ Lăng tuyệt đối không đi chung đường. Điều này, tại hạ nghe được thật rõ ràng.

Dường như gã cảm thấy mình thổ lộ quá nhiều nên ngừng bặt. Lục Văn Phi thấy kỳ lạ nói :

- Tại hạ cứ luôn cho rằng Bích Trần trang và Cổ Lăng có quan hệ với nhau, quả không ngờ rằng bọn họ lại không cùng chí hướng.

Văn Hoa làm ra vẻ chú mục động tĩnh ở cổ lăng làm thinh không trả lời câu nói của Văn Phi. Song phương trầm mặt hồi lâu, mặt Văn Hoa lộ vẻ khẩn trương gã chỉ tay về trong lăng. Thực ra Văn Phi cũng đã sớm phát giác động tĩnh chậm rãi gật đầu. Chỉ nghe hàng loật tiếng kèn kẹt, phía dưới cung đài đột nhiên xuất hiện một động môn. Tử trong bay ra một luồng gió tanh hôi khiến người ta muốn nôn mửa.

Ô Văn Hoa nhạy bén dị thường, vươn người phi thân vào một góc cổ tùng. Lục Văn Phi cảm thấy tình hình có điều khác lạ cũng phóng người về phía cổ tùng. Hai người vội vàng ẩn nấp kín đáo, vừa xong thì phía dưới cung đài đã bò ra một đám quái xà từng con từng con ngóc đầu thở khè khè bò về phía trước.

Trong chớp mắt, trên thảo nguyên đã phủ thành một con đường dài ngoằn ngèo, lấp lánh ngũ sắc, rộng hai thước, Lục Văn Phi kinh ngạc nghĩ thầm :

“Người này là ai sao có thể điều khiển đám quái xà nhiều như vậy?”

Đoàn quái xà ước khoảng vài ba trượng, phương hướng của chúng đi dường như là một thâm cốc. Sau khi đám quái xà đi qua, tiếp theo loáng lên một lão bà tóc bạc lưng còng, tay chống gậy đầu rắn.

Lục Văn Phi thấy lão bà khẳng khiu, đen đúa, mặt mày xấu xí, đôi tay gầy gộc nhăn nheo giống như điểu trảo, trông thấy lão bà có vẻ gớm ghiếc chàng sinh lòng úy kỵ.

Lão bà đi ra khoảng một lằn tên, Văn Hoa ra dấu với Văn Phi. Cả hay nhảy xuống gốc cây. Văn Phi hỏi :

- Lão bà là ai vậy?

Văn Hoa nói :

- Xem hình dạng dường như là người ở Miêu Cương, tạm thời hãy khoan quan tâm tới lão bà, chúng ta thừa dịp vào cổ lăng mau.

Cả hai chạy đến trước cung đài, động khẩu đó vẫn chưa đóng lại. Văn Hoa nghiêng tai nghe ngóng một hồi, thân hình nhoáng lên vội phi thân vào trong. Văn Phi cũng theo gã mà tiến vào. Trước mặt là một con đường nhỏ rất dài. Văn Hoa dường như rất quen đường lối nên giành đường đi trước. Đi ước khoảng bốn, năm dặm thì đến trước một tòa nguyệt động môn, Văn Hoa dừng chân lại nói :

- Bên trong là chỗ nuôi dưỡng bọn rắn Lục huynh cẩn thận.

Lục Văn Phi quan sát tỉ mỉ, chính là nơi trước đây chàng cùng Hạ Long Tường và quần hùng lâm nạn. Ba quan tài bên trong vẫn còn đó. Ô Văn Hoa khoát bộ bước lên trước nhấn vào chữ phúc màu đỏ, đặt phía trước quan tài cười lạnh nói :

- Ba cái quan tài này có một cái sẽ không còn làm hại chúng ta được vì đệ đã đóng chặt nó lại rồi.

Hai người cần thận bước vào thạch thất, rồi lại bước qua một thạch thất khác. Ô Văn Hoa chỉ vào thạch thất kế bên nói :

- Tiến vào bên trong là chỗ che giấu bảo tàng. Lục huynh cẩn thận nhìn dấu hiệu của đệ mà hành sự.

Gã cẩn thận xem xét trên vách một hồi, đột nhiên xòe tay, ấn vào đôi mắt mãnh hổ của tượng khắc trên tường, thì nghe một tràng tiếng kèn kẹt, trên tường lộ ra một cửa bí mật. Văn Phi khoát bộ bước vào, Văn Hoa dùng tay ngăn lại nói :

- Cẩn thận!

Lời vừa dứt “vù, vù, vù” một trận phi châm từ bên trong phóng ra như mưa bão Văn Phi giật mình la thầm :

- Thật nguy hiểm!

Văn Hoa chờ phi châm bắn ra hết rồi mới tiến vào, Văn Phi nối gót theo sau thì thấy nội thất ánh châu ngọc sáng lòa, lung linh ngợp mắt, tẩt cả những chiếc rương đều sơn son đỏ chói. Trên mỗi chiếc rương đều có dán nhãn ghi rõ những bảo vật bên trong là gì.

Lục Văn Phi nhìn liên tiếp mấy rương đều là những tài vật châu bảo, trong lòng không ngớt kinh ngạc. Ô Văn Hoa tiện tay mở một nắp rương, chỉ vào bảo vật, ấnh sáng chói mắt mà cười nói :

- Chỉ cần một rương này cả đời hưởng thụ cũng không hết. Nếu Lục huynh có ý thì có thể lấy về.

Lục Văn Phi lắc đầu :

- Những vật này đối với tại hạ thật không có chỗ dùng.

Văn Hoa nói :

- Nói như vậy, chỗ của Lục huynh là ở bí kíp sao?

Lục Văn Phi nói :

- Nơi này chưa hẳn là bảo tàng của Tấn vương sao lại có bí kíp?

Văn Hoa thoáng chút kinh ngạc, đột nhiên cuốn bức tranh sơn thủy treo ở trên tường mà nói :

- Tiếp theo chúng ta sẽ từng bước gặp nguy cơ. Lục huynh phải càng cẩn thận.

Dứt lời bèn vặn mấy cái vào chốt cửa nằm phía sau tranh sơn thủy, lại mở ra một cửa bí mật.

Vừa rồi Văn Phi đã gặp phải một trận phi châm nên bây giờ lách người sang bên để tránh né, nhưng sự tình rất kỳ lạ. Bên trong chẳng có chút gì khác thường. Văn Hoa nói :

- Lục huynh tiến vào phải cẩn thận lắm mới được.

Những lời này ngầm bảo Lục Văn Phi tiến vào trước. Lục Văn Phi ngưng thần cất bước vào trong thì cảm thấy dưới chân chuyển động. Trong lúc khẩn trương chàng cất mình phóng lên. Dưới chân đã là một khoảng không, thân như sao băng rơi xuống. Một người khinh công thượng thừa lúc gặp nguy hiểm tất sẽ phản ứng theo bản năng sinh tồn cho nên chàng vận hơi điều khí giảm bớt tốc độ rơi xuống. Chỉ thấy trước mắt có ánh sáng thì ra chàng đã rơi vào một gian Phật đường cực kỳ thanh tịnh. Lục Văn Phi định thần đưa mắt quan sát bốn bề, gian Phật đường này không lớn lắm nhưng bốn bề tinh khiết chẳng vương chút bụi, lại trưng bày đầy tượng Phật hơn nữa trên tường còn cẩn rất nhiều kinh văn phạn ngữ tất cả đều làm bằng minh châu, ánh quang lấp lánh chiếu sáng khắp cả Phật đường, chữ tương đối lớn.

Lục Văn Phi tỉ mỉ quan sát trong lòng hết sức kinh ngạc nghĩ thầm :

“Cuối cùng có những ai trong lăng này? Sao lại cực kỳ giàu có như vậy?”

Chàng vốn từng học qua những môn học về cấu tạo sắp xếp cơ quan máy móc, nên tìm kiếm hồi lâu vẫn không ra chút vết tích lòng nghĩ thầm :

“Gian Phật đường này tinh khiết như vậy nhất định có người thường xuyên đến đây”.

Lại nghĩ đến người trong cổ lăng đã an bày cho người rơi vào trong Phật đường này nhất định là có dụng ý, là phúc họa giờ này chàng khó dự liệu. Tìm kiếm hồi lâu đã vô vọng nên dành hành công tọa tức không tìm kiếm nữa. Đột nhiên nghe một giọng nói chói tai truyền đến “Hai kẻ cuồng ngạo như bọn ngươi xâm nhập bản lăng thám thính tìm bí kíp chính là tự mình tìm vào tử lộ”.

Lục Văn Phi ngẩng lên, phát giác ra giọng nói từ bên trong Phật đường vọng đến, chàng chậm rãi hỏi :

- Lão là ai?

Người đó hừ một tiếng nói :

- Ngươi không cần hỏi lão phu là ai. Ta hỏi ngươi muốn vào cổ lăng là có ý gì?

Lục Văn Phi nói :

- Tại hạ vào cổ lăng không vì tài vật cũng không vì thù hận, chỉ vì tính hiếu kỳ.

Kẻ đó cười âm u nói :

- Phàm là người đến Thái Hành kẻ nào cũng có tham vọng. Bang phái của Ô Văn Hoa cuồng vọng cấu kết với Bích Trần trang đối phó bổn lăng. Quả thật đáng ghét.

Lục Văn Phi tai nghe trong lòng chấn động nói :

- Ô Văn Hoa là nhân vật gì?

Kẻ đó nói :

- Phái này từ lâu đã có ý dựa vào thế lực mà xâm nhập Trung Nguyên. Ngươi cần phải đề phòng bọn chúng.

Lục Văn Phi nói :

- Tại hạ hành động tự đã có chủ trương tuyệt đối không để người ta mê hoặc hơn nữa tại hạ với gã chẳng qua là ngẫu nhiên tương ngộ.

Kẻ kia nói :

- Điều này lão phu hiểu rõ, nếu không đã không cho ngươi rơi vào trong này.

Lục Văn Phi hừ một tiếng nói :

- Lão khiến ta rơi vào trong này là có ý gì?

Lão già đó nói :

- Việc này lão phu đặc biệt dễ dãi với ngươi. Hiện có mấy câu muốn hỏi, hy vọng người sẽ nói thật.

Lão ho khan một tiếng rồi nói tiếp :

- Họa phúc vô môn tự mình chuốc lấy, sự đời còn chưa hiểu, không nên khinh xuất mà xem rẻ mạng sống của mình.

Lục Văn Phi cười lạnh nói :

- Ta rõ rồi, lão có ý dùng châu bảo địch quốc dẫn dắt người vào cổ lăng, sau đó mượn cơ quan mai phục ở bên trong cổ lăng mà giết họ, dụng tâm của lão thật quá tàn độc.

Lão đó nói :

- Ngươi đừng có đoán càn, hãy nghe lão phu nói. Người đến Thái Hành không có sơ đồ hy vọng nghe lời khuyên của lão phu, mau sớm đi khỏi Thái Hành tránh đi chuyện bất lợi.

Lục Văn Phi lãnh đạm nói :

- Nếu ta không rời Thái Hành thì hậu quả sẽ như thế nào?

Lão già lạnh lùng nói :

- Lão phu có ý muốn mở một sinh lộ cho ngươi, ngươi cố cưỡng không nghe khuyến cáo là tự chuốc hại vào thân.

Lục Văn Phi nộ khí bừng bừng nói :

- Lão muốn đối địch với các phái võ lâm, là tự mình chuốc lấy ác quả ta không tin lão sẽ thành công.

Lão già cười lớn một trận nói :

- Thành công hay không, không lâu ngươi sẽ hiểu rõ. Hiện lão phu lưu lại cái mạng của ngươi để xem lời nói của lão phu có phải là phóng đại hay không.

Lục Văn Phi phẫn nộ, nhưng cũng không có cách nào khác. Lão già cười nhạt một hồi rồi nói tiếp :

- Một lần nữa lão phu đã đối đãi dễ dàng với ngươi, chỉ vì thấy ngươi không phải là người xấu, ngươi đừng vì vậy mà không phân biệt tốt xấu.

Sau khi lão dứt lời, thì chung quanh vắng lặng không nghe tiếng nói, chắc lão đã đi xa rồi. Lục Văn Phi trầm tư một hồi nghĩ không ra lão này là người của phái nào chỉ cảm thấy không phải mình vô cớ mà rơi vào nơi này, tự nghĩ :

“Nơi đây là Phật đường, tất có lối ra, phải mau nghĩ cách rời khỏi nơi này”.

* * * * *

Lại nói Ô Văn Hoa đột nhiên thấy Văn Phi rơi vào trong cơ quan bất giác kinh hoàng. Gã là người thâm độc, trong lòng ngoài ác tâm, tuyệt không có chút nhân tình. Chỉ vì hiện giờ Văn Phi đi cùng đường với gã. Sau khi chàng rơi vào cơ quan, gã trở nên cô thân cô thế, lực lượng đương nhiên yếu kém đi nhiều.

Lúc này, gã chỉ còn cách tiến không lui nên quay người lại đỡ lên một rương vàng bạc ném mạnh vào trong cửa đó. Cái rương này làm bằng sắt, lại thêm vàng ngọc bên trong năng ước hơn trăm cân, năng hơn trọng lượng một con người rất nhiều nhưng khi rơi xuống mặt đất nó nằm yên bất động. Ô Văn Hoa cũng có vài phần sở học căn bản về thô mộc kiến trúc nghĩ đến vừa rồi Lục Văn Phi vừa bước vào lập tức đã bị rơi xuống, bây giờ ném cái rương vào lại không thấy rơi thì biết bên trong có người khởi động cơ quan cho nên ngầm vận chân khí phóng người vào nội thất. Bên trong là một khách đình cực lớn, trần thiết đẹp đẽ, bất luận là bàn viết hay ngọa án đều không vương chút bụi, gã âm thầm gật đầu nghĩ thầm :

“Xem dáng vẻ như vậy thì khách đình này thường có người lui tới nếu không sao có thể ngăn nắp sạch sẽ như vậy?”

Gã là người tinh tế, khắp nơi đều quan sát tỉ mỉ một lượt thì thấy phía trên hai quai của một cổ bình ẩn hiện một vết tích nhỏ, lập tức như một kẻ bắt được vàng hai tay chụp vào hai quai đó thì nghe hàng loạt tiếng ầm ầm vang lên. Một bức tường treo đầy quốc họa thụt sâu vào trong tường, lộ ra một bậc cấp bằng đá.

Ô Văn Hoa phát hiện trong lúc vô tình khiến gã mừng rỡ vô cùng men theo bậc cấp xuống, đột nhiên, thấy ánh sáng từ kẻ tường phát ra, dựa vào kẻ tường đó, nhìn vào trong. Bên trong chính là tòa Phật đường, thấy Lục Văn Phi đang lần dò ở bên trong nên nhỏ giọng nói :

- Lục huynh có cách nào ra khỏi không?

Lục Văn Phi đang ở Phật đường còn tìm lối ra, chợ nghe tiếng gọi của văn Hoa, giật mình, nghe ngóng kỹ thanh âm từ trên một tượng Phật vọng ra mới từ tốn trả lời :

- Tại hạ tìm không ra lối thoát, Ô huynh ở đâu vậy?

Ô Văn Hoa đang đứng ở thạch cấp, chỉ có thể đưa mắt nhìn vào chứ không thể cứu chàng ra, nên cẩn thận quan sát phía trên tường một lượt, như phát giác điều gì đột nhiên cất tiếng nói :

- Lục huynh mau phi thân lên tượng Phật mà xem.

Lục Văn Phi nghe lời phi thân lên cánh tay phải của tượng Phật lớn, xem xét tỉ mỉ một hồi thì thấy đôi mắt của tượng Phật là khoảng trống. Lục Văn Phi từ hai khoang trống đó nhìn ra ngoài nói nhỏ :

- Tượng phật này quả là thông ra bên ngoài nhưng không biết cách ra như thế nào?

Văn Hoa nói :

- Huynh hãy tìm trên thân lưng Phật xem sao?

Lục Văn Phi chăm chú tìm một hồi, phát hiện chuỗi niệm châu trên cổ tượng Phật hoạt động được, bèn nắm niệm châu kéo xuống chỉ nghe một tiếng kẹt, đầu tượng Phật nhấc bổng lên, lộ ra một cái cửa tròn vừa một thân người vội đề khí chui ra, nhẹ nhàng đáp xuống.

Văn Hoa thấy chàng thoát hiểm, mừng rỡ cất bước đi lên thạch cấp đồng thời nói nhỏ :

- Chuyến đi này của chúng ta có gian nguy nhưng cũng chưa đến nỗi quá hiểm ác.

Lục Văn Phi nói nhỏ :

- Cổ lăng dưới mặt đất, hiện chúng ta đang leo lên, chắc là sẽ ra khỏi nơi này.

Văn Hoa nói :

- Cũng khó nói lắm, tại hạ cảm thấy người ẩn nấp trong cổ lăng thật không đơn giản.

Hai người đi lên ước khoảng năm sáu mươi bậc đột nhiên trước mặt có ánh sáng phát ra đã đến phía trong một tòa lạc viện.

Nơi này, chỉ có hình thức giống lạc viện mà thôi, thực tế vẫn đang nằm dưới mặt đất. Ô Văn Hoa dừng chân ước đoán một hồi :

- Xem ra, chúng ta đã xâm nhập vào phục địa, phải đặc biệt cẩn thận mới được.

Lục Văn Phi nói :

- Nơi rộng lớn như vậy, không thể không có người, sao chúng ta không gặp họ.

Dứt lời hai người cẩn thận xem xét bốn bề lạc viện.

Ô Văn Hoa nói :

- Tại hạ đã nghĩ ra rồi, trong cổ lăng mai phục nhiều cơ quan. Thực lực bọn họ không phải là ít nhưng cơ quan nơi này trùng trùng bọn họ không cần dùng nhiều người để trấn giữ.

Văn Phi gật đầu, đột nhiên bên tai nghe một giọng truyền âm văng vẳng nói :

- Lăng này khắp nơi đều có nguy cơ, ngươi có thể đến chỗ này chính là người ta có ý cho bọn ngươi dễ dàng. Nếu muốn thoát hiểm cứ đi theo thông đạo phía sau tất có người đến dẫn đường.

Lục Văn Phi nghe nói kinh ngạc không biết người này là thù hay là bạn. Văn Hoa nói :

- Lục huynh đã phát hiện điều gì chăng?

Văn Phi không che giấu, đem sự việc có người truyền âm mà nói qua một lượt. Văn Hoa nói :

- Người này chắc là có ý chỉ điểm chúng ta, hay chúng ta theo lời đó mà thử xem.

Văn Phi nói :

- Tại hạ cũng nghĩ vậy.

Hai người cùng cất bước theo thông đạo mà đi, thoáng chốc trước mặt là một mật môn. Hai người vừa đến gần, cửa đã tự động mở, bên tai lại có người truyền âm :

“Người trong lăng lúc này đã đi khỏi. Sau khi ta dẫn đường nhị vị ra ngoài, nên mau rời xa cổ lăng”.

Văn Phi trong lòng nghi vấn trùng trùng lại đem những lời truyền âm mà nói rõ cho Văn Hoa. Văn Hoa trên mặt không ngừng biến sắc hồi lâu không lên tiếng.

Trên đường hai người được người ta chỉ dẫn mà ra khỏi lăng quay đầu lại xem, nơi đây vốn không phải chỗ đi vào lúc trước mà là trên một gò đất trong rừng tùng phía sau cổ lăng, có một ngôi đình nghỉ mát cổ xưa. Đường ra chính phía dưới đình này.

Lục Văn Phi thở một hơi dài nói :

- Quy mô của tòa cổ lăng này rộng lớn như vậy, thực ngoài sức tưởng tượng.

Văn Hoa trầm giọng hừ một tiếng nói :

- Tại hạ nhất thời sơ ý, phải theo chỉ dẫn của họ, tạm thời cho họ đắc ý, về sau sẽ cho chúng biết mặt.

Nói dứt lời gã đột ngột vọt đi. Lục Văn Phi nghĩ thầm :

“Kẻ này cuồng ngạo, tự đại như vậy, tất có một thế lực cực mạnh để dựa vào”.

Chàng đến cổ lăng chẳng qua vì tính hiếu kỳ, ý muốn thám thính ra một chút đầu mối. Bất ý bản thân rơi vào cổ lăng nên lúc này đã nhìn cổ lăng bằng một đôi mắt khác, cảm thấy Thái Hành trước mắt quả thực muôn màu, muôn vẻ khiến người ta hoa mắt, thị phi thiện ác nhất thời khó phân biệt.

Chàng đứng trên gò đất ngắm nhìn cẩn thận hồi lâu cảm thấy lăng này là chốn long đàm hổ huyệt, khí thế khoáng đãng uy nghiêm. Tuy là người không biết thuật phong thủy nhưng cũng nhận ra đây là cát địa.

Từ cổ lăng này chàng lại liên tưởng đến phụ mẫu đã chết thảm. Lúc đó chỉ mai táng sơ sài, trong lòng không giấu nỗi cảm hoài, thở dài một tiếng. Đang định cất bước ra đi, thình lình cảm thấy có một người áo đen đứng sau lưng, chàng quay lại người thì thấy sư phụ Hồ Văn Chiêu đang chắp tay sau lưng, đứng phía sau lưng chàng.

Lục Văn Phi ngẩn người lãnh đạm hỏi :

- Lão là Bạch Hồ Từ đại thúc.

Hồ Văn Chiêu giả xòe tay nói :

- Nơi này không phải chỗ đàm đạo xin mới theo lão phu.

Rỗi lão đi trước dẫn đường. Đi thẳng đến một gò đất cao khác dừng chân cười nói :

- Nơi này tầm nhìn khoảng khoát, trong vòng mười trượng không có một loại thảo mộc làm chỗ ẩn thân. Chúng ta có thể yên tâm mà bàn bạc.
Chương trước Chương tiếp
Loading...