Hắc Sắc Dục Niệm

Chương 2



Cửa vừa mở ra, đập vào mắt là phòng khách, trên bàn ăn trong phòng còn bày sẵn một bàn thức ăn.

Trương Hạo tiện tay đem áo khoác ném qua một bên, nói với người đi phía sau, “Đi rửa tay ăn cơm đi, phòng vệ sinh bên trái.”

Giang Tiếu Vãn rửa tay đi ra, liền liếc mắt nhìn đống đồ ăn trên bàn, “Đừng nói với tôi là chú làm.”

…Trương Hạo đang bận bịu bưng món ăn, nhìn thấy Giang Tiếu Vãn, tiện tay sửa sang lại áo sơ mi, “Thật không tiện thưa Giang thiếu gia, quả thật là do tôi làm.”

Giang Tiếu Vãn khóe miệng giật một cái, ngồi vào cạnh bàn ăn, cầm lấy đũa liền chuẩn bị ăn.

Trương Hạo xoay người lại, cười nói, “Cậu đói bụng như thế sao?”

Giang Tiếu Vãn gắp thức ăn ngẩng đầu lên, “Không phải chú kêu tôi ăn sao?” Hỏi rất nghiêm túc.

Trương Hạo cúi đầu bưng lên 1 vài đĩa thức ăn, “Tốt xấu cũng phải hâm nóng lại rồi mới ăn chứ.”

Giang Tiếu Vãn không thể làm gì khác hơn là buông đũa xuống, ngồi đợi.

Ăn xong, Giang Tiếu Vãn ngồi ở trên ghế sa lon nhàm chán xem tivi, đổi kênh liên tục.

Trương Hạo rửa chén xong ngồi xuống cạnh Giang Tiếu Vãn, “Quái, cậu ngày hôm nay rất im lặng nha.”

Giang Tiếu Vãn một tay đỡ đầu, một mặt lười biếng, “Chú sẽ không cần tôi ở nơi này đi?” ( ý em ấy có lẽ là ở nhà người ta thì phải ngoan xíu.)

Trương Hạo hai tay nắm lấy nhau cười cười, thiếu điều muốn vỗ vỗ đầu Giang Tiếu Vãn như khen bé ngoan nói, “Thực sự là thông minh lanh lợi.”

Giang Tiếu Vãn ngáp một cái nhàm chán nói, “Bình thường thôi. Có điều ông ta cũng là lần đầu tiên tìm người trông chừng tôi, trước đây nhiều lắm chỉ là quăng một đống tiền rồi không ngừng gọi điện thoại xem chừng.”

Trương Hạo nhìn Giang Tiếu Vãn, vẫn là gương mặt không thay đổi, nhất thời cảm thấy được có chút thương cảm, quỷ thần xui khiến liền đưa tay ra, “Nhóc à, nói chuyện đừng u ám như thế. Cha cậu đi Thái Lan có một chuyến, đừng giận dỗi chứ.”

Tay còn chưa đụng tới người, đã bị Giang Tiếu Vãn né sanh một bên rồi.

Trương Hạo chưa kịp phản ứng lại, người đối diện liền gợi lên nụ cười lạnh nhạt, “Xin chú, chớ vì ba tôi tùy tiện qua loa nhờ vả vài câu, đã nghĩ đến muốn trở thành cha của tôi? Lăn lộn xã hội đen lâu như vậy còn giả vờ gì a!?”

Ngồi cả nửa ngày, Giang Tiếu Vãn vẫn lạnh lùng nhìn hắn. Trương Hạo đành phải lúng túng cười cười, “OK, tùy cậu muốn nghĩ thế nào thì nghĩ. Nói chung mấy ngày nay tôi chăm sóc cậu tốt là được rồi. Cha cậu cũng là không có cách nào mới nhờ tôi.”

Giang Tiếu Vãn nhíu mày liền hừ lạnh một tiếng, “Vốn ông ta đi ra ngoài nhiều lần như vậy cũng chưa từng quá chú ý đến tôi, thôi thì lần này tôi xem như là chú chủ động xin đi giết giặc đi.”

Trương Hạo đẩy một cái kính mắt, im lặng.

Giang Tiếu Vãn, nếu nói người này quật cường cũng rất quật cường, nói nghe lời thì cũng rất nghe lời đi. Chẳng hạn lấy lần này làm điển hình, dĩ nhiên nếu bớt miệng lưỡi lại một chút liền  an an ổn ổn ở lại nhà Trương Hạo. Hai người đồng thời 9h đi 5h về, sinh hoạt cũng coi như bình thường.

Bất quá sự bình thường này cũng chỉ kéo dài được 2 ngày mà thôi.

Mọi người đều biết Trương Hạo làm ở hộp đêm, cho nên đối với việc 9h đi 5h về cũng chỉ mới bắt đầu được hai ngày── là do bản thân Trương Hạo muốn đưa Giang Tiếu Vãn đi học. Những ngày tháng này lâu dần Giang Tiếu Vãn cũng nhìn ra, Trương Hạo hàng đêm đi làm, sáng sớm còn đưa cậu đi học rất cực, thế nên cậu liền gọi điện thoại đặt xe, cẩn thận hẹn tài xế xe taxi mỗi ngày đúng giờ tới đưa đón, cũng coi như thu xếp an ổn.

Ngày thứ năm, lúc Giang Tiếu Vãn đang tẻ nhạt làm bài tập.

Mới làm được một nửa, điện thoại nhà Trương Hạo liền vang lên, từng hồi lại từng hồi, reo âm ỉ không ngừng. Giang Tiếu Vãn tuyệt đối không có hứng thú tiếp điện thoại người khác, nhưng đáng tiếc tiếng chuông reo dài đến năm phút quả thực là quá lâu a, không thể không tiếp, đành phải uể oải nhấc điện thoại, “A…Alô, xin nghe.”

Đầu dây bên kia truyền đến một trận thở dốc, nhưng tuyệt nhiên không  nói chuyện. Giang Tiếu Vãn liền hô vài tiếng, đối phương mới mở miệng.

“A… Cậu quả thực ở nhà.”

Giang Tiếu Vãn vừa nghe, giọng nói này không phải là Trương Hạo thì là ai, “Chú làm gì thế a, nửa đêm giả ma giả quỷ gì cái gì chứ?.”

Bên kia truyền đến một trận cười khẽ, “Ừm… Tiểu Vãn…”

Giang Tiếu Vãn hít một luồng khí lạnh, tôi cùng chú quen thân như vậy từ bao giờ? Cái gì mà “Tiểu Vãn”? Nắm chặt ống nghe, lạnh lùng nói, “Con mẹ nó chú có chuyện gì mau nói đi!”

Bên kia truyền đến một trận tạp âm là lạ, cách một hồi mới nói, “Tôi… Tôi đang ở… quận XX, đường XX, cậu có thể hay không tới đón tôi được chứ…”

“A?” Giang Tiếu Vãn giọng ngờ vực, sau đó mới hiểu ý, nhìn lên tường, “Chú Trương à, hiện tại đã là mười một giờ, tôi ngày mai còn muốn đi học a.”

Vừa dứt lời, Giang Tiếu Vãn liền hối hận.

Một lát sau, giọng Trương Hạo đứt quãng truyền đến, “Vậy thôi đi… Cậu đi ngủ sớm một chút…”

“Ba!” Một tiếng liền cúp điện thoại.

Giang Tiếu Vãn nắm ống nghe, cảm thấy kỳ lạ.

Chuyện gì đây a? Giàu như hắn, sao không gọi xe taxi hay gọi thủ hạ chở về, cố tình muốn cậu đi đón. Cũng đâu phải hắn bị tê liệt hay gì.

Không đúng… Tê liệt… Lẽ nào Trương Hạo xảy ra chuyện? Mà không thể gọi người khác?

Nghĩ đến đây, Giang Tiếu Vãn nhất thời cảm giác được cả người ớn lạnh.

Cầm bút bi trong tay, không tự chủ được liền cắn cắn…

Không được, vẫn không thể thấy chết mà không cứu.

Cuối cùng sau khi trí tưởng tượng của Giang Tiếu Vãn được dịp phát huy, liền quyết định đi tới địa điểm Trương Hạo vừa nói khi nãy, tuy rằng thời gian đi đến đấy mất đến tận mười phút. ( ai mà gặp nạn tốt nhất đừng gọi em ấy cứu nha….. mất tận 10 phút cũng quá lâu đi….)

Giang Tiếu Vãn vừa ra khỏi cửa, liền lấy điện thoại di động ra gọi bác tài xế mỗi sớm đưa cậu đi học. Người quen mà, quả thực không bao lâu đã tới rồi. Chân vừa mới bước lên xe, Giang Tiếu Vãn liền vội vàng nói, “Quận XX, đường XX.”

Vừa đến chỗ cần đến, Giang Tiếu Vãn đạp đất, không quan tâm trước mắt là nơi nào liền vội vã chạy vào trong.

Mới đi tới cửa đã bị một người trung niên thân mang âu phục giày da cản lại, “Xin lỗi, người chưa thành niên không cho phép đi vào.”

Giang Tiếu Vãn lập tức sửng sốt. Giương mắt từ trên xuống dưới quan sát người trước mắt, con ngươi chuyển động liền nhìn người kia nói, “Cảnh Các? Là gì?”

Bảo vệ đối diện nhìn Giang Tiếu Vãn, “Thật xin lỗi, nơi này nói thẳng ra là hộp đêm, người chưa thành niên không thể đi vào.”

Giang Tiếu Vãn ngẩng đầu cười gằn, “Người chưa thành niên? Ông có biết tôi là ai không?”

Người trung niên lễ phép cười, “Cậu là ai cũng đều không thể vào, xin lỗi.”

Giang Tiếu Vãn bỏ qua, lên mặt, “Gọi người phụ trách các người tới đi, nói cho hắn biết Giang gia công tử tìm hắn!”

Giang gia tên gọi này trong thành phố không ai chưa từng nghe tới. Người kia bộ dáng sững sờ, lập tức thả tay, hồ nghi đánh giá Giang Tiếu Vãn.

Giang Tiếu Vãn ưỡn ngực, “Thế nào? Không tin? Còn phải gọi cha tôi đến gặp người phụ trách các ông nói chuyện à?”

Người đối diện liền bị dọa sợ, cũng không dám đắc tội, không thể làm gì khác hơn là liên tục áy náy nói, “Thật ngại quá, xin lỗi, tôi chỉ là đang làm nhiệm vụ giám sát ở nơi này, thực sự là có mắt mà không thấy núi thái sơn… Xin hỏi Giang thiếu gia đến đây làm gì?”

Giang Tiếu Vãn kéo dây đeo balô, nhíu mày nở nụ cười, “Tìm người!”

“Tìm ai?”

“Các ông biết một vị khách tên là Trương Hạo? Người kia là chú tôi, hiện tại tôi có việc tìm hắn.”

Người kia vừa nghe hai chữ Trương Hạo, sửng sốt một chút lập tức nở nụ cười, “Thì ra thiếu gia tìm ông chủ của chúng tôi a. Lão bản hiện tại đang bận tiếp khách ở bên trong.”

Giang Tiếu Vãn trong lòng cả kinh, “Nơi này là Trương Hạo mở?”

Người giám sát thản nhiên trưng ra một bộ dáng thoải mái, may là người trong nhà, “Đúng vậy a. Ông chủ hiện tại đang ở lô ghế riêng số 607. Thiếu gia nên vào phòng nghỉ ngơi chờ, tôi sẽ từ từ đi tìm ông chủ đến trực tiếp gặp cậu?”

Giang Tiếu Vãn cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm “you motherfucker” chú chơi tôi à, tôi bán sống bán chết chạy tới tìm chú, thì ra chú lại hưởng thụ ở đây a. “Không cần. Tôi tự đi tìm hắn, nói cho tôi biết chỗ nào.”

Người giám sát chỉ đường, “Bên phía trái vào thang máy, đến lầu sáu lại rẽ phải là tới nơi.”

Giang Tiếu Vãn lắng nghe sau đó bước hướng thang máy mà đi.

Một thân quần áo học sinh, dọc đường không ít người tò mò nhìn cậu. Giang Tiếu Vãn khóe miệng nhếch lên cười quái dị, lúc đi không coi ai ra gì, thẳng tới lầu sáu.

Bên kia Trương Hạo đang bị người ép uống rượu, gương mặt vốn thật trắng bị chuốc đến có chút hơi ửng hồng.

Một đại gia bên cạnh còn nói, “Tiểu Trương à, cậu xem bên trong Cảnh Các của cậu, em nào trông cũng đều thuần khiết vô cùng.Nhìn đều không nỡ ăn a.” Vừa nói vừa sờ bên trong váy cô gái kia.

Trương Hạo thoáng nhìn, nghĩ thầm ông thật sự  là không nỡ ăn cũng đừng sờ mó người ta như vậy.

Cậu cười hi hi xua tay, “Dư ca, ngài cũng đừng dằn vặt tôi, ngày hôm nay tôi là thật không thể uống.”

Đại gia lên tiếng, “Tiểu Trương a, cậu thế này là không nể tôi rồi. Có phải là gần đây có Thành tiên sinh che chở, giờ lập tức không để tôi ở trong mắt phải không.”

Trương Hạo tránh khỏi ly rượu, cười hì hì nói, “Dư ca, ngài sao lại nói vậy a, chúng tôi kinh doanh Cảnh Các còn phải dựa vào các ngài không ít.”

Lời khách sáo dối trá này vẫn chưa nói xong, chỉ nghe cánh cửa đánh “Ầm” một tiếng, bị đá văng.

Trương Hạo vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Giang Tiếu Vãn tựa tiếu phi tiếu nghiêng người dựa vào cửa, biểu tình vô cùng bình thản.

Trương Hạo trên mặt cả kinh, “Sao cậu lại tới chỗ này?”

Giang Tiếu Vãn quăng balô trên lưng xuống, bước tới trước mặt Trương Hạo, bưng ly rượu trước mặt hắn, “Đầu óc chú hỏng à? Không phải chú gọi tôi tới sao?”

Trương Hạo liếc mắt người bên cạnh một cái, vừa nhàn nhạt nở nụ cười, ” Không phải nói không đến sao? Cậu không đến, tôi đến bắt chuyện với Dư ca một chút.”

Giang Tiếu Vãn tính tình nóng nảy. Tiện tay đem rượu của Trương Hạo đưa cho cái vị gọi là Dư ca kia, “Dư ca đúng không, thật xin lỗi, chú Trương của tôi hiện tại uống say phải về nhà. Ngài cứ tự nhiên ở lại uống, tôi phải giúp chú đưa về. Tất cả đều tính trên đầu chú tôi là được, dù sao chú cũng là chủ nơi này mà.”

Cuối cùng quay đầu về Trương Hạo ma mị nở nụ cười, “Đúng vậy không, chú Trương?”

Trương Hạo vẫn là mang theo ý cười, nụ cười này là có ý gì đây, bản thân hắn tự biết rõ nhưng vẫn là vừa bi thương mà mừng thầm.

Trương Hạo một mặt đắng chát giả vờ nói, “Thật xin lỗi Dư ca, đây là con trai bảo bối của  Thành tiên sinh, hiện tại cậu gọi ta một tiếng chú, tôi cũng muốn mỗi ngày giúp cậu kiểm tra bài tập. Nên hôm nay tiếc là không tiếp được, lần sau vậy, lần sau tôi sẽ mời.”

Vừa nói vừa đưa Giang Tiếu Vãn ra cửa.

Vừa ra khỏi, Giang Tiếu Vãn liền cười xoay người lại vững vàng cho Trương Hạo một quyền, “Tôi thao! Gạt tôi sao! Ở trên địa bàn của chính mình còn tới tìm tôi?”

Trương Hạo bị đánh một quyền, tuy nói Giang Tiếu Vãn thân hình không lớn, thế nhưng khí lực cũng không nhỏ, tiếp tục bị đánh, Trương Hạo chỉ có thể cười gượng ngồi phịch ở trên tường, “Tôi vừa định nói cám ơn, cậu liền cho ta một đấm…”

Giang Tiếu Vãn vừa nghe lời này, phì một tiếng bật cười, “Nói cám ơn? Ông chủ Trương, tạm biệt ngài. Chú nói cám ơn tôi nhưng tôi không nhận nổi đâu.” Nói xong liền quay người bước đi.

Phía sau Trương Hạo vừa thấy cậu đi, không thể làm gì khác hơn là ôm bụng đuổi theo, “Này! Này! Chờ tôi chút… Cậu trước tiên hãy nghe tôi nói a…”

Giang Tiếu Vãn vừa nghe giọng Trương Hạo yếu ớt, bất đắc dĩ càng thêm phức tạp, cơ thể như không nghe theo sự khống chế bản thân. Không thể làm gì khác hơn là quay người lại, “Có chuyện gì nói mau!”

Trương Hạo vừa thấy cậu quay đầu lại, liền thở phù một cái, thương tiếc cười, “Chúng ta tới phòng làm việc nói đi, tôi vừa vặn muốn lấy ít thứ.”

Giang Tiếu Vãn nhíu nhíu mày, đành phải thỏa hiệp.

Văn phòng, hoàn toàn khác với tưởng tượng của Giang Tiếu Vãn. Bởi vì Trương Hạo thuộc thành phần tri thức, không những bản thân tỏ vẻ đứng đắn nho sĩ, còn làm văn phòng biến thành nơi trang nhã học thức khắp nơi đều thơm mùi sách. Vừa vào cửa, thứ thấy đầu tiên chính là tủ sách.

Giang Tiếu Vãn cười lạnh một tiếng, “Nha, thật lợi hại a.”

Trương Hạo thấy cậu liếc mắt tủ sách kia, nhàn nhạt nói, “Chẳng qua chỉ là sách giáo khoa của tôi lúc học đại học mà thôi.”

Giang Tiếu Vãn bán tín bán nghi, “Không thể nào.”

Trương Hạo cúi người, cũng nghe không ra ngữ khí, vừa sắp xếp tập tin vừa nói,”Tin hay không là tùy cậu.”

Giang Tiếu Vãn nhìn hắn khom người, nghĩ thầm cú vừa nãy có hơi quá tay hay không?

Hai người nhất thời không ai nói gì.

Không nói gì càng làm cậu trở nên lúng túng, lại nói vừa nãy là do cậu nổi nóng mà ra tay đánh người.

Thế là Giang Tiếu Vãn bỏ qua tính cách ngang ngược của mình, tự động bắt chuyện “Chú gọi cho tôi đến làm gì a?”

Người bên kia không nói lời nào.

Giang Tiếu Vãn tâm nghĩ Trương Hạo sẽ không phải vì bị mình đánh mà nổi giận đi.

Mới vừa buồn phiền không biết ứng phó tình cảnh lúc này ra sao, Trương Hạo liền xoay người lại, có chút lúng túng, lại hoàn mỹ mỉm cười nói, “Giải vây.”

Giang Tiếu Vãn nghĩ thầm chú cũng là đừng cố làm ra vẻ bí ẩn, con mẹ nó chú mở hộp đêm còn là một xã hội đen, có chuyện gì mà không thể làm a. Trên mặt lập tức có chút hắc tuyến, “Đừng nói cho tôi là bởi vì chú bị Dư ca kia giữ chân không rời được nên mới gọi tôi tới nha.”

Trương Hạo liền cười nhạt, “Cậu có biết là tôi đang say không?”

Giang Tiếu Vãn trên dưới đánh giá một phen, tên họ Trương sắc mặt bình thường hô hấp cân xứng vẻ mặt tươi cười, ánh mắt vẫn rất tỉnh táo, bộ dáng như thế có chỗ nào giống người đang say chứ, “Xin lỗi, nhãn lực tôi không tốt lắm.”

Người bên kia mang theo cặp đựng giấy tờ đi tới mấy bước, “Tôi say rồi.”

Giang Tiếu Vãn nhìn hắn đi tới, mới nói, “Hình như là…”

Bởi vì Trương Hạo bước đi cũng không vững, xiêu vẹo, xem ra không phải gạt người. Nhưng việc hắn ta say cùng với việc đem hôm khuya khoắt gọi một học sinh tới thì có liên quan gì chứ?  Tùy tiện tìm một thủ hạ không phải tốt hơn sao!

Tựa hồ đoán được Giang Tiếu Vãn trong lòng nghĩ gì, Trương Hạo bước chân lướt qua bên người Giang Tiếu Vãn, “Không muốn có quá nhiều người biết chỗ ta ở, hơn nữa đối phương lại khó ứng phó, nếu không gọi Giang thiếu gia ngươi tới, e rằng bây giờ còn chưa thoát thân được.”

Vừa dứt lời, Giang Tiếu Vãn liền trừng mắt liếc Trương Hạo một cái. Gì a, nói mình say rồi mà vẫn còn có thể tự mình đi vài bước. Còn để cho cậu cứ thế bước theo sau, cái gì không muốn người khác bước vào nhà hắn.

Đây không phải là biến thái thì là cái gì a?

Giang Tiếu Vãn thầm oán niệm, lập tức đi theo Trương Hạo, thấy Trương Hạo chút bất ổn, liền bước tới đỡ hắn.

Trương Hạo nghiêng đầu nhìn gương mặt không thay đổi của Giang Tiếu Vãn, “Cám ơn nhiều.”

Trên đường trở về, Trương Hạo mặt trắng bệch dựa vào trên vai Giang Tiếu Vãn.

Từ góc độ này nhìn sang, gương mặt Trương Hạo nhìn không tệ.

Giang Tiếu Vãn nhíu nhíu mày, nhìn tài xế trước mặt lạnh lùng nói, “Sao lại chạy chậm như vậy?”

Tài xế là người mỗi ngày đưa đón Giang Tiếu Vãn, nhìn bầu không khí kì dị ở phía sau, căng thẳng nói, “Con đường này hạn chế tốc độ.”

Giang Tiếu Vãn hơi vung tay, móc ra ba tấm tiền giá trị lớn, “Bị bắt phạt tiền tôi sẽ trả, bác nhanh lên một chút. Ngày mai tôi còn muốn đi học a!”

Tài xế lau mồ hôi, liên tục nói phải.

“Ha ha…”

Giang Tiếu Vãn cúi đầu, chỉ thấy người trong ngực cười hi hi nhìn cậu. Giang Tiếu Vãn vừa nhìn dáng vẻ hắn như vậy liền tức giận mà không chỗ phát tiết, nếu không phải vì cái người này, trễ như vậy cậu còn phải lang thang ở ngoài sao?

“Cười cái rắm a! Còn không phải đều tại chú! Tôi về trễ cũng là vì chú!”

Trương Hạo lấy kính xuống, xoa xoa mắt, “Tôi vốn là rất đẹp trai mà.”

Giang Tiếu Vãn đối với Trương Hạo đã sớm miễn dịch, lạnh lùng  quay mặt qua chỗ khác, cũng không nói gì. Trương Hạo thấy cậu như vậy, lấy ngón tay chọt chọt hông của cậu.

Vậy mà ngón tay Trương Hạo vừa tiếp xúc với eo Giang Tiếu Vãn, Giang Tiếu Vãn liền lập tức đẩy mạnh ra, “Chú làm gì a!”

Trương Hạo vốn đang say, lại bị đẩy mạnh một cái, cả người đều văng sang một bên cửa xe, tài xế đại từ trong gương liếc mắt nhìn tình cảnh phía sau, lau mồ hôi lạnh tiếp tục lái xe.

Trương Hạo sờ sờ đầu, trên mép nở một nụ cười quái dị, “Cậu có khuynh hướng bạo lực.”

Giang Tiếu Vãn vẻ mặt có chút ửng hồng, “Là chú biến thái a!”

Trương Hạo gian nan đứng dậy, “Tôi chỉ là gọi cậu mà thôi.”

Không khí vừa nặng nề vừa yên tĩnh.

Vất vả đến cửa nhà Trương Hạo, sau khi tài xế trở về, Giang Tiếu Vãn chỉ có một mình nâng đỡ Trương Hạo mở cửa vào trong sân. Mới đi chưa được mấy bước, Trương Hạo liền lập tức ngồi xổm xuống đất.

Cánh tay Giang Tiếu Vãn bị truyền đến cảm giác đau đớn, “Chú làm gì thế a, đột nhiên ngồi xổm xuống.”

Lời còn chưa nói hết, Trương Hạo đã quay sang luống hoa tinh xảo bên cạnh mà nôn.

Giang Tiếu Vãn đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó liền nở nụ cười nhìn Trương Hạo nói, “Thế nào? Vườn hoa nhà ngài bón phân không đủ? Còn muốn tự mình chăm sóc?”

Trương Hạo nôn đến muốn dời sông lấp biển, bất quá vẫn không mất phong độ, nôn xong liền từ trong túi tiền móc ra một chiếc khăn mùi soa lau lau, cau mày run run rẩy rẩy đứng lên, “Khi cậu say tôi cũng không lợi dụng cơ hội bỏ đá xuống giếng a.”

Giang Tiếu Vãn cười hì hì một tay đi tới nâng đỡ, “Được được, coi như báo đáp chú, lần này đến lượt tôi chăm sóc chú đi.” Vừa nói vừa nâng Trương Hạo đi về phía cửa chính.

Hai người thật vất vả mới đi tới phòng.

Trương Hạo chỉ chỉ trên lầu, “Làm phiền cậu dìu tôi đi tới, sau đó tự tôi có thể xử lý.”

Giang Tiếu Vãn lập tức nói tiếng “Được.”, trong lòng nghĩ tôi cũng không rảnh giúp chú bưng trà dâng nước. Đợi lát nữa xuống dưới lầu tắm rửa sau đó đi ngủ là OK.

Từ khi ở nhà Trương Hạo cho tới nay, đây là  lần đầu tiên Giang Tiếu Vãn tham quan phòng ngủ Trương Hạo. Rộng rãi, đơn giản, mang chút tối tăm. Giang Tiếu Vãn nhìn một chút trang trí trong phòng Trương Hạo, không khỏi cảm thán, “Màu sắc lạnh như thế, chú không cảm thấy u buồn à…”

Trương Hạo cười khẽ, “Không nghĩ tới cậu còn thường thức a.”

Giang Tiếu Vãn trợn tròn mắt, lười cùng con ma men nói nhiều.

Đem Trương Hạo tiến vào buồng tắm, giúp hắn từ ngăn kéo lấy áo ngủ, Giang Tiếu Vãn liền quăng câu tiếp theo, “Tự chú xử lý.” Sau đó liền rời đi.

Trương Hạo đem mình cởi sạch chui vào trong bồn tắm, ấm áp làm thân thể cả người trở nên khoan khoái, cảm giác chán ghét vừa nãy trong dạ dày cùng đầu óc giảm bớt không ít.

Trương Hạo thích nhất lúc trầm tư khi tắm, bởi vì trừ lúc ăn cơm và ngủ, hắn tựa hồ không có thừa thời gian suy nghĩ chuyện nhân sinh.

Trương Hạo đưa tay ra, ngơ ngác nhìn bàn tay của chính mình dưới ánh đèn, ngón tay Trương Hạo rất dài, hơn nữa lại còn hơi nhỏ. Đôi tay này chính là trong mắt người thường hẳn là tay dùng để chơi đàn dương cầm.

Tay thật đẹp a, anh từng học qua đàn piano sao? Trước đây cũng có người hỏi qua hắn như vậy.

Trương Hạo nhìn tay mình cười cười, sau đó đem dầu gội trên giá bắt đầu bôi lên tóc.

Lầu dưới Giang Tiếu Vãn cũng đang tắm, vừa đứng ở dưới vòi sen cầm bông tắm xoa đến xoa đi, vừa nghĩ đến vài vấn đề nhàm chán.

Ông chú kia sau khi tắm xong sẽ không như thế mà ngủ bên trong nhà tắm luôn đi?

Cái ý nghĩ kỳ diệu này trong nháy mắt nổi lên trong đầu óc Giang Tiếu Vãn, cậu tuy rằng bề ngoài so với bạn cùng lứa tỏ vẻ khá là lạnh nhạt, nhưng người này lại cực kỳ ngây thơ.

Sau khi tắm xong, Giang Tiếu Vãn liền chạy tới nhà bếp rót chén đi lên trên lầu.

Dép lê lẹp xẹp đi tới, vừa nhìn cửa phòng dĩ nhiên là chỉ khép hờ, đại khái là khi nãy lúc đi không đóng kín. Từ trong khe cửa nhìn sang, người nào đó đang tắm dĩ nhiên cửa cũng không đóng.

Giang Tiếu Vãn mặt xầm lại, dù bây giờ thời tiết không lạnh, cũng không nên mở cửa ra như vậy.

Được rồi, xác định người ở bên trong vẫn bình thường, Giang Tiếu Vãn cuối cùng cũng coi như yên tâm. Bưng trà chuẩn bị xuống lầu đi.

Chỉ là người còn chưa kịp quay người, liền nghe một thanh âm lười biếng, “Hả? Trà cho tôi để giải rượu à?”

Giang Tiếu Vãn nhất thời lúng túng, tốt xấu cậu đến đưa trà cũng không phải đến đưa độc, chột dạ cái gì. Thế là đánh bạo đẩy cửa mà vào, tiêu sái đi đến bàn đem cốc trà đặt xuống, “Uống chút trà đi, giải rượu.” Nói xong toan rời đi.

“Nếu đã đến thì ngồi xuống cùng tôi nói chuyện một chút đi, tôi một mình tắm rất nhàm chán.” Trương Hạo vô cùng tự nhiên nói.

Vừa nghe lời này, Giang Tiếu Vãn bên tai lập tức đỏ lên, cũng không biết tại sao, khuya khoắt thanh âm Trương Hạo đặc biệt kì quái.

Vừa định nói tôi ngày mai còn phải đi học vân vân, mây mây, người phía sau liền lên tiếng.

Giang Tiếu Vãn trong lòng âm trầm một lúc, bất đắc dĩ quay người nhìn nửa thân trần của người kia đang ngâm ở trong nước.

Giang Tiếu Vãn thở phì phò dời ghế dài ngồi ở cửa phòng tắm, âm thanh có chút tức giận, “Đừng nói là chú ngâm nước nãy giờ đi.”

Trương Hạo ngẩng đầu lên cười khẽ, “Vừa nãy giặt đồ xong liền tiếp tục ngâm nước.”

Giang Tiếu Vãn nhỏ giọng thầm thì, “Cũng không sợ da trên người đều rơi mất.”

Trương Hạo nheo mắt lại cúi đầu nhìn Giang Tiếu Vãn, “Này, cậu không thể nói gì dễ nghe sao? Làm gì suốt ngày cùng tôi tranh cãi vậy.”

Giang Tiếu Vãn trong lòng phiền muộn, nghĩ thầm đây chẳng phải là chú muốn cùng tôi nói chuyện sao? Chú lấy lý do gì mà phê phán tôi chứ! Tiếc rằng Giang Tiếu Vãn trời sinh nói ít, cuối cùng tất cả phiền muộn đành phải hóa thành một ánh mắt khinh thường nhìn vào thân hình trần trụi của Trương Hạo.

Trương Hạo vừa thấy bộ dáng Giang Tiếu Vãn, liền nở nụ cười.

Cái vẻ cười kia vào trong mắt Giang Tiếu Vãn chỉ có chán ghét cùng chán ghét. Cuối cùng còn muốn chó cắn áo rách, “Tiểu Vãn a, cậu như thế nhìn tôi, tôi sẽ nghĩ cậu có ý đồ không an phận với tôi nha.”

Cái gì … Ý đồ không an phận? Kẻ đáng ghét nhất cũng không đáng ghét bằng hắn, Giang Tiếu Vãn gằn giọng, “Trương Hạo! Tôi nhịn chú đã lâu rồi. Chú đến cùng có cái gì bất mãn với tôi hả!”

Trương Hạo nhìn người kia giương cung bạt kiếm đứng nhìn xuống người của mình, cười nói, “Xưng hô với trưởng bối là có thể gọi tên đầy đủ sao? Còn có, tôi đối với cậu không có bất kỳ bất mãn nào, tôi là muốn đùa với cậu thôi.”

Tôi là muốn đùa với cậu thôi! Vậy mà cũng nói ra được!

Giang Tiếu Vãn nỗ lực áp chế chính mình muốn bóp chết cái tên đang loã thể này, vặn vẹo cười gằn, “Đùa tôi? Ngài khi dễ tôi là chính thì có!”

Trương Hạo từ trên xuống dưới dùng ánh mắt quét qua Giang Tiếu Vãn, cuối cùng trong chớp mắt trần như nhộng đứng lên.

“A! Đồ lưu manh!” Giang Tiếu Vãn mặt một chút liền đỏ, vội vã quay đầu đi chỗ khác.

Trương Hạo khoác áo tắm vừa buộc dây vào lưng vừa cười he he đi ra khỏi phòng tắm, nghĩ thầm đứa nhỏ này cũng quá thuần khiết đi, nhưng miệng vẫn tiếp tục trêu ghẹo, “Lưu manh, ha ha… cậu không phải gọi tôi là chú già biến thái sao. Hèn mọn thúc thúc cùng tiểu chính thái*, không phải rất xứng đôi sao?.”

*tiểu chính thái: shota, là những bé trai ngây thơ ㅇㅅㅇ

Trương Hạo vừa dứt lời, Giang Tiếu Vãn liền được trải nghiệm từng đợt khiếp sợ này đến đợt khiếp sợ khác. Loại thuật ngữ lung ta lung tung trên internet này, loại nhà giàu mới nổi còn làm hộp đêm như hắn sao lại biết a~?

Giang Tiếu Vãn tâm tư lần thứ hai rơi vào trạng thái suy nghĩ lung tung.

Còn chưa nghĩ được lâu, bên kia Trương Hạo lại nói, “Cậu còn không mau đi ngủ đi, sáng sớm ngày mai dậy sớm đi học, ngày mai nữa là cậu có thể về nhà rồi.”

Giang Tiếu Vãn lúc này mới phản ứng lại, “A?”

Trương Hạo xoay người, mới vừa lau khô tóc, nói “Cha cậu ngày hôm nay gọi điện thoại cho tôi, nói ông ngày mai sẽ trở về nhà.”

Giang Tiếu Vãn vừa nghe hai chữ “Cha cậu”, ánh mắt chậm rãi tối đi, “Hứ, biết rồi.”

Nói xong liền quay người đi ra cửa. Vừa ra khỏi cửa, Giang Tiếu Vãn liền chợt hiểu ra một việc. Vừa nãy người muốn cậu bồi là Trương Hạo, hiện tại đuổi cậu cũng là Trương Hạo! Đây rốt cuộc cái gì cùng cái gì a!

Nghĩ đến đây, lửa giận trong người Giang Tiếu Vãn liền bùng phát. Trong lòng tự an ủi mình, không có chuyện gì không có chuyện gì, ngược lại ngày mai có thể trở về nhà… Có thể trở về nhà…

Ngày thứ hai vừa rạng sáng, Giang Tiếu Vãn liền mang theo sách cùng balô của mình rời đi. Dù sao quần áo chăn màn gối đệm tất cả đều là Trương Hạo mua, cậu đi cũng hoàn toàn thoải mái không cần sắp xếp gì.

Tài xế vẫn là người kia, hơn năm giờ đã bị Giang Tiếu Vãn bất ngờ gọi điện thoại đánh thức, liền mặc lên quần áo rất sớm ra khỏi nhà.

Thời điểm tài xế vừa đến, Giang Tiếu Vãn đã một mặt âm trầm đứng ở trước cửa nhà Trương Hạo, vừa nhìn đồng hồ đeo tay vừa bình tĩnh hướng tài xế nói, “Chậm năm phút.”

Tài xế chỉ biết thật thà cười cười, “Thật ngại quá, xin lỗi cậu.” Phía sau mồ hôi lạnh liền chảy xuống.

Trên lầu, Trương Hạo mở màn cửa sổ nhìn Giang Tiếu Vãn ngồi trên xe đi được một khoảng xa.

Cuối cùng mới xoay người, nhìn nửa chén trà trên bàn bên cạnh, không tự chủ nở nụ cười.

Giang Tiếu Vãn, đúng không.
Chương trước Chương tiếp
Loading...